Nắng cực Tướng quân (The shogun in shadow): Kẻ đến từ Tây Phương (đại học chửa to West Point)

Trừ yêu có Thánh Tề Thiên
Quy y Phật Pháp ở miền Tây Phương

Sói ca Gevaudan thong thả cắt bảy sợi dây oan nghiệt chakra. Hắn nhớ về Bãi Đạo. Một người theo con đường Long Đạo, làm việc không lúc nào ngơi tay. Trời nắng chang chang mà ông ta bảo hắn ra phụ phơi ớt ngoài sân. Hắn bực lắm còn ông ta cười vì thấy khuôn mặt nhăn nhó khó chịu của hắn.

Hắn nhớ về người Tà Dương về những lúc đi tảo mộ. Ông ta cứ bảo hắn ngồi trong bóng mát, còn ông ta cứ đi dãy cỏ. Hắn dạo chơi và đọc các dòng chữ trên các ngôi mộ. Những chữ tượng hình không có trong bất kỳ từ điển Hán Nôm nào. Hắn đã thành thạo Cửu vị thần công nhờ đọc loại chữ kỳ lạ đó.

Hắn nhớ về lúc nhận bài thơ “Quân thừa Hoàng chiếu yên biên thứ” từ người thuộc hàng chữ Thọ để Khai mở đạo ở Đất Phương Nam lần đầu tiên. Bài thơ viết theo hình bát giác thêu trên vải.

Bây giờ nhận trách nhiệm từ những người thuộc hàng chữ Thọ khai mở Hội Long Hoa, hắn phải giảng như thế nào đây cho mọi người hiểu về “Đạo nhìn đời bằng một con mắt”.

Có lẽ đơn giản nhất là giải thích Thuận Thiên Kiếm là bức tranh vẽ “thanh kiếm và bé gái mang bầu” có ý nghĩa là “rút không kịp”.

Huyền Thoại về một người con gái sống mãi trong tim mọi người. Cuộc sống đơn giản là sống đừng hại nhau và tĩnh tâm suy nghĩ về những lỗi lầm đã qua.

Huyền Thoại Người Con Gái


Tác giả: Nguyễn Trung Cang –> Lê Hựu Hà

Loài ngọc đá mang tên em
đã hơn mấy mùa gọt đau từng phiến
Loài hoa trắng mang môi em
đã hơn mấy lần ủ nhụy hương đêm
Loài rêu biếc mang mắt em
đã hơn mấy lần phiêu du dòng nước
Loài sen trắng mang tay em
về trên vóc ngà rừng sâu không tên

Ðêm lắng sầu sương xuống đọng
hàng cây khô bao kiếp cuối đầu
Ðôi mắt buồn nghe dỗi hờn,
hồn lạc về đâu, đời lạc về đâu?

Loài tuyết trắng trong tim em
từ lâu vẫn còn ngủ yên triều mến
Loài mây trắng mang tóc em
về trên chín tầng gọi nhau gió lên
Loài ngư nữ mang thân em
ngủ yên giấc nồng trong câu hát thiên thần
Loài chim trắng mang chân em
về nơi suối cạn biển khô không tên

Ðêm lắng sầu sương xuống đọng
hàng cây khô bao kiếp cuối đầu
Ðôi mắt buồn nghe dỗi hờn,
hồn lạc về đâu, đời lạc về đâu?