Chủ đề: Vườn âm nhạc
-
05-03-2011 09:56 AM #961
Junior Member- Ngày tham gia
- Jan 2010
- Bài viết
- 152
- Được cám ơn 3,634 lần trong 1,217 bài gởi
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=JNUkRRus4-
Chiếc Vòng Cầu Hôn
Một sớm yên lành,
một người lính rời xa quê nhà
Mang theo đôi vòng tay cầu hôn
Tỏa sáng dịu dàng, một khúc tình ca đợi chờ
Theo anh theo anh trên những con đường xa,
Ru anh ru anh trong những đêm vời xa vời xa
Vòng tay cầu hôn tình yêu của em
Lung linh trên cao vầng trăng dịu êm
Tỏa sáng ngọn núi in dấu chân người
Ra đi mang theo mối tình đầu tiên.
-
Có 2 thành viên đã cám ơn Deckese :
cuunon1234 (05-03-2011), ICEBERGINOCEANE (08-03-2011)
-
05-03-2011 12:05 PM #962
Cánh Buồm Phiêu Du
Nói với em rất nhẹ, rằng mãi anh yêu em suốt đời,
Và em tin lời anh chân thành, con sóng chỉ cười.
Biết anh yêu em nhiều, dù sóng nói với em rất nhiều.
Rằng anh rất hồn nhiên đa tình, nào anh có tin.
Biển mênh mông đến thế, ngàn bờ bến sóng bao cánh buồm.
Vui buồn nhung nhớ khát vọng.
Ngày mai người xa chốn nào, anh về hoang vắng lạnh lùng cô đơn.
Giấc mơ em lắng sâu dịu êm.
Tình em chan chứa với say mê đắm chìm.
Đừng nói với em những gì để em hiểu rằng anh đi mãi mãi.
Tình yêu anh đến gieo trong tâm hồn của em.
Nào như con sóng vỗ phiêu du hững hờ.
Người dấu yêu ơi ở phương trời nao.
Đừng quên em anh nhé người yêu dấu ơi...
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=6mV80c5gMJ
-
Có 2 thành viên đã cám ơn cuunon1234 :
Deckese (07-03-2011), ICEBERGINOCEANE (08-03-2011)
-
06-03-2011 06:42 PM #963
Cơn Mưa Chiều Nay
Hạt mưa nào rơi thật êm trong trái tim em
Hạt mưa nào rơi thật êm ướt đẫm vai em
Để tâm hồn em đầy vơi nhớ thương
... mơ về anh
Tìm trong hạt mưa ngày xanh không nắng long lanh
Tìm trong hạt mưa ngày xưa em bước bên anh
Giờ đây mình em lẻ loi vắng tanh
... không còn anh
Hạt mưa đừng rơi thật êm trong những đêm dài
Hạt mưa đừng rơi vào khi em nhớ nhung hoài
Còn đâu ngày ta gần nhau trong tiếng yêu sâu
Giờ đây mình em ngàn năm thương nhớ
Cơn mưa chiều nay, nào người có đâu hay
Khi em ngồi đây đợi chàng úa mi cay
Mong anh về đây nhịp cùng bước trong tay
... người yêu hỡi
... người yêu hỡi
Cơn mưa chiều nay nhạt nhòa tiếng mưa rơi
Xa nhau vòng tay để rồi lá thu bay
Cô đơn chiều nay một mình với cơn say
... người yêu hỡi ...
http://mp3.********/bai-hat/Con-Mua-C.../ZWZACBZI.html
-
Có 2 thành viên đã cám ơn cuunon1234 :
Deckese (07-03-2011), ICEBERGINOCEANE (08-03-2011)
-
07-03-2011 11:54 AM #964
Junior Member- Ngày tham gia
- Jan 2010
- Bài viết
- 152
- Được cám ơn 3,634 lần trong 1,217 bài gởi
Ngã đường tuổi mười tám
Một buổi chiều như mọi buổi chiều, tôi cuộn tròn cuốn vở nhét vào túi quần, thờ ơ chào mẹ "Con đến nhà cô học, mẹ ạ". Qua một góc phố... tôi lao thẳng xe vào cánh cổng sắt quen thuộc. Chẳng hiểu sao phanh không ăn làm cái xe đâm sầm vào cửa đánh rầm. Ngay lập tức xuất hiện một ông con trai với cái nhìn soi mói "Bạn hỏi ai ?". "Tôi là học trò của cô. Thế anh là ai ?". Một câu hỏi có lẽ cũng chẳng ngớ ngẩn lắm. Thế mà hắn ta cười ruồi, tỉnh bơ "Là cháu, cháu mới ở dưới quê lên. Bạn vào nhà chơi, cô sắp về rồi". Và chẳng thèm nhìn cái gật đầu mạnh tới mức sái cổ của tôi, hắn ta bươn bả chạy vào nhà. Tôi hậm hực khóa xe, đóng cổng.
Mới dưới quê lên - Hừ! Đúng là đồ nhà quê . Mọi khi tôi tới đây, bao giờ cô cũng chờ tôi khóa xe xong mới vào cùng. Nện gót giầy cầm cập trên sân, đã thấy "đồ nhà quê" xuýt xoa trên cái bếp điện ở góc phòng và xoong mì cạn sạch nước. Khốn khổ, tôi hào hứng xắn tay áo xông vào chữa cháy với một lời chê làm hắn bắn ra xa. "Bộ ở dưới quê anh không dùng bếp điện à?". Xong xuôi, hắn ta "vô phép!" rồi "nạp năng lượng".
Tôi ngáp dài. Ôi trời! Sao cô lâu về thế! Thời gian ấy đủ để cho đồ nhà quê kia xoa dịu cái dạ dày của hắn và bắt đầu xoa dịu đôi mắt bằng cách nhìn tôi. Hắn đặt ra một loạt câu hỏi "Tôi có thể biết tên bạn được không?". "Bạn học trường nào ?". Tôi chẳng thèm trả lời lấy một câu, ném ánh nhìn tò mò lên cây guitar lạ hoắc treo trên tường, lạnh nhạt: "Chẳng biết dưới quê thế nào, chứ trên này gọi thế là hơi bất lịch sự đấy anh bạn ạ". Hắn cứng họng.
Tôi cười hì hì khoái chí để rồi choáng váng khi cô về, giới thiệu: "Đây là Quang, con trai cô mới ở bên Đức về. Còn đây là...". Đành tu vậy, nghĩa là phải cắm mặt xuống vở, cơ quan thính giác chỉ thu nhận tiếng nói của cô và coi như hắn không hiện hữu ở đây.
Về nhà, thở phào tưởng thoát nạn, thế mà đến lúc giở vở ra, tôi lại chết đứng. Một dòng chữ ngoáy vội vã bên lề vở "Không biết trên này thế nào chứ dưới quê gọi thế là quá kiêu đấy bạn ạ". Hẳn đây là tác hại của ba phút theo cô xuống bếp lấy quả gấc cô gửi biếu mẹ tôi. Dư âm của chuyện đó còn thảm hại hơn, khi hôm sau, thằng nhóc ngồi cạnh mượn vở tôi chép bài, và rêu rao câu đó khắp lớp. Ôi trời! Đấm xuống mặt bàn sợ đau tay, tôi bèn gõ lên đầu thằng nhóc kia một cái đau điếng và giận dữ thề...
Lời thề sặc mùi kiếm hiệp kia chưa kịp thực hiện thì tôi đã tự ngượng với mình vì "thề cá trê chui ống", có trời chứng giám, ngàn lần không phải lỗi do tôi. Tự dưng cô có việc bận một tuần liền, không muốn tôi nghỉ học, cô bàn giao tôi cho hắn. Đành vác vở tới, ngậm... ô mai nghe "anh Quang" giảng. Dĩ nhiên với trình độ cao thủ của anh thì... Trời! Cuối cùng tôi cũng thốt được tiếng "anh" ngọt ngào. Bởi lẽ từ bé tới giờ tôi chỉ quen gọi lũ nam tử là "thằng", là "nhóc" cùng lắm thì là "mầy" thôi mà.
Một tuần như thế, tôi bắt đầu hiểu anh hơn một chút và bắt đầu dám nhìn thẳng vào anh. Cũng may anh không đẹp trai lắm - ra đường đỡ bị người ta chú ý. Anh có đôi lúm đồng tiền trông ngồ ngộ. Mỗi lần anh cười là mỗi lần tôi thấy cáu sườn. Cái lúm đồng tiền duyên quá là duyên kia đáng lẽ phải dành cho con gái, phải dành cho tôi chứ. Ấy thế mà "tôi thì không mà anh thì hai". Ông trời bất công quá mức. Đã thế anh lại đa tài: giỏi toán, siêu ngoại ngữ, biết viết nhạc và có thể ôm guitar rền rĩ bản "Nothing s gonna change my love for you" và vô số những bản nhạc tôi thích. Tôi tự hào và thán phục anh kinh khủng.
Chiều đầu tiên anh hẹn tôi, tôi chờ mãi mà không thấy bóng anh đâu cả. Khỏi phải nói là tôi cáu như thế nào. Chưa có một tên con trai nào làm tôi tức đến thế. Tôi giận dữ vặt trụi lá của một cái cây nhỏ gần nơi tôi ngồi và chợt thấy mình bất lực. Dĩ nhiên không thể gõ đầu hoặc hăm dọa anh "đập chết ăn thịt" như với mấy thằng nhóc cùng lớp. Được rồi, tôi sẽ có cách.
Buổi tối anh đến nhà tôi. Tôi biết anh đang bị choáng bởi tôi đã không còn là con bé tóc dài óng ả nữa. Câu chuyện nhạt nhẽo và vô vị dù anh đã thanh minh rằng buổi chiều anh có việc bận đột xuất, khi tôi tiễn anh về, anh hỏi "Sao Hằng không để tóc dài nữa ?". Tôi nhếch mép "Giận!". Anh hừ khẽ: "Trẻ con thế". "Em vẫn trẻ con đấy chứ". "Em sắp mười tám rồi". Tôi kéo dài giọng "Vâng, và mười tám tuổi thì không có quyền được bận đột xuất". Anh im lặng, tôi sụt sịt như sắp khóc: "Mình đừng chơi với nhau nữa". Anh buông thõng "Cũng được" rồi về. Tôi chạy ào vào nhà. Tấm tức khóc. Ừ! Tôi trẻ con thật, nhưng anh có người lớn hơn tôi đâu.
Một tuần đi qua, tôi không đến nhà cô, cố gắng không nhớ tới anh. Thằng nhóc ngồi cạnh bảo: "Mấy hôm nay mày như con nhỏ ngớ ngẩn ấy". Nói xong nó giơ tay ngay lên chuẩn bị đỡ cái gõ đầu của tôi. Tội nghiệp! Nhưng tôi quên bẵng mất thói quen của mình. Hình như thằng nhóc ngạc nhiên.
Tuần thứ hai sắp hết. Tôi đếm từng ngày ào ạt qua đi: run sợ nghe tiếng những chiếc xe máy lao qua cửa nhà. Anh không đến...
Tôi lẩm nhẩm một câu hát "If I had to live my life without you near me", ngao ngán dắt xe ra cổng trường. Đột nhiên con tim reo keng keng. Anh đứng bên đường với nụ cười ngượng nghịu: "Mẹ bảo anh đến xem sao lâu em không sang học". Biết anh nói dối, định đáp lại một câu gì dằn dỗi nhưng rồi lại thôi. Hai đứa đạp xe như bay trên đường, lòng ngập tràn hạnh phúc.
Anh giới thiệu một người bạn: đẹp trai hào nhoáng. Nói chuyện vui vẻ rồi khi còn lại hai đứa, anh khiêu khích: "Nó thích em đấy!" Tôi cau mày: "Việc gì anh phải nói thế!". Không khí căng như một sợi dây đàn. Thế này thì cãi nhau cho mà xem. Anh chuyển đề tài: "Ba mẹ em dạo này thế nào ?". "Chán lắm!" Im lặng, một lúc lâu, anh ngập ngừng: "Anh tự muốn nói là anh...". Tôi muốn gõ vào đầu anh lắm lắm nhưng rồi chỉ bĩu môi: "Thôi đi ông trẻ con hai mươi mốt tuổi ạ!".
Những chiều thứ bảy rảnh rỗi, anh thường chở tôi đi chơi. Khi thì xuống nhà một người bạn ở ngoại thành, khi thì lang thang trên Hồ Tây. Nhiều lúc anh vác giá vẽ lung tung. Những ngôi sao bơi trên mặt hồ, những cô bé có cánh bay lượn trong tranh của anh. Có lần anh tỏ ý muốn vẽ tôi, tôi chỉ nhăn nhở cười: "Khỏi, anh cứ vẽ cái mặt Pinokio với cái mũi ngắn hơn một chút là được rồi". Quả đúng thế, bởi tôi hay bị mọi người trêu là giống chú rối gỗ ấy ở cái miệng rộng ngoác. Thế mà anh không cười, chỉ kéo tóc tôi: "Tóc em dài hơn rồi đấy". Tia nắng chiều làm những sợi tóc bên má tôi ánh lên hung hung óng ả. Anh cười vu vơ điều gì đó, lẩm nhẩm hoài mấy từ "tóc ngắn", "ông trẻ con".
Mãi đến một hôm anh kéo tôi đến nhà, bắt tôi ngồi nghe anh hát một bài hát vừa viết, tôi mới hiểu. À ra thế! Có thể là sau này tôi sẽ không bao giờ quên được đôi mắt trìu mến và giọng hát thâm trầm của anh. "Này cô bé tóc ngắn, có lấy không một bông cúc vàng. Ta nhận riêng cho mình bông cúc héo. Hai mốt tuổi rồi vẫn thấy là trẻ con".
Đi học về, lại thấy ba mẹ đang chì chiết lẫn nhau, tôi lau nước mắt bỏ đi. Gặp anh. Hai đứa chui vào quán nhỏ quen thuộc. Anh mượn chủ quán cây guitar, hát cho tôi nghe: "Này cô bé tóc ngắn, nhận giùm ta một bông cúc vàng. Thèm nghe thấy tiếng cười em lắm. Cười đi nào cô bé lọ lem". Tôi cầm bao diêm, quẹt từng que. Những que diêm bùng lên ngọn lửa cháy bỏng, và rồi lịm dần đi. Tôi thì thầm "Em không thể sống thế này mãi được". Anh ngừng đàn, bóp nhẹ tay tôi. Cử chỉ ấy có ý nghĩa nhiều hơn những lời an ủi sáo rỗng. Lòng tôi bỗng tràn ngập một thứ tình cảm khó tả và đầy biết ơn, tôi đã buột miệng nói một điều mà đáng lẽ tôi không nên nói...
Phải, lẽ ra hãy cứ để anh tự nói lên điều đó, lẽ ra tôi phải nhớ mình là con gái. Bao nhiêu giả thuyết "lẽ ra" cũng không đủ níu giữ những gì đang đổ vỡ. Anh trở nên kiêu hãnh với niềm tin mà tôi đã gửi gắm một cách dễ dàng cho anh. Lòng tin là một thứ của quý. Và những người con trai như anh thường cao ngạo khi chinh phục được quá nhanh chóng. Giá như tôi biết điều đó trước - bây giờ ngã rồi mới thấy đau.
Nhưng thực ra cũng không có gì nghiêm trọng lắm. Tôi vẫn sang thăm cô và vẫn gặp anh. Nhưng bây giờ giữa hai đứa là một ngã rẽ. Anh hay cười ngạo nghễ, tôi thường cúi đầu lặng lẽ, có thể là nuối tiếc. Khi người ta là bạn của nhau, người ta đi chung một con đường. Khi xa nhau, con đường chia hai ngả. Anh đi con đường của anh - con đường của những người lớn biết yêu và biết gìn giữ tình yêu. Và tôi vẫn tiếp bước trên ngả đường của riêng tôi, ngả đường của một đứa trẻ con mười tám tuổi. Mãi ngân nga trong tôi là bài hát anh viết ngày nào. Bài hát chỉ dành cho riêng tôi:
"Trái tim ta là một bông cúc héo
Mười tám tuổi rồi vẫn cứ ngơ
Mười tám tuổi rồi, vẫn cứ trẻ con..."
Chu Thu Hằng
[IMG]http://img.********/diendan/fimg/skinZG-new/template/sig.png[/IMG]
Và bài hát "Ngày Em Hai Mươi Tuổi"...
-
Có 2 thành viên đã cám ơn Deckese :
cuunon1234 (09-03-2011), ICEBERGINOCEANE (08-03-2011)
-
07-03-2011 11:56 AM #965
Junior Member- Ngày tham gia
- Jan 2010
- Bài viết
- 152
- Được cám ơn 3,634 lần trong 1,217 bài gởi
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=Uwan06jPTe
Ngày Em Hai Mươi Tuổi
Ngày em hai mươi tuổi Tay cắt mái tóc thề
Giã từ niềm vui nhé Buồn ơi ! Hỡi chào mi !
Ngày em hai mươi tuổi Chưa biết nhớ nhung gì
Trên nụ cười mới hé Niềm thương đã tràn mi
Ôi ! Đã thoáng qua tuổi thơ Khi suốt đêm hồn ngơ
Nghe trái tim ngủ mơ. Ôi ! Khi ánh trăng thẩn thơ
Ru giấc mơ hiền khô Môi tiết trinh nở hoa...
-
Có 3 thành viên đã cám ơn Deckese :
cuunon1234 (09-03-2011), ICEBERGINOCEANE (08-03-2011), yenngo (07-03-2011)
-
07-03-2011 01:02 PM #966
- Ngày tham gia
- Mar 2007
- Bài viết
- 3
- Được cám ơn 126 lần trong 41 bài gởi
http://mp3.********/bai-hat/Em-Di-Roi.../IWZDU8F7.html
EM ĐI RỒI
............
Em đi rồi, từ đây tiếng hát cô đơn
Biết chia cùng ai nỗi buồn trên xứ người
Một lần biệt ly chẳng biết nói năng chi
Lệ tràn bờ mi thì đã quá chia ly
Dù tình thật xa, tình vẫn còn đây
.........
-
Có 3 thành viên đã cám ơn yenngo :
cuunon1234 (09-03-2011), Deckese (07-03-2011), ICEBERGINOCEANE (08-03-2011)
-
08-03-2011 07:52 AM #967
Junior Member- Ngày tham gia
- Jan 2010
- Bài viết
- 152
- Được cám ơn 3,634 lần trong 1,217 bài gởi
-
Có 3 thành viên đã cám ơn Deckese :
cuunon1234 (09-03-2011), ICEBERGINOCEANE (08-03-2011), maimai123 (09-03-2011)
-
08-03-2011 11:42 AM #968
Junior Member- Ngày tham gia
- Jan 2010
- Bài viết
- 152
- Được cám ơn 3,634 lần trong 1,217 bài gởi
Có một ngày đã đến
Có những lúc
Tôi ngỡ ngàng
Tự hỏi
Tại vì sao
Tôi lại yêu em
Khi mặt trời
Sắp lẫn vào đêm
Không gì cả
Sao lòng tôi
Lại nhớ
Chiếc lá rơi
Trong chiều nổi gió
Tôi nhặt lên
Mà chẳng để làm gì
Và chiều nào sững bước
Giữa chân đi
Lòng không hiểu
Vì sao mình đứng lại
Ngậm trên môi
Một nhành cỏ dại
Chợt hiểu rằng
Tôi đã khác tôi xưa
Trong nỗi buồn vô cớ
Lúc trời mưa
Trong mơ mộng
Khi hiên ngoài nhạt nắng
Tôi chợt biết
Có một ngày
Đã đến
Nguyễn Nhật Ánh
Và bài hát "Có Một Ngày Như Thế"...
-
Có 3 thành viên đã cám ơn Deckese :
cuunon1234 (09-03-2011), ICEBERGINOCEANE (08-03-2011), maimai123 (09-03-2011)
-
08-03-2011 11:43 AM #969
Junior Member- Ngày tham gia
- Jan 2010
- Bài viết
- 152
- Được cám ơn 3,634 lần trong 1,217 bài gởi
Có một ngày
Có một ngày như thế anh đi
Anh đi đâu về đâu
Về cõi chiêm bao lìa những cơn đau
Hồn tuyết bao la mang theo
Lạnh giá con tim nương dâu
Anh đi đâu về đâu
Anh đi đâu về đâu
Có nhớ trong em từng ngày yêu dấu
Có biết trong em tình mãi bền lâu
Trong em mặt trời khô héo
Trong em ngày ấy vực sâu một đời...
-
Có 4 thành viên đã cám ơn Deckese :
cuunon1234 (09-03-2011), ICEBERGINOCEANE (08-03-2011), maimai123 (09-03-2011), yenngo (08-03-2011)
-
08-03-2011 12:46 PM #970
-
Có 3 thành viên đã cám ơn ICEBERGINOCEANE :
cuunon1234 (09-03-2011), Deckese (09-03-2011), maimai123 (09-03-2011)
-
09-03-2011 11:50 AM #971
Junior Member- Ngày tham gia
- Jan 2010
- Bài viết
- 152
- Được cám ơn 3,634 lần trong 1,217 bài gởi
Thành phố đã vào mùa mưa. Trên tầng không, phượng đã bắt đầu chớm nụ và dàn đồng ca nhà ve chỉ chờ đến lúc được cất lên những thanh âm báo hiệu mùa sang.
Đâu đó trong từng lớp học, bạn bè chuyền tay nhau lưu bút - họ gửi vào đó tất cả những kỷ niệm yêu thương của một thời cắp sách; những trăn trở, lo âu của mùa thi đang đến gần, và họ gửi vào nhau những tin yêu, hy vọng về một một tương lai đang nẩy mầm trên từng khát vọng.
Nhưng không phải cô cậu học trò nào cũng bày tỏ được nỗi lòng trên những trang lưu bút, dù họ có quá nhiều điều để nói về những năm tháng bên nhau dưới mái trường. Và thế là, những bài thơ ra đời. Thơ của tuổi học trò, thơ của những người đã đi qua thời hoa mộng - một lần ngoái nhìn, một lần tìm về những rung động thuở nào để được sống hồn nhiên, vô tư. Và để một lần nói với ai đó của ngày xưa rằng, thuở ấy...
Thuở ấy có chàng thư sinh mười tám tuổi, một ngày bất chợt nhận ra mình đã lớn và trái tim mách bảo dường như có chút gì đó mơ hồ vừa đến. Cảm xúc thật mới lạ, hân hoan nhưng cũng đầy lo sợ. Chàng ta sợ rằng, rồi điều đó cũng theo mùa mà ra đi:
Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng
em chở mùa hè của tôi đi đâu?
chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám
thuở chẳng ai hay thầm lặng - mối tình đầu.
Có lẽ vì "chẳng ai hay" nên cậu học trò phải tự bộc bạch đấy thôi. Điều ngại ngùng không dám nói là một mối tình đầu đang rực cháy như màu hoa phượng. Tuổi mười tám của ai mà chẳng thế, làm sao không nao lòng trước màu hoa đỏ thắm đầy quyến rũ!
Bằng nhiều cách nói, mối tình thời học trò bao giờ cũng được ví von bằng những hình ảnh rất thơ mộng. Trong đoạn đầu của bài thơ - với lối so sánh liên hoàn, từ hoa phượng đến mùa hè, rồi đến tuổi mười tám, nhà thơ Đỗ Trung Quân đã gợi lên một hình dung về thời hoa mộng rất đẹp đẽ và cũng rất lãng mạn. Dùng hình ảnh "hoa phượng", "tiếng ve" để nói thay cho mùa hè thì người cầm bút nào cũng dễ dàng nói được, nhưng vẽ ra không gian "Em chở mùa hè của tôi đi đâu?" thì đó là một nét tạo hình bằng chữ rất riêng của nhà thơ họ Đỗ.
Chàng thư sinh tự hỏi, mà cũng là một cách thổ lộ cho người khác biết rằng mình đang yêu:
"Mối tình đầu của tôi có gì?" - Cánh cửa tâm hồn đã hé mở, gợi lên nhiều băn khoăn, bối rối và điều kỳ diệu cũng bước ra từ đó:
Chỉ một cơn mưa bay ngoài cửa lớp
là áo người trắng cả giấc ngủ mê
là bài thơ cứ còn hoài trong cặp
giữa giờ chơi mang đến lại... mang về.
Những dư vị ngọt ngào, trong lành thường chất đầy ở mối tình đầu tiên - mối tình học trò - hay, đó chính là những cảm xúc lấp lửng giữa tình bạn và tình yêu - là sự đan xen giữa mộng mơ và thực tế... Và vì lẽ đó, "người trong cuộc" luôn nghĩ về nó như một báu vật thiêng liêng, sợ đến nỗi không dám chạm vào. Chỉ một tà áo bay qua đã "trắng cả giấc mơ", thì ở cái tuổi không trẻ con mà cũng chẳng người lớn ấy, họ có quyền mơ mộng và thậm chí lý tưởng hóa tình cảm của mình cũng là điều dễ hiểu. Hình ảnh cậu học trò với bài thơ "mang đến lại... mang về" phản ánh đúng tâm trạng của lứa tuổi đang lớn, ngập ngừng, sợ sệt rất đáng yêu!
Tự nhận mình là một anh chàng tội nghiệp, cộng với cái vẻ bối rối ban đầu, chắc hẳn không nói ra, chúng ta cũng biết anh chàng tội nghiệp này muốn "khắc nỗi nhớ" gì vào cây rồi!
Kỷ niệm không hẳn chỉ có khi chúng ta đã đi qua nó, nhất là những ai đang là học trò đứng trước mùa chia tay. "Người con gái mùa sau biết có còn gặp lại?". Có phải càng luyến tiếc, kỷ niệm lại càng đong đầy, ùa về? Tâm trạng của người sắp xa trường, xa thầy cô, bè bạn và xa cả những tình cảm riêng tư mà họ nâng niu bấy lâu giờ khác nào như những viên đá tan ra trong ly nước mùa hè?
Mối tình đầu của tôi có gì?
chỉ một cây đàn nhỏ
rất vu vơ nhờ bài hát nói giùm
ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu
nên có một gã khờ ngọng nghịu mãi... thành câm.
Thật đến tội làm sao! Cậu học trò đã tìm đủ mọi cách để phát đi những tín hiệu từ trái tim mình hòng mong tìm được sự liên thông đến tâm hồn người kia, nhưng... bài thơ cứ "còn hoài trong cặp" và lời hát "ngọng nghịu mãi... thành câm" thì hóa ra đó chỉ là một mối tình âm thầm bị bỏ lửng đến phút chót mà vẫn không có câu trả lời.
Những chiếc giỏ xe trưa nay chở đầy hoa phượng
em hái mùa hè trên cây
chở kỷ niệm về nhà
em chở mùa hè đi qua còn tôi đứng lại
nhớ ngẩn người tà áo lụa nào xa.
Suốt bài thơ, nhà thơ Đỗ Trung Quân đã không dùng một tiếng ve nào để đánh động mùa hạ, mà anh đã đưa mọi người trở về cái mùa yêu dấu ấy, cùng với những kỷ niệm trinh nguyên thời áo trắng bằng những cảm xúc rất chân thật, ngẫu nhiên bật ra từ một buổi sáng cà phê bên đường... khi anh nhìn thấy người ta đốn bỏ những cây phượng để đề phòng bất trắc trong mùa mưa. Một cô công nhân chạy xe đạp, một người đàn ông chạy xe mobylette cà tàng vội nhặt những cành phượng rơi dắt lên xe và cảm thấy như mình đang chở cả một mùa hạ...
Vâng, thật bất ngờ làm sao! Chúng ta cứ nghĩ đó là một bài thơ được viết ra từ một câu chuyện có thật, nhưng... thì ra nhà thơ Đỗ Trung Quân đã mượn chuyện nay để nhớ chuyện xưa và đó không chỉ là những hồi ức của riêng nhà thơ, mà bất cứ ai trong chúng ta cũng thấy ít nhiều bóng dáng mình trong đó. Nghe lại bài thơ, một lần nữa chúng ta lại được tận hưởng những dư vị của kỷ niệm. Chút tình đầu - dù đã có, hoặc sẽ đến, cũng mãi là những kỷ niệm đẹp thật khó nguôi quên!
(Theo TuoiTre)
-
Có 3 thành viên đã cám ơn Deckese :
cuunon1234 (09-03-2011), ICEBERGINOCEANE (10-03-2011), maimai123 (09-03-2011)
-
09-03-2011 11:54 AM #972
Junior Member- Ngày tham gia
- Jan 2010
- Bài viết
- 152
- Được cám ơn 3,634 lần trong 1,217 bài gởi
Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng,
Em chở mùa hè của tôi đi đâu ?
Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám,
Thuở chẳng ai hay thầm lặng mối tình đầu.
Mối tình đầu của tôi
Là cơn mưa giăng giăng ngoài cửa lớp,
Là áo ai bay trắng cả giấc mơ
Là bài thơ còn hoài trong vở,
Giữa giờ chơi mang đến lại mang về...
-
Có 3 thành viên đã cám ơn Deckese :
cuunon1234 (09-03-2011), ICEBERGINOCEANE (10-03-2011), maimai123 (09-03-2011)
-
09-03-2011 07:00 PM #973
Mùa hè
Mùa hè nào gặp gỡ
Mùa hè nào chia ly
Mùa hè nào hội ngộ
Tôi cầm trên tay hai mùa hè rực rỡ
Còn mùa hè cuối cùng rơi đi đâủ
Ai nhặt được mùa hè tôi đánh mất
Xin trả lại cho tôi
Xin trả lại cho tôi người yêu tôi
Dẫu chỉ là xác con ve sầu chết khô
Ấy chính là mùa hè của tôi
Ngủ quên trong nách lá
Những ngọt bùi tôi đã nếm trải
Những đắng cay tôi đã nếm trải
Những mùa hè bỏng rát sau lưng
Còn mùa hè cuối cùng tôi gặp lại
Trốn đi đâu ngoài tầm mắt tôi tìm ?
Nguyễn Nhật Ánh
-
Có 3 thành viên đã cám ơn cuunon1234 :
Deckese (10-03-2011), ICEBERGINOCEANE (10-03-2011), maimai123 (09-03-2011)
-
09-03-2011 07:05 PM #974
Lối Cũ Ta Về
Lối cũ ta về dường như nhỏ lại
Trời xanh xanh mãi một màu ấu thơ
Lối cũ ta về, vườn xưa có còn
Hoàng hôn buông xuống thoảng hương ngọc lan
Dù gió có trút lá úa xuống vườn chiều
Bước chân ai đem lang thang về cô liêu
Chốn xa xôi kia mang bao kỷ niệm cũ
Em đã quên hay là vẫn mang theo
Dù cho bên anh nay em không còn nữa
Biết chăng trong con tim anh luôn hằng nhớ
Người yêu ơi nay em đã bỏ anh đi
Sao em nỡ bỏ anh đi mãi
Lối cũ ta về, soi nghiêng gót giầy
Chiều nghiêng vạt nắng, buồn chờ tóc mây
Lối cũ ta về, dừng chân trước thềm
Chờ nghe trong gió mùi hương ngọc lan
http://mp3.********/bai-hat/Loi-Cu-Ta.../ZWZ97DEU.html
-
Có 3 thành viên đã cám ơn cuunon1234 :
Deckese (10-03-2011), ICEBERGINOCEANE (10-03-2011), maimai123 (09-03-2011)
-
09-03-2011 09:12 PM #975
Careless Whisper
I feel so unsure
As I take your hand and lead you to the dance floor.
As the music dies... Something in your eyes
Calls to mind a silver screen
And all its sad goodbyes
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=bgxbRCzJaO
-
Có 4 thành viên đã cám ơn maimai123 :
cuunon1234 (10-03-2011), Deckese (10-03-2011), ICEBERGINOCEANE (10-03-2011), yenngo (10-03-2011)
-
10-03-2011 12:04 PM #976
thành phố đã vào mùa mưa. Trên tầng không, phượng đã bắt đầu chớm nụ và dàn đồng ca nhà ve chỉ chờ đến lúc được cất lên những thanh âm báo hiệu mùa sang.
đâu đó trong từng lớp học, bạn bè chuyền tay nhau lưu bút - họ gửi vào đó tất cả những kỷ niệm yêu thương của một thời cắp sách; những trăn trở, lo âu của mùa thi đang đến gần, và họ gửi vào nhau những tin yêu, hy vọng về một một tương lai đang nẩy mầm trên từng khát vọng.
nhưng không phải cô cậu học trò nào cũng bày tỏ được nỗi lòng trên những trang lưu bút, dù họ có quá nhiều điều để nói về những năm tháng bên nhau dưới mái trường. Và thế là, những bài thơ ra đời. Thơ của tuổi học trò, thơ của những người đã đi qua thời hoa mộng - một lần ngoái nhìn, một lần tìm về những rung động thuở nào để được sống hồn nhiên, vô tư. Và để một lần nói với ai đó của ngày xưa rằng, thuở ấy...
thuở ấy có chàng thư sinh mười tám tuổi, một ngày bất chợt nhận ra mình đã lớn và trái tim mách bảo dường như có chút gì đó mơ hồ vừa đến. Cảm xúc thật mới lạ, hân hoan nhưng cũng đầy lo sợ. Chàng ta sợ rằng, rồi điều đó cũng theo mùa mà ra đi:
những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng
em chở mùa hè của tôi đi đâu?
Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám
thuở chẳng ai hay thầm lặng - mối tình đầu.
có lẽ vì "chẳng ai hay" nên cậu học trò phải tự bộc bạch đấy thôi. điều ngại ngùng không dám nói là một mối tình đầu đang rực cháy như màu hoa phượng. Tuổi mười tám của ai mà chẳng thế, làm sao không nao lòng trước màu hoa đỏ thắm đầy quyến rũ!
Bằng nhiều cách nói, mối tình thời học trò bao giờ cũng được ví von bằng những hình ảnh rất thơ mộng. Trong đoạn đầu của bài thơ - với lối so sánh liên hoàn, từ hoa phượng đến mùa hè, rồi đến tuổi mười tám, nhà thơ đỗ trung quân đã gợi lên một hình dung về thời hoa mộng rất đẹp đẽ và cũng rất lãng mạn. Dùng hình ảnh "hoa phượng", "tiếng ve" để nói thay cho mùa hè thì người cầm bút nào cũng dễ dàng nói được, nhưng vẽ ra không gian "em chở mùa hè của tôi đi đâu?" thì đó là một nét tạo hình bằng chữ rất riêng của nhà thơ họ đỗ.
Chàng thư sinh tự hỏi, mà cũng là một cách thổ lộ cho người khác biết rằng mình đang yêu:
"mối tình đầu của tôi có gì?" - cánh cửa tâm hồn đã hé mở, gợi lên nhiều băn khoăn, bối rối và điều kỳ diệu cũng bước ra từ đó:
chỉ một cơn mưa bay ngoài cửa lớp
là áo người trắng cả giấc ngủ mê
là bài thơ cứ còn hoài trong cặp
giữa giờ chơi mang đến lại... Mang về.
những dư vị ngọt ngào, trong lành thường chất đầy ở mối tình đầu tiên - mối tình học trò - hay, đó chính là những cảm xúc lấp lửng giữa tình bạn và tình yêu - là sự đan xen giữa mộng mơ và thực tế... Và vì lẽ đó, "người trong cuộc" luôn nghĩ về nó như một báu vật thiêng liêng, sợ đến nỗi không dám chạm vào. Chỉ một tà áo bay qua đã "trắng cả giấc mơ", thì ở cái tuổi không trẻ con mà cũng chẳng người lớn ấy, họ có quyền mơ mộng và thậm chí lý tưởng hóa tình cảm của mình cũng là điều dễ hiểu. Hình ảnh cậu học trò với bài thơ "mang đến lại... Mang về" phản ánh đúng tâm trạng của lứa tuổi đang lớn, ngập ngừng, sợ sệt rất đáng yêu!
Tự nhận mình là một anh chàng tội nghiệp, cộng với cái vẻ bối rối ban đầu, chắc hẳn không nói ra, chúng ta cũng biết anh chàng tội nghiệp này muốn "khắc nỗi nhớ" gì vào cây rồi!
Kỷ niệm không hẳn chỉ có khi chúng ta đã đi qua nó, nhất là những ai đang là học trò đứng trước mùa chia tay. "người con gái mùa sau biết có còn gặp lại?". Có phải càng luyến tiếc, kỷ niệm lại càng đong đầy, ùa về? Tâm trạng của người sắp xa trường, xa thầy cô, bè bạn và xa cả những tình cảm riêng tư mà họ nâng niu bấy lâu giờ khác nào như những viên đá tan ra trong ly nước mùa hè?
mối tình đầu của tôi có gì?
Chỉ một cây đàn nhỏ
rất vu vơ nhờ bài hát nói giùm
ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu
nên có một gã khờ ngọng nghịu mãi... Thành câm.
thật đến tội làm sao! Cậu học trò đã tìm đủ mọi cách để phát đi những tín hiệu từ trái tim mình hòng mong tìm được sự liên thông đến tâm hồn người kia, nhưng... Bài thơ cứ "còn hoài trong cặp" và lời hát "ngọng nghịu mãi... Thành câm" thì hóa ra đó chỉ là một mối tình âm thầm bị bỏ lửng đến phút chót mà vẫn không có câu trả lời.
những chiếc giỏ xe trưa nay chở đầy hoa phượng
em hái mùa hè trên cây
chở kỷ niệm về nhà
em chở mùa hè đi qua còn tôi đứng lại
nhớ ngẩn người tà áo lụa nào xa.
suốt bài thơ, nhà thơ đỗ trung quân đã không dùng một tiếng ve nào để đánh động mùa hạ, mà anh đã đưa mọi người trở về cái mùa yêu dấu ấy, cùng với những kỷ niệm trinh nguyên thời áo trắng bằng những cảm xúc rất chân thật, ngẫu nhiên bật ra từ một buổi sáng cà phê bên đường... Khi anh nhìn thấy người ta đốn bỏ những cây phượng để đề phòng bất trắc trong mùa mưa. Một cô công nhân chạy xe đạp, một người đàn ông chạy xe mobylette cà tàng vội nhặt những cành phượng rơi dắt lên xe và cảm thấy như mình đang chở cả một mùa hạ...
Vâng, thật bất ngờ làm sao! Chúng ta cứ nghĩ đó là một bài thơ được viết ra từ một câu chuyện có thật, nhưng... Thì ra nhà thơ đỗ trung quân đã mượn chuyện nay để nhớ chuyện xưa và đó không chỉ là những hồi ức của riêng nhà thơ, mà bất cứ ai trong chúng ta cũng thấy ít nhiều bóng dáng mình trong đó. Nghe lại bài thơ, một lần nữa chúng ta lại được tận hưởng những dư vị của kỷ niệm. Chút tình đầu - dù đã có, hoặc sẽ đến, cũng mãi là những kỷ niệm đẹp thật khó nguôi quên!
(theo tuoitre)
deckese đó à ?Con Dã Tràng thơ ngây ... Miệt mài se trứng cát ...
Dù biết đến ngày mai ... Biển lạnh lùng xóa nát !!!!!
-
Có 2 thành viên đã cám ơn ICEBERGINOCEANE :
cuunon1234 (10-03-2011), Deckese (10-03-2011)
-
10-03-2011 04:30 PM #977
Junior Member- Ngày tham gia
- Jan 2010
- Bài viết
- 152
- Được cám ơn 3,634 lần trong 1,217 bài gởi
Dưới giàn hoa thiên lý
Nhà nàng có cái giậu thưa.
Có giàn thiên lý đong đưa hoa vàng .
Kể từ bên ấy có nàng .
Lá xanh,thiên lý hoa vàng thêm sai.
Mỗi lần nàng đứng tưới hoa.
Nghiêng nghiêng mái tóc như là suối mây .
Thoáng nghe thoang thoảng hương bay.
Hương hoa hay chính tóc mây hương nàng ?!
Vô tình tôi mãi ngóng sang .
Vô tình nàng cũng nhìn sang bên này !
Hương hoa thiên lý _ Ô hay !...
Cũng vô tình cứ bên này thoảng qua !!!!
Bẵng đi mấy độ thu già .
Tôi về mong ngắm giàn hoa với nàng .
Ô hay !_ trơ trọi cốt giàn .
Vắng hoa,vắng cả !_ Dáng nàng cũng không !
Cớ sao hoa chẳng còn bông ?!
Lá không còn lá, hương nồng chẳng sang ?!
Thì ra nàng đã sang ngang .
Tóc mây với cả hương nàng cũng theo !...
Trên giàn vắng bóng hoa leo .
Thản nhiên gió vẫn cố trèo sang đây !
Thiếu hương hoa,vắng tóc mây .
Trời buông mấy sợi tơ gầy...giăng giăng !!!
Cớ gì một dáng người dưng .
Với giàn thiên lý mà bâng khuâng lòng !!
Giàn hoa với dáng một người .
Theo tôi suốt cả quãng đời thanh xuân...!
Hoàng Thị
Và bài hát "Giàn Thiên Lý Đã Xa"...
-
Có 2 thành viên đã cám ơn Deckese :
cuunon1234 (10-03-2011), ICEBERGINOCEANE (12-03-2011)
-
10-03-2011 04:47 PM #978
Junior Member- Ngày tham gia
- Jan 2010
- Bài viết
- 152
- Được cám ơn 3,634 lần trong 1,217 bài gởi
Tội nghiệp thằng bé
cứ nhớ thương mãi quê nhà.
Giàn thiên lý đã xa, đã rời xa.
Đứa bé lỡ yêu, đã lỡ yêu cô em rồi.
Tình đã quên mỗi sớm mai lặng trôi.
Này, này nàng hỡi, nhớ may áo cho người.
Giàn thiên lý đã xa tít mù khơi.
Tấm áo cắt ngay đã cắt trên khăn mượt mà.
Là chiếc chăn đắp chung những ngày qua.
Tìm một miếng đất cho gã si tình.
Giàn thiên lý đã xa mãi ngàn xanh...
-
Có 2 thành viên đã cám ơn Deckese :
cuunon1234 (10-03-2011), ICEBERGINOCEANE (12-03-2011)
-
10-03-2011 06:37 PM #979
Ngày Ấy Con Sáo Sang Sông
Đã tới ngày em bay sang sông
Ôi con sáo nhỏ được sổ lòng
Ta đứng nghe mùa mưa xuống lạnh
Mà riêng hồn cho gái sắc hương
Đã tới ngày em bỏ quên ta
Che tay kỷ niệm nhớ mơ hồ
Nắng gió trong lòng em quá vội
Nên làm chết một đứa tài hoa
Thôi có tiếc thì tình kia cũng hỏng
Thôi có buồn chỉ hận một đời ta
Có buồn riêng cay đắng xót xa
Tình cũng chết giữa tay người nỏn nuột
Thôi có nhớ thì hồn ta vẩn khổ
Thôi có buồn hồn về đồng lòng em
Có vờ quay quên thương nhớ lãng quên
Người vẩn thế dể mong gì thay đổi
Đã tới ngày em bay qua sông
Ôi con sáo nhỏ vừa sổ lòng
Ta đứng nghe hồn thơ lắng đọng
Trời đất buồn hiu
Một bóng trăng
Đã tới ngày ta dổ ta thôi
Ru ta giọt rượu đắng môi cười
Nắng gió quanh đời chưa thấm lạnh ...
http://mp3.********/bai-hat/Ngay-Ay-C.../IWZAIAW9.html
... em tặng Dec bài hát này nhé...
-
Có 2 thành viên đã cám ơn cuunon1234 :
Deckese (11-03-2011), ICEBERGINOCEANE (12-03-2011)
-
10-03-2011 06:58 PM #980
Tôi Đưa Em Sang Sông
Tôi đưa em sang sông, chiều xưa mưa rơi âm thầm
Để thấm ướt chiếc áo xanh, và đẫm ướt mái tóc em
Nếu xưa trời không mưa, đường vắng đâu cần tôi đưa
Chẳng lẻ chung một lối về mà nở quay mặt bước đi
Tôi đưa em sang sông, bàn tay nâng niu ân cần
Sợ bến đất lấm gót chân, sợ bến gió buốt trái tim
Nếu tôi đừng đưa em, thì chắc đôi mình không quen
Đừng bước chung một lối mòn, có đâu chiều nay tôi buồn
Rồi thời gian lặng lẽ trôi,
Đời tôi là chiến binh đi khắp phương trời
Mà đời em là ước mơ,
Đẹp muôn ngàn ý thơ, như ngóng trông chờ
Hôm nao em sang ngang, bằng xe hoa thay con thuyền?
Giờ phút cuối đến tiễn em, nhìn xác pháo vướng gót chân
Gót chân ngày xa xưa sợ lấm trong bùn khi mưa..
Nàng đã thay một lối về, quên cả người trong gió mưa....
http://mp3.********/bai-hat/Toi-Dua-E.../IWZABBFI.html
[IMG]http://mp3.********/bai-hat/Toi-Dua-Em-Sang-Song-Khanh-Ly/IWZABBFI.html[/IMG]......và giọng hát Khánh Ly đã thể hiện rõ tâm trạng chàng trai ... buồn quá ...
-
Có 3 thành viên đã cám ơn cuunon1234 :
Deckese (11-03-2011), ICEBERGINOCEANE (12-03-2011), yenngo (11-03-2011)
Thông tin của chủ đề
Users Browsing this Thread
Có 1 thành viên đang xem chủ đề này. (0 thành viên và 1 khách vãng lai)
Bookmarks