Ngày 22.11.2011

Trời bắt đầu chuyển lạnh, cái lạnh đủ để một bàn tay muốn tìm nắm một bàn tay... Có đủ lạnh để một bàn chân muốn tìm đến một bàn chân hay không thì mình cũng không rõ...

Mưa lất phất... Mưa rơi vẫn cứ rơi, cuộc vui vẫn cứ vui... Hóa ra ranh giới giữa tuổi trẻ và tuổi già thật mong manh. Trời mưa tuổi già ở nhà, còn với tuổi trẻ thì mưa chỉ là dăm ba cái lẻ tẻ...

Đi qua phố Nguyễn Du, hương hoa sữa thơm nồng cả một con phố... Hồ Thiền Quang vắng lặng, không một bóng đôi... Ánh đèn đường mờ ảo loang loáng nước..
Có ánh đèn đường nhìn còn chẳng rõ mặt người, vậy mà bác Anchor vẫn thấy người ta má ửng hồng trong bóng tối được thì kể cũng tài. Có thể bác Lady Gaga nói đúng. Những người đang kẹp chứng luôn có trí tưởng tượng phong phú và bay bổng, vì luôn phải dream a dream đến một ngày thoát chẹp...