Những ngày này, tâm điểm của báo giới vẫn xoáy vào cuộc khủng hoảng nợ công châu Âu với mức độ ngày càng trầm trọng hơn. Người ta bắt đầu chuẩn bị sẵn các phương án dự phòng cho cái gọi là Ngày đen tối của đồng Euro...

Bao giờ cũng vậy, nỗi sợ hãi luôn làm cho nạn nhân đến với cái chết nhanh hơn. Chi phí vay mượn tăng vọt, lên mức gần gấp đôi chỉ so với cách đây 1 tháng đối với 1 số nước và có lẽ chưa dừng lại ở đó.

Chiếc thòng lọng siết chặt dần, còn bầy thú đi săn ung dung mỉm cười. Lúc này câu Cash is King trở nên đúng hơn bao giờ hết. Thằng nào cầm tiền, thằng ấy làm vua.

Những điều kiện ưu đãi đặc biệt là lẽ dĩ nhiên dành cho King, nhưng món khai vị để dâng lên King, có lẽ là tài nguyên và cơ sở hạ tầng. Món chính là các ngành sản xuất chủ chốt, và tráng miệng mới đến tài chính ngân hàng.

Đào thải là giai đoạn quan trọng của quá trình tiến hóa. Những nhân tố nào trụ lại được sau trận đào thải khốc liệt này sẽ trở thành những hạt nhân hùng mạnh trong tương lai, bởi đơn giản đó là những nhân tố tinh túy nhất.

Liệu có khả năng đồng Euro sẽ sụp đổ trong vòng 10 ngày nữa như báo giới rỉ rả mấy ngày nay hay không? Dễ đâu có thế.

Một cuộc chiến không tiếng súng, không đổ máu, nhưng vô cùng khốc liệt.

Việc cho phép khu vực tư nhân tham gia vào công cuộc giải cứu cho thấy sức mạnh của khu vực Nhà nước đang bị đe dọa và người ta đặt ra câu hỏi: Liệu có sự thay đổi và dịch chuyển trong mối tương quan về sức mạnh và vai trò giữa khu vực công và khu vực tư nhân trong tương lai?

Kiểu gì tương lai chả có câu trả lời cho vấn đề này, nhưng thích hỏi thì cứ hỏi thui