Căn bệnh này nếu tiếp tục chẩn thì e rằng trong 10 chú to to, có công ty con, công ty mẹ trên sàn ít ra cũng hết 8.5 chú mắc bệnh không nặng thì nhẹ.

Mà không riêng gì các DNNY, câu chuyện Vi na xỉn ở ngoài còn khủng khiếp gấp cả vạn lần.

Vậy tại sao ở Việt Nam người ta hay thích lên tập đoàn và cứ lên tập đoàn thì lại bị faults?

Nền kinh tế Việt Nam vốn bé tạo, sức cầu trong nước không nhiều. Do vậy với tốc độ phát triển nhanh, các doanh nghiệp với một chút may mắn rất sớm cụng trần thị trường, khó phát triển hơn nữa. SAM xưa là một ví dụ. Đúng ra sau giai đoạn phát triển nhanh đó, anh cần tăng cường nghiên cứu để đi vào thị trường chuyên sâu, tự tạo ra các sản phẩm mới độc đáo hơn để kích thích tiêu dùng chứ không bám mãi vào sản phẩm cũ, thị trường cũ.

Nhưng với nền khoa học xứ Việt ta, nghiên cứu là chuyện xa xỉ, ứng dụng lại còn xa xỉ hơn. Khoa học gia còn thế thì trách gì doanh nghiệp thích chộp giật, ăn sẵn. Vì vậy thay vì đổ sức cho nghiên cứu phát triển để đào sâu thị trường, các DN đơn giản nhảy đi chỗ khác đánh quả. Được thì ở lại làm tiếp, không thì thôi. Phát triển về chiều rộng nhanh hơn, đỡ nhức óc hơn mà lại được tiếng là đa dạng để giảm thiểu rủi ro.

Hơn nữa, ông bà xưa đã đúc kết rồi, Việt Nam ham to. DN to hơn, rộng hơn sẽ đem lại nhiều vị thế chính trị - kinh tế - xã hội cho những người chủ, những người quản lý nó. Các bác cứ đếm số doanh nhân năm nay ngồi trong Quốc Hội xem thử có mấy ông chủ tập đoàn là sẽ thấy. Danh vọng, quyền lực và quyền lợi đi kèm nó chính là cái thôi thúc các ông chủ và quản lý này đi lên tập đoàn.