Quay lại câu chuyện của DN vận tải kia, một giải pháp hợp lý hơn có lẽ là bán phứt cho doanh nghiệp BDS nào đó lấy tiền tiêu. Nhưng thế làm sao giải quyết được bệnh thích dự án lớn và bệnh tập đoàn được. Thế nên DN đó thành lập một công ty con chuyên về BDS, lại thêm công ty con chuyên về giải trí,.... Xây dựng một loạt dự án cực hoành tráng như khách sạn năm sao, nhà nuôi yến mấy cả lại một khu vui chơi bự tồ.

Không đủ chuyên môn để đánh giá thị trường bất động sản nhưng thừa đủ quan hệ để vay tiền, việc thực hiện dự án là tất yếu, và dự án sau đó dính đòn suy thoái cũng là tất yếu.

Dự án BDS chết toi, kéo theo một khoản nợ vay khổng lồ. DN trước đó thì lo làm dự án, sau đó thì lo chạy tiền trả ngân hàng, không còn sức chăm lo cho mảng vận tải truyền thống. Các đối thủ cạnh tranh nhân dịp ngoi lên. Thế là tèo toàn tập.

Lỡ mang tiếng là đại công ty rồi (may mà chưa đặt tên thành tập đoàn) nên phải cố, thế là mắc thêm các bệnh kia:
- Bệnh dự án: đẻ tiếp ra dự án để kêu gọi đối tác đầu tư, để gỡ gạc tiếp kiểu dân thua bạc thì cố gỡ;
- Bệnh luộm thuộm: xoắn cả hết lên chuyện nợ vay, khó khăn nên chả còn tâm trí đâu để làm mọi chuyện cho đàng hoàng
- Bệnh quan liêu: Chả còn tâm trí nào để lo cho cổ đông nữa
- Bệnh ẩu tả (lừa dối): Làm báo cáo đẻ ra 300 tỷ doanh thu nhưng lật sang trang bên thì có 300 tỷ phải thu, và 300 tỷ phải thu này lại từ công ty con của nữ hoàng.

Chết nổi!