Quốc tế
Thứ hai, 02/02/2009 | 22:09GMT+7 by VĂN ANH báo NLD

Phạm nhiều tội ác ..ISRAEL BƯNG BÍT THÔNG TIN


Người dân Israel được xem gì?
Israel kiểm soát báo chí khắc nghiệt với trình độ chuyên nghiệp cao hơn bất cứ nước nào. Các phương tiện truyền thông Israel trở nên ngoan ngoãn một cách lạ thường mặc dù có những quan điểm khác biệt trong giới báo chí Israel về cách đối phó với báo chí của chính quyền Israel


Bài học cuộc chiến ở Lebanon, đối với Tel-Aviv, là rất rõ ràng: Không được sợ làm mất lòng báo chí địa phương. Người dân Israel chỉ được xem và đọc tin tức cuộc chiến qua lăng kính của quân đội Israel để tránh những phản ứng tiêu cực.
Do đó, kể từ khi quân đội Israel tiến hành cuộc tấn công vào Dải Gaza, các nhà báo trong nước bỗng trở nên ái quốc một cách lạ lùng. Họ coi yêu nước giờ đây là nghĩa vụ hàng đầu của mình. Họ lo lắng cho những “chiến sĩ anh hùng” bị cảm lạnh trong những đêm đông băng giá. Những cuộn băng video của họ được quân đội cho phép phát lên các kênh truyền hình. Khán thính giả trong nước ngồi nhà có thể xem hình ảnh cuộc xung đột qua các thiết bị nhìn xuyên màn đêm và ống kính quay từ xa.














Lấy tin từ một gia đình người Palestine di tản sang Israel qua cửa khẩu Erez





Nhục nhã


Nói chung, trên tivi Israel không hề có cảnh người Palestine chết, bị thương hay hốt hoảng vì những cuộc pháo kích dữ dội của quân đội Israel. Dĩ nhiên, cảnh một trường học ở Gaza bị trúng bom không quân Israel làm chết ít nhất 40 người không thể tìm thấy trên trang nhất của Yedioth Ahronoth, nhật báo hàng đầu của Israel. Thay vào đó là hình ảnh những “chiến sĩ Israel” hy sinh vì tổ quốc.
Gideo Levy, một cây bút của nhật báo Haaretz khuynh tả, kêu lên thảng thốt: “Nhục nhã! Báo chí chúng ta che đậy có hệ thống những đau thương (mà chúng ta) gây ra ở Dải Gaza. Chỉ có độc quan điểm của quân đội hiện diện trên các kênh truyền hình”. Ông tố cáo các đồng nghiệp của mình “tình nguyện phục vụ quân đội”.
Nhưng ý kiến của ông Levy không được tất cả các nhà báo khác đồng thuận. Nhà báo lão thành Gadi Sukenik lại có quan điểm khác: “Nếu đó là cái giá phải trả để chiến dịch (của quân đội chúng ta) tiến hành suôn sẻ hơn thì tôi ủng hộ hai tay”. Ý kiến này, theo đặc phái viên của tuần báo Đức Der Spiegel, được nhiều đồng nghiệp của Sukenik tán đồng. Họ không cảm thấy bị gò bó một cách bất thường bởi từ hai năm nay họ không có mặt tại Dải Gaza.
Hơn bao giờ hết, trình độ đối phó với báo chí của Israel trở nên chuyên nghiệp hơn, cao hơn. Chính quyền Israel biết rất rõ là các nhà báo đến từ các nước rất đói tin. Do đó, Bộ Ngoại giao Israel đã thành lập một “trung tâm truyền thông” ở Sderot. Tại đây, các nhà báo được phục vụ cà phê, bánh ngọt và tin tức về nạn nhân Israel của những cuộc pháo kích bằng tên lửa tự tạo của Hamas. Các bộ trưởng sẵn sàng đứng trước ống kính truyền hình nước ngoài để bình luận về tình hình chiến sự ở Dải Gaza.
Bị chôn chân tại biên giới Israel – Dải Gaza, các nhà báo quốc tế tỏ ra mất hứng. Silke Mertins, phóng viên tờ Financial Times Deutschland của Đức, than thở: “Chúng tôi chỉ trải nghiệm cuộc chiến này với những người Israel. Đó là một thứ cảm giác hết sức ngột ngạt”. Thorsten Schmitz, thông tín viên nhật báo Đức Suddeutsche Zeitung, cho rằng điều kiện làm việc quá kỳ cục: “Nó chẳng hơn gì nhìn lén cả”.
Để phía người Palestine cũng có tiếng nói trên các phương tiện truyền thông quốc tế, các nhà báo nước ngoài hỏi tin tức phía Gaza qua lời kể của nhân viên cứu trợ nhân đạo quốc tế, bác sĩ và giáo sư đang công tác ở Dải Gaza. Mertins vẫn tỏ ra tiếc nuối: “Nói chuyện với họ qua điện thoại làm sao bằng có mặt tại chỗ. Hơn nữa, ai biết được lúc đó người được phỏng vấn đang ở trong hoàn cảnh nào? Những lời nói của họ khách quan cỡ nào? Có tính bao quát tình hình cỡ nào?”.
Hầu hết các cơ quan truyền thông quốc tế không có thông tín viên riêng ở Gaza. Trước đây, phóng viên thường trú của họ ở Jerusalem và Tel-Aviv thường tự đến Dải Gaza để lấy tin. Bây giờ bị cấm đến đó, họ buộc phải dựa vào sự giúp đỡ của người địa phương mà họ gọi là “phóng viên nghiệp dư”. Karin Storch, thông tín viên của đài truyền hình Đức ZDV, nhận xét: “Họ là những đồng nghiệp tốt nhưng không phải là nhà báo. Điều mà chúng tôi thiếu là cơ hội thấy tận mắt nghe tận tai”.

Những thông tin không thể kiểm chứng

Chỉ được nắm bắt thông tin một chiều, bất kể từ phía chính quyền Israel hoặc lời kể qua điện thoại của những người đang làm việc hay cộng tác viên tại Dải Gaza, các nhà báo quốc tế luôn cảm thấy áy náy. Họ không thể nào tác nghiệp một cách chuyên nghiệp và nhất là kiểm chứng nguồn tin một cách độc lập.
Họ cũng không thể bê nguyên xi các nguồn thông tin của phóng viên Palestine tác nghiệp tại chỗ. Vì vậy, nhiều cơ quan truyền thông - như chương trình tin tức buổi chiều “Tagesthemen” của một đài truyền hình hàng đầu của Đức – buộc lòng phải xử lý bằng cách cung cấp cho khán thính giả của họ tất cả những nguồn tin mà họ có trong tay để bảo đảm tính khách quan.
Báo giới quốc tế đã làm như vậy vì họ cũng không tin các đồng nghiệp của họ ở Dải Gaza không bị chính quyền Hamas chi phối. Tuyên truyền cũng là một vũ khí lợi hại mà phía Hamas chắc chắn sử dụng tối đa. Điều này thể hiện rõ nhất ở những con số thương vong của thường dân Palestine sau những cuộc tấn công dữ dội của không quân và bộ binh Israel.
Ngày 22-1-2009, Trung tâm Nhân quyền Palestine báo cáo có 1.285 người Palestine thiệt mạng (trong đó có 1.062 người không phải là lính Hamas) và 4.336 người bị thương (trong đó có1.133 trẻ em). Ai có thể bảo đảm tính chính xác của những con số đó?










Hamas tận dụng những hình ảnh như thế này để tố cáo sự tàn ác của quân đội Israel