Ai xả hàng? Ai gom hàng?
  • Thông báo


    Đóng Chủ đề
    Trang 148 của 239 Đầu tiênĐầu tiên ... 48 98 138 146 147 148 149 150 158 198 ... CuốiCuối
    Kết quả 2,941 đến 2,960 của 4766
    1. #2941
      Ngày tham gia
      Jul 2010
      Bài viết
      2,287
      Được cám ơn 649 lần trong 518 bài gởi

      Mặc định

      Trích dẫn Gửi bởi cophieu6886 Xem bài viết
      down-thuchi-quangga
      3 thèng này chú này make love với nhau hay lém!

      Thèng cu quáng già nó chửi thằng cu cophieu6886 còn hơn chửi nhợn, đúng là đáng đời thằng cu lục bát...hố hố


      Trích dẫn Gửi bởi downdown235 Xem bài viết
      Phá sản, hai từ nghe lạ mà quen:

      Thứ Năm, 09/06/2011 | 08:58

      Báo động nợ xấu tại ngân hàng

      Không phải ngẫu nhiên phần lớn các ngân hàng bắt đầu lo lắng về nợ xấu. Với lãi suất cho vay cao như hiện nay, chắc chắn sẽ có không ít doanh nghiệp lợi nhuận làm ra không đủ trả lãi ngân hàng. Cho vay lãi suất càng cao, rủi ro càng lớn – qui luật bất thành văn ấy tồn tại từ lâu trong giới ngân hàng.



      Những ngân hàng có truyền thống kiểm soát tốt nợ xấu “bật mí” cho đến tháng 5-2011 nợ xấu của họ đã tăng khoảng 0,5% so với mức cuối năm ngoái. Một số ngân hàng thừa nhận mức tăng là 1%, thậm chí 1,5 -2%. Thí dụ ngân hàng A có nợ xấu vào cuối năm 2010 là 2,5% trên tổng dư nợ, mức hiện tại là 3% hoặc 3,5% hay 4%.
      Nợ xấu của các tổ chức tín dụng trên địa bàn TPHCM đến hết tháng 4-2011 ở mức 4,2% tổng dư nợ, tăng từ mức 3,9% của tháng 3-2011, trong đó các công ty cho thuê tài chính có nợ xấu lên đến 26,3%, nợ xấu của khối quốc doanh là 5,6% và cổ phần là 2,9%. Đây là thống kê của chi nhánh NHNN thành phố được Cục Thống kê công bố lại. Tổng dư nợ đến cuối tháng 5-2011 của các ngân hàng ở thành phố là 748.900 tỉ đồng, tính ra nợ xấu tới 31.290 tỉ đồng, tương đương gần 1,52 tỉ đô la Mỹ. Với cả nước, con số tuyệt đối nợ xấu sẽ lớn hơn nhiều.
      Thống đốc Ngân hàng Nhà nước Nguyễn Văn Giàu cho biết tổng dư nợ cho nền kinh tế vào cuối năm ngoái bằng 1,2 lần GDP. GDP năm 2010 được Tổng cục Thống kê công bố 106 tỉ đô la Mỹ, tức 2,067 triệu tỉ đồng (tỷ giá lúc đó là 19.500 đồng/đô la Mỹ). Tính ra dư nợ của năm 2010 của hệ thống ngân hàng khoảng 2,48 triệu tỉ đồng.
      Bây giờ là số liệu của năm 2011. Theo NHNN, năm tháng đầu năm nay tăng trưởng tín dụng ở mức 6,92%, nâng tổng dư nợ toàn ngành lên 2,65 triệu tỉ đồng. Ngày 25-12-2010 giải trình về lãi suất trong cuộc họp do Ủy ban Kinh tế Quốc hội tổ chức, Thống đốc Nguyễn Văn Giàu công bố nợ xấu đến lúc bấy giờ là 2,5% tổng dư nợ. Nếu tính cả nợ của Vinashin thì tăng thêm 0,7%, tức 3,2%. Giả sử hiện nay tỷ lệ nợ xấu 3,2% này không thay đổi, thì con số nợ xấu của các ngân hàng lên đến 84.800 tỉ đồng. Thực tế, nếu căn cứ vào phản ánh của các ngân hàng, nợ xấu có khả năng không dưới 100.000 tỉ đồng, chừng 5 tỉ đô la Mỹ.
      Điều quan trọng là số nợ trên mới chỉ tính theo chuẩn mực phân loại nợ và trích lập dự phòng rủi ro của Việt Nam, theo đó nợ được trả từng phần, từng tháng từng quí. Nếu đến hạn mà không trả được phần nợ đó, thì chỉ phần nợ đó được đưa vào nợ xấu. Trong khi theo chuẩn mực quốc tế, nếu phần nợ đến hạn không trả được, thì toàn bộ khoản nợ phải được xếp vào nợ xấu. Chính vì thế khi đánh giá về nợ xấu của các ngân hàng Việt Nam theo chuẩn quốc tế, các tổ chức như Fitch Rating đưa ra dự đoán nợ xấu của ngân hàng Việt Nam ở mức 13% tổng dư nợ.
      Nguy cơ nợ xấu sẽ trở nên rõ hơn vào cuối quí hai, đầu quí ba năm nay khi các doanh nghiệp “ngấm đòn” lãi suất. Cho dù các ngân hàng đã giảm hạn mức tín dụng, nợ xấu vẫn chưa có cơ hội giảm ngay.
      Nợ xấu của các doanh nghiệp niêm yết cũng không nằm ngoài tình trạng chung của nền kinh tế. Có doanh nghiệp trên sàn nợ vay bằng 22 lần vốn chủ sở hữu. Chỉ cần hạch toán đầy đủ lãi vay phải trả, nhiều doanh nghiệp bất động sản đã cầm chắc lỗ trong nửa đầu năm.
      Hải Lý
      tbktsg





      CPI tháng 6 tăng bao nhiêu?

      So với tháng 1/2011, một kg sườn có giá 120 ngàn đồng, mức giá này đã tăng hơn 60%. Còn so với những ngày gần đây thì giá thịt lợn đang thay đổi từng ngày, nguyên nhân là do giá thịt lợn chịu tác động của đợt dịch bệnh vừa qua, thêm cả chi phí chăn nuôi tăng cao khiến nguồn cung giảm sút.
      Bà Nguyễn Thị Hằng, Người bán hàng cho biết: “Tuần trước mỗi ngày 1 giá, sáng 1 giá, chiều 1 giá…”.
      Tuy nhiên, chỉ có thịt lợn là biến động giá mạnh như vậy. Còn các mặt hàng gia súc, gia cầm, thủy hải sản bán lẻ vẫn hoàn toàn ổn định. Trong khi đó giá rau, củ thì giảm do diễn biến thời tiết thuận lợi, sản xuất nông nghiệp bước vào vụ thu hoạch.
      Theo chuyên gia kinh tế Vũ Đình Ánh, dù thịt lợn tăng giá, nhưng đây chỉ là yếu tố nhỏ trong rổ hàng hóa tính chỉ số giá tiêu dùng, hầu hết lương thực, thực phẩm giữ giá ổn định, một số mặt hàng còn giảm giá. Ngoài lương thực thực phẩm, các yếu tố khác cũng đóng góp tích cực vào mức độ giảm tốc của chỉ số giá tiêu dùng tháng 6. Tuy nhiên, dù dự báo chỉ số giá tiêu dùng tháng 6 sẽ dao động ở mức 1%, TS.Vũ Đình Ánh cũng cho rằng, với mức này thì chỉ số giá tiêu dùng cả năm sẽ tăng cao đến 22%.
      Vào lúc này, lãnh đạo Bộ Tài chính đã chốt phương án điều hành giá bán lẻ các mặt hàng xăng dầu theo hướng giữ nguyên giá bán lẻ hiện hành, đồng thời tái áp thuế trở lại và tăng mức trích quỹ bình ổn. Còn Bộ Công thương khẳng định, cơ quan này chưa bàn tới phương án tăng giá điện do EVN đang đề xuất. Việc tăng giá điện sẽ phải được cân nhắc kỹ lưỡng bởi Chính phủ đang yêu cầu các bộ, ngành tiếp tục quản lý và kiểm soát giá, không để xảy ra đột biến giá các mặt hàng thiết yếu.
      Cũng giống như phân tích của TS.Vũ Đình Ánh, Trung tâm thông tin Công nghiệp và thương mại cho rằng, trong các tháng tới, khả năng chỉ số giá tiêu dùng sẽ tăng chậm lại và chỉ số giá tiêu dùng tháng 6 sẽ dao động ở mức 1 đến 1,2%
      Last edited by mcuoi86; 11-06-2011 at 10:38 AM.

    2. #2942
      Ngày tham gia
      Feb 2010
      Bài viết
      1,471
      Được cám ơn 307 lần trong 243 bài gởi

      Mặc định

      Trích dẫn Gửi bởi jackikong Xem bài viết
      Chúng ta dể dàng bỏ qua thông tin "30 ngàn tỉ giải chấp", dòng tiền yếu, tín dụng thắt chặt, đánh thuế VAT lên dịch vụ hỗ trợ đầu tư của Cty CK ... chỉ cần một chút ánh sáng của một vài phiên tăng điểm ... chúng ta dể dàng bỏ qua mọi thứ đen tối ... âu cũng là cái hay.... good luck!
      Thì cũng phải có 1 vài phiên tăng để bà con còn nuôi hy vọng và không rời bỏ thị trường. Mấu chốt vẫn phải là vĩ mô: lạm phát, lãi suất, siết..., thắt...

      Dow giảm 1 phát 172 điểm ( 1,42%) mặc dù KT mỹ tốt hơn nhiều KT...VN... vì sao?



      Thứ 6, 10/06/2011, 15:30 Thu nợ BĐS trước đích 30/6: Khó hơn… lên trời




      Các vị giám đốc NHTM đều kêu khó với việc thu nợ BĐS bởi khoản vay thường là rất lớn mà chẳng mấy khi trung hạn hoặc ngắn hạn.
      Như vậy là chỉ còn ngót nghét 20 ngày nữa đã tới cái hạn 30/6 với quy định bắt buộc các ngân hàng thương mại (NHTM) phải giảm dư nợ cho vay phi sản xuất về mức 22%. Mặc dù đã siết chặt hết cỡ, thì cái đích đó với nhiều NHTM vẫn là câu hỏi lớn chưa có câu trả lời.

      BĐS - Nợ khó đòi

      Thu nợ BĐS hiện tại khó còn hơn… lên trời. Đó là phát biểu của hầu hết bộ phận tín dụng của mọi NHTM. Tình trạng bất ổn của thị trường BĐS kéo dài mấy tháng qua mà chẳng hề thấy một tia sáng nào khả dĩ cho ta ít hy vọng vào sự ấm áp sẽ tới. Ảm đạm và giá băng đó là tình trạng chung của thị trường này, đặc biệt là với thị trường căn hộ chung cư. Không bán được hàng, thì chủ đầu tư lấy đâu tiền mà trả ngân hàng. Vốn còn không thu hồi được nói gì đến chuyện trả nợ. Câu chuyện “con kiến - cành đa” này nghe chừng còn kéo dài dài.

      Ông Nguyễn Văn Đực - Phó giám đốc Cty Địa ốc Đất Lành - cho biết: “Thời gian qua thị trường BĐS hầu như đóng băng, các dự án đều không bán được sản phẩm, hoặc chỉ tiêu thụ được một số lượng rất ít. Ngay cả những dự án căn hộ giá trung bình nhiều chủ đầu tư cũng đã phải chấp nhận bán với giá gốc để mong thu hồi vốn. Không huy động được vốn của khách hàng, đồng nghĩa với việc nhiều DN BĐS sẽ không còn tiền để tiếp tục triển khai dự án, và nếu tình trạng này kéo dài, những hậu quả xấu hơn nữa có thể xảy ra”.

      Ông Trần Minh Hoàng - Chủ tịch HĐQT Cty CP Vinaland - nhận định “Không chỉ chủ đầu tư mà hầu hết khách hàng mua căn hộ đều trông cậy vào nguồn vốn tín dụng. Trong khi đó, thời gian qua, hầu hết NHTM đều “đóng cửa” với tín dụng BĐS, chưa kể mức lãi suất cao ngất ngưởng đã làm cho nhiều người có nhu cầu mua nhà để ở thực sự cũng chùn tay”.

      Ai cũng thấy khả năng trả nợ cho ngân hàng của các DN BĐS hiện tại gần như vô vọng. Tín dụng càng siết chặt, thị trường càng đóng băng, và các DN kinh doanh BĐS càng không thể bán sản phẩm của mình, thậm chí sang nhượng dự án để trả nợ cũng không dễ dàng gì. Cái vòng “con kiến - cành đa” vì thế mà luẩn quẩn.

      Cần bao nhiêu thời gian?

      Chẳng ai dám nói cần bao nhiêu thời gian để thị trường BĐS hồi phục. Song hơn ai hết, các NHTM đang rất cần có thêm thời gian để đạt được mục tiêu trở về mức 22% dư nợ cho vay phi sản xuất mà NHNN đã tuyên bố. Các vị giám đốc NHTM đều kêu khó với việc thu nợ BĐS bởi khoản vay thường là rất lớn mà chẳng mấy khi trung hạn hoặc ngắn hạn. Nhiều vị than thở rằng đã làm hết sức mà dư nợ phi sản xuất đến thời điểm này vẫn còn trên 30%, thì có mà “mọc cánh” cũng không thể kịp cái đích 30/6.

      Cuộc chạy đua nước rút xem ra sẽ có rất ít “tuyển thủ” về được đích 30/6. Mà nếu không về được đích đúng thời hạn thì các NHTM sẽ phải chịu một hình thức xử lý mà NHNN đã cảnh báo là sẽ tăng gấp đôi dự trữ bắt buộc và hạn chế phạm vi hoạt động kinh doanh trong 6 tháng cuối năm 2011 và cả năm 2012.

      NHNN vừa có một cuộc họp với các NHTM về chuyện lãi suất huy động vốn và lãi suất cho vay. Trong đó chắc chắn không thể không bàn đến cái đích 30/6 đầy thách thức này. Và nếu có, chẳng cần ai bảo ai, chắc chắn các NHTM sẽ “đồng thanh”: Xin lùi.

      Theo Mai Linh
      Xây Dựng



    3. #2943
      Ngày tham gia
      May 2010
      Bài viết
      843
      Được cám ơn 261 lần trong 202 bài gởi

      Mặc định

      Trích dẫn Gửi bởi VN_BUFFET Xem bài viết
      Chúc mừng bác quay lại đúng thời điểm với sóng Penny dưới mệnh giá ( tôi đang 90%) là loại này. Tuy nhiên cũng tùy cơ mà ứng biến để ... hiện thực hóa thành quả, theo tôi không nên muộn hơn thứ năm tuần sau.

      ....cảnh giác bbs xả hàng chốt lời ngay từ đầu tuần......

      Tuần tới, chứng khoán đối mặt với nhịp điều chỉnh

      Thứ bảy, 11/6/2011, 11:24 GMT+7

      Dòng tiền đầu cơ đổ vào thị trường nhiều hơn, song có thể rút ra bất cứ lúc nào. Giới chứng khoán dự đoán một lượng lớn cổ phiếu sẽ chốt lãi trong tuần sau và nhịp tăng của các chỉ số sẽ đứt gãy.

      http://vnexpress.net/gl/kinh-doanh/c...ip-dieu-chinh/

    4. #2944
      Ngày tham gia
      Jul 2010
      Bài viết
      2,287
      Được cám ơn 649 lần trong 518 bài gởi

      Mặc định

      Trích dẫn Gửi bởi thoigiacophieu Xem bài viết
      ....cảnh giác bbs xả hàng chốt lời ngay từ đầu tuần......[/B]
      Tuần tới, chứng khoán đối mặt với nhịp điều chỉnh

      Thứ bảy, 11/6/2011, 11:24 GMT+7

      Dòng tiền đầu cơ đổ vào thị trường nhiều hơn, song có thể rút ra bất cứ lúc nào. Giới chứng khoán dự đoán một lượng lớn cổ phiếu sẽ chốt lãi trong tuần sau và nhịp tăng của các chỉ số sẽ đứt gãy.

      http://vnexpress.net/gl/kinh-doanh/c...ip-dieu-chinh/
      Bọn nó chốt lời thì lại có mấy cu đú sàn, quáng g à...lao vào đớp cục bọn nó xả ra. Mấy cu này mới cut loss cay cú lại lao vào múc, lại tranh cắt lỗ... có thế mới cu đụsàn mới phát rồ...hố hố
      Last edited by KENDIZONE; 13-06-2011 at 08:51 AM. Lý do: Chữ đỏ

    5. #2945
      Ngày tham gia
      Jul 2010
      Bài viết
      2,287
      Được cám ơn 649 lần trong 518 bài gởi

      Mặc định

      Trích dẫn Gửi bởi downdown235 Xem bài viết
      Kết quả cuộc chiến VN - TQ 1979


      Tuy Việt Nam và Trung Quốc đều tuyên bố chiến thắng trong cuộc chiến nhưng cả hai bên đều phải chịu thiệt hại nặng nề về người và của.[54] Cuộc chiến để lại đặc biệt nhiều tác hại lớn cho phía Việt Nam. Ngoài các thương vong về con người, tổn thất cụ thể về cơ sở vật chất hạ tầng ở 6 tỉnh biên giới bị phá hủy do trận chiến, Việt Nam còn phải gánh chịu nhiều khó khăn, thiệt hại do thái độ và chính sách thù địch, vây hãm mà Trung Quốc và đồng minh của Trung Quốc gây ra trên các mặt trận quân sự, kinh tế, ngoại giao,...
      [sửa] Thương vong và thiệt hại

      Theo tướng Ngũ Tu Quyền (伍修权), phó tổng tư lệnh Quân giải phóng Trung Quốc, số quân Việt Nam bị chết và bị thương là 50.000, trong khi con số tương ứng của Trung Quốc là 20.000.[76] Theo nhà sử học Gilles Férier thì có khoảng 25.000 lính Trung Quốc thiệt mạng và gần 500 xe bọc thép hoặc pháo bị phá hủy, con số này phía Việt Nam cũng là gần tương tự nhưng thấp hơn một chút. [77] [78] Russell D. Howard cho rằng quân Trung Quốc thương vong 60.000 người, trong đó số chết là 26.000,[79] một số nguồn khác cũng đồng ý với con số thương vong ít nhất khoảng 50.000 của phía Trung Quốc. [31] [80] Nguồn của King Chen nói rằng riêng tại các bệnh viện lớn ở Quảng Tây đã có ít nhất 30.000 thương binh Trung Quốc. [76] Tháng 4 năm 1979, Tạp chí Quân đội Nhân dân của Việt Nam ước lượng tổng thương vong của quân Trung Quốc là 62.500 người [81]. Phía Việt Nam có hàng nghìn dân thường chết và bị thương, theo tạp chí Time thì có khoảng dưới 10.000 lính Việt Nam thiệt mạng (con số này phía Trung Quốc là trên 20.000). [54] Phía Trung Quốc bắt được khoảng 1.600 tù binh trong tổng số hơn 50 ngàn quân Việt Nam tham chiến tại mặt trận Lào Cai, Cao Bằng, Lạng Sơn. [82]
      Theo tuyên bố của Việt Nam, kết quả chiến đấu của họ như sau:
      • Mặt trận Lạng Sơn: diệt 19.000 lính TQ, phá hủy 76 xe tăng, thiết giáp và 52 xe quân sự, 95 khẩu pháo-cối và giàn phóng hoả tiễn, tiêu diệt và đánh thiệt hại nặng 3 trung đoàn, 4 tiểu đoàn (có hơi khác biệt so với kí sự Sư đoàn Sao Vàng).
      • Mặt trận Cao Bằng: diệt 18.000 lính TQ, phá hủy 134 xe tăng, thiết giáp và 23 xe quân sự, tiêu diệt và đánh thiệt hại nặng 7 tiểu đoàn.
      • Mặt trận Hoàng Liên Sơn (Lào Cai): diệt 11.500 lính TQ, phá hủy 66 xe tăng, thiết giáp và 189 xe quân sự, tiêu diệt và đánh thiệt hại nặng 4 tiểu đoàn.
      • Mặt trận Quảng Ninh, Lai Châu và Hà Tuyên: diệt 14.000 lính TQ, phá hủy 4 xe tăng, thiết giáp, 6 xe quân sự, tiêu diệt và đánh thiệt hại nặng 3 tiểu đoàn.
      Cuộc chiến cũng đã gây ra những thiệt hại nặng nề về kinh tế cho Việt Nam: các thị xã Lạng Sơn, Cao Bằng, thị trấn Cam Đường bị hủy diệt hoàn toàn, 320/320 xã, 735/904 trường học, 428/430 bệnh viện, bệnh xá, 41/41 nông trường, 38/42 lâm trường, 81 xí nghiệp, hầm mỏ và 80.000 ha hoa màu bị tàn phá, 400.000 gia súc bị giết và bị cướp.[83] Khoảng một nửa trong số 3,5 triệu dân bị mất nhà cửa, tài sản và phương tiện sinh sống. Để nhận được tăng cường viện trợ từ phía Liên Xô, từ 27 tháng 3 năm 1979, Việt Nam quyết định cho tàu quân sự Liên Xô đóng ở cảng Cam Ranh. [84] Về phía Bắc Kinh, cuộc chiến ngắn ngày đã tiêu tốn của nước này khoảng 1,3 tỷ USD và làm ảnh hưởng lớn tới quá trình cải tổ kinh tế.[85]
      Về lâu dài, nó mở đầu cho hơn 10 năm căng thẳng trong quan hệ và xung đột vũ trang dọc biên giới giữa hai quốc gia, buộc Việt Nam phải thường xuyên duy trì một lực lượng quân sự khổng lồ dọc biên giới, gây hậu quả xấu đến nền kinh tế. Sinh hoạt và sản xuất của người dân vùng biên giới bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Ngoài ra, nhiều cột mốc biên giới cũng bị quân Trung Quốc phá hủy, gây khó khăn cho việc hoạch định biên giới sau này.
      [sửa] Đánh giá

      Cả Việt NamTrung Quốc đều tuyên bố chiến thắng.
      Phía Trung Quốc: Đặng Tiểu Bình khẳng định mặc dù có nhiều thất bại về quân sự nhưng Trung Quốc "đã đạt được chiến thắng về chính trị và chiến thắng chung cuộc". Ông còn khẳng định quân Trung Quốc "đã có thể tiến thẳng tới Hà Nội nếu muốn". Quan điểm ít phổ biến hơn là của Trần Vân (Phó Thủ tướng, một trong 5 nhân vật quan trọng nhất của **** Cộng sản Trung Quốc cùng với Mao Trạch Đông, Lưu Thiếu Kỳ, Chu Ân LaiChu Đức) rằng việc chiếm được Hà Nội không phục vụ được mục đích gì, cuộc chiến sẽ có chi phí nặng nề quá sức chịu đựng nếu kéo dài thêm 6 tháng nữa, và vì lý do tài chính không nên lặp lại một cuộc chiến không phân thắng bại như vậy. [76]
      Theo đánh giá của tác giả King C. Chen[76], quân Trung Quốc có lẽ đã đạt được 50-55% các mục tiêu có giới hạn của mình.[86] Bên cạnh thành công trong việc bám theo được khá sát các kế hoạch tiến quân và rút quân[86], quân Trung Quốc đã không đạt được kết quả như các mục tiêu đã công bố: họ đã không tiêu diệt được sư đoàn nào của Việt Nam; không chấm dứt được xung đột có vũ trang tại vùng biên giới; không buộc được Việt Nam rút quân khỏi Campuchia[87]; không gây được ảnh hưởng lên chính phủ Việt Nam trong vấn đề Hoa kiều[88]. Điểm yếu của quân Trung Quốc là vũ khí và phương tiện lạc hậu. Ngoài ra, họ đánh giá thấp sức mạnh quân sự của Việt Nam.[89] Sự thiếu kinh nghiệm chiến đấu và tinh thần kém cũng nằm trong các điểm yếu của quân Trung Quốc. [87]
      Về quân sự, tác giả Edward C. O'Dowd[90] đánh giá rằng quân Trung Quốc đã thể hiện trình độ chiến đấu kém trong cuộc chiến. Tại Lạng Sơn, 2 quân đoàn Trung Quốc đã bị một trung đoàn Việt Nam cầm chân trong 1 tuần, một quân đoàn khác cần 10 ngày để lấy Lào Cai và Cam Đường - hai đô thị cách biên giới không đến 15 km. Trung Quốc chiếm Cao Bằng vất vả đến mức cần ít nhất 2 quân đoàn để tiếp tục tấn công một thị xã mà Trung Quốc tuyên bố đã chiếm được. Tại Quảng Ninh, một trung đội Việt Nam đã cầm chân 5 tiếng đồng hồ một trung đoàn Trung Quốc đang trên đường chiếm núi Cao Ba Lanh giáp biên giới, gây thương vong cho 360 trong quân số 2800 của trung đoàn này. Những tổn thất nhân mạng như vậy lặp lại trên toàn mặt trận và đem lại ít hiệu quả. Quân Trung Quốc đã không sử dụng được số quân đông một cách hiệu quả bằng các chiến thuật thích hợp và do đó không thể đạt được tốc độ hành binh như mong muốn của chiến lược "đánh nhanh thắng nhanh" (速战速决 tốc chiến tốc quyết). Đây là hậu quả của sự lạc hậu về chiến thuật tác chiến của quân đội Trung Quốc vốn gần như không được cải thiện kể từ sau chiến thuật biển người ở chiến tranh Triều Tiên những năm 1950. Thất bại về mặt chiến thuật đã buộc Quân ủy Trung ương **** Cộng sản Trung Quốc đẩy mạnh quá trình hiện đại hóa quân đội nước này. [91]
      Trên phương diện quan hệ quốc tế, cuộc chiến Việt-Trung cho thấy rằng Trung Quốc, với sự ủng hộ từ phía Hoa Kỳ, sẵn sàng can thiệp quân sự vào Việt Nam - một quốc gia cộng sản từng là đồng minh trong nhiều năm, kết quả chiến tranh cũng cho thấy Việt Nam đủ sức chống lại sự can thiệp quân sự đó mà không phải điều động quân chủ lực từ biên giới Tây Nam và miền Nam Việt Nam. Những sự kiện từ cuộc chiến cho thấy mối quan hệ ngoại giao phức tạp Liên Xô - Trung Quốc - Việt Nam với kết quả là Trung Quốc không thể tung toàn bộ lực lượng vào cuộc chiến nhằm "dạy cho Việt Nam một bài học" vì chịu sức ép từ phía Liên Xô, đồng thời Liên Xô cũng không sẵn sàng tung quân đội vào tham chiến bảo vệ đồng minh mà chỉ tập trung viện trợ kinh tế, quân sự. Điều này đã khiến cho rất nhiều người Việt Nam sau đó nghi ngờ về đồng minh Liên Xô cũng như đối với Liên Xô thật sự là một sự thất bại về uy tín [92]. Kết quả cuộc chiến cũng cho thấy Trung Quốc bất lực trong việc hỗ trợ đồng minh Khmer Đỏ trong cuộc chiến với Việt Nam và thất bại trong việc điều chỉnh quan hệ ngoại giao để tăng cường ảnh hưởng ở khu vực Đông Nam Á. [31] [80]
      Nhiều quan điểm khác cho rằng Trung Quốc đã thất bại về quân sự nhưng lại đạt được một số thành công về chiến lược, trong đó có việc chứng tỏ cho các nước Đông Nam Á rằng họ sẵn sàng dùng vũ lực nếu vị thế và uy lực của mình bị thách thức.
      Hậu chiến

      Bài chi tiết: Xung đột biên giới Việt Nam-Trung Quốc 1979-1990Vấn đề lãnh thổ biên giới Việt Nam-Trung Quốc
      Khi quân Trung Quốc rút khỏi Việt Nam tháng 3 năm 1979, Trung Quốc tuyên bố họ không tham vọng dù "chỉ một tấc đất lãnh thổ Việt Nam" [93]. Trên thực tế, quân Trung Quốc chiếm đóng khoảng 60km2 lãnh thổ[94] có tranh chấp mà Việt Nam kiểm soát trước khi chiến sự nổ ra. Tại một số nơi như khu vực quanh Hữu Nghị Quan gần Lạng Sơn, quân Trung Quốc chiếm đóng các lãnh thổ không có giá trị quân sự nhưng có giá trị biểu tượng quan trọng. Tại các nơi khác, quân Trung Quốc chiếm giữ các vị trí chiến lược quân sự làm bàn đạp để từ đó có thể tiến đánh Việt Nam[95].
      Việc Trung Quốc chiếm đóng các lãnh thổ biên giới làm cho Việt Nam căm giận, và giữa hai phía nổ ra một loạt trận giao tranh nhằm giành quyền kiểm soát các khu vực đó. Xung đột biên giới giữa Việt Nam và Trung Quốc vẫn tiếp diễn cho đến năm 1988, lên cao vào các năm 1984-1985.[96] Trong tháng 5-6 năm 1981, quân Trung Quốc mở cuộc tấn công vào đồi 400 (mà Trung Quốc gọi là Pháp Tạp Sơn - 法卡山) ở huyện Cao Lộc, Lạng Sơn,[97] xa hơn về phía tây, quân Trung Quốc cũng vượt biên giới đánh vào các vị trí quanh đồi 1688 ở tỉnh Hà Tuyên. Giao tranh diễn ra hết sức đẫm máu với hàng trăm người thuộc cả hai bên thiệt mạng.[98] Tới năm 1984, quân Trung Quốc lại dùng nhiều tiểu đoàn mở các đợt tấn công lớn vào Lạng Sơn. Đặc biệt tại Hà Tuyên, trong tháng 4-tháng 7 năm 1984, quân Trung Quốc đánh vào dải đồi thuộc huyện Vị Xuyên, tỉnh Hà Giang mà Trung Quốc gọi là Lão Sơn. Quân Trung Quốc chiếm một số ngọn đồi thuộc dải đồi này, giao tranh kéo dài dằng dai, nhưng không có nơi nào quân Trung Quốc tiến sâu được hơn vào lãnh thổ Việt Nam quá 5km, dù quân đông hơn nhiều[99].
      Cuộc chiến năm 1979 cho Trung Quốc thấy sự lạc hậu của vũ khí cũng như chiến thuật mà quân đội nước này sử dụng, do đó, sau cuộc chiến là bắt đầu của một cuộc cải cách và hiện đại hóa mạnh đối với Quân giải phóng Trung Quốc, ngày nay công cuộc hiện đại hóa này vẫn tiếp tục.[100] Ảnh hưởng trực tiếp có thể thấy là ngân sách dành cho quốc phòng của Trung Quốc tăng từ 15% năm 1978 lên 18% năm 1979[101].
      Quan hệ xấu với Trung Quốc đã làm Việt Nam đã phải trả một cái giá rất đắt.[34] Việc Trung Quốc duy trì áp lực quân sự tại vùng biên giới trong suốt mười năm sau đó buộc Việt Nam cũng phải duy trì lực lượng phòng thủ lớn ở biên giới và miền Bắc[34]. Cùng với việc bị sa lầy với chiến sự dai dẳng ở Campuchia mà Trung Quốc muốn kéo dài[102], Việt Nam bị cô lập trong mười năm đó trên trường quốc tế.[34] Nền kinh tế yếu kém và bị Mỹ cấm vận phải căng ra duy trì một lực lượng quân đội lớn, và phải phụ thuộc vào sự giúp đỡ của Liên Xô. Sau năm 1979, tình hình kinh tế miền Bắc Việt Nam tệ hại đi rất nhiều so với thời kỳ trước đó.[34] Trong khi đó, Trung Quốc phát triển mạnh từ năm 1978 do công cuộc cải tổ kinh tế của Đặng Tiểu Bình. 7 năm sau chiến tranh biên giới, Việt Nam mới bắt đầu thời kì Đổi Mới, khi đó đã chậm hơn Trung Quốc 8 năm.
      Sau khi Liên Xô tan rã và Việt Nam rút quân khỏi Campuchia, đến năm 1992 quan hệ giữa hai nước mới được bình thường hóa chính thức.
      Từ khi quan hệ ngoại giao giữa hai nước được cải thiện, cuộc chiến hầu như không còn được nhắc đến trong các phương tiện truyền thông đại chúng, không được nói đến trong sách giáo khoa lịch sử ở Trung Quốc[33] và một cách hạn chế tại SGK của Việt Nam. Tại Trung Quốc, các phương tiện truyền thông gần như lãng quên nó, các tuyển tập bài hát không còn in các ca khúc nói về cuộc chiến, sách nghiên cứu viết về cuộc chiến bị từ chối xuất bản, đa số cựu chiến binh từng tham gia cuộc chiến không muốn nhắc đến nó.[33] Ở Việt Nam, một số ca khúc có nội dung về cuộc chiến, ví dụ "Chiến đấu vì độc lập tự do" của Phạm Tuyên, không còn được lưu hành trên các phương tiện truyền thông chính thống, đó là theo một thỏa thuận giữa Việt Nam và Trung Quốc nhằm bình thường hóa hoàn toàn quan hệ giữa hai nước.[103] Chính phủ Việt Nam để ý chặt chẽ các nội dung báo chí liên quan đến quan hệ Việt - Trung[104], và báo chí hầu như không nhắc đến cuộc chiến. Theo giải thích của ông Dương Danh Dy, cựu Bí thư thứ nhất Đại sứ quán Việt Nam tại Bắc Kinh, thì Việt Nam "không nói lại chuyện cũ là vì nghĩa lớn, chứ không phải vì chúng ta không có lý, không phải vì người Việt Nam sợ hãi hay chóng quên"[28]. Khi được hỏi về cuộc chiến từ 30 năm trước, phát ngôn nhân Bộ Ngoại giao Trung Quốc nói rằng từ nhiều năm trước lãnh đạo hai nước đã "thỏa thuận gác lại quá khứ và mở ra tương lai".[105]
      Năm 2009, 30 năm sau cuộc chiến, Việt Nam và Trung Quốc hoàn thành việc cắm 1971 mốc phân định biên giới[106] sau khi hai chính phủ kí kết hiệp định biên giới, kết thúc đàm phán về các khu vực tranh chấp dọc biên giới.

    6. #2946
      Ngày tham gia
      Jul 2010
      Bài viết
      2,287
      Được cám ơn 649 lần trong 518 bài gởi

      Mặc định

      Trích dẫn Gửi bởi downdown235 Xem bài viết
      Diễn biến


      Các hướng tiến công của Trung Quốc trên toàn tuyến biên giới


      [sửa] Chuẩn bị

      Từ tháng 10 năm 1978 cho đến 15 tháng 2 năm 1979, Trung Quốc thực hiện hàng loạt các vụ tấn công thăm dò vào các vị trí phòng thủ của Việt Nam tại biên giới, với mục đích thu thập thông tin tình báo, đe dọa quân Việt Nam, và đánh lạc hướng khỏi mục tiêu chính của chiến dịch sắp tới. Các cuộc tấn công nhỏ này tăng dần về quy mô và tần số khi lực lượng Trung Quốc tập trung tại biên giới ngày càng đông. Không có tài liệu gì về các cuộc tấn công thăm dò của quân Việt Nam.[40] Dấu hiệu đầu tiên của chiến tranh là việc Trung Quốc cắt đứt tuyến đường sắt Hữu Nghị nối liền hai nước vào ngày 22 tháng 12 năm 1978.[41] Đến cuối tháng 1 năm 1979, khoảng 17 sư đoàn chính quy Trung Quốc (khoảng 225.000 quân), đã tập trung gần biên giới với Việt Nam. Hơn 700 máy bay chiến đấu và máy bay ném bom - 1/5 lực lượng không quân Trung Quốc - đã được đưa đến các sân bay gần biên giới. [42] Các động thái leo thang này của Trung Quốc đã được phía Việt Nam đề cập tại cuộc họp của Hội đồng Bảo an Liên Hiệp Quốc ngày 11 tháng 2 năm 1979. [31]
      Ngày 7 tháng 2, Bắc Kinh báo trước về một chiến dịch tấn công Việt Nam với thông cáo chính thức của chính phủ Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa phản đối việc quân đội Việt Nam tiến vào lãnh thổ Campuchia và đề nghị tất cả các quốc gia yêu hòa bình "dùng mọi biện pháp có thể để chấm dứt cuộc xâm lược dã man này".[43] Về mặt ngoại giao, sau khi bình thường hóa quan hệ với Hoa Kỳ từ tháng 12 năm 1978, trong chuyến thăm Washington từ 28 đến 30 tháng 1, Đặng Tiểu Bình nhận được sự ủng hộ cần thiết của đồng minh mới Hoa Kỳ trong kế hoạch tấn công Việt Nam, tuy nhiên tổng thống Jimmy Carter cũng cảnh báo Đặng rằng vụ tấn công của Trung Quốc, nếu xảy ra, sẽ không thể nhận được sự ủng hộ về mặt ngoại giao hoặc quân sự quốc tế. [44][45]
      Ngày 15 tháng 2 năm 1979, nhân dịp 29 năm hiệp ước Trung-Xô về vấn đề Mông Cổ và thời điểm kết thúc chính thức Hiệp ước hợp tác Trung-Xô, Đặng Tiểu Bình tuyên bố Trung Quốc chuẩn bị tấn công giới hạn Việt Nam. Để cảnh báo Liên Xô và cũng nhằm ngăn chặn bị tấn công từ hai mặt, Trung Quốc đặt toàn bộ quân đội đóng dọc biên giới Trung-Xô vào tình trạng báo động đồng thời thiết lập một sở chỉ huy quân đội mới ở Tân Cương và di tản 300.000 dân khỏi vùng biên giới với Liên Xô. [46]
      Để đối phó lại việc Trung Quốc tập trung bộ binh và vũ khí hạng nặng tại biên giới, cũng như việc các cuộc đột kích vũ trang ngày càng gia tăng, Việt Nam tiến hành chuẩn bị các vị trí phòng ngự, chuẩn bị tinh thần dân chúng sẵn sàng một khi chiến tranh xảy ra. Tuy nhiên Việt Nam tại thời điểm đó vẫn tin rằng Trung Quốc sẽ không tấn công, vì Trung Quốc vẫn là một nước xã hội chủ nghĩa anh em. Thêm nữa, Việt Nam tin rằng đa phần nhân dân Trung Quốc không ủng hộ chiến tranh và sẽ phản đối chiến tranh nổ ra. Ngoài ra, tuyên bố của Đặng Tiểu Bình chỉ một tuần trước khi chiến tranh nổ ra, rằng chiến dịch quân sự của PLA sẽ không dài hơn cuộc chiến 1962 với Ấn Độ, cộng với các tuyên bố của Đặng trước đó rằng chiến dịch quân sự này "giới hạn về không gian và thời gian", khiến Hà Nội tin tưởng họ có khả năng cầm chân quân Trung Quốc tại các tỉnh biên giới. [47]
      Lực lượng Việt Nam đương đầu với cuộc tấn công của Trung Quốc chủ yếu là dân quân và bộ đội địa phương. Từ vài tháng trước khi chiến tranh nổ ra, Hà Nội đã tiến hành huấn luyện và trang bị vũ khí hạng nhẹ cho dân quân tại các tỉnh biên giới. Chỉ có một số đơn vị quân chính qui tham gia chiến trận, nhất là các đơn vị phòng thủ Lạng Sơn, nhưng ngay cả tại đây, lực lượng chủ yếu vẫn là dân quân và quân địa phương. Hà Nội giữ lại 5 sư đoàn chủ lực ở tuyến sau đề phòng Trung Quốc tiến sâu về đồng bằng, và đồng thời cũng để giới hạn việc cuộc chiến leo thang. [48]
      [sửa] Giai đoạn 1


      Mặt trận Lạng Sơn



      Mặt trận Cao Bằng


      5 giờ sáng ngày 17 tháng 2 năm 1979, lực lượng Trung Quốc khoảng 120.000 quân bắt đầu tiến vào Việt Nam trên toàn tuyến biên giới, mở đầu là pháo, tiếp theo là xe tăng và bộ binh.[49][21] Cánh phía Đông có sở chỉ huy tiền phương đặt tại Nam Ninh và mục tiêu chính là Lạng Sơn. Có hai hướng tiến song song, hướng thứ nhất do quân đoàn 42A dẫn đầu từ Long Châu đánh vào Đồng Đăng nhằm làm bàn đạp đánh Lạng Sơn, hướng thứ hai do quân đoàn 41A dẫn đầu từ Tĩnh Tây và Long Châu tiến vào Cao BằngĐông Khê. Ngoài ra còn có quân đoàn 55A tiến từ Phòng Thành vào Móng Cái. Cánh phía Tây có sở chỉ huy tiền phương đặt tại Mông Tự, có 3 hướng tiến công chính. Hướng thứ nhất do các quân đoàn 13A và 11A dẫn đầu đánh từ vào thị xã Lào Cai. Hướng thứ hai từ Văn Sơn đánh vào Hà Giang. Hướng thứ 3 do sư đoàn 42D của quân đoàn 14A dẫn đầu đánh từ Kim Bình vào Lai Châu. [50] Tổng cộng quân Trung Quốc xâm nhập Việt Nam trên 26 điểm, các khu vực dân cư Việt Nam chịu thiệt hại nặng nhất từ đợt tấn công đầu tiên này là Lào Cai, Mường Khương, Cao Bằng, Lạng Sơn và Móng Cái.[21]
      Không quân và hải quân không được sử dụng trong toàn bộ cuộc chiến. Tất cả các hướng tấn công đều có xe tăng, pháo binh hỗ trợ. Quân Trung Quốc vừa chiếm ưu thế về lực lượng, vừa chủ động về thời gian tiến công, lại còn có "lực lượng thứ năm" gồm những người Việt gốc Hoa cài cắm từ lâu trên đất Việt Nam. Từ đêm 16 tháng 2, các tổ thám báo Trung Quốc đã mang theo bộc phá luồn sâu vào nội địa Việt Nam móc nối với "lực lượng thứ năm" này lập thành các toán vũ trang phục sẵn các ngã ba đường, bờ suối, các cây cầu để ngăn chặn quân tiếp viện của Việt Nam từ phía sau lên. Trước giờ nổ súng, các lực lượng này cũng bí mật cắt các đường dây điện thoại để cô lập chỉ huy sư đoàn với các chốt, trận địa pháo.[51]
      Tiến nhanh lúc khởi đầu, nhưng quân Trung Quốc nhanh chóng phải giảm tốc độ do gặp nhiều trở ngại về địa hình và hệ thống hậu cần lạc hậu phải dùng lừa, ngựa và người thồ hàng.[50] Hệ thống phòng thủ của Việt Nam dọc theo biên giới rất mạnh, với các hầm hào hang động tại các điểm cao dọc biên giới do lực lượng quân sự có trang bị và huấn luyện tốt trấn giữ. Kết quả là Trung Quốc phải chịu thương vong lớn.[52] Trong ngày đầu của cuộc chiến, chiến thuật dùng biển lửa và biển người của Trung Quốc đã có kết quả tốt, họ tiến được vào sâu trong lãnh thổ Việt Nam hơn 10 dặm và chiếm được một số thị trấn. Chiến sự ác liệt nhất diễn ra tại các vùng Bát Xát, Mường Khương ở Tây Bắc và Đồng Đăng, cửa khẩu Hữu Nghị, Thông Nông ở Đông Bắc. Quân Trung Quốc cũng đã vượt sông Hồng và đánh mạnh về phía Lào Cai. [52]
      Trong hai ngày 18 và 19 tháng 2, chiến sự lan rộng hơn. Việt Nam kháng cự rất mạnh và với tinh thần chiến đấu cao. Quân Trung Quốc hầu như không thể sử dụng lực lượng ở mức sư đoàn mà phải dùng đội hình nhỏ và thay đổi chiến thuật. Họ tiến chậm chạp, giành giật từng đường hầm, từng điểm cao, và cuối cùng cũng chiếm được Mường Khương, Trùng Khánh, và Đồng Đăng. Tại Móng Cái, hai bên giành giật dai dẳng. Cả hai bên đều phải chịu thương vong cao,[53] có ít nhất 4.000 lính Trung Quốc chết trong hai ngày đầu này.[54] Sau hai ngày chiến tranh, quân Trung Quốc đã chiếm được 11 làng mạc và thị trấn, đồng thời bao vây Đồng Đăng, thị trấn có vị trí then chốt trên đường biên giới Trung-Việt.[21]

      Quân Trung Quốc đang di chuyển tại Cao Bằng. Đi đầu là xe bọc thép Kiểu 63 (K63).


      Trận chiến tại Đồng Đăng bắt đầu ngay từ ngày 17 và là trận ác liệt nhất.[53] Đây là trận địa phòng thủ của Trung đoàn 12 Tây Sơn, Sư đoàn 3 Sao Vàng, Quân đội Nhân dân Việt Nam. Tấn công vào Đồng Đăng là 2 sư đoàn bộ binh, 1 trung đoàn xe tăng, và chi viện của 6 trung đoàn pháo binh Trung Quốc.[51] Cụm điểm tựa Thâm Mô, Pháo Đài, 339 tạo thế chân kiềng bảo vệ phía Tây Nam thị xã Đồng Đăng, do lực lượng của 2 tiểu đoàn 4, 6, Trung đoàn 12 trấn giữ, bị Trung Quốc bao vây và tấn công dồn dập ngay từ đầu với lực lượng cấp sư đoàn. Lực lượng phòng thủ không được chi viện nhưng đã chiến đấu đến những người cuối cùng, trụ được cho đến ngày 22. Ngày cuối cùng tại Pháo Đài, nơi có hệ thống phòng thủ kiên cố nhất, không gọi được đối phương đầu hàng, quân Trung Quốc chở bộc phá tới đánh sập cửa chính, dùng súng phun lửa, thả lựu đạn, bắn đạn hóa chất độc vào các lỗ thông hơi làm thiệt mạng cả thương binh cũng như dân quanh vùng đến đây lánh nạn.[55]
      Ngày 19 tháng 2, Đặng Tiểu Bình trong cuộc gặp với giới ngoại giao Argentina tuyên bố đây là cuộc chiến tranh hạn chế và Trung Quốc sẽ rút quân ngay sau khi đạt được mục tiêu giới hạn,[56] Cùng ngày, nhóm cố vấn quân sự cao cấp của Liên Xô tới Hà Nội để gặp các tướng lĩnh chỉ huy của Việt Nam. Moskva yêu cầu Trung Quốc rút quân. Liên Xô cũng viện trợ gấp vũ khí cho Việt Nam qua cảng Hải Phòng, đồng thời dùng máy bay vận tải chuyển một số sư đoàn chủ lực của Việt Nam từ Campuchia về.

      Mặt trận Lào Cai


      Đến 21 tháng 2, Trung Quốc tăng cường thêm 2 sư đoàn và tiếp tục tấn công mạnh hơn nữa. Ngày 22, các thị xã Lào Cai và Cao Bằng bị chiếm. Quân Trung Quốc chiếm thêm một số vùng tại Hà Tuyên, Cao Bằng, Lạng Sơn, và Quảng Ninh. Chiến sự lan rộng tới các khu đô thị ven biển ở Móng Cái. Về phía Việt Nam, cùng lúc với việc triển khai phòng ngự quyết liệt, khoảng từ 3 đến 5 sư đoàn (gồm 30.000 quân) cũng được giữ lại để thành lập một tuyến phòng ngự cánh cung từ Yên Bái tới Quảng Yên với nhiệm vụ bảo vệ Hà NộiHải Phòng.[21]
      Ngày 23 tháng 2, Đặng Tiểu Bình nhắc lại tuyên bố về "cuộc chiến tranh hạn chế" và nói sẽ rút quân trong vòng 10 ngày hoặc hơn. Đây được xem là thông điệp nhằm ngăn Liên Xô can thiệp quân sự, đáp lại kêu gọi rút quân của Mỹ, xoa dịu các nước đang lo ngại về một cuộc chiến lớn hơn, và gây khó hiểu cho Việt Nam[56] Trong khi đó, một tuần dương hạm Sverdlov và một khu trục hạm Krivak của Liên Xô đã rời cảng từ ngày 21 tiến về phía vùng biển Việt Nam. Liên Xô cũng đã bắt đầu dùng máy bay giúp Việt Nam chở quân và vũ khí ra Bắc. Hai chuyến bay đặc biệt của Liên Xô và Bulgaria chở vũ khí khí tài bay tới Hà Nội. Một phái đoàn quân sự của Liên Xô cùng từ Moskva bay tới Hà Nội.[56]
      Ngày 26 tháng 2, thêm nhiều quân Trung Quốc tập kết quanh khu vực Lạng Sơn chuẩn bị cho trận chiến đánh chiếm thị xã này.[53]
      Ngày 25 tháng 2, tại Mai Sao, Quân đoàn 14 thuộc Quân khu 1, Quân đội Nhân dân Việt Nam cùng Bộ chỉ huy thống nhất Lạng Sơn được thành lập, lực lượng bao gồm các sư đoàn 3, 327, 338, 337 (đang từ quân khu 4 ra) và sau này có thêm sư đoàn 347 cùng các đơn vị trực thuộc khác.[57]
      Trong giai đoạn đầu đến ngày 28 tháng 2 năm 1979, quân Trung Quốc chiếm được các thị xã Lào Cai, Cao Bằng, và một số thị trấn. Các cơ sở vật chất, kinh tế ở những nơi này bị phá hủy triệt để. Tuy nhiên, do vấp phải sự phòng ngự có hiệu quả của Việt Nam cũng như có chiến thuật lạc hậu so với phía Việt Nam nên quân Trung Quốc tiến rất chậm và bị thiệt hại nặng.[54] Quân Việt Nam còn phản kích đánh cả vào hai thị trấn biên giới Ninh Minh (Quảng Tây) và Malipo (Vân Nam) của Trung Quốc, nhưng chỉ có ý nghĩa quấy rối.[58]
      Giai đoạn 2

      Bài chi tiết: Trận Lạng Sơn
      Giai đoạn 2 bắt đầu từ ngày 27 tháng 2. Chiến sự tập trung tại Lạng Sơn tuy giao tranh tại Lào Cai, Cao Bằng, và Móng Cái vẫn tiếp diễn. Trận đánh chiếm thị xã Lạng Sơn bắt đầu lúc 6 giờ sáng cùng ngày. Trung Quốc điều tới đây thêm 2 sư đoàn từ Đồng Đăng và Lộc Bình (phía Đông Nam Lạng Sơn), tiếp tục đưa thêm quân mới từ Trung Quốc thâm nhập Việt Nam để tăng viện.[58] Tại Lạng Sơn, các Sư đoàn 3, 337, của Việt Nam đã tổ chức phòng thủ chu đáo và phản ứng mãnh liệt trước các đợt tấn công lớn của quân Trung Quốc. Từ ngày 2 tháng 3, Sư đoàn 337 trụ tại khu vực cầu Khánh Khê. Sư đoàn 3 chống trả 3 sư đoàn bộ binh 160, 161, 129, cùng nhiều tăng, pháo, tiến công trên một chiều dài 20 km từ xã Hồng Phong huyện Văn Lãng đến xã Cao Lâu huyện Cao Lộc. Suốt ngày 27, ở hướng Cao Lộc, sư đoàn 129 Trung Quốc không phá nổi trận địa phòng thủ của trung đoàn 141; ở hướng đường 1B, sư đoàn 161 bị trung đoàn 12 ghìm chân; ở hướng đường 1A, trung đoàn 2 vừa chặn đánh sư đoàn 160 từ phía Bắc vừa chống lại cánh quân vu hồi của sư đoàn 161 từ hướng Tây Bắc thọc sang. Nhưng 14 giờ ngày hôm đó, 1 tiểu đoàn Trung Quốc bí mật luồn qua phía sau bất ngờ đánh chiếm điểm cao 800, nơi đặt đài quan sát pháo binh của sư đoàn 3 Sao Vàng. Mất điểm cao 800, thế trận phòng ngự của Việt Nam ở phía tây đường 1A từ Cốc Chủ đến điểm cao 417 bị chọc thủng. [57] Chiếm được điểm cao 800 và Tam Lung, nhưng trong suốt các ngày từ 28 tháng 2 đến 2 tháng 3, quân Trung Quốc vẫn không vượt qua được đoạn đường 4 km để vào thị xã Lạng Sơn, tuy đã dùng cho hướng tiến công này gần 5 sư đoàn bộ binh.[57] Sau nhiều trận đánh đẫm máu giành giật các điểm cao quanh Lạng Sơn, mà có trận quân phòng thủ Việt Nam đánh đến viên đạn cuối cùng, quân Trung Quốc bắt đầu bao vây thị xã Lạng Sơn ngày 2 tháng 3[58] sử dụng thêm sư đoàn 162 dự bị chiến dịch của quân đoàn 54 và dùng 6 sư đoàn tấn công đồng loạt trên nhiều hướng[57]. Chiều ngày 4, một cánh quân Trung Quốc đã vượt sông Kỳ Cùng, chiếm điểm cao 340 và vào tới thị xã Lạng Sơn, một cánh quân khác của sư đoàn 128 Trung Quốc cũng chiếm sân bay Mai Pha, điểm cao 391 ở phía tây nam thị xã.
      Đến đây, phía Việt Nam đã điều các sư đoàn chủ lực có xe tăng, pháo binh, không quân hỗ trợ áp sát mặt trận, chuẩn bị phản công giải phóng các khu vực bị chiếm đóng. Quân đoàn 14 với các sư đoàn 337, 327, 338 hầu như còn nguyên vẹn đang bố trí quân quanh thị xã Lạng Sơn. Quân đoàn 2, chủ lực của Quân đội Nhân dân Việt Nam, đã tập kết sau lưng Quân đoàn 14.[57]
      [[replacer_a]] Rút quân

      sửa
      Những tù binh Trung Quốc bị canh giữ bởi nữ dân quân Việt Nam.



      Một tù binh Trung Quốc bị trói giật cánh khuỷu.


      Ngày 5 tháng 3 năm 1979, tuyên bố đã "hoàn thành mục tiêu chiến tranh", "chiến thắng" và bắt đầu rút quân. Cũng ngày Bắc Kinh năm 1979, Việt Nam ra lệnh tổng động viên toàn quốc.5 tháng 3 Ngày 7 tháng 3, Việt Nam tuyên bố rằng để thể hiện "thiện chí hòa bình", Việt Nam sẽ cho phép Trung Quốc rút quân. [59]
      Mặc dù Trung Quốc tuyên bố rút quân, chiến sự vẫn tiếp diễn ở một số nơi. Dân thường Việt Nam vẫn tiếp tục bị giết, chẳng hạn như vụ [60] tại thôn Đổng Chúc, xã Hưng Đạo, huyện thảm sát ngày 9 tháng 3, Hòa An, khi quân Trung Quốc đã dùng búa và dao giết 43 người, gồm 21 phụ nữ và 20 trẻ em, trong đó có 7 phụ nữ đang mang thai, rồi ném xác xuống giếng hoặc chặt ra nhiều khúc rồi vứt hai bên bờ suối. Cao Bằng Trong thời gian chuẩn bị rút quân, Trung Quốc còn phá hủy một cách có hệ thống toàn bộ các công trình xây dựng, từ nhà dân hay cột điện, tại các thị xã thị trấn Sapa, Đồng Đăng, Lạng Sơn,... [61]
      Sư đoàn 337 của Việt Nam, lên tham chiến từ ngày 2 tháng 3 tại khu vực cầu Khánh Khê ở Lạng Sơn để chi viện cho các đơn vị đang chặn đánh quân Trung Quốc. Sư đoàn này đến nơi quá muộn để thay đổi cục diện trận đánh tại Lạng Sơn, nhưng đã cùng sư đoàn 338 tổ chức phản kích đánh vào quân Trung Quốc rút lui qua ngả Chi Mã. [61]
      Ngày [62] năm 1979, Trung Quốc hoàn tất việc rút quân khỏi Việt Nam.
      [[replacer_a]] Chiến dịch dân vận của Trung Quốc

      Theo truyền thống, Trung Quốc đề cao việc tuyên truyền chính trị cho binh sỹ và dân chúng của mình về chính nghĩa của họ trong việc cần thiết tiến hành cuộc chiến trừng phạt Việt Nam. Ngay từ trước khi quân Trung Quốc vượt biên giới đánh vào Việt Nam, cả hai bên đã lớn tiếng cáo buộc nhau có các hành vi gây hấn trên tuyến biên giới. Theo phía Trung Quốc, quân Việt Nam đã tiến hành hơn 1100 vụ xâm nhập trên biên giới. Đối lại, Việt Nam cho biết việc quân Trung Quốc tiến hành khiêu khích diễn ra hàng ngày18 tháng 3. Cùng với việc quan hệ chính trị trở nên căng thẳng, số vụ xung đột vũ trang tại biên giới cũng tăng lên, từ khoảng 100 vụ năm 1974 lên tới hơn 900 vụ năm 1976sửa. Việc Trung Quốc [21] năm 1974 cũng như việc Việt Nam đưa quân tiếp quản Trường Sa cũng góp phần khiến nguyên nhân bất đồng giữa hai phía trở nên sâu sắc. [63]
      Trung Quốc tuyên truyền trong nhân dân rằng đây là cuộc chiến phản công chống Việt Nam để bảo vệ lãnh thổ quốc gia; tuyên truyền với quân đội rằng chiến dịch quân sự này được tiến hành để trừng phạt nhà cầm quyền Việt Nam, cụ thể là "bè lũ Lê Duẩn", và rằng quân đội cần giành được sự ủng hộ của nhân dân Việt Namchiếm Hoàng Sa. Chiến dịch vận động quần chúng của Trung Quốc tỏ ra có kết quả với dân chúng và cán bộ Trung Quốc tại vùng biên, khiến họ có thể huy động hàng chục vạn dân công tham gia các hoạt động bảo đảm an ninh và tiếp tế cho quân đội.
      Đối với dân thường Việt Nam, Trung Quốc bỏ ra nhiều công sức tuyên truyền lôi kéo người dân vùng biên, đặc biệt là với các dân tộc thiểu số sống vắt qua biên giới hai nước như [63], [64] (ở Trung Quốc gọi là Tày), Nùng, dân tộc Choang và các nhóm người thiểu số gốc Hoa. Kết quả là trong ngày đầu của cuộc chiến, có nơi, quân Trung Quốc đã được dẫn vòng qua đồn biên phòng tiến sâu vào đất Việt Nam mà không bị phát hiện. Phục vụ công tác dân vận tại các khu vực chiến sự, Trung Quốc còn thành lập các đơn vị đặc biệt mà nhiệm vụ chủ yếu là tổ chức cũng như kiểm tra hoạt động của các đội vận động quần chúng trong tất cả các đơn vị quân. Theo đó, quân Trung Quốc tiến sang Việt Nam phải giảm tối thiểu những hành động gây xáo trộn, phiền hà đến dân chúng, tôn trọng phong tục tập quán, tài sản, cung cấp gạo, muối, dầu thắp, thuốc chữa bệnh... cho dân cư bản địa. Chính sách này được một số đơn vị Trung Quốc ở vùng Lào Cai thực hiện. Dao
      Tuy nhiên, quân Trung Quốc đã thực hiện nhiều hành động như giết chóc, đốt phá, ngay cả sau khi đã tuyên bố rút quân. Hầu hết các thị xã thị trấn mà Trung Quốc chiếm được đều bị phá hủy một cách có hệ thống.Hmong Tại [65], quân Trung Quốc dùng thuốc nổ phá sập bất cứ công trình gì từ công sở đến bưu điện, từ bệnh viện đến trường học, từ chợ đến cầu.[66]. Tại thị xã Cao Bằng, quân Trung Quốc lấy đi tất cả những gì có thể mang theo, từ xe đạp cho đến thanh ray tàu hỏa, những gì không mang được đều bị đập phá. Tại thị xã Cam Đường trên bờ sông Hồng, cách biên giới khoảng 10km, ngoài việc phá hủy thị xã, quân Trung Quốc còn cho đốt cả mỏ apatit. [66]
      O'Dowd tổng kết là chính sách dân vận của quân Trung Quốc tỏ ra không thành công đối với người dân Việt Nam. Ông lí giải rằng "người Việt Nam rất yêu nước, thấm nhuần tư tưởng chính trị, giỏi chịu đựng, không dễ bị lung lạc,...". Đồng Đăng. Ngoài ra, những hành động tàn phá, giết chóc dân thường, cũng như ngược đãi tù binh của quân Trung Quốc đã gây hại cho nỗ lực dân vận của họ. [67] Những hoạt động này một phần là do binh lính Trung Quốc sang Việt Nam bị sốc vì sự khốc liệt, sức kháng cự của quân Việt Nam cũng như của dân bản địa, [68] một phần nằm trong các phá hoại có kế hoạch và tổ chức, ví dụ như tại thị xã Lạng Sơn [68]. Hoạt động lôi kéo người thiểu số tại biên giới của Trung Quốc cũng không đạt được kết quả mong đợi. Khi quân Trung Quốc từ quân khu Vân Nam rút về nước, tất cả những điệp viên và quân du kích người thiểu số mà họ gây dựng được khi chiếm đóng các khu vực biên giới trong thời gian chiến dịch đều bị lực lượng an ninh Việt Nam bắt giữ và xử tử. [69]
      Chiến tranh tâm lý của Trung Quốc với các lực lượng phòng thủ của Việt Nam cũng thất bại. Trong suốt cuộc chiến, hiếm có đơn vị nào của Việt Nam không đánh trả quyết liệt quân Trung Quốc. Quân Trung Quốc cuối cùng cũng hiểu rằng ngoài việc sử dụng sức mạnh quân sự, họ không có hy vọng giành thắng lợi trong chiến tranh tuyên truyền chính trị. [70]

    7. #2947
      Ngày tham gia
      Jul 2010
      Bài viết
      2,287
      Được cám ơn 649 lần trong 518 bài gởi

      Mặc định

      Trích dẫn Gửi bởi 4chiphattrien Xem bài viết
      viki viết lúc 10:08 - 11/06/2011
      Trung Quốc có thể dùng bao nhiêu lính đánh Việt Nam?

      Đăng ngày: 01:20 10-06-2011 Thư mục: Tổng hợp
      Khi mối nguy về một cuộc đụng độ quân sự Việt - Trung ngày một hiện hữu tỷ lệ thuận với sự hung hăng và dã tâm bành trướng Trung Hoa, đã đến lúc chúng ta ngồi đánh giá một cách khách quan, xem thực sự TQ có thể dùng bao nhiêu triệu lính tấn công Việt Nam, và xác suất thành công của hai phía ở mức nào.

      Theo số liệu thống kê gần nhất, dân số TQ hiện có 1,33 tỷ người. Cơ cấu dân số đang già hóa với tốc độ ngày một cao. Số người trên 60 tuổi hiện chiếm xấp xỉ 17% dân số và ngày một tăng nhanh theo thời gian. Suất sinh do chính sách dân số ngặt nghèo suốt 3 thập niên, luôn dưới 1, và đang có xu hướng giảm. Số người dưới 17 tuổi của TQ cũng chỉ chiếm trên 16%. Dân số phân bố không đồng đều, khá thưa thớt ở lãnh thổ Tây Tạng (cũ) mà TQ xâm lược trái phép năm 58 và vùng Nội mông cướp đọat của người Mông Cổ. Ngược lại, tập trung đông cao độ tại các trung tâm kinh tế ven biển và phía Nam.

      Đứng về mặt số học mà nói, nếu tổng động viên, TQ có thể huy động không dưới 20 triệu lính. Hiện tại quân đội TQ cũng đang có số lượng đứng đầu thế giới với hơn 2 triệu lính thường trực.

      Đối mặt với họ, Việt Nam có một đội quân thường trực hơn 400 nghìn người, cộng với một lực lượng dự bị có thể tái tổ chức trong thời gian ngắn khoảng 3 triệu người.

      Một cuộc chiến tổng lực nổ ra giữa hai bên, Việt Nam có trụ được trước biển người của Trung Quốc?

      Nhìn vào lịch sử mà nói, trong các cuộc chiến tranh giữa hai bên, lần nào ưu thế số lượng cũng nghiêng lệch tuyệt đối về TQ. Theo sử liệu ghi nhận, thời Trần, Trung Quốc huy động 60 vạn quân xâm lược Việt Nam, đối địch lại, Hưng Đạo Vương có trong tay 20 vạn quân. Thời Minh, TQ mang sang 30 vạn quân, gồm cả các đạo quân tiếp viện đến sau, Lê Lợi vào lúc mạnh nhất có trong tay không quá 5 vạn lính. Thời nhà Thanh, Tôn Sĩ Nghị xua 20 vạn quân tiến chiếm Thăng Long, Nguyễn Huê mang 10 vạn tân binh mới tuyển ở Phú Xuân ra cự địch... Nếu nhìn xa hơn nữa vào các cuộc chiến thời Ngô, Đinh, Tiền Lê, Lý, tương ứng với nhà Hán, Đường, Tống, Minh của TQ, tương quan quân sự trong các cuộc chiến cũng hoàn toàn giống thế. Tuy nhiên, phần thắng cuối cùng luôn thuộc về Việt Nam.

      Gần như tuyệt đại bộ phận chiến cuộc, Việt Nam luôn dựa vào cuộc chiến nhân dân, dàn trải trường kỳ, phối hợp cường công chính diện khi thời cơ đến để giành phần thắng. Ngoại trừ duy nhất vị tướng tài ba lỗi lạc Quang Trung, khi tiến công thần tốc vỗ mặt đánh tan đạo quân xâm lược của Tôn Sĩ Nghị trong thời gian ngắn. Nhiều chuyên gia quân sự sau này nghiên cứu đều thấy sự giống nhau đáng ngạc nhiên về triết lý điều binh giữa Nguyễn Huệ và Napoleon, với lối tiến công quyết liệt, biết sử dụng hỏa lực một cách cực kỳ hợp lý và tài điều phối quân chuẩn xác trong các diễn biến chiến tranh.

      Trở lại câu chuyện thực tại, sau 30 năm hòa bình, dân số Việt Nam tăng rất nhanh, gần như phủ kín mọi m2 lãnh thổ. Người Việt Nam cũng đã hòan thành chỉ tiêu phá rừng trước thời hạn dự kiến 30 năm. Mật độ các thành phố mới tăng rất nhanh, đặc biệt là vùng Bắc Bộ, dự kiến sẽ là chiến trường chính một khi chiến tranh Việt - Trung nổ ra. Có thể nói, trong thời hiện đại ngày nay, với lãnh thổ đã được văn minh hóa nhiều của Việt Nam, không còn ưu thế để ẩn núp ngụy trang như thời chiến tranh với người Mỹ và người Pháp.

      Năng lực vũ khí và khí tài quy ước giữa Việt Nam và Trung Quốc hiện nay có chênh lệch, nhưng không có khoảng cách về thế hệ. TQ có vũ khí hạt nhân, nhưng không thể sử dụng (Lý do anh Lãng đã phân tích ở một bài viết trước, dí dái gõ lại vào đây cho mỏi tay). Đối chiếu kinh nghiệm chiến cuộc thời 1979, Việt Nam sử dụng 20 vạn lính ô hợp, chủ yếu là dân quân, du kích, tự vệ và một số đơn vị chính quy, đã chặn đứng và đánh quỵ đạo quân xâm lược 60 vạn của Đặng Tiểu Bình trong cuộc chiến chớp nhoáng Việt -Trung lần một. Đây là một thành tích đáng nể, nhưng lúc đó Việt Nam đang sở hữu một thế hệ cả dân lẫn lính thiện chiến khi kinh qua 30 năm chiến tranh ác liệt, còn TQ lúc đó chỉ có một đám lính man rợ có thừa mà năng lực tác chiến thì gần bằng không. Hiện nay, sau một thời gian dài lính tráng hai bên đều không trải qua thực chiến, cái gọi là kinh nghiệm chỉ còn là quá khứ, và chúng ta phải căn cứ vào thực tế trước mắt để ước đoán.

      Một cuộc chiến tổng lực xảy ra, Miền Bắc Việt Nam sẽ rơi vào hỗn loạn. Sẽ có một cuộc đại di tản về phía Nam, trong lúc các lực lượng chiến đấu lo phòng giữ lãnh thổ. Việt Nam có thể vận dụng cấp thời ít nhất 20 vạn quân, trong lúc Trung Quốc, với năng lực cơ động hiện có, cũng chỉ có thể đưa tối đa 60 vạn quân vào tham chiến bước một. Mấu chốt thành bại nằm ở chỗ Việt Nam có chặn TQ lại được ở vùng biên giới phía Bắc như năm 79 hay không, nếu thành công, TQ sẽ sa lầy và chắc chắn thất bại.

      Đây là một điều khá khó ước đoán, trong những năm vừa qua, do giàu có hơn và quản trị tốt, lính Trung Quốc được huấn luyện rất chu đáo, nhất là những thành phần thuộc các đơn vị đặc biệt. Lính Việt Nam được gọi nhập ngũ đều đặn hàng năm, nhưng chắc chắn không huấn luyện tốt như lính Trung Quốc.

      Tuy nhiên, xét về tố chất, chính sách một con trong suốt 30 năm qua cũng biến vài thế hệ lính Trung Quốc hiện nay thành loại lính diễu binh: Trông rất béo tốt, múa võ rất đẹp, huấn luyện đi rất đều, hò hét rất to, nhưng đều là loại con một công tử bột và không có khả năng chiến đấu, động chảy máu là ngất xỉu.

      Ngược lại, lính Việt Nam phải đi bộ đội đa phần thuộc những gia đình nghèo, đông con, độ lì và chịu khó chịu khổ cũng không kém là mấy những thế hệ cha anh từng tham gia chiến tranh 30 năm trước. Đám lính này khi quăng vào thử lửa đích thực, càng đánh sẽ càng lỳ. Chưa kể tới tố chất người Việt hễ nghe nói đến đánh Tàu là đều sôi máu vằn mắt.

      Trung Quốc có hỏa lực vượt trội xét về số tăng, pháo, oanh tạc cơ và tên lửa đất đối đất. Ngược lại, Việt Nam có ưu thế về địa lợi khi chiến đấu chỉ với mục đích phòng thủ và có kinh nghiệm chiến tranh nóng hổi hơn. Trên thực tế, chênh lệch hỏa lực hiện tại giữa Việt Nam và Trung Quốc còn chưa bằng một phần nhỏ chênh lệch hỏa lực giữa Việt Nam và Mỹ trước đây (Mỹ từng giộng xuống Việt Nam ngót 7 tr tấn bom, ném mãi, sau chán đành bỏ cuộc rút quân về nước).

      Khi xảy ra một cuộc chiến tổng lực, Trung Quốc không thể huy động quá một lực lượng 15 triệu lính tiến đánh Việt Nam, trong đó giao chiến trực tiếp không quá 1 triệu do giới hạn chiều dài chiến trường. Trung Quốc rất dễ lâm vào nội loạn một khi số lính huy động cho chiến tranh quá lớn. Trong khi đó, Việt Nam có thể huy động không ít hơn 10 triệu lính tình nguyện khi xảy ra chiến tranh với Trung Quốc, bởi nhắc đến đánh nhau với Tàu Khựa, mọi bất đồng về ý thức hệ, giai cấp, đẳng cấp giữa người Việt đều gần như được xóa bỏ toàn bộ.

      Việt Nam có lợi thế lớn vì chắc chắn sẽ nhận được nguồn viện trợ vũ khí vô điều kiện từ Ấn Độ, Mỹ, Nhật, Nga .. (Giống như TQ đang tuồn vũ khí vào Libi hiện nay cho Kadafi). Bọn này không yêu Việt Nam, nhưng rất thích thú nếu TQ sa lầy, và người Việt thì một khi đã phải đánh nhau với Tàu thì không còn lựa chọn nào khác, phải bằng mọi giá kiếm lấy mọi nguồn hỗ trợ.

      Miền Bắc Việt Nam gồm Hà Nội nhiều khả năng sẽ bị tàn phá nặng nề, chiến tranh càng kéo dài, tổn tất càng lớn. Chiến lược của Việt Nam ở phía Bắc chỉ có thể thiên về phòng thủ, kéo TQ vào trận thế sa lầy. Ngược lại, Việt Nam có ưu thế rõ rệt để tấn công ở phía Nam. Đến đây bọn chã sẽ thắc mắc, Trung Quốc nào ở phía Nam mà đòi tấn công phía Nam?

      Trung Quốc không ở phía Nam, nhưng miếng ăn miếng uống của nó đều từ phía Nam mà về. Eo Mallaca là một tử huyệt của TQ. Chẳng hạn để thay thế một chiếc tàu dầu tải trọng 100 nghìn tấn chạy qua eo Mallaca, Trung Quốc phải dùng khoảng 30000 xe téc chở dầu, mỗi xe chở được khoảng 3 tấn, chạy quãng đường gần 1000 km qua ngả Mianma, điều này đương nhiên là bất khả thi. Thậm chí kể cả TQ có xây xong hệ thống ống dẫn dầu qua ngả Mianma và phía Trung Á, cũng không thay thế được đường vận tải qua Mallaca, vì nguồn dầu chính của thế giới là Trung Đông, chỉ có thể về TQ qua Ấn Độ Dương và xuyên qua Mallaca.

      Trong điều kiện chiến tranh tổng lực, Việt Nam cần dồn lực lượng không quân lui sâu về phía Nam, và đánh đắm mọi tàu vận tải của Trung Quốc lưu thông qua eo biển. Xác định đâu là tàu TQ chỉ là vấn đề mang tính kỹ thuật, còn kiếm một cái cớ để đánh tàu thương mại trong chiến tranh cũng chẳng khó khăn gì, khi chúng ta liệt dầu vào một loại nhiên liệu quốc phòng thiết yếu. Khi đó Việt Nam sẽ bị Trung Quốc gây thiệt hại nặng phía Bắc, nhưng ngược lại, người Việt có khả năng bóp nghẹt cổ Trung Quốc ở phía Nam. Trong vòng 6 tháng, cả hai phía sẽ phải xuống thang đàm phán, kèm theo sự nghi kỵ nặng nề, mà hậu quả lâu dài TQ cũng rất khó khắc phục vì hoạt động thương mại của nó sẽ không thể bình thường trong ít nhất 20 năm. Thời gian đó đủ dài để Ấn Độ trèo lên đầu TQ, và Mỹ đủ thời gian xác lập lại trật tự mới cho khu vực.

      Nói chung nhìn ngược nhìn xuôi, tính kiểu gì anh cũng thấy chiến tranh tổng lực do đó *** có thể xảy ra. Mặc dù vậy, anh phát rờn người khi cách đây hai hôm ngồi trong quán nhậu máy lạnh mát rượi gặm chân ba ba, mấy thằng bụng bự ngồi cạnh anh gãi bụng nói văng miệng: "Tàu Khựa sợ *** gì, nó choảng nhau là các anh đi vác súng ngay". Anh Lãng thế này chẳng lẽ lại thua mấy thằng chúng nó? Khựa mà vào, anh tham chiến ngay, anh làm công tác tổ chức hậu cần, ngoại giao, lo vận động viện trợ của bạn bè quốc tế cho các chú yên tâm cầm súng bắn nhau, việc lớn đã có anh lo, đèo mẹ.

      Nguồn:http://vn.360plus.yahoo.com/langkhac...rev=-1&next=51

      Trích dẫn Gửi bởi downdown235 Xem bài viết
      Trước nguy cơ chiến tranh cận kề, cùng điểm lại những cuộc chiến tranh trong quá khứ giữ Việt Nam và Tàu khưạ:[/B][/COLOR][/SIZE]

      Chiến tranh biên giới Việt-Trung, 1979


      Chiến tranh biên giới Việt-Trung, 1979
      Một phần của Chiến tranh Đông Dương lần 3

      . Thời gian 17 tháng 218 tháng 3 năm 1979 Địa điểm Toàn tuyến biên giới phía bắc của Việt Nam. Kết quả Trung Quốc rút quân. Cả hai phía tuyên bố chiến thắng. Tham chiến Giải phóng quân Trung Quốc Quân đội Nhân dân Việt Nam Chỉ huy Dương Đắc Chí
      Hứa Thế Hữu Văn Tiến Dũng
      Đàm Quang Trung
      Vũ Lập Lực lượng 200.000-300.000+ bộ binh và 400 xe tăng từ Quân khu Côn Minh và Quảng Châu (theo Việt Nam có hơn 600.000 lính Trung Quốc tham chiến)[1]
      (lực lượng của 7 quân đoàn với 21 sư đoàn tác chiến, 9 sư đoàn dự bị)[2] 60.000-100.000
      (7 sư đoàn, 15 trung đoàn độc lập, biên phòng và dân quân tự vệ)[2] Tổn thất Tranh cãi, 20.000+ bị giết [3] Việt Nam tuyên bố 26.000 chết, 37.000 bị thương, 280 xe tăng. [3]
      Nguồn 2: ~13.000 chết[4]
      Trung Quốc tuyên bố 6.900 chết, 15.000 bị thương[1]
      Tranh cãi, 20.000 chết hay bị thương.[1]
      Nguồn 2: ~8.000 chết[5]
      Trung Quốc tuyên bố 30.000 chết.[3]
      Việt Nam tuyên bố 10.000 dân thường bị thiệt mạng[1] . Chiến tranh Việt Nam - Trung Quốc, 1979 hay thường được gọi là Chiến tranh biên giới Việt - Trung năm 1979 là một cuộc chiến ngắn nhưng khốc liệt giữa Cộng hòa Nhân dân Trung HoaCộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam, nổ ra vào vào ngày 17 tháng 2 năm 1979 khi Trung Quốc xua quân tấn công Việt Nam trên toàn tuyến biên giới trên bộ giữa hai nước. Chiến tranh biên giới Việt - Trung xuất phát từ quan hệ căng thẳng kéo dài giữa hai quốc gia và ý đồ "dạy cho Việt Nam một bài học" của Đặng Tiểu Bình, kéo dài trong chừng một tháng với thiệt hại nặng nề về người và tài sản cho cả hai phía. Cuộc chiến kết thúc khi Trung Quốc hoàn thành rút quân vào ngày 18 tháng 3 năm 1979, sau khi chiếm được các thị xã Lạng Sơn, Lào Cai, Cao Bằng, và một số thị trấn vùng biên. Mục tiêu của Trung Quốc buộc Việt Nam rút quân khỏi Campuchia không thành, nhưng cuộc chiến để lại hậu quả lâu dài đối với nền kinh tế Việt Nam và quan hệ căng thẳng giữa hai nước. Xung đột vũ trang tại biên giới còn tiếp diễn thêm 10 năm. Hơn 13 năm sau, quan hệ ngoại giao Việt-Trung chính thức được bình thường hóa.
      Quan hệ Việt Nam - Trung Quốc

      Tuy được sự giúp đỡ rất lớn của Trung Quốc trong chiến tranh Đông DươngChiến tranh Việt Nam, các rạn nứt trong quan hệ ngoại giao giữa Việt Nam Dân chủ Cộng hoà và Trung Quốc đã bắt đầu thể hiện từ năm 1968. Hà Nội nhất định cùng lúc giữ mối quan hệ nồng ấm với cả Moskva lẫn Bắc Kinh trong khi mâu thuẫn giữa Liên Xô và Trung Quốc đã lên cao. Bất đồng quan điểm giữa Hà Nội và Bắc Kinh về cách tiến hành cuộc chiến tại miền Nam Việt Nam trở nên rõ rệt. Bắc Kinh muốn Hà Nội chỉ tiếp tục chiến tranh du kích có giới hạn chống Hoa Kỳ, trong khi Hà Nội muốn tiến hành chiến tranh quy mô để thống nhất Tổ quốc của họ.[8] Và hơn thế nữa, họ muốn trực tiếp đàm phán với Hoa Kỳ, không cần thông qua một nước nào làm trung gian.[9] Sau sự kiện Tết Mậu Thân, Hà Nội bắt đầu đàm phán với Hoa Kỳ, trong khi đó Bắc Kinh phản đối.[8]
      Năm 1972, chuyến thăm của tổng thống Mỹ Nixon tới Bắc Kinh và thỏa thuận giữa Mỹ và Trung Quốc được Việt Nam Dân chủ Cộng hoà xem là một sự phản bội.[10] Năm 1975, trong chuyến thăm Bắc Kinh, Lê Duẩn thẳng thừng từ chối đưa Việt Nam Dân chủ Cộng hoà vào liên minh chống Liên Xô của Trung Quốc, phủ nhận quan niệm của Trung Quốc rằng chủ nghĩa bành trướng của Liên Xô là mối đe dọa đối với các nước cộng sản châu Á. Ông rời Trung Quốc mà không tổ chức tiệc đáp lễ theo truyền thống, cũng không ký thỏa thuận chung. Cũng trong chuyến thăm này, Trung Quốc thông báo rằng sẽ không giữ mức viện trợ như đã hứa năm 1973.[11] Bắc Kinh bắt đầu nói về một Việt Nam "hắc tâm", "vô ơn", "ngạo ngược".[10] Viện trợ của Trung Quốc sau đó giảm mạnh và đến năm 1978 thì cắt toàn bộ. Điều kiện đầu tiên Trung Quốc đặt ra cho Việt Nam để nối lại viện trợ là phải từ chối tất cả các khoản viện trợ của Liên Xô.[12]
      Khi Việt Nam ngày càng có quan hệ chặt chẽ hơn với Liên Xô, Trung Quốc thấy mình bị đe dọa từ hai phía. Đồng thời, Việt Nam cũng đang cố gắng xây dựng mối quan hệ đặc biệt chặt chẽ giữa 3 nước Đông Dương trong đó Việt Nam giữ vị thế đứng đầu. Cùng với thực tế rằng nước Việt Nam thống nhất đã trở thành một sức mạnh quan trọng trong vùng, làm giảm ảnh hưởng của Trung Quốc. Những điều này làm cho Trung Quốc lo ngại về một "tiểu bá quyền" Việt Nam[13] và việc bị Liên Xô bao vây từ phía Bắc. Một nước Campuchia chống Việt Nam đã trở thành một đồng minh quan trọng đối với Trung Quốc.
      Quan hệ Việt Nam - Campuchia ngày càng đi xuống, thể hiện ngay từ tháng 5 năm 1975 khi Khmer Đỏ cho quân đánh chiếm các đảo Phú QuốcThổ Chu và bắt đi hàng trăm dân thường, lên cao trào vào những năm 1977-1978 khi Khmer Đỏ nhiều lần đánh sâu vào lãnh thổ Việt Nam tàn sát hàng chục nghìn dân thường. Trong suốt thời gian đó và cả về sau, Trung Quốc luôn là nước viện trợ đắc lực cho Khmer Đỏ về vũ khí khí tài cũng như cố vấn quân sự. Bên cạnh các nỗ lực ngoại giao không thành nhằm xoa dịu căng thẳng với Trung Quốc và Campuchia[14], Việt Nam tin rằng Trung Quốc đang sử dụng Campuchia để tấn công Việt Nam.[13]
      Từ năm 1973, Liên Hiệp Quốc bắt đầu thảo luận về vấn đề chủ quyền của các quốc gia đối với vùng đặc quyền kinh tế trên biển. Chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa quyết định tuyên bố chủ quyền với các quần đảo Hoàng SaTrường Sa dựa theo hiệp ước Pháp-Thanh kí kết năm 1887. Về phía Trung Quốc, với cuộc khủng hoảng dầu lửa những năm 1970 nước này đã tìm kiếm các nguồn khai thác dầu mỏ trên biển Đông sát với Việt Nam, một hành động mà theo Việt Nam là chiến lược bao vây đất nước họ.[15] Tranh chấp giữa hai nước về hai quần đảo này đã bắt đầu ngay từ năm 1975 sau khi Việt Nam tuyên bố chủ quyền đối với hai quần đảo này. [16]

      Nam Quan, hay Hữu Nghị Quan năm 2007, cửa ải nằm tại biên giới Việt Nam-Trung quốc


      Một lý do nữa khiến căng thẳng Việt Nam - Trung Quốc leo thang đó là vấn đề Hoa kiều tại Việt Nam. Trước năm 1975, có khoảng 1,5 triệu người gốc Hoa sinh sống trên lãnh thổ Việt Nam, 15% sống ở phía Bắc vĩ tuyến 17 và 85% còn lại sinh sống ở miền Nam Việt Nam. Người Hoa đặc biệt có ảnh hưởng ở miền Nam Việt Nam, nơi họ hoạt động mạnh trong lĩnh vực kinh doanh thương mại. Năm 1956, chính quyền Ngô Đình Diệm đưa ra chính sách buộc người Hoa phải nhập quốc tịch Việt Nam hoặc họ sẽ bị trục xuất khỏi lãnh thổ, ngược lại, Hà Nội và Bắc Kinh đồng ý trên nguyên tắc về việc cho phép Hoa kiều tự chọn lựa quốc tịch của mình. Chính sách của Việt Nam từ năm 1976 đã bị ảnh hưởng bởi sự thay đổi nhanh chóng của mối quan hệ giữa Việt Nam và Trung Quốc, với nỗi e ngại rằng Trung Quốc có thể sử dụng Hoa kiều để ép Việt Nam theo các chính sách của mình. Vấn đề Hoa kiều được chính phủ Việt Nam xem là một thử thách đối với chủ quyền quốc gia hơn là một vấn đề nội bộ đơn thuần.[17][18] Chính sách một quốc tịch bắt đầu, Hoa kiều nếu không nhập quốc tịch Việt Nam sẽ bị cho thôi việc,[17] các báo và cơ sở giáo dục tiếng Hoa cũng bị đóng cửa.[19] Từ năm 1977 đã có 70.000 Hoa kiều từ Việt Nam quay về Trung Quốc.[20] Cho đến thời điểm xảy ra cuộc chiến đã có chừng 160.000 Hoa kiều hồi hương từ Việt Nam bằng đường biển hoặc đường bộ qua Cửa khẩu Hữu Nghị.[21]
      Tuyên bố chủ quyền của nước Việt Nam thống nhất năm 1975 đối với các quần đảo Hoàng SaTrường Sa; cách ứng xử của Việt Nam đối với người Việt gốc Hoa; và cố gắng của Việt Nam trong việc xây dựng quan hệ chặt chẽ giữa ba nước Đông Dương được Bắc Kinh xem là nỗ lực nhằm thống trị Đông Dương và là ví dụ về sự hỗn xược của Việt Nam.[22] Từ tháng 8 năm 1975, Trung Quốc bắt đầu giảm mạnh viện trợ kinh tế cho Việt Nam, cắt hoàn toàn vào tháng 6 năm 1978.[23] Cũng năm 1975, Trung Quốc cho Campuchia vay không lấy lãi 1 tỷ USD và kí kết một hiệp ước quân sự bí mật với chính quyền Khmer Đỏ vào tháng 2 năm 1976.[24] Chính sách ngoại giao của Trung Quốc với khu vực Đông Nam Á cũng được thay đổi theo hướng tăng cường quan hệ với khối ASEAN vốn ở thế đối đầu với các chính quyền cộng sản Đông Dương đồng thời cắt bỏ viện trợ của nước này đối với các **** cộng sản ở Đông Nam Á.[25]
      Cuối năm 1978, căng thẳng giữa Việt Nam với cả Campuchia cũng như Trung Quốc đều lên một đỉnh mới.
      Ngày 23 tháng 12 năm 1978, Quân đội Việt Nam tổng phản công trên biên giới Tây Nam, đánh sang Campuchia lật đổ chính quyền Khmer Đỏ. Trung Quốc có được lý do để tuyên bố về cuộc chiến chống Việt Nam sắp tiến hành. Việc Trung Quốc lựa chọn thời điểm tấn công Việt Nam cũng hết sức thuận lợi cho Trung Quốc. Đặng Tiểu Bình vừa kết thúc chuyến công du sang Mỹ, cùng với việc ông ta lớn tiếng đe dọa "dạy cho Việt Nam một bài học", Trung Quốc tỏ ra họ có được hậu thuẫn từ Hoa Kỳ, hoặc ít nhất là Mỹ cũng im lặng tán thành. Ngoài ra việc Trung Quốc cắt nguồn viện trợ dầu cho Việt Nam vào cuối năm 1978, vốn chiếm tới hơn một nửa tiêu thụ dầu của Việt Nam, trong khi Liên Xô chưa kịp viện trợ bổ sung, cũng khiến dự trữ dầu chiến lược của Việt Nam bị thiếu hụt trong thời điểm quyết định khi quân Trung Quốc tấn công.[26]
      Thêm vào đó, việc Trưởng Ngân khố Mỹ Blumenthal của chính quyền Carter viếng thăm Trung Quốc vào 24 tháng 2 cũng có tác dụng như một lời khuyến khích ngầm Trung Quốc, và có tác dụng phụ đảm bảo với Trung Quốc tình hình tại vùng duyên hải Phúc Kiến đối diện với Đài Loan sẽ yên tĩnh trong thời gian đầu năm 1979, khiến Trung Quốc có thể yên tâm tái bố trí các lực lượng tại Phúc Kiến về hướng biên giới phía nam với Việt Nam.[27]
      Với lý do cần kinh phí để hỗ trợ Hoa kiều hồi hương, tháng 5 năm 1978, lần đầu tiên Trung Quốc tuyên bố cắt một phần viện trợ không hoàn lại đã ký cho Việt Nam và rút bớt chuyên gia về nước[28]. Tháng 7, Trung Quốc tuyên bố cắt hết viện trợ và rút hết chuyên gia đang làm việc tại Việt Nam về nước[28]. Tháng 11 năm 1978 Việt Nam ký "hiệp ước hữu nghị và hợp tác" với Liên Xô. Ngày 22 tháng 12 năm 1978, Trung Quốc ngừng tuyến xe lửa liên vận tới Việt Nam. Đầu tháng 1 năm 1979, đường bay Bắc Kinh - Hà Nội cũng bị cắt[28].
      Trong khi đó, Đặng Tiểu Bình nổi lên trở thành người lãnh đạo quyền lực nhất Trung Quốc. Đặng nhìn thấy cả rắc rối lẫn cơ hội trong mối quan hệ khó khăn với Việt Nam và cho rằng cách tốt nhất để nắm lấy những cơ hội này là một hành động quân sự.[12]. Trong chuyến thăm Đông Nam Á tháng 12 năm 1978, tại một cuộc trả lời phỏng vấn được Trung Quốc truyền hình trực tiếp, Đặng Tiểu Bình tuyên bố: "Việt Nam là côn đồ, phải dạy cho Việt Nam bài học" mà ngày hôm sau báo chí chính thức của Trung Quốc cắt ngắn thành "phải dạy cho Việt Nam bài học". [28]
      [[replacer_a]] Xung đột khu vực

      Cùng lúc căng thẳng Việt Nam-Trung Quốc lên cao thì ở biên giới phía Tây Nam của Việt Nam, chính quyền Khmer Đỏ, với sự bảo trợ của Trung Quốc, cũng bắt đầu leo thang hoạt động quân sự xâm lấn miền Nam Việt Nam. Các xung đột lẻ tẻ ở khu vực này đã nhanh chóng bùng nổ thành sửa với hệ quả là Việt Nam đưa quân vào Chiến tranh biên giới Việt Nam - Campuchia lật đổ chính quyền diệt chủng Campuchia.Khmer Đỏ Đứng trước tình hình đó, Trung Quốc quyết định tấn công xâm lược Việt Nam với lý do "dạy cho Việt Nam một bài học" (lời [29]) nhưng mục đích chính là phân chia lực lượng quân đội của Việt Nam để giúp chính quyền diệt chủng Khmer ĐỏĐặng Tiểu Bình.
      Ngoài ra, theo một số nhà nghiên cứu quân sự Tây phương, về mặt chiến lược, Trung Quốc thử nghiệm một cuộc chiến tranh biên giới có giới hạn để thăm dò khả năng tương trợ của Liên Xô, sau khi Việt Nam gia nhập [30] (SEV), và ký hiệp ước hữu nghị và hợp tác với Hội đồng Tương trợ Kinh tế (Liên Xô), trong đó có điều khoản về tương trợ quân sự. Nếu thỏa ước này được tuân thủ nghiêm ngặt, theo nhận định của Quân ủy Trung ương 1978, nó sẽ là hiểm họa quốc phòng lớn vì đặt Trung Quốc vào tình thế lưỡng đầu thọ địch khi xảy ra chiến tranh với Việt Nam hoặc Liên Xô.**** Cộng sản Trung Quốc
      Về phía Liên Xô, nguy cơ bị cô lập về ngoại giao sau khi quan hệ Trung Quốc - Hoa Kỳ trở nên nồng ấm khiến Moskva buộc phải tìm cách tăng cường quan hệ đối với Việt Nam. Viện trợ kinh tế của Liên Xô cho Việt Nam tăng đều từ năm [31] đến 1975 từ 450 triệu USD lên 1,1 tỷ USD, viện trợ quân sự cũng tăng mạnh do sự kiện xung đột Việt Nam Campuchia (từ 125 triệu USD năm 1977 lên 600 triệu năm 1978 và 890 triệu năm 1979).1979
      [[replacer_a]] Mục đích và mục tiêu của Trung Quốc

      Tuyên bố chiến tranh của Bắc Kinh nói rằng đây là cuộc chiến để quân Trung Quốc "phản công" chống lại các khiêu khích của Việt Nam. Phát ngôn viên của [32] nói: "Các lực lượng biên phòng Trung Quốc đã hành động khi tình hình trở nên không thể chấp nhận được và không còn lựa chọn nào khác. Chúng tôi không muốn một tấc đất nào của Việt Nam. Cái chúng tôi muốn là một đường biên giới ổn định và hòa bình. Sau khi đánh trả các thế lực hiếu chiến đủ mức cần thiết, các lực lượng biên phòng của chúng tôi sẽ quay lại bảo vệ chặt chẽ biên giới của tổ quốc."sửa
      Nhiều nhà sử học phương Tây cho rằng cuộc chiến có những mục đích không rõ ràng, trong đó dễ thấy nhất là mục đích trừng phạt Việt Nam vì đã lật đổ chế độ Khmer Đỏ tại Campuchia - một đồng minh của Trung Quốc và là một trong những chế độ tàn bạo nhất của thế kỉ 20. Về sau, một số nhà sử học suy đoán rằng cuộc chiến có vẻ là một phần trong kế hoạch hiện đại hóa quân đội của Đặng Tiểu Bình khi nó thể hiện rõ các khiếm khuyết của Quân giải phóng nhân dân Trung Quốc. Những người khác cho rằng Đặng Tiểu Bình gây ra chiến tranh để giữ cho quân đội bận rộn trong khi ông củng cố quyền lực và loại bỏ các đối thủ cánh tả từ thời Mao Trạch Đông.Tân Hoa xã
      Theo Carl Thayer, trong mắt Trung Quốc, Hà Nội đã vô ơn với Bắc Kinh: sau khi được giúp đỡ trong cuộc chiến chống Mỹ thì quay sang bạc đãi cộng đồng người Hoa, quan hệ nồng ấm với Liên Xô mà khi đó Trung Quốc coi là kẻ thù, rồi lại tấn công quân sự lật đổ đồng minh Khmer Đỏ của Bắc Kinh. Trung Quốc muốn "dạy cho Việt Nam một bài học" vì đã thách thức uy quyền và ảnh hưởng của Trung Quốc tại vùng Đông Dương. Bên cạnh việc xâm lấn Việt Nam để "bình định vùng biên giới" sau nhiều năm căng thẳng với các xung đột ngày càng nhiều, Trung Quốc phải hành động để chứng tỏ uy tín của mình trong việc bảo vệ đồng minh Khmer Đỏ.[21]
      Đối với Việt Nam, cuộc chiến là một phần trong kế hoạch [33] về phía Nam của Trung Quốc. [34]. Theo phân tích của phía Việt Nam, mục tiêu chính của Trung Quốc trong hành động quân sự lần này gồm: bành trướng
      • Nhanh chóng chiếm đóng vùng biên giới Việt-Trung, đặc biệt là các thị xã trọng yếu gồm [35] (chốt chặn nối [36] của Việt Nam với Trung Quốc), Lạng SơnQuốc lộ 1A. Vùng chiếm đóng dự kiến với bề sâu chừng vài chục km sẽ được Trung Quốc sử dụng làm bàn đạp cho các cuộc tấn công vào sâu nội địa Việt Nam.
      • Tiêu hao lực lượng chủ lực và làm suy yếu khả năng phòng ngự phía Việt Nam bằng việc quét sạch các đồn biên phòng, tiêu diệt một phần lực lượng quân địa phương và các đơn vị quân độc lập khác của Việt Nam.
      • Hủy diệt cơ sở hạ tầng và nền kinh tế ở các vùng chiếm đóng để đưa nền Cao Bằng tới chỗ sụp đổ.

    8. #2948
      Ngày tham gia
      Jul 2010
      Bài viết
      2,287
      Được cám ơn 649 lần trong 518 bài gởi

      Mặc định

      Bao nhiêu Công ty Bất động sản sẽ vỡ nợ?

      Doanh nghiệp địa ốc đổ nợ
      Thứ bảy, 11/6/2011, 17:33 GMT+7

      Thời điểm này, nhiều doanh nghiệp địa ốc đang ngập trong nợ nần. Tuy nhiên đây cũng là cơ hội để thị trường thanh lọc những doanh nghiệp thiếu tiềm năng.
      Trong Top 10 doanh nghiệp bất động sản đang niêm yết, theo ông Nguyễn Minh Hạnh - Ban Phân tích (Công ty CP Chứng khoán Dầu khí), Công ty CP Phát triển bất động sản Phát Đạt (PDR) và Công ty địa ốc Sài Gòn Thương Tín - Sacomreal (SCR) sẽ gặp khó khăn nhiều nhất. Tính bình quân, trong nhóm 10 công ty bất động sản đứng đầu trên thị trường chứng khoán thì tỷ lệ nợ vay/vốn chủ sở hữu bình quân là 76,8%, trong đó tỷ lệ nợ vay khá lớn là SCR (166%), PDR (112%), Tổng công ty CP xây lắp Dầu khí Việt Nam (PVX) 117,4%, Công ty địa ốc Hoàng Quân (70,8%)... “Các doanh nghiệp sử dụng vốn vay lớn thường tiềm ẩn nhiều rủi ro”, ông Hạnh cảnh báo.
      Ngập trong nợ nần
      Trong phân tích về triển vọng cổ phiếu bất động sản năm 2011, ông Hạnh cho rằng, những khó khăn ở thị trường bất động sản TP HCM trên tất cả các phân khúc đã tạo áp lực lớn lên hoạt động kinh doanh các doanh nghiệp bất động sản phía Nam, đặc biệt là các công ty kinh doanh chủ yếu ở phân khúc căn hộ chung cư.
      Số liệu từ báo cáo tài chính hợp nhất quý I/2011 của PDR cho thấy, hiện công ty này đang nợ khoảng hơn 2.642 tỷ đồng, trong khi vốn chủ sở hữu chỉ hơn 1.414 tỷ đồng. Đến hết tháng 3, tổng giá trị “hàng tồn kho” (bất động sản) của PDR lên tới gần 3.386 tỷ đồng, gồm 5 dự án: The EveRich II, The EveRich III, Nhà Bè, Long Thạnh Mỹ và dự án Phan Đình Phùng - Quảng Ngãi. Trong đó, chỉ riêng The EveRich II, đang triển khai giai đoạn 1, tổng giá trị “hàng tồn kho” lên đến hơn 1.900 tỷ đồng.
      Còn SCR, mặc dù tổng tài sản tính đến cuối tháng 3 hơn 7.638 tỷ đồng và nguồn vốn chủ sở hữu hơn 2.240 tỷ đồng, nhưng số nợ phải trả lên đến 5.370 tỷ đồng. Nguyên nhân khiến công ty này gánh một khoản nợ khá lớn cũng bởi đang ôm một lượng “hàng tồn kho” lên đến hơn 2.458 tỷ đồng. Hay Công ty CP Hoàng Anh Gia Lai (HAG) vẫn được xem là một “đại gia” trong làng bất động sản Việt Nam, hiện số căn hộ “tồn kho” có giá trị lên đến hơn 3.000 tỷ đồng. Công ty CP Đầu tư xây dựng Bình Chánh (BCI), số nợ lên đến hơn 1.868 tỷ đồng. Hiện số hàng “tồn” của BCI cũng lên đến hơn 2.150 tỷ đồng.
      Rất nhiều doanh nghiệp khác cũng đang lâm vào cảnh nợ nần, trong khi vẫn ôm một lượng lớn căn hộ “tồn kho” không bán được, điều này đã khiến các doanh nghiệp địa ốc khó càng thêm khó.
      Cơ hội thanh lọc
      Thực tế cho thấy, các doanh nghiêpk càng lớn thì nợ vay càng nhiều, vượt xa vốn chủ sở hữu. Tổng giám đốc một công ty bất động sản tại TP HCM thừa nhận, bất động sản đặc thù là một lĩnh vực đòi hỏi nguồn vốn đầu tư lớn và mất rất nhiều thời gian (thường kéo dài 3 – 5 năm mới hoàn tất), nhưng vốn thực có của chủ đầu tư thường chiếm tỷ trọng ít hơn vốn vay ngân hàng.
      Điều đáng lo nhất hiện nay là việc các doanh nghiệp địa ốc khó giải phóng được hàng khi thị trường vẫn chưa có dấu hiệu khả quan, khả năng tiêu thụ hàng chục ngàn căn hộ xem chừng là nhiệm vụ bất khả thi. Theo dự báo của ông Lê Chí Hiếu, Tổng giám đốc Công ty phát triển nhà Thủ Đức, thị trường sẽ còn khó khăn hơn khi chủ trương thắt chặt tiền tệ nhằm kiềm chế lạm phát đang vào giai đoạn quyết liệt. Không chỉ doanh nghiệp, phía người mua nhà cũng rơi vào thế bí khi không thể tiếp cận tín dụng. Nếu vay được cũng phải gồng lưng gánh lãi suất cao ngất ngưỡng, dù nhu cầu về nhà ở vẫn rất lớn.
      Theo tiến sĩ Lê Thẩm Dương, ĐH Ngân hàng TP HCM: “Trong điều kiện bình thường, doanh nghiệp có thể vay vốn kinh doanh theo kiểu lấy nợ nuôi nợ. Nhưng thị trường khó khăn, doanh nghiệp không thể tư duy mãi theo kiểu tay không bắt giặc được”. Tuy nhiên, các chuyên gia bất động sản cũng cho rằng, thị trường khó khăn là cơ hội để thanh lọc những doanh nghiệp không đủ bản lĩnh khỏi cuộc chơi.(Nguồn: Đất Việt, 11/6)


      http://atpvietnam.com/vn/thongtinnganh/91732/index.aspx

    9. #2949
      Ngày tham gia
      Jul 2010
      Bài viết
      2,287
      Được cám ơn 649 lần trong 518 bài gởi

      Mặc định

      Trích dẫn Gửi bởi Goldmember Xem bài viết
      Các rủi ro của VN trong vấn đề Biển Đông?

      Nguyễn Tiến Dũng

      Tác giả cho rằng Việt Nam cần cố giữ chủ quyền các đảo hiện còn nắm trong khi tiếp tục đàm phán, thương lượng.

      Trước hết, chữ "rủi ro" ở đây hiểu theo nghĩa rộng, gồm có những rủi ro đã xảy ra trong quá khứ, những khó khăn hiện tại, và những rủi ro có thể xảy ra trong tương lai.
      Trong chiến tranh Việt Nam giữa hai miền Nam-Bắc, một số sự kiện xảy ra cho thấy phía Hà Nội đã đặt mục tiêu tiêu diệt chính quyền Sài Gòn lên cao hơn mục tiêu bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ, và bởi vậy đã dẫn đến những quyết định kiểu “chấp nhận tạm thiệt thòi về chuyện chủ quyền, để có viện trợ”, mà ta có thể gọi là "đổi đất lấy viện trợ."
      Khi Trung Quốc ra tuyên bố về hải phận, kèm bản đồ có hình lưỡi bò trong đó, thì Hà Nội đã gửi công văn tán thành với tuyên bố của Trung Quốc.
      Dù rằng về sau người ta có lý luận lại thế nào chăng nữa (ví dụ như: lúc đó Hoàng Sa và Trường Sa là thuộc quyền kiểm soát của Sài Gòn chứ có phải của Hà Nội đâu, nên tuyên bố đó không có giá trị về các vấn đề liên quan Hoàng Sa & Trường Sa), thì trong con mắt của nhiều người (đặc biệt là đối với toàn bộ dân Trung Quốc), Hà Nội lúc đó đã công nhận Hoàng Sa & Trường Sa là thuộc Trung Quốc.
      Trích dẫn Gửi bởi Goldmember Xem bài viết
      Điều may ra có thể làm được, là cố giữ các đảo ở Trường Sa đang còn giữ, không để Trung Quốc đánh chiếm nốt, và đi đến các thỏa hiệp hòa bình
      Có thể hiểu là thời đó, Hà Nội đã “tạm nhân nhượng” chuyện Hoàng Sa & Trường Sa để lấy lòng Trung Quốc, đổi lại lấy viện trợ phục vụ cho chiến tranh. Nên về sau, khi Hà Nội lên tiếng đòi lại Hoàng Sa & Trường Sa, thì đối với Trung Quốc đó là một sự “lật lọng, ăn cháo đái bát”.
      Tuy phía Việt Nam có nói thế nào chăng nữa, thì đối với phía Trung Quốc, việc tuyên truyền cho nhân dân của họ thấy sự “ăn cháo đái bát” của Việt Nam với bằng chứng là công văn của Việt Nam từ những năm 1960, là một việc quá dễ dàng.
      Bởi vậy, nếu như trong chiến tranh với Pháp và với Mỹ, Việt Nam vẫn được nhiều dân Pháp và dân Mỹ ủng hộ (phản đối việc quân đội họ đánh Việt Nam), thì trong việc tranh chấp ở Biển Đông, có lẽ Việt Nam không hề được một bộ phận nào của dân Trung Quốc ủng hộ.
      Hoàng Sa – chuyện đã rồi
      Trung Quốc đã 'tận dụng' thời điểm chiến tranh giữa hai miền của VN và tiến chiếm quần đảo Hoàng Sa năm 1974.


      Vào năm 1974, thế của Việt Nam Cộng Hòa đã rất yếu, Mỹ đã rút quân, nên Trung Quốc đã tranh thủ đánh chiếm Hoàng Sa. Phía Hà Nội lúc đó cũng không phản đối được gì vì vẫn đang phải dồn sức cho chiến tranh với miền Nam.
      Từ đó đến nay đã gần 40 năm Hoàng Sa thuộc sự chiếm đóng của Trung Quốc, trở thành “chuyện đã rồi”. Cũng như là Ba Lan mất đất cho Liên Xô, Đức mất đất cho Ba Lan, v.v... là những “chuyện đã rồi”, đòi lại vô cùng khó.
      Đối với các đảo đã bị Trung Quốc chiếm ở Trường Sa cũng vậy, vô cùng khó đòi lại. Điều may ra có thể làm được, là cố giữ các đảo ở Trường Sa đang còn giữ, không để Trung Quốc đánh chiếm nốt, và đi đến các thỏa hiệp hòa bình.
      Có một rủi ro khác là thế yếu và cô lập.
      So với Trung Quốc, thì Việt Nam đang yếu hơn nhiều về mọi mặt. Nói riêng về quân sự, thì chi phí hàng năm cho quân sự ở Trung Quốc đã lớn hơn toàn bộ GDP hay tổng sản phẩm quốc nội của Việt Nam.
      Trong các cuộc xung đột mới giữa Việt Nam và Trung Quốc, cũng không hề hy vọng sẽ có nước nào khác ngả về phía Việt Nam đứng ra can thiệp.
      Trong các xung đột có dùng vũ lực trên biển, thì Việt Nam khó thắng nổi Trung Quốc. Bởi vậy cách tốt nhất của Việt Nam là làm sao tránh được xung đột, qua ngoại giao, và qua việc có đồng minh mạnh làm đối trọng.
      Tuy nhiên, trong quan hệ quốc tế hiện tại, Việt Nam đang ở thế rất cô lập, không có đồng minh mạnh.
      Việt Nam trước kia có Liên Xô làm đồng minh, đặt các căn cứ quân sự tại Việt Nam. Nhưng bản thân Liên Xô đã khủng hoảng rồi tan rã, và nước Nga mới đã từ bỏ “giấc mơ cộng sản” trong khi Việt Nam vẫn bám lấy cộng sản, nên Nga không còn là đồng minh nữa.
      Từ năm 1988, khi Trung Quốc đánh chìm tàu chiến Việt Nam ở Trường Sa, Liên Xô đã không can thiệp gì. Trong các cuộc xung đột mới giữa Việt Nam và Trung Quốc, cũng không hề hy vọng sẽ có nước nào khác ngả về phía Việt Nam đứng ra can thiệp.
      Đối với họ, Trung Quốc là một đối tác quan trọng hơn nhiều lần so với Việt Nam. Họ không dại gì đi bênh Việt Nam, nếu điều đó không mang lại lợi lộc gì cho họ.
      Tuy Việt Nam có là thành viên của ASEAN, nhưng các nước ASEAN quá khác biệt về chính trị và văn hóa, và chủ yếu chỉ là một khối thương mại chứ không được thành một liên minh như là Cộng đồng châu Âu.
      Tác giả trích lược ý được cho là của cựu Tổng Bí thư ***** Đỗ Mười lưu ý Trung Quốc cũng là nước cộng sản.


      Và bản thân một số nước ASEAN khác cũng đang tranh chấp ở Trường Sa với Việt Nam và Trung Quốc.
      Nghịch lý “anh em đồng chí”
      Ông Đỗ Mười từng nói “tuy Trung Quốc nó đánh ta nhưng nó cùng là cộng sản”. Đây là một nghịch lý lớn của Việt Nam hiện tại. Trong các nước lớn trên thế giới hiện nay, chỉ có Trung Quốc được Việt Nam gọi là anh em đồng chí.
      Trung Quốc có còn gọi Việt Nam là anh em đồng chí hay không thì không rõ, nhưng truyền hình của Trung Quốc thỉnh thoảng lại đem Việt Nam ra "chửi và dọa đánh" về chuyện Biển Đông chứ không như truyền hình của Việt Nam, vốn không dám chỉ trích mạnh Trung Quốc.
      Đã nhận “anh em đồng chí” như vậy, thì tức là chuyện tranh chấp trở thành “chuyện nội bộ” giữa “hai anh em”, mà ông anh lại to khỏe gấp 50 lần ông em, nên “anh cho được từng nào thì em hay từng đấy” chứ biết kêu ai.
      Rủi ro khác là sự phụ thuộc vào Trung Quốc.
      Các hành động của Trung Quốc gần đây thế hiện rõ chiến lược “chiếm dần” của họ. Họ quấy nhiễu các nước khác không cho khai thác kinh tế ở vùng Trường Sa, trong khi họ thì đến khoan dầu ở đó.
      Vấn đề Biển Đông là vấn đề rất lớn, nhưng có những vấn đề có khi còn lớn hơn. Một trong những vấn đề đó, là sự phụ thuộc quá nhiều của Việt Nam vào Trung Quốc tại thời điểm hiện tại, đặc biệt là về kinh tế.
      Sự phụ thuộc đó khiến cho Việt Nam ở vào thế rất yếu so với Trung Quốc. Trung Quốc có thể làm căng được với Việt Nam, còn Việt Nam không dám làm căng với Trung Quốc, mà chỉ hy vọng tìm các thỏa hiệp, nhượng bộ.
      Thêm một rủi ro khác là về đường lối, chính sách, uy tín, đạo đức…
      Bản thân nội bộ lãnh đạo của Việt Nam rất tham nhũng, dễ bị mua chuộc, dân thì bị “bưng bít”, bị “cừu hóa”, v.v. Điều này khiến cho việc giải quyết vấn đề Biển Đông càng trở nên khó khăn.
      Chiến lược chiếm dần
      Tiếp đến là rủi ro do chiến lược lấn chiếm dần của Trung Quốc.
      Các hành động của Trung Quốc gần đây thế hiện rõ chiến lược “chiếm dần” của họ. Họ quấy nhiễu các nước khác không cho khai thác kinh tế ở vùng Trường Sa, trong khi họ thì đến khoan dầu ở đó.
      Các công ty dầu hỏa của Việt Nam hay các hãng đã ký hợp đồng với Việt Nam cũng đang phải bỏ cuộc không hoạt động được ở vùng gần đó nữa.
      Khi nào có cơ hội, thì họ (Trung Quốc) sẽ đánh chiếm thêm 1-2 đảo, cứ thế cho đến khi chiếm được tối đa thì thôi. Việt Nam có nguy cơ mất thêm dần các đảo ở Trường Sa trong lúc đợi đạt được một thỏa thuận với Trung Quốc.
      Việt Nam không thể đem quân đánh Trung Quốc để chiếm lại những đảo đã mất bởi vì làm như vậy thì sẽ thành cái cớ để Trung Quốc gây chiến tranh “cho Việt Nam một bài học nữa” khi chiếm hết luôn các đảo.
      Cái Việt Nam có thể làm là giữ thật chặt các đảo đang còn ở tư thế tự vệ, nhưng không bao giờ nổ súng trước, và lên tiếng phản đối thật to mọi hành vi “violence” (bạo lực) của Trung Quốc.
      Đạt được một thỏa hiệp với Trung Quốc và các nước xung quanh khác thì sẽ tốt hơn cho tất cả các bên khi nó có thể giúp giảm căng thẳng, thu lợi hơn về kinh tế và giảm nhẹ gánh nặng quân sự v.v...
      Nhưng lên tiếng phản đối không có nghĩa là sử dụng ngôn ngữ bất lịch sự như kiểu gọi Trung Quốc là “khựa” trên báo, những trò đó chỉ tự làm hạ thấp tư cách của mình.
      Tiếp theo là rủi ro trong thỏa hiệp với Trung Quốc?
      Vấn đề tranh chấp Hoàng Sa & Trường Sa trước hết là vấn đề tranh chấp về kinh tế, vốn có thể tính đến đơn vị 100 tỷ USD, tại thời điểm hiện tại.
      Đạt được một thỏa hiệp với Trung Quốc và các nước xung quanh khác thì sẽ tốt hơn cho tất cả các bên khi nó có thể giúp giảm căng thẳng, thu lợi hơn về kinh tế và giảm nhẹ gánh nặng quân sự v.v...
      Mọi thỏa hiệp đều rất “tế nhị” vì có thể không làm vừa lòng dân chúng, cả của Việt Nam lẫn của Trung Quốc, khi tất cả đều đã tin chắc như đinh đóng cột rằng đấy (khu vực tranh chấp) là lãnh thổ hay lãnh hải của mình.


      Thằng cu nào viết bài này thân bọn tàu bựa thấy rõ ( thay khựa bằng bựa cho nó nhẹ nhàng!). Thế Japan nó mất đảo Kuril vào tay Nga từ 1945 nó có chịu việc đã rồi không hay vẫn đang bằng mọi giá phải lấy lại? Trường Sa Hoàng Sa từ ngàn đời nay thuộc sở hữu của VN chỉ bị xâm lược từ 1974. Anh nói với các chú bất cứ 1 LD nào của VN mà chịu công nhận hoặc thỏa hiệp với tàu bựa về TS và HS sau này có xuống lỗ cũng bị nhân dân, bị lịch sử đào mồ.

      VN không muốn chiến tranh nhưng sẵn sàng tham chiến nếu lãnh thổ bị vi phạm.
      Last edited by KENDIZONE; 12-06-2011 at 09:48 AM. Lý do: Chữ đỏ

    10. #2950
      Ngày tham gia
      Mar 2010
      Bài viết
      766
      Được cám ơn 86 lần trong 71 bài gởi

      Mặc định

      Siêu hài hước với những chiếc xe chỉ Việt Nam mới có


      "Camry đời đầu" biển tứ quý 8.

      Nếu cần người ta hoàn toàn có thể biến máy ủi thành phương tiện đi dạo phố. Chiếc xe tải công suất...1 mã lực.


      Xe bus chở học sinh đi học không chỉ phổ biến ở thành thị mà cả ở nông thôn.

      Nhưng dưới những hình thức dân dã hơn.




      Miễn bình luận!


      Cảnh sát giao thông đi tuần bằng xe tự chế.


      Yamaha hình như chưa bao giờ sản xuất chiếc xe như thế này.



      Xe được trang bị hết sức tối tân.




      Một loại hình xe chuyên chở quen thuộc tại Sa Pa - Lào Cai.

    11. #2951
      Ngày tham gia
      May 2010
      Bài viết
      843
      Được cám ơn 261 lần trong 202 bài gởi

      Mặc định

      Trích dẫn Gửi bởi thoigiacophieu Xem bài viết
      Đề nghị toàn thể mọi người chưa nên chốt lời vì áp lực giải chấp không nhiều như ta tưởng:

      Áp lực giải chấp đến 30/6 không lớn

      10/06/2011 16:57:42
      [IMG]http://******************.vn/images/tintuc/2011061016595112.jpg[/IMG]
      Thật khó đo lường lượng hàng giải chấp là bao nhiêu khi tín dụng dành cho chứng khoán luôn là con số "động" (Ảnh chỉminh họa: Đức Thanh)

      (ĐTCK-online) Một số chuyên gia cho rằng, tiền vào TTCK qua cửa ngân hàng dưới hình thức cho vay đầu tư chứng khoán là có thể kiểm soát được, vì vậy, áp lực giải chấp trong khoảng thời gian từ nay đến ngày 30/6 là không lớn.
      Chỉ số giá tiêu dùng tháng 5 đã giảm bớt đà tăng; các DN xăng dầu đầu mối đã có lãi khá, mang lại hy vọng về một khả năng giảm giá xăng dầu trong thời gian tới; Chính phủ kiên trì thực hiện Nghị quyết 11 nhằm kiềm chế lạm phát và ổn định kinh tế vĩ mô là những thông tin được xem là khá tích cực. Tuy nhiên, điều ám ảnh NĐT hiện nay là lượng hàng giải chấp có tiếp tục bung ra khi thời điểm 30/6 - tín dụng phi sản xuất trong hệ thống ngân hàng phải về dưới mốc 22%, đang đến gần.
      Thật khó đo lường lượng hàng giải chấp là bao nhiêu khi tín dụng dành cho chứng khoán luôn là con số "động". Theo số liệu của Ngân hàng Nhà nước, tính đến hết năm 2010, tín dụng chảy vào chứng khoán từ kênh ngân hàng là hơn 10.000 tỷ đồng. Tính từ đầu năm đến nay, các ngân hàng đã âm thầm thu lượng tiền này về. Những đợt cổ phiếu giảm sàn hàng loạt cuối tháng 5/2011 được thị trường nhận định là có nguyên nhân từ lượng hàng giải chấp.
      Ông Huỳnh Anh Tuấn, Tổng giám đốc CTKT SJC cho biết, lo lắng hàng giải chấp bung ra trước thời điểm 30/6 là hoàn toàn có cơ sở, bởi tín dụng ngân hàng cho vay chứng khoán hiện vẫn còn tương đối. Tại SJC, những khoản cho vay mới ngân hàng hợp tác với Công ty đã ngừng cách đây 3 tuần. Các khoản vay cũ có đáo hạn vào đúng 30/6 hay không tùy thuộc vào từng hợp đồng với NĐT. Tuy nhiên, không chắc là tất cả các ngân hàng đều hoàn thành đúng thời hạn kể trên.
      "Không có con số chính xác lượng tiền ngân hàng cho vay chứng khoán là bao nhiêu, nhưng tôi ước tính chỉ có khoảng 40% cho vay vào các chứng khoán niêm yết, phần còn lại là cổ phiếu chưa niêm yết. Vì thế, áp lực giải chấp trên sàn nhưng không quá nặng nề", ông Tuấn nói và lấy ví dụ, một tổ chức đầu tư hoặc thành viên HĐQT trong công ty mang cổ phiếu đi cầm cố. Khi ngân hàng thúc ép, họ phải huy động tiền hoặc xử lý theo cách khác, chứ không bán dễ dàng một lượng cổ phiếu lớn đi trả ngân hàng được.
      Những trường hợp như ông Tuấn nói là không hiếm. Cuối năm 2010, người viết bài này từng chứng kiến 1 DN tăng vốn từ 600 tỷ đồng lên 1.200 tỷ đồng. Bản thân chủ tịch HĐQT cũng phải đem cầm cố lượng cổ phiếu cũ (khoảng gần 300 tỷ đồng mệnh giá) lấy tiền mua thêm cổ phiếu mới. Nếu ngân hàng quyết định thu số tiền trên vào thời điểm này, vị chủ tịch HĐQT trên cũng không thể bán lượng cổ phiếu cầm cố, bởi đó là cổ phiếu bị hạn chế chuyển nhượng và số lượng quá lớn.
      Bà Bùi Thị Minh Tâm, Phó tổng giám đốc CTCK SHS nhận định, tín dụng chảy vào chứng khoán qua hai kênh. Một là hợp tác đầu tư giữa CTCK với NĐT. Hai là NĐT vay từ ngân hàng. Đối với các khoản vay từ ngân hàng thì cổ phiếu giảm về ngưỡng giải chấp là NĐT bị xử lý tài khoản. Chính vì thế, trong giai đoạn cuối tháng 5 vừa qua, các cổ phiếu bị bán sàn nhiều phiên là do dính bão giải chấp. Theo bà Tâm, không phải đến thời điểm 30/6 các ngân hàng mới tiến hành thu hồi vốn, mà công việc này đã được thực hiện từ khá lâu. Đối với SHS, cách đây hai tháng, các ngân hàng đã ngừng hỗ trợ vốn và các khoản vay cũ cũng không còn. "Tôi nghĩ, thời điểm 30/6 không ảnh hưởng quá nặng nề với chứng khoán, mà chủ yếu là với bất động sản. Giá trị cho vay vào chứng khoán thấp hơn rất nhiều so với vốn đổ vào thị trường bất động sản", bà Tâm nhận định.
      Chung quan điểm rằng, mốc 30/6 áp lực nhiều hơn đối với cho vay bất động sản, ông Nguyễn Việt Quang, chuyên viên phân tích CTCP Chứng khoán VNDirect cho biết, với việc các ngân hàng huy động với lãi suất cao (17 - 20%/năm) và gần đây tập trung vào cho vay sản xuất, tỷ trọng cho vay vào lĩnh vực chứng khoán mặc nhiên sẽ giảm xuống. Ông Quang nhận định, thị trường hiện nay tương đối an toàn đối với việc lựa chọn cổ phiếu được định giá với P/E khoảng 4 lần, cổ tức chi trả 20%. Những cổ phiếu đã giảm quá đà trong lĩnh vực chứng khoán và bất động sản cũng có thể lựa chọn để đầu tư.
      Một số chuyên gia cho rằng, tiền vào TTCK qua cửa ngân hàng dưới hình thức cho vay đầu tư chứng khoán là có thể kiểm soát được, bởi các ngân hàng khá nghiêm túc trong việc quản trị rủi ro. Khi tài khoản đến ngưỡng xử lý là họ bán cổ phiếu ngay để thu hồi vốn. Tuy nhiên, khoản tiền các CTCK cho NĐT đầu tư vay dưới hình thức hợp tác đầu tư đến nay vẫn là ẩn số và theo tính toán là lớn hơn cả lượng tiền vào qua kênh ngân hàng. Điều đáng nói là một số CTCK quản trị rủi ro kém đã không bán hoặc không bán được cổ phiếu để thu hồi vốn khi giá đã giảm đến ngưỡng giải chấp. Thị trường có diễn ra cơn bão giải chấp từ các CTCK hay không phụ thuộc vào năng lực tài chính và khả năng chịu áp lực lãi suất cao từ chính khối công ty này.
      Nguyên Thành
      Tình Hình tín dụng phi sản xuất hiện nay

      Theo tìm hiểu của Đầu tư Chứng khoán, tính đến cuối tháng 4/2011, tỷ trọng dư nợ phi sản xuất trong hệ thống ngân hàng vẫn còn tương đối cao.

      Cụ thể, trong số các ngân hàng TMCP trên địa bàn Hà Nội, một nửa là ngân hàng có tín dụng phi sản xuất trên mức 22%, đặc biệt có trường hợp lên tới gần 50%. Trao đổi với phóng viên Đầu tư Chứng khoán, một lãnh đạo cao cấp của Ngân hàng Nhà nước (NHNN) cho biết, ngay thời điểm đó, NHNN đã có công văn chỉ đạo những ngân hàng có mức tín dụng phi sản xuất cao phải giảm xuống để đến thời điểm 30/6, tỷ trọng dư nợ cho vay lĩnh vực phi sản xuất so với tổng dư nợ tối đa phải là 22%.

      Đầu tuần này, Thống đốc NHNN Nguyễn Văn Giàu cũng công bố những con số đáng chú ý: thời điểm hiện tại vẫn còn 20 ngân hàng TMCP trong nước có tỷ trọng dư nợ phi sản xuất trên 22%; cá biệt có 2 trường hợp lên tới 50% và 52%.

      Lãnh đạo cao cấp một số ngân hàng bị "thổi còi" cũng chia sẻ rằng, gần 2 tháng qua, các ngân hàng đã rất nỗ lực như động viên khách hàng trả nợ trước hạn để đưa con số tín dụng phi sản xuất về đúng chỉ tiêu. Tuy nhiên, có thực hiện được điều này hay không thì chưa thể khẳng định.

      http://******************.vn/RC/N/CGCIHI/ap-luc-giai-chap-den-30-6-khong-lon.html
      Trích dẫn Gửi bởi Gecko68 Xem bài viết
      Mọi cái trở lên ổn:
      1) CPI tháng 6: ~1-1,2%.
      2) Lạm phát giảm.
      3) NH khoongg còn dùng từ thắt chặt nữa.
      4) Giải chấp 30/6 đã được chứng minh là ổn (do đã được giải chấp mạnh vào tháng 5. Do giá CP tăng. Do không thắt chặt tín dụng nữa).
      5) Nghị định 74 về sẽ có hiệu lực từ 1/8.
      6) Lòng tham đã quay trở lại, sự sợ hãi đã giảm rất nhiều. Những người đã phải bán thì đã bán ở tháng 5, nay những người còn lại thì áp lực bán không còn nhiều.
      7) Chỉ số Ha vẫn dưới 80. Lý do để bán????
      8) Chuyện BBs xả hàng bây giờ thì sẽ được bao nhiêu? Không đúng với kỹ thuật gom, lùa, xả.
      9) Thanh khoản tăng ổn định.
      10) v.v.v
      Nói chung là ổn rồi bà con ạ. Theo dõi chặt để tối đa hóa lợi nhuận, trong uptrend thì ai cũng có lợi, những người phải bán trong thời gian downtrend qua chính là những người bị lỗ mạnh nhất.
      OK bác chưa nên chốt lời vào đầu tuần. Cứ ôm thật chắc cổ phiếu có thể ăn dày 20-30% đến cuối tháng 6

    12. #2952
      Ngày tham gia
      Jan 2007
      Bài viết
      1,787
      Được cám ơn 45 lần trong 27 bài gởi

      Mặc định

      Nửa đêm không ngủ, nước mắt đầm đìa,...

    13. #2953
      Ngày tham gia
      Jul 2010
      Bài viết
      2,287
      Được cám ơn 649 lần trong 518 bài gởi

      Mặc định

      Trích dẫn Gửi bởi thang_lieu Xem bài viết
      Chốt lời đang bắt đầu diễn ra từ từ, ngoài 9h hiện tượng chốt lời sẽ rất mạnh trên cả 2 sàn!!!!


      Ngày mai giải chấp mạnh hơn hôm nay, 25-30/6 giải chấp còn mạnh hơn nữa.
      Last edited by mcuoi86; 13-06-2011 at 11:53 AM. Lý do: chữ đỏ

    14. #2954
      Ngày tham gia
      Jul 2010
      Bài viết
      2,287
      Được cám ơn 649 lần trong 518 bài gởi

      Mặc định

      Tiếp theo TTCK Mỹ và châu Âu, Chứng khoán châu Á lao dốc trước viễn cảnh KT ảm đạm và lạm phát leo thang.








    15. #2955
      Ngày tham gia
      May 2010
      Bài viết
      843
      Được cám ơn 261 lần trong 202 bài gởi

      Mặc định

      Trích dẫn Gửi bởi thoigiacophieu Xem bài viết
      Cái này cũng đáng sợ:

      Nghi vấn “làm đẹp NAV” của các định chế tài chính
      Thứ hai, 13/6/2011, 05:41 GMT+7
      Khi thị trường tăng trưởng mạnh trong tháng 6, những định chế chứng khoán sẽ là các đối tượng giảm nhẹ được nhiều gánh nặng và hưởng lợi nhiều nhất.
      Bỏ qua sự bóp méo chỉ số diễn ra hơn 1 năm qua trên HOSE, có thể suy xét vấn đề này trên chỉ số HNX-Index. Thời điểm tháng 3 năm 2011, HNX-Index có mức sụt giảm so với đầu năm là 20% (từ 113 điểm xuống mức 90 điểm). Khi đó các công ty chứng khoán đã có khoản trích lập dự phòng giảm giá tăng lên đáng kể, thậm chí tăng 53% như trường hợp của VNDirect.
      Tính đến thời điểm cuối tháng 5 đầu tháng 6 năm 2011, HNX-Index sụt giảm mạnh nhất xuống tới mức dưới 70 điểm, mức sụt giảm còn hơn quý I trước đó và đạt mức giảm 23% trên chỉ số.
      Với mức sụt giảm nói trên thì chắc hẳn giới đầu tư không khó để tính toán ước lượng mức trích lập dự phòng của các công ty chứng khoán sẽ tăng lên như thế nào trong quý II.
      Thị trường sụt giảm quá mạnh gây hệ lụy rất lớn tới các định chế, không chỉ là khoản trích lập dự phòng mà các khoản nợ, nợ khó đòi cũng đều tăng lên một cách đáng kể. Hệ thống cho vay hỗ trợ vốn cho khách hàng với những khoản nợ khổng lồ trước đó khiến nhiều chuyên gia còn đưa ra cảnh báo về khả năng vỡ nợ tín dụng chứng khoán.
      Khi thị trường tăng trưởng mạnh trong tháng 6, những định chế chứng khoán sẽ là các đối tượng giảm nhẹ được nhiều gánh nặng và hưởng lợi nhiều nhất. Nếu HNX-Index đạt mốc 90 điểm vào cuối tháng 6, khả năng trích lập dự phòng giảm giá chứng khoán của các công ty chứng khoán sẽ không nhiều.
      Thanh khoản thị trường tăng trưởng mạnh, tăng gần 100% so với thời điểm đầu tháng 5, khả năng bán thu hồi vốn, thu hồi nợ cũng dễ dàng hơn rất nhiều, đồng thời hiện tượng ép bán giải chấp dễ gây giảm giá mất thanh khoản cũng được hạn chế.
      Tuy nhiên, trước áp lực rất lớn từ phía các ngân hàng thương mại, nếu là cố gắng làm đẹp NAV thì các định chế cũng khó có thể đi quá giới hạn vốn có của thị trường.
      Dòng tiền vĩ mô bị giới hạn và co hẹp, trong tương lai gần, các định chế có thể buộc phải bán cổ phiếu thu hồi một lượng tiền mặt đáng kể trước mắt cho giới hạn 30/6.
      NAV và sức ép thu hồi vốn từ phía các ngân hàng, 2 vấn đề này đối lập nhau. Nếu thị trường chứng khoán tăng trưởng vừa phải về thị giá, và tăng trưởng rất mạnh về thanh khoản thì với các công ty chứng khoán mới có thể hài hòa được 2 mục đích trên cho những ngày cuối tháng 6.
      Nếu vấn đề trên xảy ra, có khả năng vào những ngày cuối tháng 6, lực bán ra trên thị trường sẽ gia tăng đáng kể. (Nguồn: NDHMoney)

      http://atpvietnam.com/vn/thuctechoick/91797/index.aspx
      Chứng khoán Tung Của giảm dã man, CK tàu khựa giảm liên tục từ 3000 xuống 2600. Hay dân tàu sợ chiến tranh với Việt Nam?

    16. #2956
      Ngày tham gia
      Jul 2010
      Bài viết
      2,287
      Được cám ơn 649 lần trong 518 bài gởi

      Mặc định

      Trích dẫn Gửi bởi thoigiacophieu Xem bài viết
      Chứng khoán Tung Của giảm dã man, CK tàu khựa giảm liên tục từ 3000 xuống 2600. Hay dân tàu sợ chiến tranh với Việt Nam?
      Nghe đến Việt nam là quân dân tàu khựa sống sót năm 1979 còn kinh hồn bạt vía, chứng bọn nó còn phải giảm mạnh vì sợ VN tấn công. 1979 VN đã cho bọn khựa 1 vụ nhớ đời. Quân ta sau khi tàu khựa rút chạy đã tràn qua biên giới tiêu diệt mấy chục ngàn quân khựa . Cộng quân trả thù bọn khựa tơi bời.
      Last edited by mcuoi86; 13-06-2011 at 11:53 AM. Lý do: chữ đỏ

    17. #2957
      Ngày tham gia
      Mar 2010
      Bài viết
      1,075
      Được cám ơn 50 lần trong 41 bài gởi

      Mặc định

      Trích dẫn Gửi bởi downdown235 Xem bài viết
      Nghe đến Việt nam là quân dân tàu khựa sống sót năm 1979 còn kinh hồn bạt vía, chứng bọn nó còn phải giảm mạnh vì sợ VN tấn công. 1979 VN đã cho bọn khựa 1 vụ nhớ đời. Quân ta sau khi tàu khựa rút chạy đã tràn qua biên giới tiêu diệt mấy chục ngàn quân khựa . Cộng quân trả thù bọn khựa tơi bời.

      chú này ăn khoai lang nói chuyện thế giới nè !chú chít mông cu quáng g.à seo rồi-hình như phê quá-nó chạy mất roài thì phải-khu khú
      Last edited by mcuoi86; 13-06-2011 at 11:52 AM. Lý do: chữ đỏ
      Kinh doanh đá ruby phong thủy liên hệ:
      230-Hậu Giang,P9,Q6,TPHCM

    18. #2958
      VN_BUFFET
      Guest

      Mặc định

      Trích dẫn Gửi bởi QA_Bro Xem bài viết
      Hôm nay lên đây thấy các bác kêu nhau dữ quá nhưng quanh đi quẩn lại vẫn là: bác nào nếu đã nhập hàng, hoặc hôm nay mới nhập thì tung tin xanh lè và tím ngắt, còn bác nào chót giữ tiền mặt ngồi ngoài thì tức tối dọa nạt giải chấp hoặc nói những lời lẽ bi quan… Các bác ạ, những tên tay to mặt lớn nó có thèm vào mấy cái trang này bao giờ, những thằng “ngoái khội” cũng hiểu gì mà vào, và… thú thực lâu lâu ko vào và giờ vào em cũng chẳng hiểu thực chất các bác có thù hằn gì mà cãi vã nhau dữ dội vậy, liệu việc đó có đủ cho một lượng NĐT nhỏ nhoi tại diễn đàn này làm thay đổi thị trường không, em thú thực với các bác ngày xưa (chắc cỡ vài năm trước) em cũng ham hố tham gia thị trường, thời kỳ đó để mua được chứng khoán đã là cực khó chứ đừng nghĩ tới chuyện dành thời gian để học, để đủ trình phân tích BCTC, đồ thị, hay thông tin vĩ vi mô gì đó… Lúc đó chắc các bác cũng đã biết nhắm mắt vào chọn bừa 1 mã và cầu mong không có ngày thứ 7 và CN để đỡ phí mỗi ngày 5%. Cuối cùng, năm 2008 phần lớn số gốc và lãi sau bao năm chinh chiến cũng ra đi không mang theo vali, lúc đó em thề rằng không bao giờ tham gia TT nữa hoặc nếu có tham gia thì cũng phải phân tích CK cho nó đầy đủ, chắc ăn….
      Mấy hôm trước đội bạn gọi điện hỏi còn xiền không, “chứng” giờ bọn tàu nó làm giả được nên giờ rẻ thối, em không tin vào sòng xem thử, ai ngờ rẻ thật, mà sao nó lại rẻ thế nhỉ?, hay là sắp có chiến tranh nên bà con thi nhau bán để kiếm tiền chạy qua nước ngoài lánh nạn… Em cũng hì hục download vài cái báo cáo tài chính, cũng phân tích như những gì sách giáo khoa dạy bảo, và bạn bè chỉ giáo đều thấy sao mấy cái công ty (xyz ko tiện nói ra vì sợ nói ra lại bảo em vào PR) đang làm ăn ngon thế kia mà giá chỉ 6,7 đồng nhỉ?, em cũng tính liều 1 phen ôm thử 1 chút nhưng vẫn phân vân và quyết định vào đây hỏi các bác, ai dè…. Chán như con rán.
      Thôi em ko hỏi nữa vì các bác chẳng có tinh thần tương trợ và đoàn kết gì cả, các bác nếu giỏi thì làm sao cắn được tiền của bọn đầu to, bọn nước ngoài kia kìa, chứ cứ đi lừa đảo mấy thằng như em có ích gì, hỏi các bác chắc lại đem rắm rối cho mình…. Thôi thì,,,, nhắm mắt làm liều như hồi 2006 vậy.
      Vài lời bình lọan nếu làm phật ý thì vui lòng bỏ qua nhé, chúc các bác có lãi và gặm đầu mấy thằng đầu to mất dạy trên sòng.

      Trích dẫn Gửi bởi VN_BUFFET Xem bài viết
      Chúc mừng bác quay lại đúng thời điểm với sóng Penny dưới mệnh giá ( tôi đang 90%) là loại này. Tuy nhiên cũng tùy cơ mà ứng biến để ... hiện thực hóa thành quả, theo tôi không nên muộn hơn thứ năm tuần sau.
      Blue chip bị bán mạnh để chuyển hướng sang Penny.Đúng như nhận định TTCK tuần này sẽ khởi sắc nhờ Penny, đặc biệt là Penny dưới mệnh giá. Tuy nhiên các mã này sẽ bớt hấp dẫn khi đã vượt cấp lên trên...mệnh giá. Bác QA lưu ý quan điểm tôi đã gửi lần trước

    19. #2959
      Ngày tham gia
      Jul 2010
      Bài viết
      2,287
      Được cám ơn 649 lần trong 518 bài gởi

      Mặc định

      Trích dẫn Gửi bởi downdown235 Xem bài viết
      Bao nhiêu Công ty Bất động sản sẽ vỡ nợ?

      Doanh nghiệp địa ốc đổ nợ
      Thứ bảy, 11/6/2011, 17:33 GMT+7

      Thời điểm này, nhiều doanh nghiệp địa ốc đang ngập trong nợ nần. Tuy nhiên đây cũng là cơ hội để thị trường thanh lọc những doanh nghiệp thiếu tiềm năng.
      Trong Top 10 doanh nghiệp bất động sản đang niêm yết, theo ông Nguyễn Minh Hạnh - Ban Phân tích (Công ty CP Chứng khoán Dầu khí), Công ty CP Phát triển bất động sản Phát Đạt (PDR) và Công ty địa ốc Sài Gòn Thương Tín - Sacomreal (SCR) sẽ gặp khó khăn nhiều nhất. Tính bình quân, trong nhóm 10 công ty bất động sản đứng đầu trên thị trường chứng khoán thì tỷ lệ nợ vay/vốn chủ sở hữu bình quân là 76,8%, trong đó tỷ lệ nợ vay khá lớn là SCR (166%), PDR (112%), Tổng công ty CP xây lắp Dầu khí Việt Nam (PVX) 117,4%, Công ty địa ốc Hoàng Quân (70,8%)... “Các doanh nghiệp sử dụng vốn vay lớn thường tiềm ẩn nhiều rủi ro”, ông Hạnh cảnh báo.
      Ngập trong nợ nần
      Trong phân tích về triển vọng cổ phiếu bất động sản năm 2011, ông Hạnh cho rằng, những khó khăn ở thị trường bất động sản TP HCM trên tất cả các phân khúc đã tạo áp lực lớn lên hoạt động kinh doanh các doanh nghiệp bất động sản phía Nam, đặc biệt là các công ty kinh doanh chủ yếu ở phân khúc căn hộ chung cư.
      Số liệu từ báo cáo tài chính hợp nhất quý I/2011 của PDR cho thấy, hiện công ty này đang nợ khoảng hơn 2.642 tỷ đồng, trong khi vốn chủ sở hữu chỉ hơn 1.414 tỷ đồng. Đến hết tháng 3, tổng giá trị “hàng tồn kho” (bất động sản) của PDR lên tới gần 3.386 tỷ đồng, gồm 5 dự án: The EveRich II, The EveRich III, Nhà Bè, Long Thạnh Mỹ và dự án Phan Đình Phùng - Quảng Ngãi. Trong đó, chỉ riêng The EveRich II, đang triển khai giai đoạn 1, tổng giá trị “hàng tồn kho” lên đến hơn 1.900 tỷ đồng.
      Còn SCR, mặc dù tổng tài sản tính đến cuối tháng 3 hơn 7.638 tỷ đồng và nguồn vốn chủ sở hữu hơn 2.240 tỷ đồng, nhưng số nợ phải trả lên đến 5.370 tỷ đồng. Nguyên nhân khiến công ty này gánh một khoản nợ khá lớn cũng bởi đang ôm một lượng “hàng tồn kho” lên đến hơn 2.458 tỷ đồng. Hay Công ty CP Hoàng Anh Gia Lai (HAG) vẫn được xem là một “đại gia” trong làng bất động sản Việt Nam, hiện số căn hộ “tồn kho” có giá trị lên đến hơn 3.000 tỷ đồng. Công ty CP Đầu tư xây dựng Bình Chánh (BCI), số nợ lên đến hơn 1.868 tỷ đồng. Hiện số hàng “tồn” của BCI cũng lên đến hơn 2.150 tỷ đồng.
      Rất nhiều doanh nghiệp khác cũng đang lâm vào cảnh nợ nần, trong khi vẫn ôm một lượng lớn căn hộ “tồn kho” không bán được, điều này đã khiến các doanh nghiệp địa ốc khó càng thêm khó.
      Cơ hội thanh lọc
      Thực tế cho thấy, các doanh nghiêpk càng lớn thì nợ vay càng nhiều, vượt xa vốn chủ sở hữu. Tổng giám đốc một công ty bất động sản tại TP HCM thừa nhận, bất động sản đặc thù là một lĩnh vực đòi hỏi nguồn vốn đầu tư lớn và mất rất nhiều thời gian (thường kéo dài 3 – 5 năm mới hoàn tất), nhưng vốn thực có của chủ đầu tư thường chiếm tỷ trọng ít hơn vốn vay ngân hàng.
      Điều đáng lo nhất hiện nay là việc các doanh nghiệp địa ốc khó giải phóng được hàng khi thị trường vẫn chưa có dấu hiệu khả quan, khả năng tiêu thụ hàng chục ngàn căn hộ xem chừng là nhiệm vụ bất khả thi. Theo dự báo của ông Lê Chí Hiếu, Tổng giám đốc Công ty phát triển nhà Thủ Đức, thị trường sẽ còn khó khăn hơn khi chủ trương thắt chặt tiền tệ nhằm kiềm chế lạm phát đang vào giai đoạn quyết liệt. Không chỉ doanh nghiệp, phía người mua nhà cũng rơi vào thế bí khi không thể tiếp cận tín dụng. Nếu vay được cũng phải gồng lưng gánh lãi suất cao ngất ngưỡng, dù nhu cầu về nhà ở vẫn rất lớn.
      Theo tiến sĩ Lê Thẩm Dương, ĐH Ngân hàng TP HCM: “Trong điều kiện bình thường, doanh nghiệp có thể vay vốn kinh doanh theo kiểu lấy nợ nuôi nợ. Nhưng thị trường khó khăn, doanh nghiệp không thể tư duy mãi theo kiểu tay không bắt giặc được”. Tuy nhiên, các chuyên gia bất động sản cũng cho rằng, thị trường khó khăn là cơ hội để thanh lọc những doanh nghiệp không đủ bản lĩnh khỏi cuộc chơi.(Nguồn: Đất Việt, 11/6)

      http://atpvietnam.com/vn/thongtinnganh/91732/index.aspx

      Bắt đầu làn sóng phá sản?


      Thứ 2, 13/06/2011, 08:40 Siêu thị điện máy WonderBuy phá sản



      Nguyên nhân chủ yếu là do tiền thuê mặt bằng quá cao. WonderBuy đã lỗ 52 tỉ đồng, trong đó có 9 tỉ tiền đặt cọc thuê mặt bằng, 20 tỉ đồng hàng hoá của các nhà phân phối.
      Sáng 10.6.2011, dù thông báo “tạm ngưng phục vụ trong vòng mười ngày để khắc phục sự cố điện…” nhưng trao đổi với phóng viên SGTT, ông Phan Thanh Hà, tổng giám đốc công ty cổ phần điện máy – máy tính – viễn thông Hợp Nhất với thương hiệu WonderBuy (27 Nguyễn Đình Chiểu, quận 1, TP.HCM) xác nhận: “WonderBuy đã chính thức phá sản sau một năm hoạt động”.

      Theo lời của ông Phan Thanh Hà, tính đến ngày 10.6.2011, WonderBuy đã lỗ 52 tỉ đồng, trong đó có 9 tỉ tiền đặt cọc thuê mặt bằng, 20 tỉ đồng hàng hoá của các nhà phân phối, phần còn lại là khoản tiền thuê mặt bằng.
      Vì sao?
      Ông Hà nói rằng, về hiệu quả kinh doanh, có thể WonderBuy không bằng những siêu thị khác nhưng “không đến nỗi phải phá sản như hiện nay” mà nguyên nhân chủ yếu là do tiền thuê mặt bằng quá cao. Được biết, WonderBuy thuê mặt bằng với giá 25 USD/m2/tháng. Trước đây, mỗi tháng siêu thị này phải trả 2,5 tỉ đồng tiền thuê mặt bằng, còn thời gian gần đây, do rút quầy nên tiền thuê mặt bằng đã giảm, còn 2,2 tỉ đồng.
      Vào cuối tháng 5.2011, do không có khả năng chi trả khoản tiền thuê mặt bằng nên chủ nhà, theo hợp đồng đã gia hạn mười ngày để WonderBuy xoay xở nhưng vì không xoay xở được nên chủ nhà thu lại mặt bằng. Giải thích số tiền 9 tỉ đồng đặt cọc bị chủ nhà giữ, ông Hà cho rằng khi làm hợp đồng, vì quá chủ quan nên có những điều khoản bất lợi cho siêu thị: “Nếu không thanh toán đúng hạn tiền thuê mặt bằng, sau mười ngày không có khả năng trả nợ thì chủ nhà sẽ giữ số tiền cọc”. Theo ông Hà, có khả năng số tiền trên bị mất.
      Ngày 24.5.2011, WonderBuy đã nộp hồ sơ bảo hộ phá sản lên toà án TP.HCM. Về lý thuyết bảo hộ phá sản, WonderBuy sẽ tạm ngưng hoạt động từ 3 – 6 tháng để giãn nợ, tìm địa điểm mới, duy trì tên gọi cũ. Ông Hà cho biết WonderBuy chắc chắn phá sản vì hiện nay không còn ngân hàng nào cho vay. “Mối quan hệ với HD Bank trước đây nay đã kết thúc, họ không cho chúng tôi vay vốn để duy trì vốn lưu động kinh doanh”, ông Hà nói.
      Trước khi đóng cửa, WonderBuy có 140 lao động (trước ngày 30.12.2010 là 320 lao động). Theo lời ông Hà, siêu thị đã giải quyết chế độ như tiền lương, trợ cấp thất nghiệp, bảo hiểm cho người lao động bằng hình thức trả sản phẩm hiện có hoặc những thiết bị làm việc đang được sử dụng trong siêu thị.

      Thông báo “tạm đóng cửa 10 ngày” nhưng thực
      chất là phá sản. Ảnh: Minh Phúc

      Trách nhiệm với khách hàng
      Ông Phan Thanh Hà xác nhận, hiện lượng hàng tồn của WonderBuy có giá trị khoảng 3,2 tỉ đồng và khoản tiền hoàn thuế VAT từ cơ quan thuế khoảng 5 tỉ đồng. “Nếu có được số tiền này, chúng tôi sẽ thuê một doanh nghiệp để bảo hành sản phẩm mua từ WonderBuy còn hiệu lực bảo hành theo quy định của nhà sản xuất”, ông Hà nói.
      Một vấn đề mà nhiều khách hàng quan tâm là WonderBuy sẽ thực hiện lời hứa của mình như thế nào với người tiêu dùng khi thực hiện chương trình khuyến mãi bán hàng vào dịp đầu năm nay. Ngày 21.1.2011, WonderBuy tung ra chương trình “bán hàng kiểu Mỹ” mang tên SuSu.

      Khi khách hàng chọn mua một trong năm nhóm sản phẩm: máy tính xách tay chạy CPU từ Core i5, tủ lạnh trên 300 lít, máy giặt lồng ngang, máy lạnh công nghệ inverter, tivi LED, sau một năm sử dụng sẽ hoàn trả lại 20%, nếu chọn ba năm sẽ được trả 70%, còn chọn thời gian năm năm sẽ được trả 100% số tiền đã mua sản phẩm đó.

      Theo ông Hà, hiện nay, số tiền phải trả lại cho khách hàng tham gia chương trình này khoảng 2 tỉ đồng. Giả sử, WonderBuy lấy lại 6,8 tỉ đồng sau khi trừ tiền nhà tháng 5 là 2,2 tỉ đồng (từ khoản tiền cọc 9 tỉ đồng), bán hết hàng tồn và lấy được 5 tỉ đồng hoàn thuế..., số tiền trên sẽ ưu tiên giải quyết cho người lao động, Nhà nước và nhà cung cấp hàng hoá, còn nhóm khách hàng mua hàng của chương trình trên sẽ được giải quyết cuối cùng.

    20. #2960
      Ngày tham gia
      Mar 2010
      Bài viết
      766
      Được cám ơn 86 lần trong 71 bài gởi

      Mặc định

      Trích dẫn Gửi bởi STB phi 4x Xem bài viết
      13/06: Giá trị gần 1,637 tỷ đồng và 118 triệu cổ phiếu trao tay. Số CP sẽ về tài khoản nhà đầu tư ngày thứ sáu 17/6.

      Sóng chốt lời sẽ xuất hiện trong tuần này?


      "...Các cổ phiếu vốn hóa nhỏ tăng nóng với lượng dư mua trần liên tục vẫn nhìn vào các mã tín hiệu hơn là bản thân cung cầu vì dòng vốn đầu cơ có thể thoát ra rất nhanh nếu có tín hiệu xấu. Lịch sử đã cho thấy dòng vốn nóng có thể bốc hơi ngay hôm sau bất chấp dư mua trần vài triệu cổ phiếu phiên trước. Điều này có thể chưa tái diễn ngay nhưng cũng là bài học cần quan tâm..."

    Thông tin của chủ đề

    Users Browsing this Thread

    Có 1 thành viên đang xem chủ đề này. (0 thành viên và 1 khách vãng lai)

       

    Bookmarks

    Quyền viết bài

    • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
    • Bạn Không thể Gửi trả lời
    • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
    • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình