du nhau
Truyện ngắn
Tác Giả Lê Nguyễn Hiệp dưới bút hiệu Lê Hiền với bài viết ” Những Đứa Con Và Niềm Hạnh Phúc” đã được trao tặng Giải Thuởng Danh Dự Viết Về Nuớc Mỹ 2002 do Việt Báo Tổ chức. Để tránh sự hiểu lầm và thắc mắc về sau này, tác giả xin được minh xác trước, Lê Nguyễn Hiệp và Lê Hiền là cùng một người.
Đang ở phòng khách đọc sách nghe tiếng vợ gọi giật từ trong phòng vọng ra.
-Nuớc ối bị bể rồi anh ơi, mau lên đưa em vào nhà thương.
Tôi vội gọi cho bác sĩ để cho biết tình trạng, bác sĩ hẹn sẽ đến ngay lập tức, cầm vội bịch quần áo với vật dụng cá nhân cần thiết đã đuợc sửa sọan truớc rồi chở vợ vào nhà thương Fountain Valley, bình thuờng từ nhà tôi đến bệnh viện không xa lắm khỏang 4 dậm tính từ đuờng newland, sao bữa nay tôi cảm thấy con ngựa sắt trở chứng chạy quá chậm ì à ì ạch.
truyen dit nhau
Tới bệnh viện vội vã đưa vợ vào phòng đợi, lúc đó đã vào khỏang 12 giờ khuya, thằng bé trong bụng đạp dữ dội làm nhà tôi lên cơn đau khủng khiếp, làm nhà tôi co rúm lại, cô y tá bắt làm động tác thở ra vô để bớt đau, tôi đứng cạnh cũng làm để nhà tôi theo đó làm theo.
lau xanh
Trong phòng đợi cứ hai nguời ở chung một phòng, có nhiều dẫy phòng như thế, tôi nghe rất nhiều tiếng rên la thậm chí của một bà nguời Mễ đau chịu không nổi thốt lên những tiếng tục tằn chửi rủa ông chồng có mặt ở phòng, bà đã chịu đựng hơn 20 tiếng đồng hồ đau đớn mà vẫn chưa đẻ được.
Môt giờ sau bác sĩ đến vội khám coi cửa mình đã nở rộng ra bao nhiêu phân, khi thấy đã đủ độ lớn bác sĩ cho vào phòng đỡ đẻ ngay. Hành nghề bác sĩ sản khoa cũng khá mệt nhọc, phải thức dậy lập tức khi có bệnh nhân gọi đi đỡ đẻ bất kể ngày đêm. Một căn phòng khá rộng lớn với đầy đủ dụng cụ, nhà tôi đuợc đặt trên một cái giuờng đẻ tối tân. Truớc khi vào phòng tôi đã phải mặc áo và đeo găng tay vệ sinh.
Theo lời bác sĩ nhà tôi bắt đầu hít và thở ra theo đúng lời dặn, đầu đứa bé bắt đầu lòi ra, tôi hồi hộp theo dõi. Với sự trợ lực của bác sĩ thân hình nhỏ đỏ hỏn đã được mang ra khỏi bụng mẹ, được bác sĩ vỗ đằng sau lưng thằng bé khóc ngoe ngoe.
truyen gay
Không bút nào tả xiết nỗi vui mừng của tôi lúc đó. Nuớc mắt tôi rơm rớm và tràn ra ngòai lúc nào không biết, tôi nắm tay nàng tỏ vẻ cám ơn đã cho tôi dòng máu ruột thịt. Nàng mặc dù vẫn còn mệt nhọc sau cơn đẻ đau mỉm cuời lại với tôi.
Sau khi y tá chùi rửa sơ sài và lấy ra những chất bẩn đọng lại trên mặt và mũi thằng bé, thằng bé đã được trao cho vợ tôi bế một lúc. Nét sung suớng hiện rõ trên nét mặt của nàng, những tháng chờ đợi mòn mỏi nàng đã đuợc nhìn thấy giọt máu của mình.
Thằng bé đuợc mang vào phòng đặc biệt trong vài giờ đồng hồ để kiểm sóat kỹ hơn coi có những biến chứng của chứng bịnh nào đó không, tôi đuợc phép y tá cho vào phòng đặc biệt.
truyen hiep dam
Đứng hàng giờ ngắm nhìn đứa con đầu lòng không biết mệt mỏi tôi thầm cảm ơn thuợng đế, thằng bé đuợc cân sức nặng và chiều dài. Cô y tá in hai bàn chân nhỏ xíu xinh xắn lên miếng bìa trắng cứng rồi trao cho tôi giữ như một kỷ niệm, tôi trân trọng ôm vào lòng như một món quà và vẫn còn để trong tập hình cho đến bây giờ.
Sau đó vì hết giờ tôi phải ra ngòai ngóai cổ nhìn lại lòng không nỡ xa đứa con bé bỏng. Trở ra ngòai tôi tìm kiếm phòng vợ tôi nằm duỡng bệnh. Tôi đến bên nàng ngồi xuống cầm tay vuốt ve báo cáo chi tiết về thằng bé nặng 7 pounds, chiều dài 20 inches, sức khoẻ đầy đủ lành lặn, trông thật kháu khỉnh. Tôi hỏi sức khoẻ nàng ra sao chắc là rất mệt mỏi, nàng khẽ gật đầu nhưng rất vui mừng. Y tá sáng mai mới đưa thằng bé vào phòng cho mẹ con gặp nhau.
Tôi phải rời bệnh viện không đuợc ở lâu, dặn dò nàng ráng ngủ để lấy sức sáng mai tôi sẽ vào thăm hai mẹ con, rời nàng ra khỏi phòng ngoái lại tôi thấy nuớc mắt nàng trào ra vì sung suớng. Tạm biệt hai mẹ con ngày mai bố sẽ trở vào thăm.
Cả đêm trằn trọc không ngủ đuợc, lòng tôi lâng lâng tôi đã có con một điều mới lạ tôi chưa từng nếm qua cái vị ngọt hạnh phúc, một dòng suối tươi mát “hạnh phúc gia đình” chảy trong tâm hồn, cái cảm giác làm bố là như thế đó sao, mắt nhìn lên trần nhà mà hồn tuởng tuợng về đứa con đang nằm trong bệnh viện, giờ này chắc nó đã đuợc cô y tá cho bú sữa và ngủ ngon lành trong phòng kiếng điều hòa khòng khí yên lặng không một tiếng động trừ tiếng đi lại của cô y tá trực đem. Mệt quá tôi thiếp đi lúc nào không biết.
Sáng sớm hôm sau tôi vội vào thăm hai mẹ con. Bệnh viện Fountain Valley xây phòng đặc biệt gần ngay
ngòai đuờng cho trẻ sơ sinh, cho ông bà hay họ hàng có thể đứng ngòai nhìn vào thăm nom. Truớc khi vào tôi đứng ở ngòai bệnh viện nhìn vào phòng kiếng đặc biệt ngó thấy thằng bé đang nằm ngủ ngon lành trên chiếc giuờng di động nhỏ bé. Bên góc phòng là cái giuờng có lồng kiếng oxygen đuợc bơm vào để nuôi những đứa bé đẻ thiếu tháng hay yếu đuối. Những đứa bé đẻ thiếu tháng này được chăm sóc kỹ lưỡng, phải ở lại bệnh viện một tuần, và phải bú một lúc hết bình sữa 3 oz thì mới được cho về nhà . Thằng con tôi khoẻ như vâm nên nằm ngủ tỉnh bơ.
Tôi vào phòng vợ tôi thấy nàng nằm thiêm thiếp trên giuờng, nên để bó hoa xuống ngồi bên cạnh ngó nàng. Sau một lúc im lặng nàng giật mình thức giấc nhìn tôi mỉm cuời. Tôi đặt bó hoa bên cạnh nàng nắm lấy bàn tay nàng rồi tỏ lời cám ơn nguời bạn đuờng, từ đây đứa con ra đời kết chặt thêm tình yêu của chúng tôi. Thỉnh thỏang cô y tá ra vào hỏi thăm sức khỏe nàng, và nói sẽ mang đứa bé vào ở chung phòng với mẹ ban ngày.
Cô y tá đi ra một lúc sau đẩy chiếc giuờng di động vào phòng, thằng bé ngoan đang ngủ ngon, cô y tá bồng đứa bé lên và trao cho vợ tôi, nàng đỡ lấy đứa bé hôn trìu mến vào khuôn mặt trẻ thơ, tôi ngồi bên cạnh im lặng ngó hai mẹ con, hình ảnh thật đẹp. Nàng trao đứa bé lại cho tôi, bồng trên tay vụng về tôi chỉ sợ làm rớt cục cung, nhờ chiếc nón xinh xắn trùm lên ót đầu để giữ hơi ấm, thằng bé vẫn thiêm thiếp ngủ.