View Full Version : Thơ Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
23-03-2019, 09:22 PM
Tấc Lòng Gửi Hồn Mẹ
Xác Mẹ giờ đây đã liệm rồi
Quan tài lặng lẽ dưới đêm soi
Màu thu ảm đạm bao trùm phủ
Vĩnh biệt từ nay một ảnh đời!
Mẹ ơi! Biển nước ngập dâng tràn
Kỷ niệm xưa rồi, dậy sóng loang
Vạn thắm hương ngàn tình của Mẹ
Dật dờ, sống lại, tím lòng con
Miếng ăn, giấc ngủ, tắm, đi theo
Bánh ngọt, cà phê những sáng chiều
Lặn lội đường xa, tìm khúc ruột
Vui buồn, hảnh diện đứa con yêu…..
Lần lượt quay về ký ức con
Để ngàn thương nhớ mảnh trăng son
Xót đau vô hạn không kềm được
Giọt lệ lăn dài nỗi héo hon!
Rồi đây ngày tháng sẽ dần qua
Mãi suốt thời gian Mẹ khuất xa
Vĩnh viễn trọn đời không gặp nữa
Dòng sông lai láng ánh trăng thoa
Con thấy rứt ray với thuở nào
Vô tình để Mẹ phải sầu đau
Chỉ vì thuyền trẻ đang chìm ngộp
Dờ dật, quay cuồng giữa sóng chao
Giờ đây xin Mẹ hãy an lòng
Thả cánh bay về cõi mát trong
Giữa chốn trần gian còn ở lại
Các con chẳng phụ nỗi niềm mong!
Kỷ niệm Mẹ mất 11/1/2016 DL
(Nhằm ngày 2/12 ÂL)
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
23-03-2019, 09:26 PM
Khóc Mẹ
Sáng nay Mẹ đã bỏ đi rồi
Vĩnh biệt dương trần, thả giấc trôi
Trả lại cuộc đời muôn khổ lụy
Nỗi buồn góa phụ cánh hồn tơi!
Bốn mươi hai tuổi chít khăn tang
Cuốn vạn cung sầu ghịt níu thân
Thảm thiết khóc chồng, về cát bụi
Chơi vơi liễu héo đỡ hồn non
Từ đó cuộc đời của Mẹ tôi
Bị vầng mây ám đã dừng trôi
Trải ra bóng tối đen dầy sẩm
Che khuất trăng vàng, rã ánh bơi
Con thơ chín đứa, cảnh cơ hàn
Lặn lội sương tàn, uống nắng chang
Giữa chốn chợ đời lăn lóc kiếm
Chút cơm, ít cá để con ăn!
Thời gian ảm đạm dưới mưa rơi
Cả một trời sầu trải giọt trôi
Bên góc thu mờ, ôm giá lạnh
Niềm thương, nỗi nhớ chẳng hề vơi…
Khắc khoải, nặng nề mấy chục năm
Hôm nay lửa tắt giữa trần gian
Hồn đau của Mẹ rời dương thế
Để mãi từ đây một bóng tàn
Con nhớ con thương sắc Mẹ hiền
Một đời tuyết trắng phủ vành hiên
Âm u, giá rét… không màng bận
Chỉ biết con tôi với mảnh thuyền!
Kỷ niệm ngày Mẹ qua đời 11/1/2016
(Nhằm ngày 2/12 ÂL)
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
24-03-2019, 06:14 PM
Khắc Nguyện Trước Linh Cữu Mẹ
Mẹ ơi! Còn có bửa nay thôi
Sẽ rụng vầng trăng xuống cạnh đồi
Con cháu tiễn đưa thân xác Mẹ
Về lòng đất lạnh nghĩ yên nơi!
Mảnh đất nầy đây sẽ chẳng còn
Bóng hình sương phụ tấc lòng son
Một đời trọn dạ luôn trăn trở
Ấm lạnh, vui buồn của các con
Từ nay mất hẳn không còn gặp
Sắc ảnh thân thương của Mẹ rồi
Như thể trọn đời mang thiếu vắng
Chuỗi buồn nhung nhớ mảnh trăng soi
Đau lòng nhiều lắm Mẫu Thân ơi!
Bởi suốt năm dài ngộp biển khơi
Phải chịu muôn ngàn cơn sóng vỗ
Chưa tròn phúc hạnh để người vui!
Biết bao tâm huyết của đời con
Cố kéo trời xa một ảnh tròn
Thắp sáng, tình Cha, lòng của Mẹ
Nhưng giờ ánh vẫn ở đầu non
Bởi mãi, chông chênh giữa chốn ngàn
Cứ lần phong vũ cuốn phăng ngang
Lắc lư, chao đảo thuyền con trẻ
Ước vọng ấp ôm lắm phũ phàng!
Để rồi canh cánh mãi lòng con
Nghĩa Mẹ, tình Cha chẳng trả tròn
Day dứt tâm hồn theo sóng nước
Lắm khi buồn bã với sầu hon
Mẹ hỡi! Bây giờ Mẹ đã đi
Mà chưa vẹn thấy cánh hồn phi
Nỗi niềm con nghẹn bên linh cữu
Khắc nguyện tình sâu, cố vẹn thề!
Kỷ niệm Mẹ mất!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
24-03-2019, 06:15 PM
Nỗi Niềm Bên Quan Tài
Chỉ thêm một bửa nữa mà thôi
Xác Mẹ sẽ không ở lại rồi
Đất lạnh ngàn năm ôm gói kín
Hình hài yêu dấu Mẫu Thân tôi!
Trời ơi! Vĩnh viễn không còn được
Đón nhận sắc vàng tỏa ánh ra
Len lỏi sâu vào nơi huyết quản
Muôn ngàn óng ánh của trăng pha
Thắp sáng hồn con trước nẻo đời
Yêu thương, đón đỡ lúc chơi vơi
Một dòng nước mát thôi cơn khát
Một bộ đồ lành lúc tả tơi
Còn đâu rất thật nỗi ưu sầu
Những lúc cảnh đời con khổ đau
Bỏ uống, bỏ ăn, buồn lặng lẽ
Héo mòn trăng trắng dưới canh thâu!
Còn đâu rất thật nỗi vui mừng
Rực rỡ nụ cười trước ánh xuân
Con đã thành công, con đã được!
Đêm đông bỗng chốc gió lay tầng…
Từ đây mãi mãi sẽ không còn
Nhìn thấy Mẹ già những sớm hôm
Xác gửi thiên thu nơi cõi lạnh
Chỉ niềm thương nhớ vọng đầu non
Dẫu biết bây giờ Mẹ hết đau
Chẳng còn lo lắng với âu sầu
Nhưng sao cứ mãi dòng châu lệ
Tận đáy hồn con cứ chực trào!
Kỷ niệm Mẹ mất!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
25-03-2019, 09:44 PM
Nỗi Niềm Nơi Huyệt Lạnh
Ôi đất lạnh! Từ từ ôm xác Mẹ
Dưới lòng sâu lặng lẽ mảnh vô tri
Mặc nắng mưa, sớm, trưa, chiều bóng xế
Chỉ dương trần ngấn lệ nhớ người đi!
Kể từ nay, Mẹ sẽ không còn buồn
Thôi lo nghĩ, sầu thương vương ánh mắt
Hết trở trăn trầm mặc hướng mây sương
Lo con đứa nẻo đường mang héo hắt
Bởi con đàn, đứa khôn, còn đứa dại
Đứa cảnh đời phơi phới, đứa lầm than
Tình của Mẹ. vầng trăng nơi bốn cõi
Sao chẳng về bóng tối thả vầng thanh!
Nên nhìn Mẹ như luôn màu ảm đạm
Mảnh trăng sầu sâu thẳm tận xa xôi
Mây vụt qua để rồi từ vạn dặm
Cũng bay về che sẩm bóng mà thôi
Con canh cánh trong lòng nhìn thấy Mẹ
Vệt kéo dài vầng trán của chiều thu
Lúc Mẹ vui âm u đà tan mất
Khi Mẹ buồn chất ngất nỗi sầu ưu
Mẹ hay đau, anh em con lo lắng
Bao chuỗi dài năm tháng chảy dòng sông
Lúc thủy triều nước rong không hụt hẩng
Khi cạn nguồn, trống vắng một trời đông….
Tất cả thứ giờ đây không còn nữa
Trăng rụng rồi bao thuở gió đong đưa
Hết ưu tư nhìn Mẹ hiền trăn trở
Và mất vầng sáng tỏ phủ đêm khuya!
Kỷ niệm an táng Mẹ, 15/1/2016
(Nhằm ngày 6/12 ÂL)
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
25-03-2019, 09:44 PM
Dòng Tâm Sự Gửi Về Hồn Cha
Cha ơi!
Tâm sự lòng con gửi đến Cha
Người nơi thăm thẳm thật là xa
Đã đi vắng bóng từ thu ấy
Để lại trần gian một cảnh nhà!
Bất chợt một đêm trời cách biệt
Âm dương hai ngả rẽ ly tình
Cha đau! Cha nghẹn! nơi âm cảnh!
Mẹ khổ! Mẹ sầu! Cuộc biển sinh!
Từ nơi lạnh lẽo cõi phiêu diêu
Cha có thấy chăng một cánh diều?
Tơi tả, quay cuồng theo gió lộng
Một đời tan tác biết bao nhiêu!
Mất chồng tuổi độ nửa chừng xuân
Chẳng bận làm gì đến bản thân
Hết dạ, trọn lòng son, nghĩa sắt
Mặc cho tuyết giá trải cung tầng
Canh khuya vắng lặng buồn thui thủi
Lạnh lẽo, cô đơn trói mảnh hồn
Bóng tối bao trùm lên ảm đạm
Cuộc đời luôn mãi bóng hoàng hôn…
Nay Mẹ xuôi tay trong xác khổ
Bởi từ chuỗi sống ngất đau thương
Biến thành bệnh tật hành thân Mẹ
Để các con đây khóc đoạn trường
Bây giờ Mẹ cũng đã ra đi
Trả lại phù du tất cả vì
Về chốn sương mây mờ mịt bóng
Dứt xong một kiếp nát hồn thi
Con thiết tha mong cõi vĩnh hằng
Hồn Cha gặp Mẹ nối tình trăng
Cha bù, Cha đắp ngàn yêu dấu
An ủi Mẹ con thuở lụy trần…
Khấu đầu từ tạ bóng hồn ân!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
27-03-2019, 12:37 AM
Vỡ Một Cung Đàn
Ngoài kia em khép cổng vào
Thôi sầu ánh nhạt, thôi bao đợi chờ
Sẽ không còn nữa vật vờ
Canh thâu giá lạnh, thẫn thờ gió trăng…
Trong nầy tôi cũng hốt ngàn
Sợi thương, sợi nhớ, đốt tan thả trời
Để quên dĩ vãng một thời
Dòng sông, bến nước, đầy vơi nỗi niềm
Từ nay nhịp đập con tim
Du dương điệp khúc êm đềm vấn vương
Hoá thành chuỗi hạt hàn sương
Nhành lau, ngọn cỏ rụng buông giọt dài
Hết rồi dưới ngọn gió lay
Đêm khuya quyện nắm bàn tay mộng tình
Ngọt ngào an ủi duyên mình
Dẫu cho cách trở, ảnh hình không xa!…
Giờ đây khuất ảnh trăng ngà
Em về làm vợ người ta mất rồi
Còn tôi trở lại với tôi
Âm thầm chiếc bóng ngậm ngùi, trở trăn
Đêm đêm thao thức mơ màng
Thả hồn vào cõi thênh thang lững lờ
Kéo mây trải chút vần thơ
Phôi phai héo hắt, bên bờ buồn tênh
Chiều chiều lặng lẽ mái hiên
Nhìn vầng mây xám trôi miền thênh thang
Tấc lòng lưu luyến, bâng khuâng
Thời gian, kỷ niệm…Ngập tràn nỗi đau!
10/11/2017
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
27-03-2019, 12:38 AM
Buồn Nhớ Cha Mẹ
Trời hôm nay như đượm màu u ám
Gió hiu buồn ảm đạm quấn sầu tơi
Cả không gian như lặng lờ, sẩm tối
Khúc tiêu hờn réo gọi nẻo xa xăm!
Kể từ đây đã tắt hết vầng trăng
Phủ bóng xám đậy dầy lên quạnh tổ
Sắc âm u đẩy trôi màu sáng tỏ
Để đêm về vò võ chuỗi mờ thâu
Đàn đứt dây, nhạc điệu có còn đâu
Chỉ hỗn độn nát nhầu gây lạc tiếng
Bao du dương dẫn tâm hồn xao xuyến
Đã trôi theo nấc nghẹn khóc tan thương
Cha Mẹ ơi! Năm xưa một con đường
Đàn gà nhỏ hai đầu Cha với Mẹ
Còn bây giờ đã biến thành quạnh quẽ
Hiu hắt tàn vắng vẻ tiếng kêu con!
Khiến đáy sâu thăm thẳm nỗi héo hon
Biến ý sống một đời thành khát nhớ
Và sẽ mãi không ngừng thôi trăn trở
Luyến ánh tình bao thuở khuất chìm sâu
Biết giờ nầy hồn Cha Mẹ đã về đâu
Được an lạc hay sầu quay hướng vọng
Cõi dương trần phong ba luôn khuấy động
Giọt máu tình vẫn sống cõi phù du
Con thấy hồn như cuốn mảnh chiều thu
Nhớ Cha Mẹ êm đềm dòng sông chảy
Biết làm sao được trông, được tìm lại
Ánh sắc ngời phủ trải của trăng son!
Kỷ Niệm Sau Hai Ngày An Táng Mẹ!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
27-03-2019, 10:41 PM
Lối Mòn Sương Nhỏ Giọt
Từ xa xa, con đường mòn hun hút
Những mảng xanh chen chúc thẩn thơ nhìn
Chẳng gió về rung rinh bờ lá đỏ
Giống giăng đầy đây đó một buồn tênh!
Tôi bước đi trên khoảng dài vắng lặng
Tìm thả sầu sâu lắng cõi mênh mông
Thân không mang mà lòng như nằng nặng
Lắc lư hoài trên sóng một dòng sông
Trăng năm xưa soi sáng cả một vùng
Có mây lững, gió hun dài trên má
Dưới canh đêm, ngân nga lời trầm bỗng
Tiếng yêu thương ủ mộng chốn trời xa
Theo ngày tháng thủy triều lên xuống mãi
Bóng thời gian thay đổi sắc con thuyền
Rồi mấy lượt truân chuyên dòng nước chảy
Như chưa hề thoáng lặng, bến sông yên!
Một đêm giông, tả tơi nơi biển loạn
Thuyền trưởng nầy đã rớt dưới trùng dương
Một cánh chim trên đường nay đứt đoạn
Để cả đoàn chới với cuộc tang thương
Giữa chập chờn, lắc lay ngàn sóng vỗ
Chuỗi hành trình bão tố chẳng dừng cơn
Lộng xoay hoài, cuốn vờn bao cánh nhỏ
Sức cố chèo, vượt thoát đến hoàng hôn…
Nầy đây! Quả tim hồng đang mãnh liệt
Nhịp ân tình tha thiết nhớ năm xưa
Nghẹn đau thương trăng vừa rơi suối biếc
Trên lối mòn da diết nhỏ sương khuya!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
27-03-2019, 10:41 PM
Dòng Tâm Sự Gửi Hồn Cha Mẹ
Cha Mẹ ơi!
Cuộc hành trình nào đi mà không tới
Kiếp con người muôn lối cũng về thôi
Thuở năm xưa sắc vàng trôi đỉnh núi
Cánh thời gian cũng phủi bóng sau đồi!
Để sông bạc lững lờ con nước chảy
Thuyền dưới đêm lặng lẽ chuyển phương ngàn
Theo lượn khúc cuốn tròn hằng vạn xoáy
Vào biển khơi vời vợi cõi mông mênh…
Con chạnh lòng nhung nhớ chuỗi ngày qua
Từ mạch sống tình Cha và nghĩa Mẹ
Cây non nớt giữa đêm bầu trắng xóa
Rồi trưa hè lộng gió rít bờ tre!
Nghe tiếng đàn đơn điệu lảy bên vườn
Khung héo hắt mây sương chìm bóng nguyệt
Nỗi khát vọng ươm trồng về một hướng
Kéo vầng xanh kết tượng ánh canh khuya
Thắp sáng ngàn thương nơi tấc dạ
Vực tiếng đàn từ giọng của tong đô
Nâng từng bước mi pha rồi mí phá
Vượt vút cao sí đố, phả sầu lơ…
Bởi Cha lãng tử dừng chân xây mộng
Mẹ, quê mùa khốn khó đến thị thành
Duyên tơ tình bèo mây xuôi dòng sống
Tạo hạt mầm dưới bóng mảnh trăng thanh!
Các con chào đời nơi hàng nước nổi
Trên lắc lay u tối phủ thuyền nan
Cố vươn mình thẳng tay chèo mệt mỏi
Nên bao lần chới với cảnh mờ tan…
Ngày hôm nay ánh đã khuất xa rồi
Hồn thu mãi ngậm ngùi thương với nhớ
Dòng sông nầy thuyền đời còn chuyển tới
Dẫu cung đàn rười rượi vẫn xây mơ!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
29-03-2019, 11:39 AM
Thơ..
Đây mênh mang! Dòng sống của suy tư
Đây cảm nhận! Không gian cùng cảnh vật
Với bước chân! Của mảnh hồn Lữ Thứ
Và suối nguồn lai láng của con tim!
Để xúc động, bâng khuâng rồi thổn thức
Để vấn vương, thương nhớ hoặc hận hờn
Để máu hồng sục sôi thành lửa rực
Đốt gió đời hừng hực cháy từng cơn…
Cho ngút ngàn, da diết tận tâm hồn
Nhìn sông lững chập chờn theo gợn sóng
Ôm hình hài hằng vạn thuyền khắp chốn
Trải đăng trình theo cõi lộng mênh mông
Nước sông nầy, biển kia khi êm ả
Lúc dậy gờn, tơi tả dưới cuồng phong
Tung bọt trắng cuộn vòng thành nát đóa
Dập hải hành một thuở phải long đong!
Rồi lặng lẽ xem trăng soi suối lạnh
Ngắm ánh vàng tung sợi phủ ngàn hoa
Nhẹ tay nâng sương sa chìm hiu quạnh
Nghe tiếng đàn canh cánh nhịp ngân nga…
Là tất cả âm vang lời của gió
Là tiếng lòng thỏ thẻ rót vào tim
Biến nhịp đập lặng chìm nơi cuối ngỏ
Vút ngân dài, xoải cánh một loài chim…
Đó là thơ! Là tiếng lòng muôn thuở
Giúp hồn ai nhung nhớ nhẹ phôi phai
Cho hương ngàn trôi bay về khắp chỗ
Vơi nỗi niềm vàng võ với *** may!...
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
29-03-2019, 11:40 AM
Chạnh Lòng Tình Trong Nấm Mộ
Bên một góc nghĩa trang đìu hiu nhạt
Nấm mộ buồn trăng trắng nỗi ly tan
Chưa được lần trọn vẹn giấc mơ trăng
Phải lặng lẽ ôm đàn vào đất lạnh!
Bóng thời gian thả dài theo năm tháng
Đã lần tan quá khứ sắc thu đông
Thuở năm nào thuyền mộng đón bên sông
Mà lữ khách trên dòng không ghé lại
Để hồn thương ngậm ngùi mang tê tái
Hằng đêm về ngây dại xót xa mơ
Từ ngôn từ lạc lõng cố thành thơ
Mong êm ả canh chờ sương lộng ánh!
Nhưng mãi đợi với nỗi niềm canh cánh
Ánh vàng kia vẫn khuất tận nơi nào
Để tim nầy ôm ấp lặn chìm sâu
Khao khát mộng dạt dào trong nghẹn tủi
Ai có hiểu từng thu mờ thui thủi
Một linh hồn lạnh lẽo vọng trời xa
Nghe từ sâu thăm thẳm nhịp ngân nga
Lời khe khẻ đậm đà…em yêu hỡi!
Vậy mà anh mãi vói hoài không tới
Chỉ chập chờn vời vợi nẻo xa xăm
Cho tim đau tan nát tự bao lần
Muôn ảm đạm trôi dần theo chuỗi sống…
Ôi chiều nay! Dưới khung trời chếch bóng
Chợt chạnh lòng vương vấn chuyện ngày xưa
Nấm mồ kia ôm hình hài muôn thuở
Một ái tình trăn trở mảnh hồn si…
Như phảng phất đâu đây lời non nỉ:
Tôi yêu em là để khổ cho tôi
Bởi sao kia ở tít tận xa xôi
Thân cánh gió chơi vơi đâu gần được
Chỉ chết rồi chân hồn theo nhịp bước
Về trần gian lặng ngắm ảnh hình ai!...
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
30-03-2019, 12:20 AM
Vườn Tình Ái Của Đôi Ta
Khu vườn tình ái của đôi ta
Chẳng lộng kiêu sa, chẳng ngọc ngà
Chẳng có quân vương ngôi chín bệ
Với cùng hoàng hậu tợ như hoa!
Chỉ có hoàng hôn đổ ráng chiều
Đưa về buồn bã khúc cô liêu
Thẫn thờ lặng ngắm chùm mây bạc
Để thấy bâng khuâng nhớ thật nhiều
Chỉ có trưa hè cất tiếng ve
Ngồi trong vườn vắng cạnh bờ tre
Lắng nghe kẻo kẹt đong đưa gió
Chạnh cảm, chạnh thương, nức nở nè!
Với những đêm về trăng nhạt bóng
Nhẹ nhàng, lơ lững cánh mờ trôi
Lòng nghe tha thiết người xa vắng
Nhịp đập ngân nga khúc mộng đời
Với những bình minh bầu lộ ánh
Chim ca ríu rít, sắc hương đầy
Cỏ cây, hoa lá màu tươi thắm
Như nỗi dạt dào đợi đón ai!
Rồi cũng mấy khi nghẹn trở mình
Cuồng phong vần vũ cánh vườn xinh
Khiến bao tơi tả, bao dờ dật
Khắc khoải, đau thương, khóc chuyện tình
Tan tác qua rồi, cảnh xác xơ
Vườn hoa trầm lắng kết hồn mơ
Héo hon, ảm đạm, sầu hiu hắt
Phiếm nhạc, cung đàn dệt ý thơ!
Phôi phai mấy độ sắc thu tàn
Rồi cũng vọng về điệp sáo ngân
Dưới bóng trăng thanh, vầng óng ánh
Dòng sông tình ái, sóng lăn tăn…
Bởi ta kết gió với đan mây
Gửi trọn tâm hồn thả giấc bay
Trải tận xa xôi, ngàn cảm xúc
Suối nguồn lay láng, cánh hồn say
Có thơ, có nhạc, có trăng sao
Mắt biếc, làn môi, ấm ngọt ngào
Ấp ủ yêu đương bằng trái đỏ
Theo chiều nước chảy phải đành chao!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
30-03-2019, 12:20 AM
Hãy Thật Sát Gần Anh!
Đúng vậy rồi! Từ đây đôi mình sẽ
Chẳng còn buồn, lặng lẽ nỗi chơ vơ
Hết giây phút thẫn thờ nơi quạnh quẽ
Thôi ráng chiều nắng xế nhỏ sầu lơ!
Cũng không còn thui thủi nhẹ đôi chân
Tìm góc vắng ôm đàn se phím nhạc
Khúc nỉ non réo rắt lảy từng cơn
Đẩy vương vấn chập chờn theo man mác
Và sẽ dừng thao thức giữa canh khuya
Thương với nhớ trở về trong dĩ vãng
Để tiếc nối ngập tràn lên tấc dạ
Khắc khoải lòng, buồn bã, vọng xa xăm!…
Kể từ nay vườn mượt xanh, trổ nụ
Mai mốt dầy rộ nở tỏa hương say
Gió tìm đến lắc lay cành tím đỏ…
Xoa dịu ngày vò võ dưới tầng mây
Những đêm trăng anh dìu em vào mộng
Lững lờ bay, quyện bóng cận kề nhau
Muôn mật ngọt rót trào môi gửi tặng
Ngây ngất tình…Văng vẳng nhịp lao xao
Rồi thong thả lướt dài trên sóng nước
Nhìn bập bềnh lả lướt, ngọn đong đưa
Lâng lâng cảm, vần thơ từ độ trước
Hóa tơ vàng óng mượt quấn hồn mơ…
Hãy đến đây! Em hỡi! Thật sát gần
Để anh chặt vào lòng ôm yêu dấu
Cho êm ả dạt dào dâng ngút tận
Vuốt ve nàng nghìn bận… Chẳng là bao!
15/11/2017
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
30-03-2019, 10:05 PM
Giấc Ngủ Tìm Quên
Đã lâu rồi, xa vắng bóng hình em
Ngàn xanh biếc rũ mềm phơi sắc úa
Bầu không gian với muôn vàn chan chứa
Biến hoang sơ nức nở cạn hương nồng!
Cho trăng buồn khuất núi cõi trời mong
Chân lữ thứ chập chờn trên đá sỏi
Mây lững lờ thôi bay dừng cánh hỏi
U ám nầy mà gió nổi nơi đâu?
Để đêm đen huyền hoặc một sắc mầu
Chìm bóng tối âu sầu ngân tiếng khát
Lá trở mình sương rơi lời kinh ngạc
Sao bây giờ bàng bạc vọng mênh mông!
Thuở hôm nào gió vụt cánh phiêu bồng
Đẩy mây trắng xuôi dòng êm dịu quá
Chốn tầng không hồn bay về vạn ngả
Trải ánh lòng vạn đóa thắm trao mơ
Thế mà nay thu nhạt, sắc hững hờ
Cho hoa héo thẫn thờ ôm trăn trở
Như nghẹn ngào khóc than tình dang dở
Chuỗi ly tan vàng võ mộng duyên đời
Ôi đêm nay! Đêm của ánh sao rơi?
Hay đêm của một lời than thở nhỉ?
Như trăng mờ khiến ánh tan là chỉ
Để khung trời non nỉ khúc sầu miên
Thì em ơi! Canh lặng chớ ưu phiền
Tạm phôi lãng mơ duyên vào cõi mộng
Để nơi đó không thấy hình với bóng
Chẳng bận lòng, buồn bã chuyện dòng sông!...
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
02-04-2019, 08:46 PM
Cuốn Cánh Diều Thương
Lẳng lặng nhìn em thả bước chân
Như thu, gió nhẹ sóng lăn tăn
Lắc lư gờn gợn theo dòng nước
Về nẻo xa xăm đuổi bóng tàn!
Nhà cách vài căn, tuổi ấu thơ
Sớm hôm gặp gỡ tự bao giờ
Lớn theo ngày tháng dần hoa nở
Dưới ánh dương hồng rạng sắc mơ
Chẳng biết khi nào cánh gió tôi
Quay vòng bên ấy ngắm mây trôi
Rồi nhìn thắm thắm nghe vương vấn
Rạo rực con tim muốn tỏ lời!
Những vắng âm thầm nhẹ ngón tay
Đàn đây, lảy điệp khúc tình say
Ngân nga, xuôi ngược dòng sông mộng
Điệu hát, câu hò vọng đến ai…
Bỗng sáng hôm nay chợt phũ phàng
Em màu áo mới, ảnh trăng vàng
Nụ cười tươi mát màu xanh biếc
Bên chiếc xe nào trắng mới toanh!
Lễ hỏi rình rang chuẩn bị rồi
Đợi người phú quý đến thành đôi
Chỉ không lâu nữa hoa trồng chậu
Gió hút, mây trôi, một mảnh đời
Vỡ nát tan bay giấc mộng yêu
Còn đâu êm ả dưới mơ chiều
Hồn thương tôi trải trên khung lộng
Giờ phải đưa tay cuốn lại diều
Bờ đê lặng lẽ nỗi đìu hiu!...
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
03-04-2019, 10:17 PM
Gom Góp Nỗi Niềm
Lặng ngồi gom góp những dòng mơ
Bao thuở hồn thương dõi đợi chờ
Nước chảy, sông dài, xa bốn cõi
Trăng lòng vạn thắm, kết thành thơ!
Thêm nhớ, thêm thương, với mặn mòi
Bạn lòng thắm thiết dưới trăng soi
Tâm giao, tri kỷ, cùng chung mộng
Thệ hải minh sơn đến trọn đời
Nỗi niềm em đọng ở từng lời
Khe khẻ, nhẹ nhàng một tiếng ơi
Vương vấn gởi vào câu vọng nhớ
Ngân nga đọc lại, cảm “hồn tôi”
Để thấy luyến lưu trải ngập tràn
Thênh thang sắc tỏa, ảnh trăng vàng
Trăm năm dâu bể vòng nhân thế
Mãi đượm từ đây tận ngút ngàn!
Em ơi! Anh uống giọt lòng em
Ấm áp vô cùng, cả trái tim
Xao xuyến, lâng lâng từng phút một
Nâng dần bay bổng cánh hồn chim
Rồi thấy chạnh lòng, thấy quá thương
Em ôm sương lạnh dưới canh trường
Thu sầu lặng lẽ qua ngày tháng
Khắc khoải tâm hồn, dạ héo hon…
Da diết, âm thầm kết lại tơ
Gom từ thao thức mảnh trăng trơ
Em đan, em gói niềm trăn trở
Chuyển đến phương trời khúc nhạc thơ
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
04-04-2019, 10:05 PM
Gửi Tấc Lòng Anh
Mình ơi! Thời tiết mấy hôm rày
Hạ thấp chỉ còn năm sáu độ
Chốn ấy ngập tràn cơn giá rét
Vật, người, cây cỏ buốt tê cơ!
Có khó chịu nhiều không hỡi em?
Phải trùm, co rúm, quấn chăn êm
Cô đơn, lạnh lẽo càng thêm lạnh
Sương trắng lại càng cảnh trắng đêm!
Bị bệnh, ho nhiều, thêm cổ đau
Xa xa đồng vọng khúc tiêu sầu
Tim buồn đóng trọn băng và tuyết
Buộc rét thả thuyền, đẩy sóng chao
Lệ thắm năm nào sớm cạn khô
Vầng trăng lai láng đã trăng trơ
Bởi ngàn khắc khoải quay vòng mãi
Nay biến tượng rồi, chỉ chút mơ!
An ủi cuộc đời có thế thôi
Tìm trong ảo ảnh một vành môi
Hôn em say đắm, và say đắm
Chẳng bận lòng gì ánh nhạt vơi…
Lững thững mây trôi dưới ráng chiều
Nhẹ nhàng chầm chậm cánh đìu hiu
Nghe sao thương quá người thương ạ
Muốn gửi phương ngàn một tiếng yêu
Ủi an héo hắt sắc thu vàng
U ám, nhạt mờ phủ bóng trăng
Vò võ, lặng lờ, bên suối quạnh
Non thề, biển hẹn của lòng anh...
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
05-04-2019, 09:37 PM
Để Mà…Buồn Thôi!
Trời đêm nay trăng soi vằng vặc
Hãy cùng ta dạo mát đi nàng
Để nghe gió thổi nhẹ nhàng
Du dương réo rắt mộng vàng ái ân…
Cho giây phút mơ màng yêu dấu
Quên nỗi niềm đau đáu sầu thương
Chỉ còn tràn ngập làn hương
Phả loang lai láng, canh trường ngất ngây…
Chàng ơi hỡi! Thiếp đây chàng ạ!
Tiếng lòng em chàng có hiểu chăng?
Mỏi mòn hướng vọng xa xăm
Bao năm ngóng đợi võ vàng tái tê
Giờ thuyền mộng đã về bến đợi
Bù chuỗi ngày khắc khoải nhớ nhung
Thì nay lầu mộng mê cung
Thiếp chàng vào đó, ta cùng cạn say…
Đây êm ả bờ vai của ngọc
Ta choàng tay vuốt dọc mịn màng
Từ trong trối khúc cung đàn
Êm đềm dìu dặt, lâng lâng dạ hồn…
Thiếp dựa sát! Hãy ôm chặt thiếp
Hãy dạt dào thổi tiếp lên em
Cho nghìn nhịp đập con tim
Trào dâng xúc cảm êm đềm thiết tha…
Gấu! Gấu! Phịch… Thì ra là mộng!
Cũng vẫn đây lẻ bóng mình ta
Vấn vương một ánh trăng ngà
Đêm đêm lạc giấc… Để mà…Buồn thôi!
18/11/2017
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
08-04-2019, 12:16 AM
Hoàng Hôn.
Thơ màu tim tím tợ hoàng hôn
Dào dạt, lâng lâng, tím mảnh hồn
Như khói lam chiều trôi lãng đãng
Lay lòng lữ khách ghé dừng chân!
Để ngắm hoàng hôn một buổi nầy
Nhìn sương kết tụ lá, hoa, cây
Đìu hiu, đọng giọt màu thu quạnh
Một cõi lặng tờ chẳng bóng ai
Hoàng hôn! Rất thật sắc hoàng hôn
Chỉ có chân mây, có gió vờn
Thoang thoảng từ xa đưa vọng lại
Êm đềm, dìu dặt, dịu từng cơn
Dưới bóng hoàng hôn thấy chạnh lòng
Một trời thương nhớ dáng hừng đông
Vầng dương ló dạng, trăm hoa nở
Nắng sớm tinh mơ rực ánh hồng!
Bao hè tỏa nóng lửa tin yêu
Ráng xế hoàng hôn lại kéo về
Một thuở lênh đênh thuyền sóng nước
Dòng sông, biển rộng, chuỗi lê thê
Những lúc hoàng hôn thấy nghẹn ngào
Yêu người xa cách biết làm sao
Chỉ thương, chỉ nhớ về mây gió
Tình hãy nhận đây chút ngọt ngào…
Tất cả! Thời gian đã chẳng còn
Ngàn hoa, muôn thắm, mảnh trăng tròn
Hay thu ảm đạm, hoàng hôn tím
Dưới bóng chiều nay khúc nhạc đờn
Lữ khách ngậm ngùi tiếp bước chân
Ngẩng đầu nhìn lại cánh phù vân
Bâng khuâng, da diết, bầu tâm sự
Tuổi mộng! Hoàng hôn! Chỉ một lần!...
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
09-04-2019, 12:04 AM
Nghe Lòng Buồn Tênh…
Nàng trải bút, ngậm ngùi nức nở
Da diết buồn, trăn trở sầu ai
Tợ như ngọn gió *** may
Dưới trời ảm đạm, lắc bay lá vàng…
Ta nhấm nháp, lâng lâng xúc cảm
Từng phút giây lởn vởn niềm thương
Và rồi cảm thấy vấn vương
Cầu tre, khóm trúc, con đường thân quen
Muốn vói lấy quả tim năm cũ
Thuở ngày xanh ấp ủ ngàn mơ
Đặt vào cái túi hồn thơ
Ngân nga dào dạt, lững lờ gió trăng
Cho quạnh quẽ khung tàn bóng xế
Thôi đợi chờ tiếng dế nỉ non
Chỉ còn trước cổng đầu thôn
Từ từ ló dạng ánh tròn sáng soi
Nàng thỏ thẻ “Người ơi”!”Người hỡi”!
Còn ở đây ta hỏi lại nàng
Có thu quét lá rụng vàng
Có bầu trống vắng, có đàn đứt dây?
Hay mượn gió, lùa mây chốn lộng
Khiến vô tình khuấy động dòng sông
Thuyền ta lướt giữa mênh mông
Bất ngờ phải chịu, bập bồng lắc lư
Để chiều nay thẫn thờ nẻo vắng
Một cái gì nằng nặng nhớ nhung
Kéo hồn lên cõi không trung
Nhìn về phương ấy…Nghe lòng buồn tênh!...
19/11/2017
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
09-04-2019, 06:11 PM
Lưu Luyến (2)
Cơn hè bỏng cháy bức hồn hoa
Chợt một chiều kia ánh dịu tà
Lãng đãng trôi về phơi mộng sống
Nhẹ nhàng, êm ả, cánh Thu xa!
Từng cơn gió lướt lay vương vấn
Lảy khúc du dương réo gọi hồn
Thương nhớ ngập tràn trên cánh mỏng
Êm đềm, tỏa sắc sáng chiều hôm
Có lúc mây xa lũ lượt về
Mịt mờ, vó ngựa, dặm quan khê
Hồn hoa chành chạnh niềm thao thức
Khe khẻ ngân nga tiếng hẹn thề
Những đêm trăng sáng tỏa lung linh
Sương đọng long pha nét hữu tình
E ấp bên ngàn cây cỏ lá
Dưới trời huyền diệu phả hương xinh!...
Lưu luyến ngập tràn đan ý thơ
Muôn vàn đượm thắm cuốn thành mơ
Thênh thang xoải cánh trời mây nước
Óng ả, mịn màng chuỗi mối tơ…
Nhưng rồi phiêu bạt bốn phương ngàn
Thu đến lại đi, lắm phũ phàng
Trăn trở, nhớ nhung thời hạnh ngộ
Bây giờ kết tụ, biến sầu tan
Mùa đông giá rét phủ lên hoa
Theo thắt, tái tê dáng ngọc ngà
Lạnh lẽo, ê chề bao khắc khoải
Nghẹn ngào, héo hắt, ngóng trời xa!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
11-04-2019, 04:15 PM
MÂY SƯƠNG
Tạo hóa an bày để vấn vương
Tình mơ, biển mộng tợ mây sương
Không gian trôi nổi về muôn hướng!
Trụ bóng âm thầm tụ dáng thương!
Người cánh chim trời. vụt lướt bay
Ngàn xa, biển nước, rượu men say
Còn ai, nhi nữ, khu vườn nhỏ
Lắm lúc trăng lòng vọng đó đây
Nẻo sống điệp trùng phủ lối quanh
Rừng cây phơi thắm sắc vàng xanh
Vô vàn suối biếc, dòng sông chảy
Nét vẽ cuộc đời, một bức tranh
Đổi thay mưa nắng chuỗi thời gian
Tác tạo, phai tàn, chuyện thế nhân
Xuân, hạ, thu, đông, lần lượt mãi
Dần theo ngày tháng, ảnh phù vân!
Bởi thế nơi nầy đẹp biết bao
Đàng kia buốt tái xé tim đau
Đan xen, pha trộn vòng luân chuyển
Khắp chốn giăng đầy vạn tỉ sao
Nhớ thương da diết với đau hờn
Đàn nhịp cung sầu trải bước chân
Lãng tử qua bờ không ngoảnh lại
Ô kìa! Bạc bẽo cánh mây tầng
Còn đây thao thức tiếng tơ lòng
Thuyền thả xa rồi, vọng ngóng trông
Bến nước, cầu ao, chờ đợi nhé
Quay về kết mộng trước mùa đông!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
13-04-2019, 01:08 PM
Giấc Mơ Nhớ Mãi
Dãy mây trăng trắng tận trời xa
Loáng thoáng đâu đây sắc ảnh ngà
Không có gió vờn vun vút mạnh
Chỉ ngàn êm ả nhịp ngân nga!
Lững thững bay bay nhẹ nhẹ nhàng
Mơ màng, dìu dặt cánh lâng lâng
Xanh lơ, vàng ửng cùng mây bạc
Bốn phía sao giăng một cõi tầng
Tâm hồn phơi phới đượm thanh tao
Nắng gió, sương ngàn phong vũ chao
Ở chốn phương nầy như vắng bặt
Chỉ niềm lai láng khẽ khàng dao…
Kìa ai tha thướt, sắc khuynh thành
Tơ lụa mịn màng vấn lượn quanh
Uyển chuyển, dịu dàng thân liễu mượt
Từ xa dần lại nhoẻn cười anh!
Chẳng nói, chẳng rằng với chẳng chi
Đưa bàn tay ngọc níu nhau đi
Về nơi cung điện hoa đua nở
Ngây ngất hương say trải mộng thì
Quay tròn vun vút đỉnh tầng mây
Ấm áp, êm đềm cạn chén say
Mây gió chập chờn trên sóng biếc
Dạt dào, trải cánh thẳng trời bay…
Đâu đây tiếng động kéo cơn mơ
Tỉnh giấc chập chờn, luyến ngẩn ngơ
Nàng hỡi! ánh hồng, trang mỹ nữ
Thôi rồi! Biến mất để chơ vơ!
Một lần kỷ niệm giấc duyên đêm
Da diết trào dâng vút vượt thuyền
Em đến tìm anh cho đỡ nhớ
Từ thời vạn kỷ rẽ chia uyên?!...
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
14-04-2019, 12:02 AM
Lạc Mất Tình Thơ
Em đầu đẳng, tôi đứng ở đầu đây
Vùn vụt đẩy, say bay hồn tuổi mộng
Chiếc đòn đưa, bềnh bồng khơi sóng dậy
Cho nỗi lòng nước chảy một dòng sông!
Giọng nói Bắc, tên Dung, xinh, duyên dáng
Nét hoa cười lai láng đổ vào tim
Mảnh trăng thanh im lìm nghe gió thoảng
Rồi âm thầm kết tụ chỉ tơ duyên
Lên đi anh! Ngồi kề “người ta” chở!
Đường Sài Gòn sáng tỏ dãy đèn đêm
Ngọn hiu hiu, lim dim theo hơi thở
Nỗi dạt dào rung cảm cận kề em
Đổi lại nhé! Chỉ anh, à! đạp số
Ta thay phiên dạo ngắm cảnh đô thành
Cặp bướm tơ long lanh vầng sáng tỏ
Dưới đêm vàng nhấp nhố chuỗi trong xanh!
Bàn tay nhỏ, xương xương mà thật ấm
Ấm tâm hồn, ấm thấm quả tim tôi
Rạp chiếu phim, em ơi Vương Vũ đấm
Mà sao như thăm thẳm bởi hồn trôi…
Biển cuộc đời chập chùng bao sóng lượn
Ngọn phong cuồng phất phưởng cận kề bên
Trở về quê lênh đênh ngàn gió chướng
Lạc nhau rồi chẳng hướng biết tìm em!
Có bao lần ghé lại đất đô thành
Nỗi nhung nhớ diết da bầu tâm sự
Nhưng mịt mờ phủ vây vầng trăng chạnh
Để suốt đời canh cánh mãi tình thơ!...
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
14-04-2019, 11:34 PM
Oan Uổng Một Cuộc Tình
Suốt mấy năm dài chẳng thể quên
Cánh thư lạ lẫm họ và tên...
Rồi tim thúc giục về bên ấy
Điểm thắm màu son một chữ tình!...
Để hoài vương vấn bóng hình ai
Da diết niềm đau giữa tháng ngày
Lặng lẽ âm thầm ôm nỗi nghẹn
Nhìn trời chầm chậm áng mây bay
Lại muốn thêm lần qua bển thăm
Hình như văng vẳng tận xa xăm
Vọng đưa ba tiếng “đừng đi nữa”
Bởi lửa giờ đây đã lụi tàn
Nếu như người ấy dạ chờ mong
Sao chẳng mực xanh trải tấc lòng
Địa chỉ còn kia, cầu nối nhịp
Vậy mà hờ hững nước trôi sông!
Chắc rằng em thật muốn quên tôi
Cũng tại vì đây có khoảng đời
Gối mộng canh trường trong bể ái
Nên đành vĩnh biệt thế mà thôi…
Xui chi lỡ tiếng nói bông đùa
Chớ thật nào giờ tôi vẫn chưa
Chỉ có mình em là tất cả
Êm đềm, dào dạt quyện cung mơ
Định số an bày chịu ức oan
Khiến cho vỡ nát một cung đàn…
Hoàng hôn trở lại thăm người cũ
Ôi hỡi! Thì ra…thuở ấy vẫn đợi chàng!
23/11/2017
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
17-04-2019, 06:20 PM
Cảm Nhận Tình Em
Gió rả rích đong đưa lất phất
Cảm, ho nhiều chẳng thật hồn nhiên
Sương rơi, giá lạnh ngoài hiên
Ủ ê, dã dượi, mơ duyên lững lờ!
Em khó chịu, dật dờ tâm trí
Bao nhớ nhung, đành chỉ ấp yêu
Thẫn thờ trên đỉnh cheo leo
Rúm co, bảng lảng, trăng treo nỗi niềm
Muốn dỗ giấc chăn êm, nệm ấm
Chìm trôi xa vạn dặm mà quên
Cóng tê, buốt rét đường tên
Vào nơi xương tủy, từng cơn vặn mình…
Nhưng trời xa, bạn tình đơn độc
Nghe nỗi niềm trằn trọc luyến lưu
Sao đành bỏ mặc sầu ưu
Để thơ ảm đạm, hắt hiu canh dài!
Ráng ngồi đó, dẫu nầy mệt mỏi
Sắc bơ phờ, nhức nhói chân tay
Cố làm một cánh hồn bay
Về nơi chốn ấy cho ai sưởi lòng…
Em yêu ơi! Trên dòng sông chảy
Tận đầu kia em thẩy chuyền phao
Mặc tình sóng vỗ, thuyền chao
Lắc lư, lảo đảo, lao đao chẳng hề
Tận tấc dạ, trăng thề dạo ấy
Sáng dần thêm, để thấy, để say
Uyên ương xoải cánh đường dài
Trôi theo ngày tháng thương hoài lòng anh!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
17-04-2019, 06:21 PM
Ngậm Ngùi Bên Ánh Lụn
Vội vã về sau hồi chiến trận
Để kịp nhìn ánh lặn rồi tan
Ngậm ngùi đưa tiễn hồn trăng
Rụng rơi biền biệt khuất dần xa xăm!
Em yêu ơi! Muôn phần thống thiết
Nỗi đau thương, da diết lòng anh
Cạnh bên thoi thóp lụn tàn
Tim tình tan nát, ngập tràn khổ đau
Sao chẳng cháy người vào khói lửa
Lại tìm nơi ngóng cửa u hoài
Đang tay ngắt đóa hoa lài
Làm cho vườn thắm từ nay lạnh lùng
Sông biển rộng chập chùng sóng vỗ
Thuyền ngược xuôi nhấp nhố trời mây
Khung xanh vạn cánh xa bay
Vẫn còn lững thững, mà đây nát bờ!
Cho suối lạnh thẫn thờ lữ khách
Bên vách buồn tí tách dòng tuôn
Héo hon ảm đạm trên đường
Đêm nhìn mây xám, uống sương canh tàn…
Em héo gầy, võ vàng thân xác
Anh tái tê, héo hắt tâm can
Hết rồi mơ mộng chứa chan
Cõi say lồng lộng ánh vàng thang thênh
Còn đâu nữa trăng lên đỉnh núi
Ấm bên nhau những tối cùng xem
Và nghe nhịp đập con tim
Ngân nga, xúc cảm bên thềm mộng mơ
Còn đâu nữa lững lờ sông chảy
Thuyền duyên ta bơi mãi trên dòng
Đong đưa, thổn thức tiếng lòng
Niềm yêu lai láng, mênh mông ngút ngàn…
Giờ đây chỉ có hai hàng
Uyên ương nhỏ giọt, muôn vàn xót xa!...
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
18-04-2019, 08:54 PM
Còn Ánh Của Em
Mấy hôm nay em đừ, em mệt
Thật rộn ràng bởi tết cận kề
Biết bao công việc bộn bề
Mà chân em bước, đường về quạnh hiu!
Cảnh của người thật nhiều gió mát
Ánh lại đầy vằng vặc sáng soi
Dẫu cho tay nặng thuyền bơi
Dưới bầu huyền diệu cũng vơi nỗi niềm
Còn em đây, bên thềm giá lạnh
Héo guộc gầy, canh cánh sầu ai
Đong đưa vàng lá rơi bay
Canh khuya chiếc bóng, niềm say hết rồi
Dòng sông đời cuốn trôi sắc thắm
Chuỗi thu mờ đăm đắm nhìn sương
Chỉ còn một chén quỳnh tương
Xa xôi vạn dặm trên đường mộng mơ!
Nên dã dượi, bơ phờ dễ đến
Để đêm sâu ngọn nến lu mờ
Cho trăng biến sắc thẫn thờ
Âm thầm lặng lẽ bên bờ non xa…
Đừng buồn nhé! Em à! Em hỡi!
Ánh dương đời diệu vợi còn đây
Dầu kia lưng cạn, không đầy
Nhưng còn xa cách, tháng ngày hồn thương
Nơi cõi lộng uyên ương quyện cánh
Vút trời cao lóng lánh ngàn sao
Bên nhau ấm áp, ngọt ngào
Cùng chung bến mộng dạt dào, vấn vương!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
19-04-2019, 09:29 PM
Nốt Trầm Cảm Xúc
Thắm thoát giờ đây quá lục tuần
Phong sương mấy độ phủ thanh xuân
Đêm nay lặng ngắm vầng mây bạc
Lững thững dần trôi cuối dãy tầng!
Hoa thắm hôm nào đã quá trưa
Ngàn hương theo gió rã bay đưa
Cánh dần khô tái sầu trong nắng
Một thuở đắm say chuyển dật dờ
Còn đâu những sáng vầng dương rạng
Ong bướm đâu đây lượn bóng vàng
Lởn vởn, đong đưa vờn sắc đượm
Tới lui, lảy nhịp khúc mơ màng
Những đêm ủ nụ dưới trăng thanh
Bốn phía sương pha đọng lá cành
Cảm xúc dâng tràn theo tiếng nhạc
Nầy hoa! Yêu ái của khung xanh!
Rồi chợt hôm nào chuyển giá đông
Tái tê, buốt rét trải giăng đồng
Biết bao sương muối trùm lên đóa
Bỗng thấy lạnh rồi, ai biết không?...
Thì ra hoa nở để rồi tàn
Lửa rực năm nào cũng nguội tan
Chầm chậm mây trôi về tít mãi
Đến đây rồi khuất nẻo phương ngàn
Còn gì để nhớ với mà thương
Chiếc bóng cô đơn giữa quạnh trường
Vương vấn, ngân nga hồn dĩ ảnh
Một thời rạng rỡ dưới mây sương
Tôi buồn, tôi nhớ, với tôi vui
Vì chỉ một thời lại sớm trôi
Và bởi, được lần khoe ửng sắc
Muôn đời kết tụ cũng bay hơi!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
20-04-2019, 09:47 PM
Để Lặng Lẽ Từ Từ
Trả Lại Em!
Đã mất nhau rồi, mất thật rồi!
Dòng sông hai ngả rẽ chia đôi
Bao nhiêu yêu dấu, bao nhiêu mộng
Chỉ một mà thôi, đốt hoặc vùi!
Chớ giữ làm gì để vấn vương
Cho khuya canh cánh ngắm hàn sương
Nhìn xem kết tụ, dần rơi rụng
Gợi giống tình tan khiến mãi buồn
Em về bên ấy cứ vui đi
Vì có hoài đâu sắc ảnh thề
Tạo hóa an bày luân chuyển mãi
Bèo mây tan hợp, lẽ phân ly!
Rồi đây ngày tháng em làm vợ
Sớm tối xoay tròn nghĩa sống chung
Ấm lạnh, vui buồn hay sướng khổ…
Còn đâu khoảng trống chạnh mông lung
Lối cũ đường xưa thời dĩ vãng
Rong rêu, cát bụi phủ lên dần
Bước chân điểm dấu phần duyên bạc
Sẽ tự âm thầm khỏa lắp tan…
Tôi muốn kêu trời! Một tiếng thôi!
Sao cho mật ngọt đọng bờ môi
Thoát bay, thoát sạch không còn nữa
Để khỏi dư hương quyện bóng người
Cho kể từ nay giữa trái tim
Cô đơn héo hắt được im lìm
Ấp ôm, phủ kín cung đàn cũ
Lặng lẽ từ từ trả lại em!...
27/11/2017
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
20-04-2019, 09:48 PM
Giữ Lại Đi Anh Để Có Mà…
Sao anh lại muốn trả cho em
Mật ngọt yêu đương của thuở nào
Suốt cả khoảng dài ta cạn chén
Đậm đà, ngây ngất dưới trăng sao!
Sao anh lại muốn đốt vùi đi
Lóng lánh trong veo dãy ánh thề
Từng tỏa khung trời gieo ý mộng
Lâng lâng, dào dạt phả bờ mi
Và sao anh lại muốn phôi phai
Giũ sạch con tim chuỗi tháng ngày
Ôm ấp, nâng niu ngàn nhịp đập
Êm đềm, rung cảm nhớ về ai
Nào của riêng em mà phải trả
Nào em đòi lấy lại đâu anh
Duyên tình tan vỡ đành cam chịu
Tất cả còn kia hãy cất dành!
Cho mảnh trăng xưa khỏi tủi hờn
Ẩn mình thu bóng khuất đầu non
Cho cơn gió thoảng đừng ngưng thổi
Rải rác lá vàng cản bước chân
Giờ đây em đã có chồng rồi
Hai nẻo cuộc đời đứa mỗi nơi
Khúc nhạc du dương thời dĩ vãng
Trở thành loãng tiếng lạc chơi vơi
Thôi thì kỷ niệm của năm xưa
Giữ lại đi anh để có mà
Những tối đêm đen, chiều nắng xế…
Cánh hồn bậu bạn ở trong ta!
28/11/2017
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
20-04-2019, 09:48 PM
BÊN LỀ HẠNH PHÚC
Gió lâng lâng níu kẻ lầm than
Dưới dạ cầu cao, thắt thẻo dần
Tuế nguyệt, phong sương, bầu bụi bậm
Bên lề hạnh phúc của trần gian!
Chẳng hiểu vì sao có cảnh nầy
Thân tàn, vỏ tạ, ngóng nhìn ai
Bằng hai khuôn cửa màu vô cảm
Sắc nhạt, không hồn, chẳng chút say
Trên kia óng ánh lượn muôn màu
Nhộn nhịp, dập dìu, chuỗi sóng dao
Lui tới rộn ràng trưa sớm tối
Nắng mưa mây chuyển thổi vờn chao
Chỉ ngắm, chỉ mơ, chỉ lạnh lùng
Gió đời ai thổi cánh ngàn tung
Còn đây thân mạc, thân bèo bọt
Hứng đám mây đen phủ tận cùng..!
Xuân sắp đến rồi, Tết rộn vui
Nhưng mà không có kẻ chơi vơi
Được vài bánh mức bên trà ấm
Chỉ muỗi, bờ sương, mịt tối trời…
Tình cờ xe chạy chậm ngang qua
Thấy cảnh tình ai, chạnh xót xa
Ai nẻo thênh thang về bốn cõi
Còn cây khô tím, tái đen da
Có phải tội đồ đang lẫn trốn?
Hoặc người côi cút tự chiều hôm?
Hay thân bệ rạc, thời lêu lổng?...
Tất cả nầy đây, một tủi hờn!
Chân cầu ngày tháng khuất hoàng hôn!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
20-04-2019, 09:49 PM
KHÍ PHÁCH
Trời dịu mát, ánh hồng thoảng nóng
Ngợp đóa vàng, sắc bóng hình Mai
Nhìn xem rộ nở ba ngày
Có ai hiểu thấu chuỗi dài phơi gan!
Xuân rực thắm trên ngàn hoa lá
Cảm lòng người, êm ả, chìm sâu
Đắng, cay, chua, chát, ngọt ngào
Suối nguồn thổn thức chảy vào, tim lay
Để ghi dấu tháng ngày đây đó
Bóng mờ thu vàng võ dưới trời
Nhặt từng chiếc lá khô rơi
Tủi hờn thân phận không lời ngày mai
Muôn sóng vỗ, ghịt xoay không vững
Chiếc thuyền nan lơ lửng, đong đưa
Cuồng phong chuyển mạnh cũng vừa
Tả tơi cánh bạc sớm trưa phũ phàng!
Tiếng chuông chùa bên làng thêm điểm
Kéo vọng sầu xao xuyến về đây
Cho thêm quằn quại lắc lay
Nỗi niềm khắc khoải phủ dầy tâm tư
Nào có đâu bến bờ để trụ
Chỉ yêu thương ấp ủ tim lòng
Trước cơn lồng lộng cuồng phong
Mảnh hồn mạnh mẽ trên dòng sông sâu
Dẫu đêm dài trải bầu sương lạnh
Ngày bủa vây canh cánh sầu ai
Hoàng hôn phơi trải u hoài…
Chưa lần chùn chí đường dài nấu nung
Ngày hôm nay tan vùng sương tuyết
Dãy không gian diễm tuyệt giăng đầy
Hương đưa ngát quyện nơi nầy
Phả cơn khắc nghiệt, trổi ngày phục sinh…
Gió thoảng nhẹ, thu hình nắng ấm
Lặng ngắm nhìn tươi thắm ngàn hoa
Biết bao rực rỡ, ngọc ngà
Đua nhau khoe sắc để mà tụ xuân
Đâu cũng đượm khắp vùng rộ nở
Sao thế nhân trăn trở, chọn Mai
Để làm một cánh hồn say
Phải chăng khí phách chuỗi dài phơi gan?!
Dập vùi chẳng quỵ Mai Vàng!
nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
20-04-2019, 09:50 PM
Nỗi Đau Đớn Tột Cùng Bởi
Sự Tàn Nhẫn
Ngươi tàn nhẫn! Thiệt là ngươi tàn nhẫn!
Lương tâm người đã quẳng mất đâu rồi?
Mặc tình ai chỉ biết có ta thôi
Bắt cóc trẻ tìm nơi mua để bán!
Chẳng hiểu được khổ sầu dâng ngút tận
Kẻ mất con uất hận tím bờ môi
Nào mặt mũi, nào tiếng khóc, tiếng cười…
Để giờ đây cả đời ray rứt mãi
Giấc mơ màng thoảng nghe và thoảng thấy
Đứa con yêu run rẩy sợ ngồi kia
Sắc bơ phờ, lấm lét lén nhìn qua
Khe khẻ gọi mẹ cha ơi! Đến cứu…
Ngày lại ngày mang nỗi niềm đau đáu
Chim nhốt lồng, cá chậu hẹp đường bơi
Con thể nào? Con hỡi! Hỡi con ơi!
Ôi! Lo lắng từng hồi lay gan ruột
Sáng trưa chiều thẫn thờ ôm nức nở
Héo hon dần, vàng võ, sắc màu thu
Cả bầu trời phủ kín dãy âm u
Bước trĩu nặng, vật vờ theo ngọn gió
Còn đâu nữa lăn xăn hình bé nhỏ
Đâu để bồng, để dạy, để cho thương
Chỉ giờ đây da diết nỗi đoạn trường
Chầm chậm đẩy bào mòn trong tấc dạ
Hẻm lớn nhỏ, xa gần… đều gửi mắt
Cõi lòng thì tan nát bởi ngàn đau
Con hỡi con! Con ơi! Con ở đâu?
Có hay biết vạn sầu cha với mẹ…
Thời gian chậm lững lờ trôi lặng lẽ
Bao năm dài ngấn lệ ướp bờ mi
Cả trăm lần nhìn vóc vạc đứa đi
Lan man nghĩ những gì coi có giống…
Cứ như thế hình hài cùng chiếc bóng
Đứa thơ ngây bé bỏng mãi chập chờn
Mỗi độ chiều canh cánh dưới hoàng hôn
Tiếng não nuột kêu con từ sâu thẳm!...
1/12/2017
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
20-04-2019, 09:51 PM
NỖI NIỀM LẶNG LẼ
Mới đó Hạ về sôi sục lửa
Rồi Thu bàng bạc khúc đăm chiêu
Đến Đông giá rét hồn tê tái
Nay lại Xuân tràn rực sắc yêu!
Cuộc đời cứ thế, cánh thời gian
Chầm chậm như mây tận chốn ngàn
Cứ mãi trôi hoài theo vạn kỷ
Chưa hề dừng lại cõi thênh thang
Để cho nhân thế muôn tâm sự
Giữa nẻo mông mênh mặt biển trời
Có cánh tay thần đưa của gió
Vui thì êm ả, giận cuồng tơi
Còn đây loáng thoáng chút xanh lơ
Mấy chục chậu mai tự bấy giờ
Thả nhẹ, bay xa nơi bến lạ
Xuân nầy còn lại bóng hồn mơ!
Có giống cuộc đời ta lắm không
Chuốt trau tự thuở buổi hừng đông
Nhưng chìm quạnh quẽ bầu trăng chết
Sắc thắm, hương ngàn cũng viển vông
Nên buồn, nên tiếc hoặc nên thương
Chiếc bóng, cầu treo, lắc đoạn trường
Tiếng hú, rừng hoang nơi lặng vắng
Âm thầm, trầm tịch ngắm mây sương
Cố nén trong tim một nỗi hờn
Tiếng lòng lai láng nhịp từng cơn
Ai vui xuân thắm, bầu thanh đãng
Ta khảy du dương tiếng nhạc đờn!...
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
20-04-2019, 09:51 PM
Gặp Lại Người Năm Xưa
Em ngồi trên chiếc Honda
Chạy qua chầm chậm để mà nhìn tôi
Môi hồng nhoen nhoẻn nụ cười
Dưới đôi mắt biếc…nói lời thân quen!
Bâng khuâng nghĩ ngợi cái tên
Một thời sớm vội tìm quên để đừng
Tủi cho cảnh sống nhọc nhằn
Cánh chim trôi giạt giữa màn tối tăm!…
Năm xưa sau chuyến bổ hàng
Xe đò bất chợt ngồi gần bên nhau
Lâng lâng liếc trộm hoa đào
Hồn mơ thoáng chốc dạt dào say sưa
À…à…Cô ghé về đâu…
Thêm… thêm… mấy tiếng, mấy câu những gì…
Áng mây giạt khỏi trăng thề
Long lanh phơi ửng, nẻo về lộ ra…
Thế rồi bỗng chốc phương xa
Cánh thư em gửi đến nhà thăm anh
Từ trong nhè nhẹ rung rinh
Tiếng đàn trổi khúc nhạc tình du dương
Chẳng màng cát bụi phong sương
Chẳng màng thân phận sang hèn làm chi
Chỉ cần một bịt thuốc rê
Chút tiền lộ phí…cũng phê... cũng mình
Nào hay cái chữ nhục vinh
Nào hay muốn có cái xinh…phải tiền!
Giờ đây em hỡi! Em hiền
Nhìn tôi chi nữa…Để phiền cho tôi!
1/12/2017
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
20-04-2019, 09:52 PM
CHUỖI MÙNG MỘT
Mùng Một! Ơ nầy! Các tụi bây
Đằng kia pháo nổ trước nhà ai
Đi xem sướng lắm hà hà nhé
Còn sót lượm về đốt đả tay!
Thoáng chốc mây dần lững thững qua
Xuân đi, hạ đến, chuyển thu tà
Rồi đông trôi nữa và đưa lại
Mùng Một muôn vàn nỗi xót xa
Dang dở mộng đời thả cánh bay
Bởi vầng mây ám trải dài tay
Phủ che kín mít bầu quang đãng
Mùng Một bên đường ngậm đắng cay
Cứ thế mà đi giữa nẻo đời
Dặm ngàn tuyết giá, cõi chơi vơi
Đôi chân nặng trĩu, hồn tê tái
Mùng Một nghẹn ngào, chỉ hỡi ơi!
Lặng lẽ âm thầm dưới bóng đêm
Lắng nghe khe khẻ tiếng con tim
Dẫu cho tan tác, không lùi bước
Mùng Một thu hình định chữ kiên
Sáng nắng, chiều mưa lắm tảo tần
Tả tơi, khói lửa dập vùi thân
Canh sương thao thức, niềm u ẩn
Mùng Một then cài, chẳng thở than
Dưỡng chí, rèn tâm trước sóng ngàn
Chực chờ, phủ chụp mảnh thuyền nan
Biết bao cuồng nộ lần qua được
Mùng Một bây giờ ló dạng Trăng!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
20-04-2019, 09:53 PM
Một Thoáng Đong Đưa
Từ khi cánh tung bay vào cõi mộng
Chưa một lần chiếc bóng phải dừng tay
Vươn dài ra nắm bắt một vầng mây
Thả lên đó mơ say về viễn xứ!
Bỗng sáng nầy nghe như niềm tư lự
Nỗi đăm chiêu bàng bạc nẻo xa xôi
Tiếng tấc lòng khuấy động mắt, bờ môi
Bao nghĩ, thấy để rồi đan khép kín
Khung xoải cánh chẳng từng phen bịn rịn
Đeo gươm thần ngang dọc cõi trời mây
Thế mà nay xúc cảm, thoáng chùn tay
Vói sau rút, loang hoài không sắc ảnh
Đây có phải ngậm ngùi nhìn trăng chạnh
Nghẹn lu mờ ánh tỏ bởi mưa sa
Hay mỏi mê trước ngút ngàn biển cả
Vạn sóng cồn nghiệt ngã mãi vờn theo!
Cho da diết, thẫn thờ, khô úa héo
Như bã buồn, thắt thẻo cuốn tâm tư
Bao lần gom tiếng lộng kết vào thơ
Rồi loãng nhạt từng giờ trong khắc khoải…
Chợt đâu đây âm vang xa vọng lại
Vì sao hồn bảng lảng nét phôi pha?
Vì sao hồn dờ dật nhịp đàn ca?
Để ước hẹn biến ra vầng mây khói…
Phong vũ hỡi! Mênh mông ngân tiếng nói
Như suối nguồn lai láng chảy tâm can
Dẫu xuân về thao thức, chút mênh mang
Lời năm cũ, đá vàng không thay đổi
Đường diệu vợi, thênh thang luôn chuyển tới!...
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
20-04-2019, 09:55 PM
Một Thoáng Đong Đưa
Từ khi cánh tung bay vào cõi mộng
Chưa một lần chiếc bóng phải dừng tay
Vươn dài ra nắm bắt một vầng mây
Thả lên đó mơ say về viễn xứ!
Bỗng sáng nầy nghe như niềm tư lự
Nỗi đăm chiêu bàng bạc nẻo xa xôi
Tiếng tấc lòng khuấy động mắt, bờ môi
Bao nghĩ, thấy để rồi đan khép kín
Khung xoải cánh chẳng từng phen bịn rịn
Đeo gươm thần ngang dọc cõi trời mây
Thế mà nay xúc cảm, thoáng chùn tay
Vói sau rút, loang hoài không sắc ảnh
Đây có phải ngậm ngùi nhìn trăng chạnh
Nghẹn lu mờ ánh tỏ bởi mưa sa
Hay mỏi mê trước ngút ngàn biển cả
Vạn sóng cồn nghiệt ngã mãi vờn theo!
Cho da diết, thẫn thờ, khô úa héo
Như bã buồn, thắt thẻo cuốn tâm tư
Bao lần gom tiếng lộng kết vào thơ
Rồi loãng nhạt từng giờ trong khắc khoải…
Chợt đâu đây âm vang xa vọng lại
Vì sao hồn bảng lảng nét phôi pha?
Vì sao hồn dờ dật nhịp đàn ca?
Để ước hẹn biến ra vầng mây khói…
Phong vũ hỡi! Mênh mông ngân tiếng nói
Như suối nguồn lai láng chảy tâm can
Dẫu xuân về thao thức, chút mênh mang
Lời năm cũ, đá vàng không thay đổi
Đường diệu vợi, thênh thang luôn chuyển tới!...
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
20-04-2019, 09:56 PM
ĐƯỜNG XƯA LÁ ĐỔ
Ta gặp nhau giữa mùa nắng nóng
Dưới phượng hồng núp bóng giờ chơi
Thuở trăng ló dạng khung trời
Từng cơn gió thổi, đẩy dời mây ra!
Bầu thanh đãng, sắc ngà trải rộng
Cõi không gian lồng lộng ngút ngàn
Đôi tim dào dạt, mơ màng
Từ trong sâu thẳm cung đàn nhẹ ngân
Lời ước hẹn, bao lần trao gởi
Bến tương lai vời vợi lần đi
Nấu nung kết bóng nguyện thề
Mênh mang biển sống, cùng về nắm tay
Ươm trồng mộng, tôi mài đèn sách
Đại học rồi khoảng cách không xa
Còn em bóng tối phủ tà
Bút nghiên xếp lại, tiếng ca u hoài!
Nào ngờ đâu, đắng cay, héo hắt
Em lấy chồng, tôi nát tâm cang
Mây trôi, ánh giạt phũ phàng
Cho đêm ảm đạm, ngỡ ngàng hồn sương
Ngày mấy lượt trên đường lá đổ
Ôm nỗi niềm trăn trở, buồn tênh
Còn đâu thương nhớ mông mênh!
Còn đâu ngày tháng thang thênh mộng tình
Giờ nẻo vắng riêng mình thổn thức
Khảy âm thanh điệp khúc sầu ai
Thời gian là chuỗi *** may
Luyến lưu, vương vấn ghịt hoài gót chân!...
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
20-04-2019, 10:01 PM
Anh Thương
Anh thương đôi mắt sáng long lanh
Ngả hướng, nhìn về phía của anh
Man mác nỗi buồn loang diệu vợi
Như tìm gì đó tận xa xăm…
Anh thương vầng trán phủ làn mây
Ẩn chứa thông minh, khéo léo đầy
Biết hái sao trời thêu gối mộng
Biết dùng mật ngọt tạo men say
Anh thương suối tóc xoả ngang lưng
Lất phất bay bay đậy má hường
Chan chứa êm đềm, muôn thắm thiết
Toả ngàn ấm áp đẩy hàn sương
Anh thương vòng nguyệt dáng cong cong
Nửa khuất một bên, nửa trọn vòng
Tợ nết na thuần nhưng kín giữ
Tâm hồn ý sống vẹn thanh trong
Anh thương tim tím ửng bờ môi
Đầy ấp yêu đương với nụ cười
Dành sẵn cho tình leo đỉnh tận
Tắm bầu lộng gió, hái trăng soi
Anh thương thanh tú ảnh hình em
Đằm thắm, đoan trang, nét dịu hiền
Một khối chung tình son sắt mãi
Trước cuồng phong vũ chẳng chao nghiêng
Vậy mà! Tất cả những anh thương
Chẳng thể cầm lên đặt sát gần
Để suốt chuỗi dài vương vấn nhớ
Đêm đêm thao thức, nỗi bâng khuâng...
20/4/2019
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
22-04-2019, 09:28 PM
GIÂY PHÚT CHƠI VƠI
Dòng sông xanh lững lờ con nước chảy
Theo bốn mùa cứ mãi ngược rồi xuôi
Lúc chập chùng, ào ạt cuộn vờn bơi
Khi phẳng lặng, im hơi từng bọt trắng!
Những đêm sâu, không mây, trời lộng ánh
Gió đưa cành lấp lánh giọt sương pha
Khách mơ trăng dạt dào trôi êm ả
Rồi nhẹ nhàng trổi nhịp vút bay xa
Khi mưa sầu khuất bóng, nghẹn lời ca
Bao ảm đạm phủ trùm lên cỏ lá
Hoà lệ mờ đang ngậm ngùi lã chã
Kết tụ thành buồn bã trải canh thâu…
Chiều hôm nay tôi nghe niềm đau đáu
Bài thơ tình nắn nót để cho ai?
Bởi xa xăm héo mòn ôm buốt tái
Có cảm rung dịu ái, tiếng lòng ngân?
Nhìn trăng treo vương vấn, nỗi bâng khuâng
Thương hồn ngọc nhạt tàn vây phủ xám
Để khung xanh ánh vàng rơi tan loãng
Rồi dật dờ, héo hắt dãy mờ đen
Có lẽ đời sẽ buồn nếu không đêm
Thiếu vầng sáng đong đưa niềm thổn thức
Cho tẻ quạnh biến thành cơn day dứt
Mất cung đàn khảy khúc nhớ yêu thương…
Chân lặng lẽ thong dung bước trên đường
Cặp hai bờ cây cành giăng rậm lối
Trời loáng thoáng chập chờn phơi ảnh tối
Vẫn âm thầm đi tới, đuốc cầm tay!...
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
24-04-2019, 06:28 PM
HỒ THU GỢN SÓNG
Chẳng nói, chẳng rằng em khuất lơ
Làm cho vàng võ cánh hoa mơ
Trăng sương mấy độ ta thao thức
Nắn nót, nâng niu, dõi đợi chờ!
Ngày tháng trôi dần dưới bóng mây
Tình thơ, ý nhạc tụ thành cây
Cây thương, cây nhớ, cây tình ái
Nở đóa hương lòng vạn thắm say
Đất, nước đủ đầy với dưỡng sinh
Bàn tay cầm nắm tấm chân tình
Nắng mưa, khô đẫm lo vun xới
Sớm tối, thâu canh trọn bóng hình
Trông ngày ấm áp, lá xanh tươi
Óng mượi thân xinh dưới ráng trời
Duyên dáng khoe mình thân lắc nhẹ
Nhánh cành trổ nụ trải niềm vui!...
Vậy mà oi bức với mưa sa
Lung lắc, đong đưa dáng ngọc ngà
Khắc khoải, dật dờ tim mộng ái
Để mờ, bảng lảng mảnh trăng thoa
Tôi biết yêu ai là chuốc đau
Bước dài nâng chén rượu thu sầu
Hồn uyên lạc nẻo mang nhung nhớ
Lặng lẽ, cô đơn thả nhịp cầu
Vì sao ánh loé tận nơi nầy
Để kẻ đang buồn, ngậm đắng cay
Lãng đãng, mơ màng nơi viễn xứ
Chờ cây lắm gió nở hoa say!...
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
25-04-2019, 12:44 AM
Tự Tình Khúc
Vì sao anh lại u buồn
Trầm ngâm tư lự bên đường quạnh hiu
Trở trăn, thao thức, đăm chiêu
Và rồi thơ thẩn, liêu xiêu nỗi niềm?
Phải chăng thiếu thốn, nghèo hèn
Khiến cho lo lắng triền miên kéo dài
Tối tăm phủ kín khung trời
Giữa bầu trống vắng, chơi vơi một mình?
Hay là vướng sợi tơ tình
Để hoài tưởng nhớ bóng hình xa xăm
Sớm hôm lặng lẽ âm thầm
Thu hình mượn khúc cung đàn phôi pha?…
Hỡi hồn ở tận trong ta!
Cứ thêm lảy nhịp ngân nga tiếng lòng
Trước cơn sóng gió phũ phàng
Mảnh thuyền đơn độc chỉ còn có ngươi
Quyện hòa kết chặt mà thôi
Sẻ chia ấm lạnh cảnh đời nắng mưa
Những khi giá lạnh canh khuya
Nhẹ nhàng, êm ả, tỉ tê ngọt ngào…
Bởi đang lững thững qua cầu
Chợt cầu gãy đoạn để sầu con tim
Tâm tư canh cánh nào yên
Ngại mây kéo đến trùm đen lối về
Khát khao ngắm ảnh trăng thề
Giờ đây khựng bước, não nề tâm can
Vấn vương, lưu luyến ngày xanh
Bâng khuâng tấc dạ, ngập tràn xót xa!...
5/12/2017
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
26-04-2019, 01:03 PM
LANG THANG TÌM KHUÂY LÃNG
Chiều bước chân dài trên xóm quê
Ngắm nhìn đồng ruộng trải lê thê
Trên cao một sợi màu trăng trắng
Tận tít xa xôi hướng nẻo về!
Lác đác bên sông mấy dãy nhà
Khói lam ai thổi cuộn bay ra
Hoà theo mây loãng về xa thẳm
Tiễn nắng hoàng hôn sắp lặn tà
Trên đường nhè nhẹ gió đưa hương
Lúa cắt, đồng khô nét đoạn trường
Uất nghẹn hay hờn thoang thoảng toả
Dạt dào, lãng đãng khách sầu sương
Cầu gòn ngã sấp níu hai bờ
Thả giấc ngủ dài suốt tuổi mơ
Đổ chết mà không đành thật chết
Đầu kia ráng bật chút xanh lơ
Tôi chậm đi qua, ngoảnh lại nhìn
Nghe lòng cảm xúc bức tranh xinh
Nơi đây êm ả đàn ru ngủ
Còn ở nơi tôi quá xập xình
Dòng sông trước mặt vẫn âm thầm
Xuôi ngược quay vòng mãi tháng năm
Như đã cam tâm phần định mệnh
Tối nay rút cạn để mai dâng…
Gởi lại nơi nầy thoáng lắt lay
Giúp phôi nhạt bớt nỗi *** may
Trở về tiếp tục hồn trên giấy
Trải mộng mơ ngàn một kiếp bay!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
27-04-2019, 12:56 PM
Chỉ Chút Nữa Thôi
Lại Quá Tầm
Chỉ chút nữa thôi, chẳng có gì
Rủi ro phủ chụp đến người đi
Thì trăng đâu vỡ, tình đâu chết
Khiến mãi lòng ta nghẹn nhớ về…
Chỉ chút nữa thôi, chẳng thể nào
Trọn đời héo hắt bởi niềm đau
Cứ đeo đẳng bám theo ngày tháng
Níu ghịt hồn em đáy mạch sầu
Chỉ chút nữa thôi, chốn cuộc đời
Có nào em bị lạc chơi vơi
Khó khăn, vất vả, từng hai buổi
Tần tảo, cần lao suốt khoảng thời
Chỉ chút nữa thôi, chẳng lạnh lùng
Đẩy em văng xuống giữa mênh mông
Lênh đênh, chới với theo làn sóng
Buốt lạnh đờ thân quyện hãi hùng
Chỉ chút nữa thôi, khỏi một chiều
Đôi mình đối diện, nỗi buồn hiu
Dòng châu tức tưởi rơi tầm tã
Khi hiểu vì sao rụng cánh diều!…
Anh sẽ đủ tiền, lễ cưới em
Chỉ hồng kết chặt mối lương duyên
Thì đâu có cảnh giờ đây phải
Muốn gọi mình ơi!...Chẳng thể mình!
Cái “chút nữa thôi” quá khỏi tầm
Để hoài vương vấn mảnh trăng thanh
Rồi nay dưới bóng hoàng hôn đổ
Gặp lại, trào dâng…cũng đoạn đành!...
6/12/2017
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
28-04-2019, 08:38 PM
TIẾNG VỌNG MỘT THỜI
Thuốc hút! Kim chỉ! Đá lửa! Hộp quẹt!.......đây!
Tiếng rao lồng lồng…
Khuấy động dòng sông
Người trai trẻ bềnh bồng trên sóng nước!
Chàng khôi ngô
Nắng mưa phơi bóng mượt
Nét kiêu hùng, chí vượt nẻo gian truân
Ánh ửng sáng đẩy trôi dòng ngấn lệ
Xá gì đâu ráng xế phủ ngày xuân
Vô tư, chẳng bận, chẳng từng
Lửa lòng để sưởi, để hừng cho ai
Ngày rong ruổi đường dài
Đêm trăng đơn treo khung cửa
Sách cầm tay
Trầm ngâm từng nét chữ
Quên nỗi niềm lữ thứ cuộc chơi vơi!...
Anh ơi! Anh ơi……
Tiếng gọi níu chèo bơi
Kéo mênh mang từ cõi rộng
Về bóng hồng đang ngóng đợi bên sông
Nàng thôn nữ tuổi độ xuân thì
Đôi mắt biếc nghĩ gì
Sao như màu e thẹn?
Môi ngập ngừng…
Thỏ thẻ…bán cho em
Hai ống chỉ…thêm… bao kim
Miệng nói mà lóng lánh cả đôi huyền
Môi chúm chím kéo dài lưu với luyến!...
Ghe rời xa
Dư âm còn xao xuyến
Gợn nhịp cồn phủ hẹn buổi hôm nao…
Ba năm khó nhọc cần lao
Ba năm dào dạt biết bao nỗi lòng…
Mây đen cuộn đến dậy cuồng phong
Cuốn tuổi thanh xuân thảy xuống dòng
Mặc chiếc phiêu bồng theo khói trắng
Mấy mươi cây số sớm chiều rong
Thuở ấy sương giăng phủ mịt mờ
Trôi về đồng ruộng, cất trang thơ
Vô tư chất ngất hồn sĩ khí
Thanh thản, thong dung lượn bến bờ!
Hai năm phong vũ cuộn ba đào
Cộng với ba mùa sóng lượn chao
Ướt đẫm cơn mưa rồi bỏng nắng
Cây xanh ngày tháng gió giông dao
Vô tình, lặng lẽ cánh chim xa
Chẳng bận lay cành, rít thổi qua
Sáng bật cánh ngàn vun vút vượt
Trưa bờ thanh vắng giở cơm ra
Đánh chén no nê duỗi giấc dài
Thả hồn chìm mộng khuất trời mây
Lắc khua xào xạt cành đâu đó
Tỉnh dậy vươn vai, tiếp tục chài…
Chiều nay lững thững ánh về tây
Lãng đãng bên thềm thả bóng bay
Tiếng vọng xa xăm thời dĩ vãng
Như buồn, như nhớ với như say!
Kỷ niệm một thời xuân trẻ!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
29-04-2019, 10:32 PM
CUNG ĐÀN LỠ NHỊP
Đêm qua nhẹ khảy một cung đàn
Cảm thấy không còn đượm tiếng ngân
Bởi tại dây chùn hay cứng ngón
Nên thành chan chát một âm vang!
Cho khuya lạnh lẽo áng mây giăng
Che phủ trăng treo, ánh nhạt tàn
Con nước dòng sông chìm bóng tối
Chập chờn gờn gợn sóng lăn tăn
Đìu hiu cảnh vật lại thêm buồn
Lặng lẽ bên bờ lá nhỏ tuôn
Giọt lệ lăn dài trên cỏ đất
Chìm sâu khuất dạng dưới màn sương
Vì đâu còn nữa thuở cây xanh
Sáng sớm vươn vai trổ nhánh cành
Năm tháng phơi mình trong nắng gió
Tan rồi sắc thắm nét đan thanh!
Giờ đây mây giạt cuối chân trời
Chầm chậm không gian cuốn lại rồi
Vầng ửng hừng đông bầu ánh rạng
Đem về cất kỷ nẻo xa xôi…
Cảm bến sông xưa ngóng vọng miền
Tháng ngày mờ nhạt ánh mơ duyên
Chạnh lòng năm cũ, lay trăn trở
Muốn buổi chiều nay thả mộng thuyền
Nhưng chẳng trổi lên khúc ngọt ngào
Bởi tàn canh lạnh, tối mờ chao
Cóng tê, sương giọt loang vào điệu
Êm ả, du dương chẳng thể nào
Thôi đành cuốn lại mảnh hồn dao!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
01-05-2019, 01:32 PM
NỖI NIỀM CỦA ANH (2)
Em nhỏ giọt lòng qua mấy câu
Kèm bài thơ cũ thuở mưa ngâu
Dưới chiều rả rích mùa thu quạnh
Tím lại lòng anh, khúc nghẹn ngào!
Em à! Một đời định mệnh kiếp lênh đênh
Năm tháng, đêm ngày chảy bốn phương
Cũng khắc thang thênh dừng đứng lại
Dòng sông chuyển hướng ngược xuôi lên
Trăng thanh lúc tỏ lại khi mờ
Khách bến buổi đầy, bửa vắng trơ
Quả chín mịn mềm, thi vị ngọt
Hôm kia cũng cứng, cũng xanh lơ
Làm sao tròn mãi hỡi người thương!
Vầng sáng đâu giăng suốt đoạn đường
Vắng lặng canh khuya luôn vọng lại
Côn trùng non nỉ, giọt sương buông!
Bởi có âm vang điệp khúc đời
Mới nghe tiếng lộng cõi chơi vơi
Mới lâng nguồn cảm từ sâu thẳm
Mới hiểu buồn đau đã mất rồi
Anh chẳng tô son, vẽ thắm màu
Đâu đem ngọn nến đốt vì sao
Đâu mang thử thách trèo lên ngọn
Đâu nỡ cho em đổ lệ sầu
Chỉ sợ canh khuya cứ mãi đàn
Mê hồn, chìm đắm, nhạt tình trăng
Để vầng lóng lánh soi muôn nẻo
Lặng lẽ bên sông, khuất nhạt tàn!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
03-05-2019, 06:50 PM
Một “Gánh Hát” Phũ Phàng
Thong thả ta đi giữa chợ đời
Ngắm nhìn thế sự chuyện buồn vui
Lắm khi xúc động vì cao cả
Rồi cũng bao phen thấy nực cười!
Đen trắng, vàng thau lẫn lộn nầy
Trên thì ngon ngọt, dưới luồn tay
Miệng mồm sơn phết điều nhân ái
Còn cái bụng kia hiểm chứa đầy
Khoác lác phô trương cái nghĩa tình
Ru đàn ai đó trọn niềm tin
Làm thân khuyển mã vun bồi đắp
Lầm lỗi không cân, cứ "tử hình"!
Chỉ biết có mình, giữ thế nghiêm
Mong cầu “gánh hát” được bình yên
Mặc cho tức tưởi hay đau khổ
Nhục nhã ê chề bóp quả tim
Của kẻ một thời cảm gió mưa
Tận tình gắn bó, sớm chiều trưa
Muốn “đoàn diễn xuất” thêm giàu mạnh
Mệt mỏi bút nghiên cả bốn mùa…
Ôi thôi! Bất nhẫn với vô tâm
Được đậy kín bằng dãy ánh trăng
Huyễn hoặc, gây mê hồn mộng sĩ
Lạc lầm chân bước té cầu thang
Để nghẹn âm thầm theo chuỗi sống
Còn đâu phẩm giá nữa mà mong
Suốt đời da diết ôm quằn quại
Uất hận trào dâng nát cõi lòng!...
8/12/2017
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
03-05-2019, 06:51 PM
LƠI ĐÀN GIEO HẠT
Gió thổi về đây mấy dãy thơ
Cuốn trăng nhạt ánh quyện mây mờ
Chung bầu ảm đạm, treo sương bụi
Lất phất canh khuya lắc dật dờ!
Cho đêm vắng lặng lại thêm buồn
Lạnh lẽo đệm vào điệp nỉ non
Tiếng dế sầu ai bên kẻ đá
Để thành héo hắt, ướp băng trơn…
Nhớ chiều hôm ấy dưới mưa rơi
Chiếc bóng bâng khuâng bước nẻo đời
Lặng lẽ, ưu tư nhìn nắng tắt
Nghe lòng quạnh quẽ nghẹn chơi vơi
Thả cánh bồng bềnh giữa lộng vang
Tìm vơi nhung nhớ thuở ngày xanh
Vó câu vạn dặm, bao xuân mộng
Một sớm ly tan trước phũ phàng..!
Gặp gỡ ai kia cũng nỗi niềm
Mùa thu phủ kín cả con tim
Hồn thương tao ngộ đây duyên phận
Hai quả thương đau kết mộng thuyền
Bên bờ suối vắng giữa canh thâu
Nhạc trổi du dương điểm thắm màu
Chén rượu hồng đào chung nốc cạn
Non xanh, biển hẹn nguyện cùng nhau
Tôi khắc tim tôi một chữ thương
Muốn đêm còn mãi mảnh trăng son
Lơi đàn, ra đất, tay nâng cuốc
Vun xới, gieo đây một hạt tròn!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
04-05-2019, 06:05 PM
Nếu Đó…Chỉ Là Thơ
Giả sử một ngày cạn tiếng yêu
Nào thương, nào nhớ…được bao nhiêu
Giờ đây thành khói hoà chung xám
Tan giữa không gian dưới bóng chiều
Em có đau không, có tiếc không
Một thời thuyền mộng lướt dòng sông
Chở đôi thân thiết vào êm ả
Chầm chậm thời gian đến bến lòng?
Có nghe da diết niềm vương vấn
Ảnh bóng yêu đương những lúc gần
Thắm đượm, ngọt ngào treo giọng nói
Đậm đà hương vị quyện mơ xanh
Có chiều tắt nắng ở ngoài kia
Thơ thẩn, bâng khuâng ghị bước về
Rau củ đến mùa thôi mặc kệ
Chỉ sầu hướng vọng kéo lê thê…
Đêm đêm giấc ngủ được ngon say
Hay trở trăn kia ghịt níu hoài
Canh cánh dạ hờn ôm giá lạnh
Vật vờ, nghiêng ngả cõi tầng mây?…
Còn tôi có lẽ chẳng hơn em
Thui thủi thâu canh dưới ngọn đèn
Thao thức lật tìm trong ký ức
Hoặc ngồi lặng lẽ để nghe tim
Thổn thức nhịp đều nỗi luyến lưu
Gần ba năm trước giữa mùa thu
Lang thang ảo ảnh, đi vào lộng
Gặp gỡ, tơ duyên kết đợi chờ…
Thật buồn nếu đó…Chỉ là thơ!
9/12/2017
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
04-05-2019, 06:06 PM
LÌA QUÊ TRỞ LẠI ĐÔ THÀNH
Cuồng phong tan tác cuốn về quê
Dãy đất đỏ phèn cạnh sát đê
Một mảnh giang san nho nhỏ gọn
Từ nay gói chặt chuỗi lê thê!
Giữa mùa lũ lớn, nước dâng cao
Lạnh lẽo, tay rung chẳng nghẹn ngào
Mò mẫm nạy nâng từng cục một
Nền khô thoáng chốc nổi lên mau
Làng quê xúm xít đượm ân tình
Tổ nhỏ đây rồi, cũng khá xinh
Mưa nắng lội lầy không sợ nữa
Qua đi lư lắc cánh lênh đênh
Lưới câu chuẩn bị tự hồi trưa
Dế dán, côn trùng đã khéo lo
Ráng tắt, tung hoành thân sát thủ
Một vùng khuấy động đến khuya lơ!
Hừng sáng, đường chim cứ vét gom
Cá đen, con rắn, thiếu con tôm
Dính dây, mắc kẹt, hung hăng giãy
Vạn thắng đem về, những bát cơm
Bốn mùa cứ thế, nhẹ nhàng trôi
Gieo hạt, trồng cây, trổ quả đời
Gói gọn đồng khô, mùa nước nổi
Một bầu, êm ả, lá hoa rơi
Nhưng ở nơi nầy có thiếu chăng?
Trăng vàng lộng ánh với mây xanh
Muôn màu óng ả dòng xuôi ngược…
Điểm thắm tô bồi khách thế nhân
Tôi trầm, tôi nghĩ… để lui chân!
Kỷ niệm một thuở long đong!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
05-05-2019, 11:15 PM
CUNG ÁI
Mấy bửa hôm rồi dạ xốn xang
Lỡ đưa tay vướng ánh trăng thanh
Cho quầng u tối ngang qua cửa
Dờ dật tâm tình kẻ ngắm trăng!
Thắm thoát trôi qua cận bốn mùa
Từng đêm hồn ái tắm sương khuya
Nở hoa lưu luyến, loang hương ngát
Ngây ngất, đê mê, giạt áng mờ
Niềm thương, nỗi nhớ nhẹ len sâu
Tận đáy giếng lòng, ngược vút cao
Vạn dặm xa xôi, gần gũi tấc
Nầy trông, đó đợi, sóng trùng dao
Đậm khắc yêu đương một ước nguyền
Cánh ngàn hai mảnh nối tơ duyên
Dẫu khung ảo ảnh hay bầu thật
Biển rộng, sông xa, một hướng thuyền!
Chẳng là gió thổi lướt qua nhanh
Một phút đong đưa giỡn lá cành
Chẳng dãy mây ngàn trôi lãng đãng
Để rồi khuất bóng tận phương xanh
Chẳng cánh lang thang ghẹo nắng hồng
Sáng nam, chiều bắc, tối giương đông
Tây bay chao lượn nơi vườn thắm
Lững thững, lăn tăn gợn sóng lòng
Cung mộng hôm nào ta đắp xây
Rực hừng lửa ái với đôi tay
Tay ôm nương tử, tay gieo hạt
Nắn nót yêu đương, đợi tháng ngày!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
06-05-2019, 12:29 AM
CẢM NHỚ DƯỚI HOÀNG HÔN
Con út gia đình, Cha Mẹ thương
Êm đềm, lững thững, ít bâng khuâng
Vô tư khoe sắc, bao mong đợi…
Gởi lại, ra đi suốt nẻo đường!
Nhà rộng, phòng riêng đã chẳng còn
Theo anh, làm vợ dưới mưa trơn
Chim bay thong thả khung trời rộng
Lẩn quẩn giờ đây giữa cuộn tròn
Trắng tay bươn chải cuộc mưu sinh
Cuốn cất thời gian kỷ niệm tình
Bến cát, công viên, thời quyện bóng
Trưa hè, vườn vắng, gió lung linh…
Cả ngày bận bịu, với lo toan
Cảnh sống vợ chồng quá héo hon
Quần quật, nắng mưa anh lặn lội
Còn em khói bếp đến chiều hôm!...
Ba năm thoáng chốc cũng trôi qua
Vườn ái đôi ta nở đóa ngà
Con gái đầu lòng, ôi thắm thiết!
Tình Cha, nghĩa Mẹ phủ hồn hoa
Có lúc nghĩ rằng một quả thôi
Để không mất mát của con tôi
Muôn ngàn sắc thắm trong khung rộng
Chiếu trọn về đây một ánh ngời
Rồi chợt suy tư trước nỗi niềm
Ngày chiều nắng tắt, phủ màn đêm
Mênh mông, con chỉ thân cô độc
Ảm đạm, hắt hiu một ánh đèn!
Sanh thêm đứa nữa để đường đời
Khi Vợ chồng mình đã vút khơi
Biển sống thênh thang ngàn sóng gợn
Máu hồng giọt để chẳng đơn côi
Từ đó khó khăn thêm chất chồng
Thuyền ta lư lắc mãi trên sông
Bao phen giông lớn đong đưa mạnh
Suýt mấy lần nghiêng lật xuống dòng…
Hôm nay đứng ngắm ánh hoàng hôn
Hai đóa vườn xuân đã nở tròn
Tận đáy tim sâu anh cảm động
Một đời em sáng mảnh trăng son!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
06-05-2019, 12:30 AM
THÀ LÀM LAM KHÓI
Dòng sông xanh chảy qua vạn nẻo
Dãy thênh thang gọi réo trùng dương
Đoạn cong trăn trở vấn vương
Khúc rơi cõi vắng buồn thương khuất tàn!
Nơi biển sống muôn ngàn thổn thức
Bao nỗi lòng náo nức mừng xuân
Bao niềm cảm xúc, bâng khuâng
Bao mơ, bao mộng, một lần mà thôi…
Để ai ngất, đầy vơi rượu ấm
Để ai sầu đứng tắm sương rơi
Để ai ngon giấc ầu ơi
Để ai ảm đạm tả tơi tâm hồn
Để ai phải khóc hờn nuốt hận
Để ai đời lận đận gió mưa
Để ai lau lệ canh khuya
Để ai túy lúy, đường về ngã nghiêng..!
Bên khung cửa, man miên làn khói
Cánh lam chiều diệu vợi lờ trôi
Say bay một thoáng mà thôi
Cũng rồi tan loãng giữa trời mênh mông
Dẫu số phận, nhưng dòng vẫn lượn
Cơn thổi qua chuyển hướng phiêu bồng
Gởi mây, gởi gió tiếng lòng
Cho thân viễn mộng phải không tủi hờn
Mãi đi khói! Cứ vờn đi khói
Bởi chiều tà tăm tối chập chờn
Thà làm chút xám hoàng hôn
Còn hơn bó gối nghe đờn hắt hiu!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
09-05-2019, 12:57 AM
BIỂN GIỐNG NHƯ AI
Rộng mênh mông, ngút ngàn diệu vợi
Trải tấc lòng phơi phới đong đưa
Thân soi tuế nguyệt bốn mùa
Chịu bao phong vũ, nắng mưa phũ phàng!
Nỗi xúc động, dâng ngàn lượn sóng
Khi êm đềm, khi lộng trùng khơi
Trải thân hiến ích cho đời
Nhịp cầu bắt nối xa xôi bến bờ
Chuỗi thời gian lững lờ xuôi ngược
Lúc thu hình, lúc vượt trời mây
Lúc tràn cảm khái xòe tay
Lúc buồn héo hắt, say bay sóng cồn
Bởi hứng gió khuấy vờn thân phận
Sớm tối chiều mấy bận truân chuyên
Đong đưa, chao đảo, khắp miền
Khi rung thoáng nhẹ, khi nghiêng quấn cuồng..!
Giống như ai trăng sương trải bóng
Trên tầng cao lồng lộng sáng soi
Còn kia đọng giọt sầu tơi
Hai chiều gieo cảm để rơi nỗi niềm
Hồn lai láng trăm miền vạn nẻo
Nhịp tim đàn gọi réo tâm tư
Tợ như biển sóng bao giờ
Khi vun vút gợn, khi lờ đờ trôi
Đây ngày tháng cuộc đời cứ mãi
Gió gieo sầu, biển tái tê ngân
Làm sao chẳng có bâng khuâng
Làm sao chẳng có bao lần động khua!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
09-05-2019, 12:58 AM
NỖI NIỀM CỦA GIÓ
Ngày ta gặp, tuổi em mười bảy
Ánh trăng vàng dạo ấy còn non
Long lanh vầng sáng ửng tròn
Thuở vừa ló dạng hãy còn đong đưa!
Trăng rung cảm, say sưa ngóng gió
Trăng luyến lưu, nhung nhớ từng đêm
Nhưng trăng thấp thoáng bên thềm
Nào đâu níu được tay êm, cánh vờn
Để héo hắt, chập chờn, bảng lảng
Tắm giọt sầu năm tháng thời gian
Hồ thu sóng gợn lăn tăn
Bên bờ lữ khách võ vàng tâm tư
Em trông đợi, em mơ, em mộng
Nhưng em là cái bóng xa xôi
Còn tôi một chiếc thuyền bơi
Tìm về bến ấy để rồi vỡ toang!
Cho vầng sáng trải loang một nẻo
Cho phiêu bồng thắt thẻo trời xa
Một lần ngắm ảnh ngọc ngà
Cũng lần biền biệt đậm đà vấn vương…
Rồi hôm nay trăng sương canh lặng
Em ánh vàng hụt hẫng sắc mơ
Tôi đây cánh gió lững lờ
Đêm tàn lặng lẽ phất phơ nhẹ lùa
Bởi là gió, bốn mùa vẫn thổi
Và đón nghe réo gọi véo von
Nay em trổi khúc hoàng hôn
Gió lâng xúc cảm, quay hồn ngày xưa!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
09-05-2019, 12:59 AM
NẾU ĐỪNG CÓ
Nếu đừng có một ngày nắng mát
Chuyến xe đò nhường Bác chỗ ngồi
Hữu duyên tao ngộ mến người
Lữ hành xa lạ để rồi kết thân!
Nếu đừng có bao lần cánh nhạn
Phương trời xa bậu bạn cùng tôi
Từ trong hồn giấy đầy vơi
Tâm tình ai đó rạng ngời ánh trăng
Nếu đừng có một lần tan tác
Trở về quê trầm mặc sớm trưa
Đêm buồn nghe tiếng động khua
Cửa tim hé mở, lay mùa nắng sương
Nếu đừng có trên đường lá đổ
Một chiều thu theo gió bay về
Tiếng đàn da diết ủ ê
Khiến cho ánh lặng lê thê nỗi niềm!
Nếu đừng có bên thềm thuở ấy
Nét đan thanh tỏa ái sang tôi
Bàn tay cùng với bờ môi
Nắm cầm, mím chặt bao lời vấn vương
Nếu đừng có ngàn phương diệu vợi
Dòng sông xa, thuyền tới bao lâu
Mộng tình vạn dặm vó câu
Đò ngang hai bến, lao đao sóng cồn
Nếu đừng có hoàng hôn thao thức
Vọng thời gian, trăn trở lan man…
Thì nay đâu phải ngỡ ngàng
Hồn thương xưa cũ võ vàng từ đây!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
09-05-2019, 01:00 AM
CÁNH HỒN THI
Cũng như ai, cơm ăn, áo mặc
Một kiếp đời, khoảnh khắc về đi
Yêu đương, xúc cảm, sầu bi
Đắng cay, vinh nhục, bốn bề phủ vây!
Nhưng đây khác, mê say mơ mộng
Dưới đêm mờ, trải bóng suy tư
Lắm khi thao thức ngẩn ngơ
Lắm khi nhịp đập từng giờ ngân nga
Rồi lãng đãng sông xa, biển nước
Lượn cung tầng lả lướt cùng mây
Đưa tay níu cánh gió bay
Đến nơi diệu vợi, ngất ngây tâm hồn
Chiều tắt nắng, hoàng hôn phủ lối
Người ta thì tránh tối mà đi
Còn đây một kẻ hồn thi
Đôi chân nhẹ bước xá gì ánh rơi!
Lặng lẽ móc sầu tơi ra ngắm
Cho nỗi niềm chìm đắm trùng khơi
Mặc tình héo úa, chơi vơi
Mảnh hồn tan tác, tả tơi gom về
Để đêm đen trăng thề soi ánh
Dưới trần gian sắc ảnh của người
Một bầu tâm sự đầy vơi
Tái tê, vụn vỡ, trao lời vấn vương
Ôm giá lạnh bên đường tuyết phủ
Cuốn sâu vào ấp ủ nỗi lòng
Xòe đôi cánh mỏng bềnh bồng
Bay trong vắng lặng tìm dòng sông thương!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
10-05-2019, 02:37 PM
NƯỚC CHẢY ĐẤT VỠ
Chẳng màng bận cơm ăn cùng áo mặc
Chẳng lo gì tiền bạc chuỗi ngày mai
Đây bằng hữu, men say hương phảng phất
Kia mâm đầy chất ngất cõi tung bay!
Bước ngựa xe, thong dung niềm thế sự
Há bận lòng lữ thứ, cuộc bôn ba
Tay vào túi vung ra nào do dự
Một sớm chiều nắng rủ, hạt mưa sa
Vườn mấy mảnh tô dầy thêm sắc mới
Sớm trưa chiều phất phới cánh trời mây
Đêm dìu dặt, hồn lay theo ngọn thổi
Thả phiêu bồng trôi nổi lá cành cây
Đời là thơ, giao lưu là ý nhạc
Thời gian là bàng bạc ánh đèn hoa
Không gian là thuyền xa về bát ngát
Quả tim là để cất nhịp ngân nga..!
Bạn của tôi, một thời như ánh tỏ
Khoảng đời dài như gió vút vươn cao
Vầng ửng hồng năm nào treo trước ngỏ
Nay nhạt tàn, vò võ khuất đồi sau
Tay trơ trắng, cạn bầu, thôi rượu khách
Mảnh trăng tàn bên vách lá hoang vu
Dưới canh khuya, sương thu rơi tí tách
Con dế mèn lách cách cánh sầu ưu
Ôi thời gian! Dòng sông lờ lững chảy
Vẫn âm thầm cứ mãi nước trôi đi
Đất ven bờ nghĩ gì? hay chẳng thấy?
Vỡ loang tan ngày ấy chẳng còn chi!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
10-05-2019, 02:39 PM
Nói Với Ngày Xưa
Trời hanh nắng, trong lòng như cũng nắng
Bước chân dài lẳng lặng đến vườn ai
Nghe đâu đây đàn lay, âm thanh nặng
Giống sương buồn nhỏ hận cánh trời mây!
Sao vội đến, rồi đi không ngoảnh lại?
Sao lững lờ đây đó thổi đong đưa?
Sao trải rộng, gieo muôn ngàn tê tái?
Rồi vô tình cuốn lại một chiều mưa!
Để cuồng giọt dập vùi thân cánh mỏng
Để tả tơi ảnh bóng đóa hồng mơ
Còn đâu nữa phất phơ hương tỏa rộng
Cung nguyệt vàng lồng lộng ánh hồn thơ
Là một thuở đau sầu nơi vườn thắm?
Là bến đò say đắm điệp hừng đông?
Chợt vội vàng trải lòng đưa vạn dặm
Rồi thẫn thờ đăm đắm ngóng mênh mông!
Khách ra đi không bao giờ trở lại
Tội con đò trông vọng bóng ngàn phương
Nhìn trăng treo bên đường như ngây dại
Ôm nỗi niềm cuốn lại, giọt sương buông
Có phải thế? Để giờ ngày xưa trải
Tấc lòng thu dạo ấy ở trang thơ
Ngày xưa ấy ầu ơ thời ngây dại
Nghẹn xót xa, quằn quại nỗi niềm mơ!
Để ngắn tóc, trả dài cho ngọn gió
Để ảo mờ đây đó cánh thi nhân
Để canh đêm gũi gần cây lá cỏ
Chẳng màng chi ánh tỏ một vầng thanh…
Hỡi em ơi! Đường xa nhiều đoạn khúc
Thuyền điệp trùng chen chúc chợ ven sông
Mặt nước nổi, phơi dòng khi trong đục
Nhưng mát mềm chẳng chút biến thành không
Bờ kia đừng phủ giá đông
Bởi thơ là ánh trăng lòng mà thôi
Thi nhân! một chiếc thuyền trôi
Thi nhân! bao chiếc thuyền đời tìm phương!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
18-08-2019, 07:53 PM
Bóng Ma Nhị Tỳ
Hôm qua mặt báo loan tin
Có người chém chết kẻ xình xập ca
Giật mình chợt kịp nghĩ ra
Thì do căng thẳng quá mà...Đứt dây!
Để nay một kẻ tù đày
Một lô đất ẫm vùi thây dại khờ
Bên con và vợ khổ đờ
Bên cha cùng mẹ vật vờ trách, thương
Hai bên chung giống chữ buồn
Ngày qua ngày lại nghe chuông vọng chiều
Êm đềm, hạnh phúc bao nhiêu
Giờ đau với nhớ bấy hiu hiu sầu!
Chỉ vì không thể chịu lâu
Âm thanh xé nát cả bầu lặng yên
Chỉ vì xem nhẹ xóm giềng
Biết mình nào biết gây phiền đồng lân
Cứ vui thiệt đã cóc cần
Nhức tai, điếc óc ở gần xung quanh
Chỉ muốn sao, vượt đỉnh tầng
Ngất ngây thưởng thức lâng lâng được rồi
Mặc cho bức bối bao người
Chẳng màng lý lẽ ở đời đúng sai
Không gian xem của ta đây
Tung hoành thả cửa, đố ai làm gì
Nay khu vắng vẻ Nhị Tỳ
Gánh thêm cái bóng lầm lì ngồi kia
Cứ từng mỗi tối canh khuya
Hận nông nổi dại... Đầm đìa trũng đen...
18/8/2019
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
24-09-2019, 02:41 PM
LÀ SAO HỠI
Hững hờ ảo ảnh Thi Nhân
Bởi ngày xưa cũ ánh vàng lạc mây
Sao giờ thả cánh hồn bay
Kết thơ tri kỷ mơ say nỗi niềm?
Đây viễn mộng, con thuyền diệu vợi?
Hay long lanh phất phới đùa sương?
Để cho đêm lạnh thêm buồn
Tơ giăng nhện vướng trên đường dấu chân!
Ơi người hỡi! Một lần lá đổ
Bóng chiều thu nhấp nhố quyện hồn
Làm sao rực sáng hoàng hôn
Chỉ vầng mờ nhạt khuất mòn mà thôi
Nay trải bút, dòng trôi vương vấn
Hồn Thi Nhân mấy bận đong đưa
Phải chăng ánh tỏ canh khuya
Hay đàn ngân tiếng, đường về xa xăm
Mong là gió, không tầng vi vút?
Chẳng lam chiều một phút loang tan
Để mây lơ lửng phương ngàn
Thẫn thờ, lưu luyến, võ vàng, bâng khuâng!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
24-09-2019, 02:43 PM
DƯỚI BÓNG THỜI GIAN
“Anh đừng cố đứng chờ em nữa nhé
Em chẳng còn trẻ nữa để đợi anh”…
Ôi gió thu! Lay cành cây nhè nhẹ
Đọng giọt sầu lấp loé ánh long lanh!
Em nức nở một chiều qua giấy mỏng
Chuỗi lặn tàn rủ bóng xế hoàng hôn
Mà hồn như mãi còn vương vấn mộng
Chưa đủ đầy ủ ấm thuở trăng non
Để tảng băng đóng dầy nơi Bắc Cực
Vụn vỡ tan khi lúc nắng về đây
Hồn thu héo, sầu ai nơi đáy vực
Sẽ trở mình lảy khúc nếu mây bay…
Tiếng lòng em thao thức tợ như tôi
Giọt sương nhỏ, trôi rơi vào cát trắng
Đã hút sâu, bao lần từ bóng tối
Thế mà sao lá hỡi! Vẫn bâng khuâng!
Cánh hoa xuân năm xưa đâu còn nữa
Những đêm vàng đứng giữa ngắm trăng thanh
Nhìn vòm rộng long lanh vầng ánh tỏ
Niềm mênh mang gởi gió vút trời xanh
Con thuyền xuôi mái chèo trên sóng nước
Tắm phất phơ, vờn lướt, xác thân say
Dòng sông dẫn tháng ngày về mộng ước
Chốn phương ngàn vươn vượt cõi tầng mây…
Tất cả đã qua rồi, không trở lại
Có giống em khắc khoải buổi chiều nay?
Nỗi buốt giá phủ dầy băng lạnh tái
Mà hồn sao cứ mãi thẫn thờ bay!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
24-09-2019, 02:44 PM
CẢM CẢNH CHẠNH LÒNG
Sáng nay dịu mát, trời thanh đãng
Lững thững đôi chân thả một vòng
Hai cánh cửa hồn dang mở ngắm
Từng tia sắc ảnh loáng vào trong!
Long lanh nhè nhẹ chảy vào tim
Ửng sáng vầng dương loé nỗi niềm
Dào dạt tâm tình, gờn gợn sóng
Vói tay chấp lại cánh loài chim
Ta bay theo gió, gió theo mây
Chầm chậm, lững lờ cõi đó đây
Lãng đãng xa xa làn khói nhạt
Hừng đông nghi ngút bếp nhà ai
Lởn vởn, đong đưa vẻ đượm buồn
Mảnh hồn lãng tử mộng ngàn phương
Nấu nung, trải ước về xa vợi
Khoảnh khắc nào hay, rã đoạn trường!
Lại chợt bên kia khảy tiếng đàn
Âm thanh sầu nặng tợ chuông ngân
Dẫn về xa thẳm nơi quên lãng
Thoát kiếp thương đau một cõi trần
Rồi thấy vườn ai hở hở rào
Tường Vi một bụi sắc hồng chao
Đìu hiu, quạnh quẽ màu hoa tái
Khuất nẻo, thu sương, ánh lệ trào…
Rời đi lặng lẽ, dạ bồi hồi
Thương khói lam tàn, chỉ thoáng thôi
Cảm nhịp cung sầu lay dĩ vãng
Buồn cho đoá thắm nẻo chơi vơi!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
24-09-2019, 02:45 PM
TẤT CẢ ĐỂ THÀNH THƠ
Tôi cũng muốn quên, muốn thật quên
Tháng ngày xưa cũ, ngắm trăng lên
Và con thuyền nhỏ chèo trên sóng
Nhịp mái êm khua, đẩy bập bềnh!
Muốn gởi mây xa về nẻo xa
Bao lời thân ái của ngày qua
Ngân nga, lảy nhịp vào trang trắng
Trả lại người ta để hết mà…
Muốn kể từ nay liệm nỗi niềm
Một thời vương vấn níu đau tim
Để ngày thơ thẩn, đêm sương đọng
Từng giọt đong đưa, nhỏ lệ chìm
Muốn thôi nhung nhớ, với thôi sầu
Vì bởi trăng tàn, nhạt ánh thâu
Thao thức, trở trăn hồn dĩ ảnh
Làm sao kéo lại sắc vàng đâu..!
Muốn thả trôi đi, chẳng nghĩ gì
Mà sao cứ mãi bóng hồn phi
Từ nơi tan loãng bay vòng lại
Đưa cánh tay mơ lởn vởn ghì…
Em ở ngoài kia khảy tiếng đàn
Âm vang thoang thoảng trải cung tầng
Theo mây chầm chậm về nơi lạ
Vọng nhịp du dương, toả thắm ngàn
Như dòng suối biếc nhẹ nhàng reo
Lữ khách lạc rừng dạ hắt hiu
Thấm giọng ngọt ngào phôi quạnh quẽ
Lâng lâng nguồn cảm, phả đăm chiêu…
Cuốn lại, thu về vạn mối tơ
Thâu canh vò võ, chuỗi mong chờ
Giờ đây hãy cố gom thành mối
Lặng lẽ âm thầm dệt cánh thơ
Tri âm thi họa tự bao giờ!...
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
24-09-2019, 02:45 PM
HỠI EM THƠ!
Em ở nơi nào buổi sáng nay
Để anh tìm mãi, mỏi hồn bay
Nhớ nhung héo hắt bầu tâm sự
Mà ánh đâu rồi chẳng thấy đây!
Chân bước lần xa, dõi mắt nhìn
Băng đồng xanh ngát, tắm lung linh
Rồi qua suối nhỏ bên rừng vắng
Ngược đến sông thương thuở chúng mình…
Cảnh vật im lìm chẳng có ai
Bốn bề vắng lặng, phủ mờ mây
Cho tim thao thức, vương tình mộng
Nhè nhẹ, rung rung, gõ đoạn đoài
Anh buồn, anh thả bước chân đi
Kiếm kiếm, tìm tìm , chẳng thấy chi
Em đã héo tàn rơi rụng cuống
Hay hờn anh khảy khúc tình si?
Nên đã âm thầm khuất nẻo xa
Trả niềm thân ái chuỗi ngày qua
Thu mơ bậu bạn hồn sương gió
Tha thiết, mênh mang toả ánh ngà
Em có hiểu lòng tôi quá yêu
Bờ sông, bến nước những thu chiều
Đôi ta tao ngộ, niềm lai láng
Thổn thức cùng nhau thả mộng diều
Lất phất tung bay giữa lộng ngàn
Ảnh hồn hai đứa ngắm trăng vàng
Và bao kỷ niệm… yêu nhiều lắm…
Em hỡi! Thơ à! Nỡ đoạn chăng!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
08-10-2019, 11:11 PM
MAU HẾT BỆNH MÌNH NHÉ!
Em bệnh ho nhiều buổi sáng nay
Từng cơn ù ục dội vào tai
Bao nhiêu co rúm người yêu dấu
Là bấy lòng tôi nỗi đoạn đoài!
Mình biết anh yêu nhiều lắm không?
Từ hồi hai đứa dưới trời đông
Đó đây thao thức niềm tâm sự
Như cánh bèo trôi lểnh đểnh dòng
Chuỗi sống thu sầu cuộn giá băng
Từ trong sâu thẳm ngóng vầng trăng
Nhưng trăng đâu hỡi! sao chờ mãi!
Để lạnh sương khuya nhỏ giọt tàn
Cứ thế âm thầm nghẹn đắng cay
Bốn mùa quạnh quẽ, sắc *** may
Năm canh trăn trở bầu hiu hắt
Lá đổ, vàng rơi rớt rụng hoài!
Có lúc thả hồn trôi thật xa
Mở toang hai cửa kiếm “người ta”
Mà “người ta” đó nào đâu biết
Nhưng vẫn mênh mang dõi ánh ngà
Chợt một chiều thu gió nhẹ nhàng
Êm êm ru nhẹ, thả mơ màng
Đưa tôi vào mộng, về ai đó
Gặp gỡ ngàn năm thiếp đợi chàng!
Trăng thơ, ý cảm quyện chung hồn
Lai láng xuân tràn trải nắng hôn
Thấp sáng đêm đông, mùa giá lạnh
Từ nay trả lại nỗi cô đơn…
Anh khảy tiếng đàn, em có hay?
Dòng sông, bến nước buổi chiều nay
Thuyền ta neo đậu, chờ em đó
Khoẻ mạnh đi mình, để tiếp say!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
08-10-2019, 11:14 PM
ĐAN LẠI THÀNH THƠ
Ôi! dòng héo hắt cánh thơ ai
Như sợi tơ vàng vướng bóng bay
Phảng phất, đong đưa vầng nguyệt tỏ
Lay hồn lữ khách, bước chân say!
Mảnh hồn xuân nữ nét đan thanh
Dưới mảnh vườn mơ, gió quyện cành
Một áng phương ngàn trôi lãng đãng
Phủ màn, khuấy động, ánh trời xanh…
Lặng lẽ bên thềm, giá lạnh sương
Đàn tranh em khảy điệp cung buồn
Âm vang réo rắt niềm rung cảm
Ảm đạm, bâng khuâng giữa quạnh trường…
Đêm nay thắm đượm ánh trăng ngời
Trải bước chân dài thả mộng bơi
Loáng thoáng đâu đây ngân vọng lại
Tiếng lòng non nỉ, nghẹn chơi vơi!
Sao giống như tôi một thuở nào
Thu canh, vò võ, nỗi niềm chao
Luyến lưu, khắc khoải bầu tâm sự
Lạnh lẽo, cô đơn rớt lệ trào
Nhớ cây đa cũ, bến sông xưa
Với bóng con đò chuỗi sớm trưa
Lắm lượt xuôi chèo trên sóng biếc
Hứng bao tầm tả nắng sương mưa…
Tất cả chỉ còn lại giấc mơ
Để thu, thao thức, ngắm trăng mờ
Bao tơ xuân mộng giờ đan lại
Một đóa hoa hồn trải áng thơ!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
21-12-2019, 01:29 PM
NỖI LÒNG NGƯỜI ĐI
Gần một năm dừng chân bên vườn vắng
Độ thu mờ, trĩu nặng ánh sầu tơi
Ngày thâm trầm, đêm vọng mảnh trăng soi
Nỗi mênh mang, bồi hồi quay dĩ vãng!
Cùng với gió, cạn say chun bậu bạn
Hòa suối nguồn lai láng thả vào thơ
Đưa bàn tay hứng lấy giọt sương mơ
Để giữ mãi từng giờ không tan loãng
Bởi vẫn nhớ một thời nơi biển loạn
Cánh phong ngàn năm tháng duỗi trời mây
Dưới trăng vàng, êm ả bóng hồn bay
Bao vương vấn ngập đầy trên sóng nước
Nhớ dòng sông, những bến đò thuở trước
Đã bao lần vươn vượt cánh thuyền xa
Rồi dừng chân ngơi nghĩ, ngắm người ta
Trổi khúc nhạc ngân nga lời yêu dấu!
Nhớ chuỗi dài chiều tà, niềm đau đáu
Giữa cung buồn, manh áo bạc màu vai
Chẳng màng chi, cứ mãi hướng về ai
Để khắc khoải u hoài trong lặng lẽ...
Tất cả…là khung trời ngàn ánh loé
Mỗi đêm về nhè nhẹ chảy vào tim
Sáng ửng vầng tỉnh dậy một loài chim
Từ cõi chết bay tìm hồn năm cũ
Rời vườn vắng ra đi, nào héo rũ
Bởi ngàn phương ấp ủ mộng lòng ta
Gửi lại đây vầng sáng, ảnh ngọc ngà
Nơi viễn xứ, tình xa luôn mãi nhớ!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
21-12-2019, 01:30 PM
Nỗi Buồn Trong Tôi
Thắm thoát mười năm xa cách nhau
Giờ đây gặp lại…thấy làm sao!
Lạnh lùng, không nói, quay nơi khác
Một khối không gian nhạt nhẽo màu!
Em của thuở nào nay khác xa
Sắc hồng rực rỡ phủ lên hoa
Hoá thành nâu sẩm, khoanh từng dấu
Cánh khép khô khan dưới ráng tà
Có phải em hờn, em oán tôi
Hay là nắng tắt, xám vành môi
Để niềm vương vấn không còn nữa
Nhẹ nhõm, an nhiên suốt cuộc đời
Em nghĩ tôi đây là sóng ngầm
Cũng là bão tố xé vầng trăng
Khiến cho héo úa hồn thương nhớ
Rụng vỡ, loang tan dưới ánh tàn…
Chẳng hiểu tim nầy mãi luyến lưu
Dòng sông nước chảy, bến cô liêu
Con đò mấy lượt trông chờ khách
Vắng vẻ, đìu hiu dưới bóng chiều!
Quê nghèo cảnh sống chỉ đơn sơ
Nhưng ở nơi nầy tôi trải thơ
Trong đó tình nồng luôn thắm đượm
Ngân nga năm tháng thả hồn mơ
Tôi yêu em lắm, yêu nhiều lắm
Bởi trắng đôi tay, chẳng thể lời
Đành nén tiếng lòng, qua xứ lạ
Mong ngày trở lại dựng cung ngôi
Tôi sẽ sang nhà hỏi cưới em
Cho tròn ước nguyện kết uyên ương
Nào hay một sớm vầng trăng mộng
Gió dậy cuồng phong rụng xuống đường
Em đã có chồng bỏ lại đây
Hiểu lầm, tức tưởi, hận tình tôi
Nên giờ gặp lại, hồn băng giá
Cửa đóng, cài then, tối mịt trời!...
25/10/2016
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
23-12-2019, 03:50 PM
LƯU LUYẾN (3)
Ta bước chậm, dấu hằn trên lá cỏ
Nghe nỗi niềm vò võ nhớ mây sương
Mới hôm nào bậu bạn cánh ngàn phương
Nay khuất bóng bên đường phôi nhạt ảnh!
Còn đâu nữa tháng ngày bên suối lạnh
Cùng ngắm trăng phản chiếu giữa khung tầng
Nghe nước đàn, rả rích tiếng bâng khuâng
Hồn lững thững, bay dần lên cõi lộng
Để làm gió, xoè ra giương cánh rộng
Giũ bập bùng, khuấy động góc trời xanh
Cho sương pha lay động giọt trên cành
Rỉ rả nhỏ bao lần trong đêm vắng
Đường thênh thang như chưa hề trĩu nặng
Tảng băng dầy ướp lạnh mảnh hồn son
Dẫu bây giờ ráng tắt trải hoàng hôn
Chuỗi ngày tháng chập chờn trôi lặng lẽ!
Ta có nhau phôi phai niềm quạnh quẽ
Cánh thu sầu nhè nhẹ thả trôi bay
Hồn ngất ngây đan níu, nắm bàn tay
Lay dào dạt từng ngày trên sóng nước…
Thế mà nay bến xa giăng nẻo trước
Ai mỏi rồi! Rã bước dấu chân mơ
Để lòng tôi thao thức dưới trăng mờ
Ôm héo hắt, thẫn thờ, vương vấn thuở
Khúc du dương, êm đềm đâu còn nữa
Sớm lạnh tàn, khép lại tiếng ngân nga
Lặng ngồi đây trăn trở bản tình ca
Mà lưu luyến sao như dòng sông chảy
Cứ lững lờ, gờn gợn cuốn vòng xoay!....
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
23-12-2019, 03:51 PM
CẢM XÚC CUNG ĐÀN
Nỗi lòng trải bút, cánh thơ ai
Như lá thu vàng gió thổi bay
Phủ lối rêu phong, tàn héo rũ
Mà hồn xanh mướt vẫn còn đây!
Đôi mươi thắm đượm, gởi trao niềm
Lặng lẽ con đò đợi bến duyên
Chiếc bóng, cầu sương, chờ tiếng hẹn
Nào hay gió lượn cánh bay nghiêng
Để mấy thu qua, nỗi nghẹn ngào
Chiều tà, lặng vắng, mảnh hồn dao
Luyến lưu, nhung nhớ thời tao ngộ
Khắc khoải, tim đau, ánh lệ trào
Kỷ niệm năm xưa mãi hiện về
Dòng sông, bến nước ảnh trăng thề
Vấn vương một thuở niềm lai láng
Chỉ mối tơ lòng tặng bóng đi!
Ngày tháng âm thầm dõi mắt trông
Thuyền thương vượt lướt tít dòng sông
Xa xôi diệu vợi màn sương phủ
Cho bóng trăng đơn héo hắt lòng
Từng cánh thư xa thắm thiết tình
Âm vang đồng vọng trải niềm tin
Bao thương, bao nhớ, phơi trên trắng
Đậm khắc tim sâu một bóng hình
Rồi chợt ngày kia gió thổi ngang
Từng vầng mây xám phủ vành trăng
Đêm thanh diệu mát bầu thanh đãng
Bỗng chốc âm u trải thượng tầng
Cánh nhạn giờ đây lạc nẻo về
Mỏi mòn trông ngóng, dạ sầu bi
Năm canh thao thức nghe sương lạnh
Từng giọt trôi rơi nhỏ lệ vì…
Mới hay ngọn gió đã qua sông
Khúc nhạc tình tan, nát cõi lòng
Thôi nhé từ nay xin trả lại
Cây đa, bến hẹn, ảnh thuyền rong
Chiếc bóng thời gian cứ lặng lờ
Qua rồi một thuở lịm hồn mơ
Chiều tà loang tím, hoàng hôn đổ
Dĩ ảnh xa xưa mãi dật dờ…
Tôi bước chân đi, đến nẻo về
Nghe đàn ai khảy nhịp lê thê
Ôi sao! Da diết niềm tâm sự
Điệp khúc bi ai quá não nề
Vậy mà chẳng chút lời than oán
Nước chảy sông xưa vẫn ngập tràn
Dẫu bóng thuyền đi không trở lại
Bờ sông mãi quyện mảnh hồn trăng
Xúc cảm, ngậm ngùi một ánh rơi
Hoa xuân vườn mộng, dưới mây trôi
Vô tình duỗi cánh, gieo vương vấn
Loại bướm vô tình... lại chính tôi !
Cho nay ray rứt mãi một thời!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
23-12-2019, 03:53 PM
Nỗi Niềm Khép Kín
Ôi tha thiết! Thơ em đầy tha thiết
Khiến lòng tôi thêm da diết niềm mơ
Mảnh trăng vàng nửa chiếc cõi chơ vơ
Đang rung lắc từng giờ theo gió thoảng!...
Em hỡi em! Tình em tràn ngợp choáng
Hương đậm đà lai láng toả ngàn say
Dẫu khung trời chầm chậm chút hàng mây
Thả ít xám kéo dài nơi vô tận
Tôi vẫn cảm nhịp đàn qua mấy bận
Rồi mênh mang vương vấn chuỗi gần xa
Kia sắc màu thắm đượm cánh hồn hoa
Đây êm ả dịu xoa dòng suối mát
Tình của em tuyệt vời men chất ngất
Phủ lớp dầy dính chặt quả hồng son
Mơ ước nhiều, sợ ánh khuất đầu non
Khao khát vọng lại sợ tròn không đủ…
Người khách lạ mang phận đời lữ thứ
Nghe tim mình trăn trở bởi du dương
Bóng chiều tà hoa lá đọng sầu sương
Hướng diệu vợi bên đường lay xao xuyến
Từ độ hè gặp em “bay” trên biển
Chữ “Ngày Xưa” lưu luyến tự bao giờ
Thấy yêu nhiều, nhiều lắm những vần thơ
Để lắm lúc thẫn thờ trong khoảnh khắc…
Cũng như em, tim tôi từng vỡ nát
Nên ngại chiều trầm mặc lối rêu phong
Sợ mây mù giăng phủ ám vầng đông…
Đành khép kín cõi lòng…riêng thổn thức!
24/1/2017
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
23-12-2019, 03:54 PM
PHẢI CHĂNG CÁNH MỎI
Từ trong, khe khẻ tiếng con tim
Nầy hỡi! Người ơi có nẻo tìm?
Để khỏi trọn đời ôm khóc hận
Mảnh vườn lặng vắng nhốt loài chim!
Để tháng năm trôi uổng phí đời
Cơm ngày hai bửa vậy mà thôi
Đến khi sông cạn, bầu khô rượu
Một mảnh thuyền nan mục bể rồi
Để cho mộng ước thuở xuân xanh
Chim hót líu lo, lượn nhánh cành
Chốc chốc tung mình giương cánh giũ
Mồi ngon một thoáng vụt qua nhanh!
Để cho lững thững dưới đêm vàng
Hớp gió bay về phả ánh trăng
Thổi giấc mơ hồng lên khoảng rộng
Lấy từ lồng lộng nỗi bâng khuâng…
Tất cả trở thành mộng ảo mơ
Vầng trăng lộng sáng biến trăng trơ
Lót nhung trải gấm lên dòng nước
Trước phút chìm sâu, chỉ dật dờ…
Tim ơi! Đã biết bao lần héo
Và lắm chiều tà nỗi hắt hiu
Nhưng mãi trong ngươi luôn nhịp đập
Còn ta nay lại thấy đăm chiêu!
Có phải hoàng hôn nhạt ánh trời
Mây ngàn khuất bóng nẻo xa xôi
Đâu đây tiếng dế sầu non nỉ
Vạn dặm chim bay mỏi cánh rồi!?
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
25-12-2019, 11:02 PM
Cảm Xúc Đầu Xuân
Mùng một ta ngồi nghe trái tim
Nhịp dài gợi nhớ chuỗi truân chuyên
Đường xa ghềnh gập, hằng quên mỏi
Lẳng lặng mà đi, vượt nỗi niềm!
Trầm mặc, thu hình uống bóng trăng
Đêm đêm thao thức dõi mây ngàn
Mượn ru của gió xoa buồn hận
Khuây khoả niềm đau vọng ánh tàn
Vương vấn muôn phần bởi nhớ nhung
Hồn thiêng yêu dấu dãy dòng sông
Sớm chiều xuôi ngược lăn tăn chảy
Thắm thiết nguồn thương ấm cõi lòng
Lối xưa tràn ngập nét đan thanh
Hoa nở hương say, trái trĩu cành
Vườn mộng vẫn nhiều đan gối mộng
Trọn đời lưu dấu thuở ngày xanh!...
Tất cả không còn trước đổi thay
Bên lề cuộc sống tự phôi phai
Lần mò tìm kiếm sao ra lửa
Đốt sưởi vơi đi lạnh tháng ngày
Hăm mấy năm dài, cực biết bao
Đêm không yên giấc dưới mưa gào
Nỗi lo trăm mối hằng quay quấn
Lắm lúc ngàn cân ép lệ trào
Ta sớm không còn nghĩ đến ta
Trọn tay ôm kín một căn nhà
Khăn khô cố vắt hoài ra nước
Tơi tả mặc tình, ta kéo ta…
Xuân nầy cây trái đã đơm bông
Mảnh đất cằn khô ửng vạn hồng
Năm tháng bập bềnh trên sóng nước
Giờ đây êm ả ngắm vầng đông!...
29/1/2017
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
25-12-2019, 11:03 PM
CẢM XÚC CUNG SẦU
Tôi đọc thơ em cảm thấy buồn
Ảnh hình em cúi vẻ sầu tuôn
Tuổi xuân nửa độ còn hương thắm
Mà cớ vì sao nét đoạn trường!
Cho dòng sông nhẹ lững lờ trôi
Kéo đám phù sinh tận chốn ngàn
Cứ mãi xa đi rồi trở lại
Như niềm dờ dật vướng bâng khuâng
Để luyến, để lưu, để nghẹn ngào
Một thời lộng ánh trải canh thâu
Thoảng trong khoảnh khắc rồi mây chuyển
Phả lấp vầng trăng khuất nẻo sầu
Mùa đông tuyết trắng phủ hoa dung
Buốt tái ngàn hương dưới mịt mùng
Gíá lạnh bao trùm lên nức nở
Âm thầm ôm ấp nỗi mông lung…
Tôi cũng giống em một thuở nào
Từng đêm thao thức lặng chìm sâu
Trải hồn lững thững treo mây bạc
Tận chốn xa xăm thả mộng đầu
Cho thôi bận bịu với u hoài
Vì “ở trong nầy” đã vắng ai
Dĩ ảnh, dư hương giờ ảo giả
Còn kia cánh thật đã xa bay
Thì tội làm chi mãi vấn vương
Đêm sâu viễn mộng bóng trăng sương…
Hãy nghe thoang thoảng từ trong gió
Nhè nhẹ, du dương lướt dặm trường!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
25-12-2019, 11:03 PM
HÃY ĐỔI CUNG ĐÀN
Em ngồi tư lự thả hồn thơ
Chầm chậm hương loang quyện khói mờ
Da diết thâm tình đan gối mộng
Dưới chiều ảm đạm, gió lay tơ!
Đong đưa, lãng đãng ánh mơ màng
Bền bỉ, âm thầm vướng vít mang
Dẫu giật từng cơn theo cánh lộng
Nào đâu dứt đứt mảnh long lanh
Nhưng mãi phơi thân trước ngọn ngàn
Sợi vàng rung lắc chuỗi thời gian
Ai xuôi một kiếp đời giăng mắc
Để phải giờ đây hứng phũ phàng
Khiến em quạnh quẽ với thu sầu
Tuyết giá phủ dầy bóng nguyệt thâu
Vắng lặng canh sương niềm mộng mị
Thức thao, lờ lững chảy về đâu?
Rồi một ngày kia nắng ửng hồng
Thuyền em khua mái tận bờ sông
Ơi! người lữ khách từ đâu ghé
Bước xuống khoang đơn, ấm cõi lòng…
Khách đi, khách hẹn, khách lưu tình
Em đợi, em buồn, em lặng thinh
Cất tiếng ầu ơ rồi thổn thức
Biết ai giữ hẹn dưới trăng xinh?...
Cung đàn héo hắt khảy chiều nay
Vơi bớt u hoài nỗi nhớ ai
Khoảnh khắc nầy thôi người mộng hỡi!
Thay đi, đổi lại khúc *** may
Chỉ tái tê làm buốt lạnh thôi
Dòng sông nước chảy, cánh bèo trôi
Ngỡ xa diệu vợi trời tăm cá
Một sáng hừng đông trở lại rồi!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
25-12-2019, 11:04 PM
CÓ PHẢI CHĂNG
Dạo bước chậm đi qua khu vườn nhỏ
Chợt tiếng đàn ai đó khảy du dương
Như canh khuya rỉ rả giọt sương buồn
Nhỏ lặng lẽ bên đường đêm vắng lạnh!
Âm thanh nhẹ mà nhạc hồn vút tận
Để dạt dào mấy bận phải dừng chân
Nghe nỗi niềm xúc động nhịp bâng khuâng
Dòng rung cảm bao lần xoay chuyển bóng
Hỡi người ơi! Vì sao thao thức mộng?
Ôm cung sầu khuấy động quả tim ai
Cho không gian bao phủ sắc *** may
Ngàn lá rụng trải dài chân lữ khách
Lất phất thổi, mưa lòng rơi tí tách
Thay dòng châu cạn sạch tự bao giờ
Chuỗi thời gian tuyết trắng phủ mịt mờ
Bầu héo hắt thẫn thờ luôn trăng chạnh!
Nỗi cô đơn trở thành âm thanh quạnh
Tiếng nỉ non canh cánh điệp tơ lòng
Như vầng mây xam xám nổi bềnh bồng
Trên cõi lộng xuôi dòng về diệu vợi….
Biến không trăng, thiếu sao thành rười rượi
Tái tê hồn bóng tối của đêm nay
Cho cô đơn, khắc khoải giống như ai
Từng điệp khúc ngân hoài lời xao xuyến
Có phải chăng đây, kia là mộng viễn
Tự ngàn năm biển hẹn với non thề
Khiến đêm nay lữ khách chuyển chân về
Nghe tiếng vọng lê thê niềm mong đợi!...
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
28-12-2019, 09:02 PM
YÊU…BỞI NHƯ TÔI
Em thao thức ôm cung sầu dang dở
Lặng từng đêm trăn trở bóng mây sương
Nhỏ tấc lòng trong hai cánh khung buồn
Mây xám bạc ngàn phương nơi ánh mắt!
Tim dào dạt mà hồn thì trầm mặc
Hỡi ơi nầy! héo hắt biết bao nhiêu
Ngày rúm co, ráng tắt nhạt thu chiều
Đêm giá lạnh, đìu hiu, nghe tiếng dế
Biết ở đâu bàn tay lau ngấn lệ?
Cho em thôi ướt đẫm dưới canh tàn
Biết nơi đâu sắc thắm một vầng trăng?
Cho em sáng muôn phần trong nẻo tối
Ôm đàn tranh, nỗi cô đơn rười rượi
Khảy điệp sầu thả rớt giữa dòng sông
Chầm chậm trôi xa khuất cõi mênh mông
Rồi tan loãng khoảng không mờ tĩnh mịch!
Ai có nghe! nức nở quả tim em?
Từng nhịp đập bên thềm khuya vắng lạnh
Ai giống em!, một chuỗi đời canh cánh
Chun rượu đào đã lạnh tự chiều hôm
Ai như em! Cứ là héo là hon
Phủ bóng tối lối mòn muôn xác lá
Dưới gót chân giẫm dài tan nát rã
Mảnh hồn xanh thuở đó ở trên cành…
Trời đêm nay cũng vắng ánh long lanh
Em lãng đãng, bốn nhành thơ lục bát
Tôi uống cạn, tận đáy lòng chất ngất
Một tiếng yêu! rất thật……Bởi như tôi!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
28-12-2019, 09:03 PM
RU HỒN MỘNG SĨ
Ôm bầu tâm sự lê thê
Ráng tàn thao thức đường về quạnh hiu
Chiều chiều rồi lại chiều chiều
Bao chiều lặng lẽ, sầu diều đứt dây!
Thả hồn lên cánh tung bay
Còn thân nằm đó, tháng ngày không tên
Hắt hiu, ảm đạm chông chênh
Ngắm vầng mây xám, mang mênh nỗi niềm
Đêm trăng ánh trải bên thềm
Mộng ngàn lai láng, phủ rèm nơi đây
Luyến lưu, vương vấn bao ngày
Dòng sông nước chảy, trăng đầy năm xưa
Cây cao xoè tán bốn mùa
Gió lung lay thổi, nắng mưa chẳng sờn
Xa nghe văng vẳng tiếng đờn
Gần dâng nhựa sống đẩy dần lên thân!
Vươn vai bật mạnh bao lần
Đơm hoa, kết nụ, treo cành thắm xinh
Quả hồng lủng lẳng gợi tình
Đẹp tranh không ảnh, đẹp mình, đẹp ai…
Giờ đây ánh nhạt, trôi phai
Qua rồi một thuở chuỗi ngày ươm mơ
Cây khô héo rũ lặng tờ
Âm thầm khuất bóng bên bờ vọng xa
Trải niềm thương nhớ trăng ngà
Lên thơ nhè nhẹ đậm đà ngắm soi
Canh khuya vắng lặng ầu ơi
Ru hồn mộng sĩ một thời….Dỡ dang!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
28-12-2019, 09:04 PM
LÀM SAO?
Ngẩn ngơ dưới bóng chiều tàn
Em buồn lặng lẽ đôi hàng châu sa
Hồ thu cành rủ là đà
Gió hiu hiu thổi, ngân nga nỗi niềm!
Hôm kia nhẹ lướt xuôi thuyền
Trên dòng êm ả về miền thênh thang
Nước gờn gợn sóng tơ vàng
Từng cơn nhấp nhố, mơ màng mông mênh
Ngờ đâu phong vũ cuộn lên
Một vầng u ám phủ tên ái tình
Cho trăng trải ánh lung linh
Khuất mờ nức nở, nghẹn mình chơ vơ
Sắc vàng ta đợi, ta chờ
Giờ đây héo hắt, bên bờ vấn vương
Ngoài kia từng giọt sương buông
Bao nhiêu sương nhỏ, bao buồn bấy nhiêu!
Trăng xanh nay biến trăng hiu
Bến duyên trước mắt biến chiều mịt xa
Để rồi cứ mãi nắng tà
Phủ lên ảm đạm, xót xa mảnh hồn…
Em ngồi trăn trở, héo hon
Khát khao, lưu luyến thuở tròn yêu đương
Đau lòng rã cánh uyên ương
Dòng sông hai ngả, nẻo đường ly tan
Làm sao níu ánh trăng vàng
Làm sao thổi áng mây ngàn bay xa
Làm sao sống lại tình ta
Làm sao để khỏi phải mà làm sao?!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
29-12-2019, 11:51 PM
EM & TÔI
Đêm khuya dưới ánh trăng tàn
Em ngồi thao thức đôi hàng lệ rơi
Hắt hiu quấn lấy mảnh đời
Chăn đơn, gối chiếc buồn ơi, thật buồn!
Nỗi niềm theo giọt sương tuôn
Phôi phai, tan loãng bên đường gót chân
Quặn đau héo úa bao lần
Thơ đan nhẹ chảy, bâng khuâng mộng ngàn
Tay em cầm áo thu vàng
Hồn trôi lờ lững, lang thang…chốn nào
Canh thâu gió lắc xạt xào
Bao nhiêu tiếng gió, để sầu bấy nhiêu
Đời em là chuỗi ngày chiều
Là vầng mây xám phiêu diêu cuối trời
Mãi trông, mãi đợi, mãi chờ
Đến khi trôi tới nát mờ loang tan!...
Còn tôi ôm lấy phũ phàng
Nắng mưa cát bụi, võ vàng, đắng cay
Từng đêm hướng vọng đâu đây
Nghe niềm uất nghẹn u hoài, giá đông
Ưu tư, khắc khoải, trên dòng
Lộng cuồng đẩy mộng cuốn tông gát bờ
Tháng năm mục nát, rã rời
Trăng treo đỉnh núi, bồi hồi hồn sương…
Hoàng hôn hai cánh mây buồn
Duyên tơ đan kết mộng thường dỡ dang
Quyện tay nâng quả tim vàng
Thả vào sóng nước, chuyển ngàn mộng thơ!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
29-12-2019, 11:52 PM
HÃY XEM LÀ MƠ
Dang tay hốt sợi ánh tàn
Gom về chút tỏ, giạt màn thu đêm
Và nâng ngọn bút dịu êm
Vẽ lên một bức tranh tim thuở nào!
Đi tìm… gặp lại hồn đau
Xót xa, chấn động má đào ngày xưa
Em chờ, em đợi bao mùa
Để sầu liễu rủ, gió lùa phương nao
Tôi cầm một đoá hoa đào
Tặng em bằng nỗi nghẹn ngào của tôi
Thương ai một cánh bèo trôi
Đong đưa tơi tả, một thời nắng mưa
Làm sao nói hết cho vừa
Niềm rung, nỗi cảm em khua tấc lòng
Đời em là cả dòng sông
Bốn mùa nước chảy gió giông sóng cồn!
Giờ đây dưới ánh hoàng hôn
Sắc hoa tái tím, mảnh hồn giá băng
Năm nào ngọc khiết băng thanh
Ngày nay héo úa trên cành thu sương…
Xót đau rã cánh hoa hường
Luyến lưu bến mộng, vọng phương thiếu thời
Từng làm tê tái tim tôi
Trải trong nỗi nhớ bao lời thiết tha
Bởi là một áng mây xa
Bởi là ảo ảnh chỉ là tan phôi
Nên đành xé đám mờ trôi
Trả về dĩ vãng một lời vấn vương
Từ đây vĩnh biệt con đường
Hoa thơm trải lối, tôi thương, em chờ
Xem là một giấc ngủ mơ
Bước chân lạc mộng, những giờ phiêu diêu
Chiều chiều rồi lại chiều chiều!...
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
29-12-2019, 11:53 PM
GẶP LẠI CỐ NHÂN
Hai mươi đăng đẳng năm dài
Từ ngày ly biệt, tình say rã rời
Em sang bến ấy còn tôi
Về chôn xác mộng đầy vơi nỗi niềm!
Đêm nay chợt gặp lại thuyền
Nửa sầu tan tác, nửa duyên quay hồn
Hoa xưa giờ tím hoàng hôn
Tình xưa bới đất chập chờn bóng lay
Châu sa giọt vắn, giọt dài
Em buồn kể lại chuỗi ngày đau thương
Đẩy đưa rơi cảnh đoạn trường
Mộng tình vỡ nát, vấn vương trọn đời
Phải đeo vách núi chơi vơi
Bên lồng lộng gió, bên mòn mỏi tay
Tâm tư mãi nặng u hoài
Luyến lưu dĩ vãng, đoạn đoài hồn em!...
Em về mang áo con tim
Năm xưa may sẵn chờ tìm tặng anh
Ly tan em giữ để dành
Mỗi khi nhung nhớ ngắm anh trong nầy
Hôm nay gặp lai trao tay
Anh ơi! Anh nhận tháng ngày tình em
Dẫu cho nát cánh thuyền duyên
Hồn yêu mãi sống tận miền thênh thang…
Hỡi ơi! Một mảnh trăng vàng
Năm xưa rực sáng lên hàng cây xanh
Giờ đây trải bóng lên cành
Cành khô trụi lá ánh đành loang xa!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
01-01-2020, 03:28 PM
Tím Cả Lòng Tôi!
Tiếng của em buồn…
Qua điện thoại…
Như cái gì nhức nhói quả tim tôi!
Yêu làm chi! Rồi khi nghe giọng nói
Thấy lòng nầy rười rượi nỗi buồn rơi!
Trăng không nhạt!
Tình không vắng!
Nhưng cảnh đời phải trầm lắng bởi xa xôi!
Em ơi! Một chuyến xe đời!
Em đỗ bến!
Buổi trưa nào khấp khểnh bước chân đơn
Bởi sợ ráng tắt, sợ khung mờ giăng phủ
Sợ hoa tàn cánh rũ nẽo đông phong
Khiến em vội lấy chồng…
Mà tình yêu đâu thắm thiết
Cho chuỗi dài phải da diết nghẹn sầu ai
Năm bốn mùa mãi vẫn có *** may
Đêm vẫn lạnh và ngày luôn áng xám…
Cuộc đời của em…
Là cả ngàn mây phủ ám
Chưa một lần lai láng trải niềm thương
Chỉ rút co, lẩn tránh cạnh bên đường
Tai văng vẳng hồi chuông từ viễn xứ….
Chiều hôm qua
Tôi! người lữ thứ
Thấy chạnh lòng xúc cảm với tình ai
Một quả tim
Ôi! Còn nhiều nhịp đập thật là dài
Máu trong đó còn tràn loang đang chảy
Vậy mà sao! Em lại đứng dưới trăng tà
Đong ánh lệ
Xót xa bài não nuột…
Có phải chăng duyên ta từ bao kiếp trước
Trở về đây hẹn ước buổi hoàng hôn?!
Cớ mà sao lại phải vấn vương!
Lại phải thương nhớ mảnh linh hồn!
Đang tẻ lạnh!
Đang từng cơn gào trước gió!...
22/3/2017
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
01-01-2020, 03:28 PM
Tình Ơi Hỡi!
Em gian nan!
Em khấp khểnh!
Trên một chuyến xe đời!
Còn ở tôi!
Cũng một thời đau, khổ, hận…
Cũng năm dài quại quằn trong lận đận
Ngóng mây chiều, hụt hẫng cánh trùng khơi!
Em ơi!
Tôi cũng buồn, cũng da diết sầu tơi
Sương cũng trắng một đời trong nỗi nhớ!
Cũng trăn trở
Cũng từng đêm hướng ngõ
Cũng vườn tàn vàng võ phủ rong rêu…
Nào ai hiểu!
Tiếng kêu từ sâu thẳm!
Ai chạnh lòng sẻ ấm với chia êm
Tôi phải nén lòng, trầm lắng, lặng im
Hồn lãng đãng, bay tìm nơi ảo ảnh…
Em đã lạnh…
Và tôi đây cũng lạnh…
Hai nỗi niềm hiu quạnh giữa trần gian
Một trăng tan, một lỡ làng
Niềm tan tác ngập tràn muôn khắc khoải!
Ta gặp nhau!
Lúc thả hồn mơ về biển ái
Khúc tình đàn khơi sống lại cái xác lờ trôi
Và em cũng như tôi
Trả lại một thời
Bao kỷ niệm ngậm ngùi, bao héo úa…
Khung trời mơ của ta có hoa vàng trước ngõ
Đường ta đi có gió thổi du dương
Có pha sương
Có sáng tỏ loang đường
Có ngây ngất hoà chút buồn treo hướng vọng
Duyên ta thắm trải khung trời lồng lộng
Nhưng lại là cái bóng của mơ duyên
Cho dẫu nay!
Có phải triền miên!
Có diệu vợi cái bến để neo thuyền
Tình ơi hỡi!
Đôi miền…đâu nhạt ánh!
23/3/2017
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
01-01-2020, 03:29 PM
Băng Giá Mà
Chẳng Thấy Mùa Đông
Anh và em hai trái tim côi
Đang cứ mãi từng hồi ôm thổn thức
Nhớ!
Thương!
Chờ đợi ngóng trông!
Với cõi lòng ngập tràn tha thiết….
Vậy mà em ơi! phương trời xa xôi cách biệt
Đã khiến lòng da diết một niềm đau
Ai chân bước qua cầu, dẫu cho cầu tre lắc lẽo
Còn đây thì! Như khắp nẻo chẳng thấy có cầu qua!
Tình của đôi ta!
Một mảnh tình xa
Hương thoang thoảng là đà gieo nỗi nhớ
Đời của ta!
Vầng sáng sớm loé vụt qua
Rồi u ám phủ nhoà lên khung ảnh
Trăng của ai sáng!
Còn trăng ta! Một bầu trăng chạnh
Khuất lu mờ đỉnh núi nẻo xa xăm
Đêm của âm thầm
Đêm của tối tăm
Gió loáng thoáng bao lần trong khoảnh khắc
Mỏi mê nhiều với vạn lần trầm mặc
Hằng muôn thu tan nát bởi chìm sâu
Trăm ngàn lần tự hỏi vì sao?
Sương đã trắng mái đầu mà đêm dài còn đó!...
Rồi hôm nay!
Thêm lần yêu… vọng ngõ!
Khao khát nhiều, có đó tợ bằng không
Tiếng vợ vợ, chồng chồng còn tình treo lơ lững
Dãy chập chờn lởn vởn ánh ven sông
Một tấc lòng!
Một Sợi tơ hồng!
Một chén rượu nồng!...
Hồn tận hưởng mà xác thì lại cứ mãi bềnh bồng!
Ở tận cõi mênh mông!
Trời phủ giá, mắt chẳng thấy mùa đông!...
24/3/2017
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
01-01-2020, 03:29 PM
Nhắm Mắt Lại Đi Em!
Hôm qua!
Anh nắn nót một áng thơ tình
Để khuây khoả lòng mình mà phôi phai nghẹn tủi
Anh cũng gửi tặng em!
Và chắc em cũng đã đọc!...
Vậy đêm rồi em có trằn trọc cũng như anh?
Có quay tròn trong thổn thức?
Có cảm thương? Có nhói nhức? Bởi mong manh
Sao lại phải chông chênh, nhiều khổ lụy ?!
Dòng sông ai êm đềm xuôi phỉ chí
Còn dòng sông ta! thì nước ngược, sóng cuồng dâng
Năm tháng dài cứ mãi dạ bâng khuâng
Cứ vương vấn…
Cứ xót xa cùng vọng tưởng…
Ngày lặng lẽ dấu mình nghe gió chướng
Đêm muộn phiền lởn vởn bóng ma trơi
Canh khuya dài không ngủ được, mệt làn hơi
Cho héo hắt phủ dầy thêm vàng võ…
Hồn đơn độc thoát mình ra cửa ngõ
Ngắm khung trời đây đó thả niềm mơ
Nhìn suối chảy
Trông mây ngàn diệu vợi…
Hốt sương buồn từng giọt kết thành thơ…
Chiều hôm qua trên khung mờ ngập xám
Hai linh hồn u ẩn nghẹn cô đơn
Gặp được nhau, xúc động khúc cung đàn
Từ sâu thẳm vô vàn khơi ý nhạc…
Ta cạn chén rượu nồng say chất ngất
Máu từng hồi rần rật chảy vào tim
Một cánh rũ loài chim, một khắc khoải về đêm
Đã bừng tỉnh sau cơn dài tuyết lạnh…
Dẫu trăng ta cũng chỉ là vầng trăng chạnh
Bởi khung mờ, khuất vắng vạn vì sao
Mây vẫn treo đầy, còn gió thì khuất dạng ở nơi đâu
Để tình mộng mãi sầu trong nỗi nhớ!
Thà như vậy còn hơn hoài trăn trở
Bên khung tàn than thở lẻ loi ta…
Hãy nhắm mắt lại đi em!…Anh đây mà! Em đó mà!
Hồn mãi quyện dưới trăng ngà soi bóng nước!...
25/3/2017
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
01-01-2020, 03:30 PM
Đau Và Nhớ
Tôi ở nhà cao, sát mặt đường
Nhưng nào ai biết lắm màn sương
Đêm đêm giăng phủ bầu cô tịch
Một cõi không gian chỉ lạnh buồn!
Có những chiều tà lặng ngắm anh
Ngồi xe gắn máy rịch cà tang
Ung dung, thanh thản rồ ga nhẹ
Sát cạnh sau lưng một ảnh vàng
Tôi thấy lòng tôi nỗi nhói đau
Nhớ ngày xưa ấy phụ tình nhau
Chê anh học ít thêm nghèo nữa
Đành phải lần tay khép cổng vào
Từ đó anh đi đường của anh
Tôi vòng ngõ khác kiếm đường tôi
Công viên, bãi cát, nơi hò hẹn…
Tất cả gom chung trả lại trời!
Cứ ngỡ cao sang với bạc tiền
Là thuyền chở đến bến mơ duyên
Nào hay chỉ đẹp màu tranh vẽ
Treo giữa tường đen, cửa khoá xiềng
Xa rồi thuở mộng thắm tình ai
Dưới dãy thênh thang duỗi bóng dài
Bát ngát đồng xanh hương lúa mạ
Hồn yêu dào dạt ngất ngây say
Chẳng còn thấy nữa nét suy tư
Sợ ráng hoàng hôn ánh vật vờ
Lặng lẽ âm thầm anh cố gắng
Mong tìm cho được những vần thơ
Để tặng cho em ấm cõi lòng
Vui cùng đò vắng đợi qua sông…
Giờ đây nặng trĩu bầu tâm sự
Kẻ phụ hàn vi, có tấm chồng!...
4/12/2016
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
04-01-2020, 11:11 PM
VƯƠNG VẤN TRI ÂM
Âm thầm lặng lẽ ghé vườn ai
Nghe vẳng đâu đây giọt nhỏ dài
Như tiếng cung đàn vương vấn thuở
Một thời lộng gió, cánh ngàn bay!
Thắm thiết tình thơ trải mộng hồn
Từng cơn nhịp đập khảy hoàng hôn
Cảm rung, lai láng niềm tâm sự
Nhạc khúc du dương trổi dập dồn
Quyện bóng mây sương dưới ráng chiều
Giữa mùa thu quạnh nỗi đìu hiu
Bao nhiêu lá đổ là bao thổi
Vi vút không gian vọng sáo diều
Đến đông lạnh lẽo nét tiêu sơ
Bỗng chốc trăng phai phủ bóng mờ
Mây trắng lững lờ trôi ảm đạm
Về nơi khuất bóng cõi chơ vơ!
Hoa hương sắc thắm giữa vườn xuân
Bốn phía bao quanh dãy bức tường
Dẫu gió mây ngàn vương vọng tưởng
Chỉ đành nhẹ lảy khúc sầu tương
Có phải thế không… hỡi một thời?
Cùng ai sánh bước dưới trăng soi
Bên nhau thắm thiết tình tao ngộ
Giờ nghẹn ly tan, cách biệt rồi!
Tôi về nhớ mãi chuỗi ngày qua
Gió lộng thênh thang ánh nguyệt ngà
Lưu luyến tâm tình thơ bậu bạn
Hai mùa thoáng chốc… nhẹ trôi xa!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
04-01-2020, 11:13 PM
TIẾNG VỌNG MỘT THỜI
Thuốc hút! Kim chỉ! Đá lửa! Hộp quẹt!.......đây!
Tiếng rao lồng lồng…
Khuấy động dòng sông
Người trai trẻ bềnh bồng trên sóng nước!
Chàng khôi ngô
Nắng mưa phơi bóng mượt
Nét kiêu hùng, chí vượt nẻo gian truân
Ánh ửng sáng đẩy trôi dòng ngấn lệ
Xá gì đâu ráng xế phủ ngày xuân
Vô tư, chẳng bận, chẳng từng
Lửa lòng để sưởi, để hừng cho ai
Ngày rong ruổi đường dài
Đêm trăng đơn treo khung cửa
Sách cầm tay
Trầm ngâm từng nét chữ
Quên nỗi niềm lữ thứ cuộc chơi vơi!...
Anh ơi! Anh ơi……
Tiếng gọi níu chèo bơi
Kéo mênh mang từ cõi rộng
Về bóng hồng đang ngóng đợi bên sông
Nàng thôn nữ tuổi độ xuân thì
Đôi mắt biếc nghĩ gì
Sao như màu e thẹn?
Môi ngập ngừng…
Thỏ thẻ…bán cho em
Hai ống chỉ…thêm… bao kim
Miệng nói mà lóng lánh cả đôi huyền
Môi chúm chím kéo dài lưu với luyến!...
Ghe rời xa
Dư âm còn xao xuyến
Gợn nhịp cồn phủ hẹn buổi hôm nao…
Ba năm khó nhọc cần lao
Ba năm dào dạt biết bao nỗi lòng…
Mây đen cuộn đến dậy cuồng phong
Cuốn tuổi thanh xuân thảy xuống dòng
Mặc chiếc phiêu bồng theo khói trắng
Mấy mươi cây số sớm chiều rong
Thuở ấy sương giăng phủ mịt mờ
Trôi về đồng ruộng, cất trang thơ
Vô tư chất ngất hồn sĩ khí
Thanh thản, thong dung lượn bến bờ!
Hai năm phong vũ cuộn ba đào
Cộng với ba mùa sóng lượn chao
Ướt đẫm cơn mưa rồi bỏng nắng
Cây xanh ngày tháng gió giông dao
Vô tình, lặng lẽ cánh chim xa
Chẳng bận lay cành, rít thổi qua
Sáng bật cánh ngàn vun vút vượt
Trưa bờ thanh vắng giở cơm ra
Đánh chén no nê duỗi giấc dài
Thả hồn chìm mộng khuất trời mây
Lắc khua xào xạt cành đâu đó
Tỉnh dậy vươn vai, tiếp tục chài…
Chiều nay lững thững ánh về tây
Lãng đãng bên thềm thả bóng bay
Tiếng vọng xa xăm thời dĩ vãng
Như buồn, như nhớ với như say!
Kỷ niệm một thời xuân trẻ!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
04-01-2020, 11:14 PM
Gió Với Bạn (2)
Sáng ơi Sáng! Xung quanh đã ngủ
Sao bạn còn trăn trở ngồi đây
Trầm ngâm như thể *** may
Chơ vơ, héo hắt loang dài đêm đen!
Ta đang đứng dưới đèn nhìn bạn
Mà nghe lòng lai láng niềm thương
Dòng đời sao mãi chuyện buồn
Quấn vào chí cả khiến sương nhỏ sầu
Làm lóng lánh chìm sâu vào đất
Để cánh ngàn chất ngất ngậm ngùi
Lo cho bạn thiết giữa đồi
Chơi vơi khoảnh khắc để rồi chùn chân!...
Gió ơi gió! ngập tràn thương nhớ
Chuyện con thuyền của thuở năm xưa
Khiến ta cứ mãi bốn mùa
Vấn vương, lưu luyến, hồn đưa vật vờ
Rồi lần bước vào thơ phôi lãng
Dẫu hoàng hôn lụn nắng chân trời
Tim ta vẫn nhịp từng hồi
Nửa ngân, nửa tặng cho đời thêm xanh…
Bỗng từ đâu mùi tanh chợt đến
Làm cung đàn khấp khểnh âm vang
Canh thâu thoáng chốc ngỡ ngàng
Bâng khuâng, tư lự, vô vàn tái tê…
5/4/2017
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
04-01-2020, 11:14 PM
Gió Với Bạn (3)
Vẫn biết đêm nầy bạn luống đau
Nên trầm, héo hắt thả canh thâu
Tìm vơi khắc khoải bầu tâm sự
Lảy khúc bi ai giải khối sầu!
Ánh mắt năm nào rực sáng tinh
Mà nay toé lệ, ngóng thang thênh
Nhạt mờ điểm tới theo tà xuống
Hằn dấu thời gian quạnh quẽ mình
Thuở xưa thanh thản một tâm hồn
Trải cánh mộng đời mỗi sớm hôm
Những lúc bay xa vào diệu vợi
Rồi khi lững thững rải hoàng hôn
Bạn nói, bạn cười, bạn ngất say
Ta hừng theo đó cũng xoè tay
Kéo người bạn thiết vào khung lộng
Thoả thích cùng nhau ngắm đỉnh đài
Vậy mà thoáng chốc vội qua nhanh
Muối trắng giờ đây nhuộm nhánh cành
Óng mượt, xanh hồng đâu thấy nữa
Chỉ còn teo tóp tựa mong manh…
Gió ơi! Hãy kể, kể nhiều đi
Để nhớ, để quên, để bỏ hờn
Một mảnh nan thuyền treo sóng nước
Lật chìm khuất dạng dưới mông mênh
Cố gắng trồi lên giữa dập vùi
Giương nhìn bốn phía chỉ mù khơi
Nào ai hiểu được niềm tan tác
Mệt mỏi là đây với rã rời
Ta tấp được bờ buổi ráng tan
Dõi tìm, dõi đợi một vầng trăng
Nhưng trăng đã lặn sau ghềnh đá
Đành phải lần soi dãy ánh tàn
Rồi dựng căn lều đỡ nắng mưa
Niềm thương dĩ vãng quyện vào thơ
Ngân nga khuây khoả theo ngày tháng
Khép lại từ đây nỗi vật vờ…
6/4/2017
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
09-01-2020, 10:59 PM
CHIM VỚI TỔ
Đừng buồn anh nữa nhé em ơi
Cho ánh lung linh tỏa sáng ngời
Lặng lẽ thu hình trên cõi lộng
Mây màn phủ ám, bóng chơi vơi!
Em khổ, em đau, với tủi hờn
Nghĩ rằng ánh nhạt phủ hoàng hôn
Phả sương lững thững ngàn hoa cỏ
Để lạnh chiều nay một mảnh tròn
Vườn xuân trao gởi mộng hôm nào
Gió thổi chập chùng, đẩy sắc dao
Hồn cánh năm xưa ai trổi dậy
Dật dờ tung lướt vụt qua mau
Bỏ hoa thui thủi ngắm mây tan
Cuốn cánh mượt mơ đượm sắc vàng
Lạnh lẽo co mình theo thắt nhớ
Bao lần quyện chặt, uống hương trăng!
Rồi đây héo hắt giữa đêm mờ
Phai mất chuỗi ngày trải thắm thơ
Hoa bướm tình thiêng từ vạn kỷ
Ngàn năm mãi lảy khúc sầu lơ…
Ơi hỡi! Mộng lòng của trái tim
Em là bến đỗ một loài chim
Anh mang đôi cánh bầu phiêu lãng
Nhưng cõi thênh thang vẫn vọng tìm
Tổ ấm quay về buổi tối nay
Là nơi ấp ủ của men say
Dẫu cho lởn vởn đời mây gió
Chẳng lạc nào đâu cuối một ngày!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
09-01-2020, 11:00 PM
ĐA TÌNH CHO AI
Có phải ai kia, chất ngất tình
Mà sao khắp cả bóng lung linh
Trôi trôi, lởn vởn bầu loang ảnh
Bốn phía đong đưa vạn sắc hình!
Tha thiết yêu hoa, cảm luyến trăng
Lắc lư dòng chảy, gợn lăn tăn
Lan man xuôi ngược theo triều sóng
Vi vút hồn bay vượt cõi tầng
Thẫn thờ vườn mộng dưới hàng xanh
Trắng, đỏ, vàng, nâu, tím…ửng cành
Hấp dẫn dâng tràn, rung nhịp đập
Ơi nầy! Lai láng nước trôi nhanh
Muốn tay nâng nhẹ cánh hoa lan
Hồng thắm bên kia cũng toả ngần
Phía trái cúc vàng trăm cánh nở
Ôi sao! Da diết phả cung tầng!
Để ngắm, để say, để lảy hồn
Dẫu rằng từng khắc trĩu hoàng hôn
Bởi tràn nhựa sống, đầy phiêu lãng
Suối biếc yêu đương, róc rách gờn…
Rồi ngợp nhớ nhung, luống dạt dào
Chiều tàn, lặng vắng trải niềm sâu
Con tim khảy khúc đàn vương vấn
Rung cảm âm thầm dãy ánh sao
Khát khao ôm ấp cánh hoa dung
Ủ ấm hồn sương khỏi mịt mùng
Phủi sạch tuyết dầy băng giá đóa
Nầy đây! Em hỡi! Nhắm…anh hôn!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
09-01-2020, 11:01 PM
TIẾNG ĐÀN
Nơi đây năm tháng cũng từng
Vấn vương, lưu luyến bao lần…ngày xưa
Ngàn mây giăng phủ bốn mùa
Âm u, ảm đạm, gió lùa sầu sương!
Chiều thu héo hắt bên đường
Nhớ về dĩ vãng, giọt buồn rụng rơi
Bây giờ nát mảnh trăng soi
Cho đêm mờ mịt, cho đời buồn tênh
Thức thao đợi ánh vàng lên
Mà như thăm thẳm, chênh vênh nỗi niềm…
Đàn em lảy nhịp bên thềm
Du dương điệp khúc lay tìm…hồn thương
Tim người nhịp đập tơ vương
Xuyến xao, xúc cảm, chẳng dừng ngân nga
Bâng khuâng xa cũ dưới tà
Nửa vầng đã khuất, nửa ngà còn đây
Từ trong giếng lặng hình ai
Gợn gờn loang ảnh mộng say thuở nào
Soi gương nước động dạt dào
Bao nhiêu chờn chập là bao nhiêu vờn…
Qua rồi dòng xoáy cuộn tròn
Một lôi xuống đáy, một còn xoay đi
Hôm kia nát mảnh trăng thề
Hôm nay lững thững mây về chốn xa
Lộ ra khung ảnh ngọc ngà
Long lanh từng giọt sương pha ửng trời
Phủ đen giây phút cuộc đời
Rồi đây gió thổi trôi trôi giạt tàn!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
09-01-2020, 11:02 PM
VẪN MÃI QUAY VỀ
Em bừng tỉnh cơn mê sầu mộng ảo
Để hồn nhiên vui dạo bước chân qua
Cả không gian muôn sắc thắm mượt mà
Đang đợi đón trăng ngà soi ánh tỏ!
Còn nơi tôi cứ luôn sao trăn trở
Nhớ nhung hoài một thuở cánh ngàn phương
Lướt dòng sông, sóng nước dưới mây sương
Ngang bến mộng bên đường, hoa trước cổng
Mây vần vũ, gió vụt vù khuấy động
Niềm mênh mang, ảnh bóng vẫn trùng khơi…
Thế mà nay ánh nhạt, nỗi chơi vơi
Luôn vương vấn một thời xưa cũ mãi…
Có đôi lúc tuổi xuân như sống lại
Buổi hẹn hò, luyến ái khúc tình yêu
Bãi cỏ, bờ sông, ghế đá…những chiều
Hồn ngây ngất phiêu diêu vào ngọn thổi!
Và cũng rồi biết bao lần nhức nhối
Quay ngược dòng rười rượi của năm nào
Hiểu vì sao vỡ nát cánh hoa đào
Cho vĩnh biệt, lệ trào nơi khoé mắt…
Đã lỡ rồi, đành vẽ tranh trầm mặc
Đẩy thu trôi xa lắc tận phương ngàn
Để thảm xanh thôi trải sắc rụng tàn
Vầng ánh rạng phủ choàng hoa cỏ lá…
Vậy mà sao lòng cứ luôn buồn bã
Bởi mãi hoài bôi xóa chẳng mờ tan
Mây phủ dầy lấp kín một vầng trăng
Gió cuốn tới cũng lần ra cõi sáng!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
09-01-2020, 11:02 PM
BỨC ẢNH ĐẸP
Dòng thơ em viết khá dài
Cung đàn lảy nhịp cho ai tỏ niềm
Nào đâu mơ ước mộng thuyền
Chỉ là nước chảy trôi duyên…thơ mà!
Em ơi! Điệp khúc ngân nga
Từ nơi chốn lạ vọng qua cõi ngàn
Tim tôi cảm mảnh trăng vàng
Chơi vơi giữa cõi mơ màng canh thâu
Rung tơ trải tấc lòng sâu
Vơi niềm ảm đạm bể dâu cuộc đời
Tình xanh, ý sáng rạng ngời
Chút hồn thu nhỏ để rồi tan phai
Từ trong suối biếc hình ai
Đượm màu tươi thắm, điểm hoài bức tranh
Gió đong đưa nhẹ trên cành
Tiếc cho lá héo chẳng dành hứng sương!...
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
09-01-2020, 11:03 PM
SỢI TƠ BUỘC KÉO
Hàng cây vun vút ngược bên lề
Đến dãy cát vàng dẫn lối quê
Vắng lặng ngôi nhà đêm tĩnh mịch
Lờ mờ, lởn vởn rủ canh khuya!
Bao lần giấc điệp dẫn hồn tôi
Vào mộng đi tìm một ánh trôi
Nhưng cõi mịt mờ đâu chẳng thấy
Chỉ rời chân bước, dạ sầu tơi
Cứ thế để hoài nỗi vấn vương
Bóng ai nhàn nhạt cuối con đường
Nằm trong ảo ảnh mờ lam khói
Thoáng tụ lại rồi nhỏ giọt buông
Bởi dưới mưa ngàn quyện bóng đêm
Thì làm sao có một loài chim
Lượn theo tầm tã mà vương nắm
Chỉ đụt qua cơn đợi hết chìm!
Da diết tâm hồn chuỗi tháng năm
Thiết tha ấp ủ mảnh tình trăng
Nhưng trăng khuất dạng sau vành núi
Đành ngóng trời xa, loãng nhạt tàn…
Nếu được một lần quay trở lại
Thành loài cánh trẻ thả tầng mây
Phũ phàng nước đổ tôi dừng ghé
Đầy bụng, trong trời mới cất bay
Để không phải cảnh tắm thu chiều
Rồi mỗi tối ngồi cạnh hắt hiu
Lần dỡ từng trang nhòa nét chữ
Cho từ trong trái thổi sầu tiêu
Để không đăng đẳng sợi dây tơ
Lay động, chập chờn giữa giấc mơ
Quấn cuốn linh hồn lôi dĩ vãng
Cột bên bờ suối ngắm trăng trơ!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
14-01-2020, 10:23 PM
CÔ ĐƠN
Rộn rã đâu đây những tiếng cười
Dập dìu, tấp nập cảnh thuyền bơi
Ngả đường xuôi ngược dòng loang ảnh
Mà ở nơi đây chỉ một người!
Hứng hiu hiu thổi mái sau hè
Lượm lác đác vàng phủ gốc tre
Tắm nắng bức oi, bầu vắng vẻ
Khảy đàn lặng lẽ chỉ mình nghe
Tĩnh mịch canh khuya, áng lững lờ
Bên thềm, một góc, quấn dây tơ
Thấy như sợi tối, mong manh quá
Rồi mắc lên cành, mặc lắc lư
Xung quanh sẩm xịt màu u ám
Lãng đãng xa xa bóng chập chờn
Đom đóm dật dờ bay lấp loé
Từng hồi lay động, ánh man mơn!
Khát khao, vọng tưởng, biết đâu tìm
Muốn vút lên trời xoải cánh chim
Bay thẳng, bay xa về diệu vợi
Mà sao ai níu, ghịt con tim
Để thu cứ mãi cuốn hồn đau
Tối tối hoàng hôn uống giọt sầu
Da diết tận cùng bao nỗi nhớ
Muộn phiền chờn chập giấc canh thâu…
Cô đơn! Rất thật nỗi cô đơn
Tại gió, tại mây, tại dỗi hờn
Hay tại bạc phần nên quạnh quẽ
Lại đành bó gối, chẳng dời chân!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
14-01-2020, 10:24 PM
TÌNH LẶNG
Nói để rồi đây có vỡ tan?
Với ôm nỗi nghẹn lịm cung tầng
Anh đành phải nén niềm tha thiết
Em hỡi! Bên bờ có hiểu chăng!
Yêu ai từ độ mùa thu ấy
Anh thấy hoa xuân trải bóng dài
Đi dưới ráng chiều trôi lãng đãng
Người ơi! Có hiểu ngất men say?
Anh mang vương vấn gói vào tim
Yêu lặng âm thầm thả dưới đêm
Thật thắm như trăng ngàn rạng ánh
Nhiều trong giấc ngủ ảnh hình em…
Bây giờ con sáo đã sang sông
Ôi! Nát hồn thương, nhỏ lệ hồng
Em bước theo chồng về xứ lạ
Đâu còn chi nữa để mà trông
Từ nay vĩnh biệt tình yêu nhé!
Tất cả vùi chôn đáy huyệt rồi
Bến mộng phủ dầy sương tuyết trắng
Đêm dài, ảm đạm ngắm mây trôi!...
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
14-01-2020, 10:25 PM
Khen Và Chê
Khen cháu hiên ngang trước cảnh đời
Gặp điều trái khoáy chẳng hề lơi
Quan tâm chia sẻ và lên tiếng
Tìm chữ công minh hiến tặng người!
Khen cháu lòng ngay, dạ chính nhân
Tâm hồn trong sáng tợ vầng trăng
Trải muôn lóng lánh, xua màn tối
Khai mở đường đi dưới cõi tầng
Khen cháu dầy công với sách đèn
Hoặc đời khốn khó lắm bon chen
Cố theo ngày tháng tìm thăng tiến
Đáp nghĩa cù lao hoạn dưỡng mình…
Nhưng mà cháu hỡi! Để bây giờ
Tôi thấy đắng lòng chê cháu đây
Hấp tấp, ngông cuồng, không chính chắn
Chỉ nhìn bề mặt vội ra tay!
Chưa biết đầu đuôi chuyện thế nào
Sự tình đen trắng ra làm sao
Chỉ xem lá rụng cho là gió
Chẳng hiểu vì thu, phải rớt màu
Nghe đàn héo hắt, trách ru mê
Nào biết du dương dưới ánh thề
Là để thăng hoa hồn mộng ước
Giúp dài đượm thắm chuỗi lê thê…
Sự đời muôn mặt khó đo lường
Tí nước đêm trường nhỏ giống sương
Nhưng khác ở nhau đâu sự thật
Một đàng kết tụ, một ngàn phương
Muốn hiến cho đời nghĩa vị tha
Bình tâm, tường tận lẽ gần xa
Chớ nên vội vã lao vào cuộc
Tự chuốc vào thân ách nghiệt mà!
11/5/2017
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
14-01-2020, 10:25 PM
TÌNH THẮM CỦA ANH
Mang ước vọng đi vào biển lớn
Mặc ngàn khơi sóng giỡn thét gào
Vượt theo ngọn gió lên cao
Trải phơi ý sống biết bao nỗi niềm!
Đường rong ruổi, con thuyền tấp bến
Gác mái chèo tìm đến vườn ai
Hương loang tỏa nhẹ bên ngoài
Dừng chân lữ khách say bay mộng hồn
Gần một năm sớm hôm mài bút
Gửi tấc lòng từng phút vào thơ
Vấn vương, lưu luyến bao giờ
Nay đan thành nhạc ru mơ chốn ngàn
Nợ sách đèn soi trăng trải chí
Nghĩa cù lao trọn ý đáp đền
Vút vào cõi lộng mông mênh
Xoải đôi cánh rộng vượt lên chin tầng…
Rồi một chiều lâng lâng nguồn cảm
Gặp hồn ai ảm đạm bên đường
Em buồn lặng lẽ ngắm sương
Mà sao trông giống người thương kiếp nào!
Lung lay động xạc xào cành lá
Ngọn hiu hiu êm ả đưa về
Dang tay ôm mảnh trăng thề
Tim yêu ngân nhịp lê thê tiếng lòng
Cùng nắm tay xuôi dòng nước chảy
Thuở hoa xuân sống lại từ đây
Không gian hai cánh chim bay
Trời xa, biển rộng chuỗi ngày thang thênh!
Bến dừng chân lênh đênh năm trước
Giờ lặng tờ, mộng ước pha phôi
Nên đành dời bước tìm nơi
Bởi xây nghĩa sống một đời trùng dương
Anh rời bước lên đường ly biệt
Ai lệ sầu da diết con tim
Mây trôi, sương nhỏ bên thềm
Hắt hiu, giá lạnh, từng đêm thẫn thờ…
Nửa mảnh hồn ở bờ năm cũ
Nửa mảnh hồn theo ủ tình xanh
Hỡi em! Vầng sáng long lanh
Trăng thơ! Mộng thắm của anh đây mà!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
14-01-2020, 10:30 PM
NHỊP SỐNG TUỔI HOÀNG HÔN
Nầy người hỡi! Hoàng hôn đã điểm
Ảnh nhạt dần, sắp tím trời xanh
Vầng đen chầm chậm đến gần
Chỉ còn một mảnh trăng thanh soi đường!
Nếu vắng trăng canh trường u ám
Vạn côn trùng níu bám nỉ non
Dạt dào một tấm lòng son
Giữa bao ảm đạm biết còn hay không!
Cho khắc khoải, mông lung dòng nghĩ
Chuyến xe đời phỉ chí bao nhiêu
Giờ đây héo hắt, sầu hiu
Cánh hồn rũ rượi, liêu xiêu mộng ngàn
Rồi lặng lẽ mơ màng theo gió
Tìm phôi phai nỗi nhớ ngày xưa
Con đường năm cũ bao mùa
Dấu chân xe ngựa sớm trưa trải dài!
Còn chi nữa để hoài lưu luyến
Đã lạnh tàn muôn chuyện thuở qua
Chỉ còn dưới ráng chiều tà
Thu hình , rút ánh để mà…chờ đêm…
Thôi thì hãy! Con tim lai láng
Suốt khoảng dài trầm lắng, suy tư
Hôm nay đan lại thành thơ
Ngân nga khuây khoả những giờ buồn tênh
Cho nắng tắt chênh vênh đừng tới
Với bốn bề bóng tối phủ vây
Dẫu tàn, hồn thắm còn đây
Vẫn cười rộn rã chuỗi ngày…chìm sâu!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
19-01-2020, 09:40 PM
CẢNH ĐỜI BUỒN CỦA EM
Có ai hiểu cho em nỗi khổ?
Cảnh vợ chồng như phố canh khuya
Vắng tanh, lạnh lẽo bốn bề
Lâu lâu gợn ánh vụt về nẻo xa!
Lỡ tuổi xuân, trăng ngà nhạt ảnh
Thôi! Đoạn đành một cánh hồn hoa
Đưa chân làm vợ người ta
Mộng lòng xuân trẻ bỏ qua góc đời
Men hương lửa một thời sớm tắt
Bởi bóng mờ, đuổi bắt mơ hồ
Khung trời mây áng lững lờ
Gió chìm ngưng thổi, khuất mờ vầng thanh
Cho đêm sáng biến thành u ám
Chuỗi thu vàng phủ bám màn loan
Dưỡng nuôi ước vọng tình son
Trôi theo con nước ghịt vờn rã tan!
Để ảm đạm, muôn vàn héo hắt
Lời ngọt ngào vắng bặt từ lâu
Bước chân dã dượi qua cầu
Cầu bao nhiêu nhịp dạ sầu bấy nhiêu…
Rồi hôm nay bóng chiều dần đến
Chỉ còn đây khấp khểnh niềm thương
Cất đau trong trái đoạn trường
Sống cho nghĩa sống, vấn vương hững hờ
Em chán ngán, thẫn thờ ai hiểu?
Nỗi u buồn, nặng trĩu tâm tư
Từng đêm bậu bạn qua thơ
Ủi an năm tháng nát bờ yêu đương!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
19-01-2020, 09:41 PM
Thơ Em !...
Tôi đọc thơ em tới mấy lần
Bởi lòng cảm khái mảnh hồn trăng
Ôi sao! Đẹp quá tình ai đó
Dẫu lỡ, thuyền xa vẫn đượm ngần!
Kỷ niệm đong đầy nơi mắt em
Quay nhìn dĩ vãng dưới thu đêm
Mãi vương vấn nhớ thời tao ngộ
Khắc khoải, đong đưa, rũ bóng thềm…
Tôi người lữ khách bước qua cầu
Cũng vỡ tan tình lắm khổ đau
Chất ngất yêu đương rồi nát mộng
Cho dài năm tháng lịm trời thâu
Và giống như em, cũng hẹn hò
Công viên, rạp hát… trọn niềm cho
Trái tim da diết ngân tình ái
Rồi cũng như em…..lỡ mộng đò!
Lặng lẽ nàng đi bỏ lại đây
Muôn vàn nhịp đập quả hồng say
Để tôi lưu luyến, luôn nhung nhớ
Phủ chụp lên thân chuỗi đọa đày…
Em còn đầy ấp giọt sầu rơi
Năm tháng hằn in dấu ảnh ngời
Còn ở nơi tôi giờ lạnh tắt
Dòng sông thuở ấy, đã ngừng trôi
Đăng đẳng thời gian, bỗng một chiều
Tình cờ gặp lại, nỗi buồn hiu
Đôi dòng châu lệ nàng tuôn chảy
Kể chuyện ngày xưa cảnh nát diều
Giờ mới hiểu ra, đã lỡ làng
Đâu còn đứng bóng ảnh trăng vàng
Mịt mù khuất núi mờ tan loãng
Chỉ có còn đây một ánh quầng…
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
19-01-2020, 09:41 PM
DÒNG TÂM SỰ
Em họa cho tôi lắm dãy thơ
Từ đầu ghé bến, thả trăng mơ
Tấc lòng gom đọng vào lam khói
Tôi hiểu đời em... phủ bụi mờ!
Thu chiều cứ mãi phả tim sâu
Héo hắt, cô đơn nhỏ lệ sầu
Gởi gấm tâm tình nơi hí họa
Tìm vơi ảm đạm nỗi ngàn đau
Thơ thẩn vào ra khắp nẻo trang
Trải dòng tâm sự luống bâng khuâng
Dẫu cho mộc mạc, sai vần điệu
Vẫn lấy làm vui, khoả ánh tàn…
Tôi thấy lòng tôi cũng mến ai
Từ khi tập tễnh lướt hồn bay
Ngọc Lan! Ghé bến gieo vần họa
Xúc động tâm tình lắm lúc say!
Tôi cũng như em cũng mộng thường
Nhưng rồi tan tác rã mưa tuôn
Âm thầm lặng lẽ theo ngày tháng
Từ mái nhung đen đã quạnh trường
Chỉ còn bậu bạn với thơ xanh
Điểm nét vào đây cả tấc thành
Nắn nót, giồi mài từng chút một
Đi tìm cái bóng của vầng thanh...
Đừng buồn nữa nhé Ngọc Lan ơi!
Nước chảy, sóng vờn, chỉ thế thôi
Hãy ngủ mơ say vào mộng mị
Rồi khi tỉnh giấc, áng mây trôi!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
19-01-2020, 09:42 PM
THÌ RA
Thì ra đây nghĩ đã sai rồi
Cứ ngỡ rằng ai cũng giống tôi
Khắc khoải tâm tình, bao ý sống
Trải vào trang giấy để phai phôi!
Ngờ đâu lỡ nhịp mối cung đàn
Vọng tưởng con thuyền giữa sóng loang
Chờn chập, đong đưa dòng nước cuốn
Dật dờ, ảm đạm, nhỏ sầu than
Vậy mà hạnh phúc vẫn đong đầy
Lui tới, ra vào thả bóng bay
Giỡn gió, đùa mây vờn nước gợn
Để hồn vương vấn nghẹn cho ai
Thôi về khép lại cửa tâm hồn
Rồi mỗi chiều tà đợi bóng hôm
Tự nhủ với lòng đừng thế nữa
Dòng đời muôn mặt kẻo rơi chân!
Hãy trải niềm thương vào cánh thơ
Con tim nhịp đập tự bao giờ
Cảm rung lai láng tình nhân thế
Tất cả vào đây để thắm mơ
Sáng ơi! Hồn Sáng của ngày xưa
Cứ vụt bay xa giữa bốn mùa
Đem lửa, đem hương vào biển rộng
Hơn là ảo ảnh một chiều mưa!...
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
19-01-2020, 09:43 PM
TỎA SÁNG MÌNH
Người sầu ảm đạm trải thơ
Như chiều héo hắt, dật dờ, vấn vương
Vọng trông trăng mộng đêm trường
Mà đâu chẳng thấy, chỉ buồn gió lay!
Lững lơ chuỗi hạt ai hoài
Đọng dòng châu lệ đoạn đoài rụng rơi
Hút sâu vào cõi tan phôi
Trăm mong, ngàn đợi để rồi xót xa
Ngoài kia cành rũ là đà
Hồ thu gờn gợn, sóng xoa cạnh bờ
Phủ giăng bốn phía lặng tờ
Âm u, giá lạnh, hững hờ mây trôi…
Tình yêu là thế mà thôi
Khi phơi trải sáng khi rơi khuất tàn
Dẫu thương tha thiết mảnh vàng
Làm sao giữ được ảnh ngàn chuyển quay!
Niềm mong, nỗi đợi của ai
Bao chiều quạnh quẽ trên đài cô đơn
Để cho da diết chập chờn
Khát khao trông đợi gió vờn hồn sương…
Hãy vô tư lự bên đường
Cũng rồi một tối vầng thương toả ngời
Đừng trông, đừng đợi, đừng chờ
Chỉ làm héo hắt bơ phờ mà thôi
Âm thầm tỏa sáng chí đời
Vạn ngàn sắc thắm muôn nơi tự tìm
Hơn là nhịp đập con tim
Ngân bài “Lệ Đá” mãi chìm xa xôi!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
22-01-2020, 10:16 PM
HỠI TRỜI XANH !
Lặn lội qua nhà để rõ tin
Yêu đương còn sống hoặc tan hình
Then cài, cửa đóng, chìm hiu hắt
Vắng lặng bao quanh, chỉ có mình!
Một khắc trôi qua, bóng một người
Vườn sau ra trước ngắm nhìn tôi
Ô kìa! Huynh Sáng! Cần Thơ ghé
Nhớ quá bạn ơi, thuở thiếu thời
Chun rượu thâm tình cạn ngất say
Năm xưa hai đứa thả hồn bay
Giờ đây đôi ngả đường rong ruổi
Kẻ bụi phong trần, kẻ lắt lay
Nỗi nhớ niềm thương ngợp cả hồn
Những chiều nắng tắt, rũ hoàng hôn
Căn phòng ấm áp tình tri kỷ
Chia sẻ cho nhau chuyện mất còn..!
Bỗng chốc em đi chợ mới về
Nụ cười tươi rói, tiếp chân đi
Ra sau rồi khuất, không còn thấy
Đến tối âm thầm mở nhạc bi
Chế Linh quằn quại với đau thương
Chuỗi khúc tình vương luống đoạn trường
Còn ở nơi tôi đêm thức trắng
Tái tê, da diết cảnh mây sương…
Thôi rồi! Đã nát mảnh tình thanh
Tay ấm trong tay những tối gần
Vạn tiếng con tim ngân thổn thức…
Giờ đây gởi trả giữa khung xanh
Tôi hận , tôi đau bởi ngỡ ngàng
Vì sao lại vỡ mảnh trăng vàng
Em thì im lặng, không lần nói
Để gió thu sầu quyện xốn xang
Nghĩ chân lạc bước cánh vườn hoa
Lắm bướm vờn xoay ảnh ngọc ngà
Đành nén, chôn sâu về dĩ vãng
Sợi tơ lầm mối tặng người ta…
Hai mươi năm chẳn vội qua mau
Bỗng gặp lại em, đẫm lệ trào
Ngày ấy anh ơi! Em khóc hận
Xa anh vì bởi nát hoa đào
Người ta tàn nhẫn thuốc em đau
Trong trắng đời em đã rã nhầu
Chẳng xứng tình anh ngàn sắc thắm
Chớ nào em phụ mảnh tình đâu!
Trời ơi! Trời hỡi! Hỡi trời sầu!...
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
22-01-2020, 10:17 PM
Hãy Khóc Cạn Một Lần Đi Em!
Hãy khóc đi em! Khóc thật nhiều đi!
Khóc cho cạn những gì tim chất chứa
Để mai nầy ta không còn nhau nữa
Cũng hết rồi một thuở gió, trăng, sương!
Và nếu như tình cờ bước trên đường
Bất chợt gặp chẳng vương niềm dĩ vãng
Em cứ thẳng và lòng tôi bình thản
Có gì đâu vướng bận cõi lòng ai
Nơi em đến chắc không thấy *** may
Không khoắc khoải tháng ngày ôm khúc biệt
Không mất ngủ, bỏ ăn, sầu da diết
Không những lần tha thiết…Nhớ nghe anh!
Còn chỗ tôi chắc gió cũng rung rinh
Lá vàng đổ như tình tôi đã đổ
Đêm cũng trăng khi lúc mờ, lúc tỏ
Những chiều về trước ngõ vẫn lam treo!…
Tình yêu ơi! Tôi yêu biết bao nhiêu
Nhưng không thể, dẫu nhiều lần bịn rịn
Bởi hồn gió kiếp đời đây đã định
Còn ở em khép kín mộng vườn xuân
Bóng thênh thang theo khắp dãy không tầng
Sao giữ được sắc vàng nơi thượng uyển
Khi mây ám, cuồng phong đà luân chuyển
Thì làm sao ánh nhuyễn vẹn toàn đây…
Hãy khóc đi em! Khóc cạn hôm nay
Giọt lai láng tràn đầy lên khoé mắt
Anh lau lệ cho em mà lòng tan nát
Cũng cam đành phụ bạc…Một lần thôi!
31/5/2017
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
22-01-2020, 10:18 PM
Day Dứt!...
Mảnh trắng ơi! Ngươi ôm buồn trải đó
Tái tê lòng tưởng nhớ tháng ngày qua
Biết bao lần…Hẹn mai anh sang nhà!
Nhiều lần nữa….Kể ra anh đọc nhé!
Và những lúc giấy chờ tà bóng xế
Đợi bé về, theo bé đến tay em
Bên ngọn đèn, đôi lóng lánh lim dim
Ngàn cảm xúc êm đềm… em da diết …
Vậy mà nay tờ giấy nằm rũ riệt
Uống giọt hồng anh viết cuối dòng thư
Ký cái tên ThànhSáng tự bây giờ
Sẽ vĩnh biệt, không mơ, không yêu nữa!...
Bên kia kinh từng đêm em nức nở
Thả lời ca đau khổ vọng sang đây
Kẻ bạc tình giống ngọn gió lắt lay
Chỉ khoảnh khắc rồi bay đi bến khác…
Ba năm dài hồn em đà tan nát
Lụy si tình trầm mặc quấn đau thương
Mà trời ơi! Anh chẳng thấy đoạn trường
Ngoảnh mặt hẳn, con đường ai nấy bước…
Giờ chạnh nhớ mấy mươi năm về trước
Nghe cõi lòng não nuột bóp con tim
Sao đoạn đành phụ rẫy mối tình em
Muôn trọn vẹn, ai tìm ai dễ gặp?!
Cây cầu gòn hai bờ anh đã đắp
Cũng là anh kéo sập rẽ ly tan…
Để hoàng hôn vương vấn thuở ngày xanh
Nỗi day dứt muôn phần… Như mạch nước….
1/6/2017
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
22-01-2020, 10:19 PM
Đừng Nghĩ Đến Tôi
Em ạ! Xin đừng nghĩ đến tôi
Một vầng ánh nhạt tận xa xôi
Vật vờ loang loáng vài canh nữa
Sẽ rụng sau lưng vách ngọn đồi!
Bởi chẳng còn chi để tặng em
Mảnh vườn ửng thắm được hồng thêm
Vì đang ráng tắt, màu thu quạnh
Chỉ đợi màn đêm phủ ngập chìm
Tôi đã không còn trẻ nữa đâu
Muối tiêu mỗi lúc trắng thêm đầu
Đêm nằm đắp trán lo khuya lạnh
Sợ cảm hôm sau, tựa góc sầu
Mắt sáng thuở nào nay nhạt loãng
Ê mình nhức mẩy đến từng cơn
Miếng ăn lưng lửng cầu qua bửa
Mòn mỏi canh khuya ngủ chập chờn!…
Cũng tại tim nầy mãi vấn vương
Hình ai yêu dấu, khoé trào sương
Tôi trao gối mộng rồi quên mộng
Để lại cho kia cả khối buồn
Nhớ bao chiều xuống, đường trôi nắng
Ai cố vói tay kéo sắc vàng
Rải lối cho anh về trải giấc
Mà vô tình hỡi! Có đâu màng…
Nay thả đau hồn bước xuống thơ
Đi về dĩ vãng lượm dây tơ
Kết chùm, mắc võng, ngày đêm để
Lên đó đong đưa…Cái bóng mờ!…
3/6/2017
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
24-01-2020, 02:09 PM
Ý Xuân
Một góc mai vàng giữa tiết xuân
Nhiều chùm xanh mướt nụ bung dần
Vài ba bữa nữa đầy phơi ảnh
Rực rỡ thanh tao, điểm thắm tầng...
Từ thuở chào đời, hạt rớt ươm
Xuôi theo ngày tháng rễ dài hơn
Ăn sâu ngang dọc tìm dinh dưỡng
Tạo sức vươn lên, bật nét hồn
Biết bao đón nhận phũ phàng trên
Lúc nắng chói chang hốc hác hình
Những buổi mưa dầm, mây phủ kín
Lắm lần cuồn cuộn gió rung rinh!
Cây vẫn hiên ngang bình thản đứng
Vươn cành hoặc xụ lá tùy theo
Gồng thân cố nén, chơ vơ chịu
Nung nấu âm thầm mặc lắc xiêu
Thắm thoát thời gian vũ trụ quay
Cao lên, cứng cát, nhánh thêm dầy
Mỗi lần nở rộ, gieo niềm khách
Thưởng thức, trầm trồ, ngắm nghía say
Nhờ hơi, nước, chất...Nuôi nên lớn
Để được giờ đây dáng vẻ ngời
Bù đáp thiên nhiên loài thực vật
Toả hương, trải sắc đẹp khung trời
Còn Mình! Cha Mẹ tạo sinh ra
Dưỡng dục cù lao, nghĩa nặng nhà
Tấc đất ngọn rau, tình Xứ Sở
Làm sao có thể ở trong Ta...
23/1/2020
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
02-02-2020, 11:05 PM
EM ĐÃ SAI RỒI
Lan ơi! Hãy khóc thật nhiều đi
Cho nhẹ sầu đau vỡ mộng thì
Một thuở trăng vàng soi suối biếc
Ngờ đâu một sớm chẳng còn chi!...
Em nát tâm hồn theo tháng năm
Bao lần khóc hận dưới khung xanh
Héo hon, vàng võ chìm hiu quạnh
Suốt mãi thời gian bóng nguyệt tàn
Đối mặt cuộc đời mây xám phủ
Bầu trời là cả sắc vàng thu
Lá khô rơi rụng vườn hoang vắng
Bốn phía bao quanh dãy mịt mù
Hồn đã đóng băng suốt chuỗi dài
Lệ lòng khô cạn bởi hoài ai
Con tim xưa trẻ ngân lai láng
Giờ chẳng còn chi nhịp đập nầy!...
Anh hiểu em buồn, em khổ đau
Lắm khi thao thức dưới canh thâu
Nhớ nhung dĩ vãng, thời hoa mộng
Buồn bã âm thầm cuộc bể dâu
Phải chi ngày ấy đừng im lặng
Sợ vỡ trăng thanh, rã ánh tàn
Khép kín nỗi niềm, xuôi định mệnh
Để hờn với nghẹn lại cho anh
Em đã sai rồi em biết không
Ánh vàng luôn mãi sắc thanh trong
Dẫu mây giăng phủ, vùi thân ngọc
Có xá gì đâu một tấc lòng!...
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
02-02-2020, 11:05 PM
LỜI THƯƠNG NHỚ
Có phải nghe anh kể sự tình
Em buồn"rớt mạng" để làm thinh
âm thầm lặng lẽ trong đêm vắng
Khắc khoải, sầu đau chuyện của mình?!
Trọn lòng tha thiết đến người ta
Nhưng ở ai kia có ảnh ngà
Nghĩa vợ, tình chồng bao thắm đượm
Dưới bầu êm ả mảnh trăng thoa
Sớm hôm kề cận trong gan tấc
Chia sẻ cùng nhau ấm lạnh nồng
Chăm sóc, ân cần, chung hướng sống
Một đời gắn bó dưới vầng đông
Còn em thui thủi bóng cô đơn
Mộng ước xây mơ ảnh chập chờn
Diệu vợi nghìn trùng xa cách trở
Nhớ nhung, vương vấn tận đầu non!
Sáng chiều đơn điệu giữa khung buồn
Tối hứng trăng tàn giọt nhỏ sương
Giá lạnh bao trùm lên héo hắt
Âm vang đồng vọng tiếng ngân chuông...
Đừng buồn nữa nhé hỡi em ơi!
Dẫu ở nơi đây một cảnh đời
Nhưng cả tấc lòng luôn vọng tưởng
Người yêu chốn ấy của hồn tôi
Tiếng hẹn nghìn xưa nay gặp gỡ
Niềm thương vạn kỷ nối tình thơ
Thời gian là chỉ dầy nhung nhớ
Duyên phận ngàn năm, kiếp đợi chờ!...
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
02-02-2020, 11:06 PM
TÂM TÌNH VỚI GIÓ
Nầy bạn hỡi! Phải chăng người thấm mỏi
Dưới ráng tà, ảnh tối phủ dần đưa?
Vậy cớ sao đàn khua lời rũ rượi
Như vỡ tình, nhức nhói một chiều mưa!
Cho không gian héo hắt quyện sầu vương
Vầng mây xám trên đường bay dừng lại
Che mờ trăng u hoài lên vạn hướng
Khối âm u lởn vởn trải quanh đây
Cây cỏ lá âm thầm ôm nỗi nhớ
Sương đọng cành nức nở nhỏ tuôn tan
Vạn côn trùng nỉ non lời than thở
Để canh dài trăn trở ảnh hồn thanh…
Bạn thân ơi! Đêm nay trời lặng lẽ
Cả bốn bề vắng vẻ với mờ đen
Ta thấy lòng say men tình bóng xế
Và cũng sầu nhỏ lệ khóc cho em!
Cõi trời xa bốn mùa chìm băng giá
Chuỗi cuộc đời tầm tã quấn cô đơn
Vọng khát khao tiếng đờn theo ngọn gió
Tìm phôi phai vàng võ sớm chiều hôm…
Còn riêng ta, thoáng chốc một canh đời
Thuở xuân mộng xa rời nơi vũ lộng
Khuất thu hình nén động cánh ngàn khơi
Bên hốc đá bồi hồi nghe biển sóng
Nay trở về tìm con đường xưa cũ
Một dòng sông ấp ủ mộng trùng dương
Ngập con tim nguồn thương dâng tràn đủ
Chỉ bâng khuâng lá rũ… khiến hơi buồn!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
02-02-2020, 11:07 PM
TÂM TÌNH VỚI GIÓ (2)
Nầy Sáng ơi! Đừng buồn, thao thức nữa
Hãy hít vào cho ấm giữa buồng tim
Rồi duỗi cánh, bay tìm vầng trăng tỏ
Tắm ánh vàng cho thoả chí hồn chim!
Xác thân bạn từ tinh hoa của chất
Còn tâm tư rất thật gió như ta
Nên cứ mãi xót xa vòng bẩn chật
Rồi đong đưa vút bật nẻo trời xa
Từ con sông lặng lẽ nước trôi xuôi
Vầng dương hút, kéo lôi về cõi lộng
Để vần vũ đẩy dòng mây diệu vợi
Bốn phương ngàn lướt tới dãy mênh mông
Theo đồng xanh bát ngát thắm hương tình
Đến bờ đất vặn hình về bao ngả
Qua núi đồi, biển cả dưới trăng xinh…
Sau chầm chậm, lịm mình loang tan rã…!
Gió hỡi! Ta vẫn hiểu niềm mộng ước
Làm cánh bay vươn vượt chốn trùng dương
Rồi một ngày con đường mơ phía trước
Bước chân nầy đã được mấy muôn phương?
Nắng sẽ tắt, phủ xám sắc hoàng hôn
Hồn của gió chỉ còn đôi mệt mỏi
Đã hết rồi những tối ngắm trăng son
Và bao chiều lướt vờn theo lam khói…
Sẽ không còn một thời qua viễn xứ
Ngất ngây niềm phất phới với sao khuê
Xoay chuyển động gom về muôn hương toả
Trải giăng đầy vị đoá phả lên Quê…
Ta vẫn biết thời gian đâu dừng lại
Chun rượu đầy cũng phải bốc bay hơi
Nào kéo được chuỗi đời ra lốc xoáy
Chỉ còn đây! “Gió thổi mát muôn nơi”!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
06-02-2020, 10:51 PM
TÂM TÌNH CỦA GIÓ
Sáng ơi! Đã thắm thoát mấy mươi năm
Dòng sông chuyển muôn lần về vạn nẻo
Cứ lững lờ chẳng níu kéo thuyền, trăng
Không bận bịu, phân vân lời gọi réo!...
Mới hôm nào vần vũ giữa không trung
Hồn viễn xứ vẫy vùng xua mây xám
Xé áng mờ phủ ám cõi mênh mông
Cho cây cỏ nụ hồng đơm nở rạng
Niềm da diết vui say đời phiêu bạt
Uống rượu sương, ngây ngất với hương hoa
Tắm ánh vàng, giỡn xoa cùng vạn vật
Giấc êm đềm phảng phất tiếng ru ca
Duyên gặp gỡ, hòa hồn vui bậu bạn
Cùng dạt dào, lai láng mộng trời xa
Ta bên nhau đậm đà theo ngày tháng
Sẻ chia nhiều sắc rạng mảnh trăng thoa
Có những lúc âm vang từ vũ trụ
Vọng đưa về gọi hú chí hồn bay
Chung cảm xúc, xòe tay ôm tiếng rú
Cất vào tim ấp ủ mộng ngày mai
Có những chiều mơ màng trên nước nổi
Niềm lâng lâng, thả tới cõi xa xăm
Chợt đăm chiêu, bâng khâng sầu chới với
Lo ngày kia bóng tối phủ vầng thanh
Rồi bất chợt mây đen trùm che kín
Giọt mưa sa, nhỏ dính áo bờ vai
Cố hết lực thổi bay bằng khẳng định
Nhưng sức cùng, bịn rịn tiếc cho ai
Để đời bạn kể từ ngày hôm ấy
Tái màu xanh, tan chảy mộng mơ vàng
Chuỗi cuộc đời lầm than trên sóng dậy
Chiếc thuyền nan lắc mãi dưới trời chang!....
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
06-02-2020, 10:52 PM
Tâm Sự Với Gió…
Kìa Sáng! Sao ngươi như héo hắt
Một mình lặng lẽ đứng nơi đây
Mắt buồn hướng vọng về xa vợi
Như thể chờ ai ở chốn nầy!
Nhiệt huyết hôm nào buổi tiễn đưa
Chia tay bạn đến với vần thơ
Để say, để sống và mơ mộng
Bỏ lại thời gian chuỗi thẫn thờ
Ta mừng cho bạn biết bao nhiêu
Hốt được hàn sương đọng dưới chiều
Gom nhỏ từng hồi lên giấy trắng
Hoá thành tiếng nhạc phả phiêu diêu
Vậy mà bỗng chốc như lam khói
Ngọn lửa ngày đi bạn ửng trời
Nay giống lụn tàn như sắp tắt
Khiến lòng ta thấy xót xa ơi!…
Sáng vẫn còn đây khí phách tràn
Dẫu rằng mới đó bị phăng ngang
Tiểu nhân, hạ sách mà không giỏi
Hạ nhục oan ta, vội sụp màn!
Giữa chốn cuộc đời trắng với đen
Ta từng bươn chải đã thành quen
Nên không chao đảo, không hề thẹn
Chỉ nực cười cho một cái hèn!…
Trong lòng ta chỉ có niềm đau
Lạc mộng giờ đây để vạn sầu
Cứ ngỡ hồn nương non biển hẹn
Ai dè cũng chỉ cánh hoa ngâu
Để tím quả hồng buổi tối nay
Và rồi tiếp tục vẫn hồn bay
Đi tìm, tìm mãi trong mờ mịt
Mong gặp hồn thương hẹn kiếp nầy!...
20/6/2017
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
06-02-2020, 10:52 PM
Tình Có Hiểu?
Tình có hiểu khi đành ly biệt
Là nửa hồn phải chết hay không?
Nửa hồn còn lại trôi sông
Vật vờ, lư lắc, bềnh bồng…Về đâu?
Tình có hiểu khi đành ly biệt
Sẽ ôm tròn da diết ngàn đau
Nhớ bao kỷ niệm ngọt ngào
Khuya rồi đi ngủ kẻo đau anh à!...
Tình có hiểu khi đành ly biệt
Biết có còn tha thiết với thơ?
Vì đâu nữa để mà mơ
Đâu ai để đợi, để chờ, để thương!
Tình có hiểu khi đành ly biệt
Sẽ từ nay rũ riệt linh hồn
Ngày đêm khắc khoải héo hon
Ảnh hình cứ mãi chập chờn đâu đây!...
Sao đành đoạn chia tay tình hỡi?
Để trọn đời nhức nhói tâm can
Rồi đây chỉ có thu vàng
Lá rơi lả tả, ngập tràn lối đi…
21/6/2017
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
06-02-2020, 10:53 PM
THẢ MƠ VƠI LẠNH
Ngây ngất thơ ai đượm chất sầu
Loang trôi từng giọt, nhỏ hàn châu
Bâng khuâng, hồn phụ chìm sương lạnh
Bên góc hiên buồn, nghẹn bể dâu!
Đàn tranh nhẹ khảy khúc chiều thu
Réo rắt âm vang vọng tít mù
Nhung nhớ một thời xuôi ngược chuyến
Giờ đây bóng nhạt gởi nơi tù
Bốn phía bao trùm, phủ xám mây
Âm u, héo hắt trải nơi này
Luyến lưu xuân mộng, ngàn mơ ước
Từng nhịp tim buồn nhẹ lắt lay
Tất cả hết rồi, đã đóng băng
Cứng trăng, trăng ướp cả dương trần
Cho đông tê tái, rên thành chữ
Lạnh lẽo quá ơi! Hỡi bóng hằng!
Hoa Dung giá rét, lịm men hương
Khắc khoải tơ vương dưới mịch trường
Thả giấc mơ lòng về mộng ảo
Cho đời quạnh quẽ bớt tư tương...
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
09-02-2020, 11:46 PM
GỞI GIÓ NỖI TÂM TÌNH
Từ trên cao vầng trăng còn nửa mảnh
Chênh chếch nằm rải ánh xuống trần gian
Hồn mênh mang, lang thang trên sương lạnh
Rồi nhẹ nhàng trải cánh lướt bầu xanh!
Ta giũ nhịp, bồng bềnh ta giũ nhịp
Đưa bóng mờ theo kịp gió đang bay
Hỡi nầy kia! Tình ai, theo vạn kiếp
Lắng nghe ta kể tiếp chuyện mê say
Có phải bạn sợ ta buồn, ta tủi
Tấm thân mòn lầm lũi giữa hoàng hôn
Cây khô vỏ chẳng còn bao nhiêu buổi
Rồi lịm tàn một tối dưới trăng son
Hay bạn sợ gieo đây nguồn ý sống
Làm tim ta khua động tiếng trùng dương
Kéo ánh tà lên đường về cõi lộng
Để nửa chừng rã bóng, nát hồn thương..!
Gió ơi gió! Thà gục chốn muôn phương
Hơn mỗi bửa bâng khuâng sầu vương mãi
Thuở ngày xanh miệt mài nuôi chí hướng
Bị bão đời vất vưởng, vỡ tương lai
Để năm tháng tủi hờn ôm nỗi hận
Cánh phiêu bồng lận đận mãi dây dưa
Cho mộng ước ngày xưa luôn vương vấn
Nhỏ lệ lòng canh cánh mỗi đêm khuya
Giờ uống sương, tắm nửa mảnh trăng vàng
Hồn bừng tỉnh mê man trên sóng dậy
Dẫu ráng tàn, thân nầy vơi ảnh sáng
Vẫn cùng nhau bậu bạn trọn niềm say!
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
09-02-2020, 11:47 PM
TRĂNG NON SỚM NHẠT NHOÀ
Chợt đọc thơ em, thấy ngỡ ngàng
Lời như ai oán, khóc trăng tàn
Hồn hoa ảm đạm, buồn vương mộng
Quạnh quẽ chiều thu nhạt phủ giăng!
Tấc lòng héo hắt nỗi cô đơn
Vườn vắng đìu hiu nhỏ giọt hờn
Sao nỡ lưu tình gieo ý mộng
Rồi trôi biền biệt để sầu hon
Cho bóng thời gian luống nghẹn ngào
Tiếng lòng từng chập nhịp lao xao
Ngân nga điệp khúc dòng ly biệt
Hận kiếp phù dung, ánh lệ trào
Trọn lòng trao gởi mảnh trăng thanh
Thả mộng mơ sâu đến cõi lành
Gót bóng đi tìm muôn lóng lánh
Niềm yêu tha thiết ngất thâu canh
Thế mà trăng sớm nhạt tan phai
Để lệ hồn em nhỏ đoạn đoài
Lưu luyến ngập tràn, trăn trở nhớ
Dạ sầu ly biệt, tím trần ai…
Sao giống như tôi thuở sớm sương
Lần yêu tan vỡ, nát can trường
Từng đêm thức trắng, ôm bầu mộng
Da diết, u hoài, quyện vấn vương
Giờ đã hiểu ra, chỉ tại mình
Khung vàng chưa rực toả lung linh
Vội đem giấy mực ra mà vẽ
Một bức tranh si chẳng trọn hình
Nửa vầng khuyết bóng tịt mù xa
Gió nhẹ từng cơn thổi lướt qua
Mây xám kéo giăng quần một nửa
Đành phai mờ nhạt mảnh trăng thoa...
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
09-02-2020, 11:47 PM
MỘT LẦN RỒI KHUẤT BÓNG
Khem khép mắt thả hồn về năm cũ…
Từ trực thăng vần vũ lướt mây ngàn
Cả không gian thênh thang tình ấp ủ
Cánh phiêu bồng giăng phủ cõi mênh mang!
Rẹt..rẹt..rẹt ôi chao! lằn đạn bắn
Từ dưới đâu xuyên thẳng giữa đuôi dài
Con chim sắt lung lay rung rít chấn
Bến Càn Long, mặt phẳng đáp thôi bay
Đời chinh chiến sống còn trong gang tấc
Chẳng gì hơn trọn thật với yêu đương
Để mai kia sa trường yên ngủ giấc
Bóng ma trơi phảng phất… kiếm người thương!
Ba lô nặng trên vai, dừng quán nước
Làn khói thơm lả lướt quấn hồn mơ
Hình bóng em lững lờ nơi mộng ước
Trải nhẹ nhàng bay trước kéo vần thơ
Ghé sam trại…xong vào lều ngơi nghĩ
Cất quân trang, gói kỷ mấy ngày qua
Đánh một giấc thật xa cho khoẻ trí
Rồi thư tình non nỉ, gởi người ta…
Bỗng gió lốc cuốn phăng về tít tận
Trăm mối tơ lắm bận ghịt ràng thân
Để trao tình một lần rồi vương vấn
Chuỗi tháng ngày lận đận, mãi bâng khuâng…
Em bây giờ tuổi độ cỡ như tôi
Chắc cũng đã qua thời trăng với mộng
Có khi nào ánh hồng xưa réo gọi
Thấy nhớ nhung tiếng nói một dòng sông?
Nhận thư ai ấm lòng rồi biền biệt
Khiến trọn đời da diết buốt chiều đông?!...
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
09-02-2020, 11:48 PM
Ý SỐNG TỪ THAO THỨC
Nhẹ trải cánh, bay dần lên cõi lộng
Hồn mênh mang nhìn sóng nước vung tay
Bao cánh thuyền chấm nhỏ dưới tầng mây
Chầm chậm lướt tháng ngày qua thử thách!
Về đâu hỡi! Vạn đen muôn khoảng cách
Giữa mịt mùng vũ lách giỡn trời xa
Khi yên bình, lúc lồng lộng phong ba
Là lắm lượt xót xa thân chìm nổi
Buổi vầng hồng chói chang, khi phủ tối
Tắm nắng cuồng đến mỏi khắp châu thân
Đêm lặng lờ trầm ngắm ảnh trăng thanh
Vơi ngày tháng chông chênh ngàn nhấp nhố…
Tiếp tục bay, nhìn bờ cây ngọn cỏ
Như diệu hiền trước gió thổi đong đưa
Bị mạnh tay chỉ nhẹ cất lời khua
Xào xạc thoáng đủ vừa gom ý nhạc
Hứng lửa đỏ giữa trưa hè bỏng rát
Tự thân mình tỏa sắc thắm xanh lơ
Để diệu đi khoảnh khắc nỗi bơ phờ
Một bé bỏng từng giờ trong oan nghiệt…
Ta thấy say với tấc lòng thắm thiết
Ngất yêu thương, da diết nhớ nhung tình
Thả cánh mờ lững thững dưới lung linh
Xưa dĩ vãng quyện hình nơi tâm tưởng…
Còn gì đâu khi hoàng hôn chuyển hướng
Tiếp đêm dài phất phưởng chuỗi hồi xuân
Ý nghĩa sống cỏ, cây, thuyền bất tận
Bên thềm canh lẳng lặng ánh hồn khai!.......
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
17-02-2020, 08:21 PM
GIÂY PHÚT VẤN VƯƠNG
Em Tho ơi! mấy chục năm lặng lẽ
Cơn bão đời ghịt xé với khua vang
Đẩy anh về nẻo vắng, khuất vầng trăng
Hai tai bít, hồn lần theo nỗi nhớ!
Bánh xe đời nghiền anh trong trăn trở
Chuỗi lưu tình đây đó kiếp phong sương
Đã bao lần vườn thắm trải bên đường
Chân dừng bước, vuốt thương rồi lạc bóng…
Chiều hôm nay chợt lòng chao trổi sóng
Từng dãy gờn khuấy động bến tâm tư
Niềm bâng khuâng, vương vấn thuở bao giờ
Bừng sống dậy, thẫn thờ lay điệp khúc
Thấy nhớ em, khuôn ửng tròn diễm phúc
Ánh lửa hồng tỏa rực dưới mờ đêm
Nhẹ nhàng trôi trong suối mắt huyền êm
Con thuyền nhỏ treo đèn về cõi mộng!
Anh Sáng ơi! Bánh em làm còn nóng
Anh ăn đi cho ấm…nỗi lòng ai
Để mai nầy cánh gió tiếp đường bay
Anh mãi nhớ nơi nầy con chim nhỏ
Khu vườn xanh, trên cành trông đợi gió
Được cùng theo đây đó giữa không trung
Dưới khung trời cảm xúc quả hồng rung
Lời yêu dấu tận cùng không thay đổi…
Em Tho hỡi! Nhớ em lòng rười rượi
Cánh gió ngàn vụt tới để rồi bay
Khiến thu vàng phủ bóng một đời ai
Hoàng hôn đổ bao ngày anh ray rứt
Nợ gieo sầu, vần thơ đây trải bút
Thả không gian giây phút tiễn tình xưa!...
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
17-02-2020, 08:22 PM
PHẢI CHI TÔI…
Em trong mơ, thả hồn trôi lãng đãng
Vấn vương tình, lai láng rót thành thơ
Môi kề môi…hoang dại trọn canh giờ
Run rẩy cuốn…ngất ngư trong bể ái!
Uống thơ em, nghe lòng như sóng dậy
Dãy gợn cồn dao mãi giữa buồng tim
Niềm mê say thưởng thức cảnh màn phim
Chao dờ dật, lim dim vào mộng mị
Thấy lâng lâng, khát khao lần phỉ chí
Cùng ai kia mối chỉ kéo duyên tơ
Kết vào nhau, chèo thuyền đến tận bờ
Lên bãi vắng…hững hờ bao cảnh vật
Tôi dẫn em lên tận cùng ngây ngất
Ngọn yêu đương rần rật kéo gom về
Thổi trọn đêm tột đỉnh giấc nồng mê
Cho giá lạnh, ủ ê chìm tan loãng…
Chợt tỉnh lại sau một cơn gió thoảng
Thì ra tôi cũng choáng….giống em mơ!
Hồn bâng khuâng, dào dạt tiếc thẫn thờ
Nỗi héo hắt, lắc lư dòng nước chảy
Phải chi duyên cho đây cùng với…ấy!
Hai ảnh hình thật sự của mơ kia
Cứ từng đêm quyện bóng dưới bầu khuya
Bằng hồn ái đường về nơi trăng mộng
Chắc có lẽ trăm năm tôi vẫn sống
Để được yêu cái bóng của tình yêu
Bởi nắng tắt, nhàn nhạt sắc lam chiều
Buồn nào hơn hẩm hiu cành lá rũ!....
17/4/2016
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
17-02-2020, 08:22 PM
Nỗi Nhớ Và Niềm Đau
Bất ngờ ngoảnh mặt nhìn qua
Thấy em lững thững từ xa lại gần
Nửa say sóng biếc nghiêng thành
Nửa xô dào dạt, rung rinh nhịp dài!
Môi hồng chúm chím tặng “ai”
Một chùm bắp nấu “thế nầy là sao”?
Làm cho mật ngọt tuôn trào
Thuyền duyên xuôi mái lẹ vào bến mơ…
“Hổm rày nhớ quá anh à”!
Em chưa nói vậy nhưng mà anh nghe
Tiếng trong quả đỏ ngân nga
Luyến lưu tha thiết đậm đà của em…
Lâng lâng xúc động con tim
Muốn ôm bạn ngọc tỏ niềm yêu thương
Ngặt bao ánh mắt trên đường
Liếc xem hai đứa…Khiến chuông đợi chiều!
Bắp kia em biến thành diều
Còn anh hóa gió thổi nhiều sáng nay
Tiếng đàn nằm ở bàn tay
Kẻ trao người nhận ngất ngây cõi lòng…
Giờ đây nàng đã sang sông
Còn tôi ở lại ngắm dòng nước trôi
“Vầng trăng ai xẻ làm đôi”
Để cho ánh khuyết, ngậm ngùi hồn đan…
Bao thu lặng lẽ dưới tàn
Vi vu gió nhẹ, lá vàng lắc lư
Nỗi buồn trống vắng chơ vơ
Dư âm kỷ niệm, vật vờ bước chân!...
22/1/2018
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
17-02-2020, 08:23 PM
THƠ EM! NIỀM TRĂN TRỞ
Em ru ngủ tình đầu…trong thoáng nhớ
Rồi phôi phai năm tháng dưới khung mơ
Còn nơi tôi sao cứ mãi dật dờ
Vương vấn mộng trăng thơ, vầng trải bóng!
Tiếng yêu đương năm xưa quần khuấy động
Cho tâm hồn dậy sóng chuỗi thời gian
Từng đêm dài lặng lẽ nỗi buồn tênh
Nghe lưu luyến gập ghềnh trên nẻo bước
Mới hôm nào thuyền xuôi theo sóng nước
Gặp bến vườn trải trước ánh ngàn khơi
Dõi mắt nhìn sắc thắm cánh hồng tươi
Dẫn hồn mộng, ghé rồi… ôm thổn thức
Để vạn sầu phủ vây niềm trăn trở
Suốt thời gian vầng tỏ khuất mờ xa
Từng đêm đơn khe khẻ tiếng lòng ca
Bài ly biệt, xót xa tình yêu dấu!
Mấy mươi thu đắm chìm trong bể đáu
Vọng con thuyền thả dạo bến sông thương
Ôm tái tê, héo hắt mảnh trăng buồn
Bị che phủ, canh trường mờ vắng lặng…
Dòng thơ em như ngàn tia sợi nắng
Xuyên tim tôi trải ấm lại hồn xưa
Nghĩ có lẽ giờ đây cũng đủ vừa
Khép quyển sách bốn mùa… ghi nỗi nhớ
Từ trên xa vầng thanh còn sáng tỏ
Vẫn lung linh theo gió nhẹ đưa qua
Tiếng lao xao thoang thoảng nhịp sau nhà
Tròn tròn giọt sương pha dần chuyển động
Tay tôi nhẹ thả dần đi quả bóng!...
18/4/2016
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
20-02-2020, 06:43 PM
Thôi Đành…Nằm Yên
Chẳng ngờ anh gặp lại em
Nửa vầng trăng khuyết của đêm năm nào
Xanh xao vàng võ sắc màu
Hồ thu đẫm lệ, nghẹn ngào nhớ xưa!
Ngoài trời chẳng có đổ mưa
Mà sao lành lạnh thổi lùa vào tôi
Ảnh hình kỷ niệm xa xôi
Chập chờn ẩn hiện, bồi hồi con tim
Đâu rồi một đóa thuyền quyên
Hương loang dỗ mộng, nụ duyên say tình
Đâu rồi má thắm môi xinh
Làm anh ngây ngất, bồng bềnh kề bên!…
Giờ đây lặng lẽ dưới đèn
Em ôm dĩ vãng riêng mình trở trăn
Cảnh đời ngang trái phũ phàng
Chuỗi dài chỉ nhạt ánh tàn với đông
Gia đình có cũng như không
Đông tây nghịch hướng, vợ chồng chán chê
Đường ai cứ mặc nấy đi
Tơ hồng buộc mối vướng ghì cánh bay…
Giọt sầu em nhỏ tối nay
Hóa thành tiếng vọng nhẹ lay tử hồn
Khiến cho rung lắc từng cơn
Hồi sinh sống lại bật lên từ từ
Ráng ngồi thẳng dậy để mà…
Nhưng nghìn đất cát nặng đè ép thân
Nghiêng qua cựa quậy mấy lần
Sức cùng lực tận thôi đành…Nằm yên!...
23/1/2018
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
20-02-2020, 06:44 PM
MỘT THOÁNG NHỚ
Nghe hai tiếng Trà Vinh, lòng chạnh nhớ
Thuở hừng đông rạng rỡ sắc xuân xanh
Nắng từng tia trải thắm lá cây cành
Vầng tròn trĩnh long lanh dòng suối biếc!
Trọn yêu hoa, yêu tình…yêu tha thiết
Và bao lần da diết vấn vương xa
Niềm mênh mang mỗi độ nắng phai tà
Hồn dào dạt, ngân nga bài…em hỡi!
Ngày bận việc, khi trời vừa ửng tối
Phút giây nầy tiếng gọi quả tim đơn
Hú gió mây gom lại biến cây đờn
Tay khảy nhẹ nỉ non lời tâm sự
Có lắm khi bâng khuâng hồn Lữ Thứ
Lúc vô tình gieo nhớ để mà quên
Con chim trời vỗ cánh lướt thang thênh
Mặc vũ lộng, bồng bềnh theo ngày tháng…
Rồi đêm nay dưới vầng mây bảng lảng
Thu bóng nhìn vầng sáng mảnh trăng thoa
Hồn ngất ngây say ánh toả cung mơ
Uống cảm xúc vần thơ em tuôn chảy
Thấy luyến lưu, nhớ nhung thời xa ấy
Chành chạnh lòng sống lại ảnh hình xưa
Mờ nhạt tàn, chỉ nhẹ chút đong đưa
Vẫn loang sáng đủ vừa soi nẻo bước
Đôi lim dim, thả hồn xuôi sóng nước
Đến tận cùng để được ngắm chân mây
Dẫu biết rằng rồi áng vẫn tiếp bay
Chuỗi quá khứ trải dài trong lãng đãng!
19/4/2016
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
20-02-2020, 06:44 PM
MÙA HÈ…
Em thì rạo rực với hè sang
Hít thở hương hoa nở rộ hàng
Thưởng thức không gian bầu sáng rực
Tấc lòng dào dạt cảm mênh mang!
Bước dài lên phố ngắm người đi
Xem cảnh hân hoan rộ ánh thì
Lãng đãng mơ màng treo khắp nẻo
Chẳng sầu, chẳng nghĩ, chẳng lo chi
Niềm xuân phơi phới kéo về tim
Nhạt nhẽo, hắt hiu khuất lặn chìm
Bến nước cầu ao như gởi lại
Sắc màu loé chớp một dòng phim
Khát khao, ngây ngất chợt bay qua
Lồng lộng đong đưa ảnh ngọc ngà
Từng chập gió lùa qua suối biếc
Hồn em sống lại bản tình ca..!
Còn tôi nóng nực phủ vây quanh
Bốn phía không gian rực lửa mành
Quạt gió mở mau con số một
Cơm thì đầy ấp một tô canh
Mấy lượt ra vô cởi áo trần
Sáng trưa chiều tối tắm bao lần
Vậy mà cứ mãi mồ hôi chảy
Bứt rứt , hầm hì thiệt khổ thân
Muốn gào, muốn thét, muốn kêu trời
Hè đến làm chi để lụy tôi
Hãy lẹ qua mau ngày tháng nhé
Cho thu trở lại mát nhiều nơi!....
20/4/2016
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
20-02-2020, 06:45 PM
Vương Vấn Hình Xưa
Em ngồi gần sát bên anh
Nhẹ nhàng kể chuyện sớm hôm cảnh đời
Bờ môi dễ nhoẻn nụ cười
Nay phơi sắc tím, kéo hồi chuông rung
Quả sầu em cất ở trong
Anh đây đã thấy, nên lòng xót xa
“Của mình” thành vợ người ta
Hỡi ôi! Ai hiểu đâu là đớn đau!
Bến mơ, nửa bước tới cầu
Bất ngờ cầu gãy, nghẹn ngào ép tim
Lỡ làng chỉ mối xe duyên
Dòng sông ngược bến, con thuyền đứt dây
Tại người hay tại gió mây
Người không có cánh duỗi bay đẩy mờ
Hoặc mây trước gió lững lờ
Nhưng kia nhẹ thổi để chờ mắc mưa!
Bây giờ vương vấn tình xưa
Cũng đành phải chịu canh khuya bóng tàn
Bâng khuâng lệ nhỏ đôi hàng
Luyến lưu dĩ vãng, ngỡ ngàng hôm nay…
Tối rồi! Anh tạm chia tay
Tiễn người ra cửa, dạ ai có buồn?
Mà sao bịn rịn trên đường
Để xe em dắt, ánh sương ửng trào
Em ơi! Da diết biết bao
Mênh mang nỗi nhớ len vào tâm tư
Trải niềm khuây khỏa vào thơ
Hồn thương năm cũ vật vờ mái hiên!...
25/1/2018
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
20-02-2020, 06:45 PM
TẤC LÒNG AN ỦI
Nỗi lòng em trải nhẹ vào thơ
Se sắt hồn thu cuốn nguyệt mờ
Vọng ngóng con thuyền nơi diệu vợi
Màn đen phủ bến nghẹn chơ vơ!
Thiết tha ngày tháng đợi chờ ai
Khắc khoải thâu canh nhỏ giọt dài
Chiếc bóng cầu treo, vườn lặng vắng
Dật dờ, gió thoảng lá rơi bay
Lạnh lẽo trời đông quấn vạn sầu
Nhớ nhung vò võ, tím hồn đau
Vầng trăng nửa mảnh trôi lờ lững
Thao thức miên man, ánh lệ trào
Da diết ngập tràn phủ bóng sương
Canh khuya nắc nẻ dưới cung buồn
Bao nhiêu tiếng dế, là bao nhạc
Khảy khúc u hoài để vấn vương!
Lắm khi day dứt kiếp hồng nhan
Ngày lại qua mau, sớm ráng tàn
Trễ chuyến, đò chiều, ôm phận bạc
Thu hình, nép bóng ngắm mây tan…
Đừng đau, trăn trở nữa em ơi!
Nức nở mà chi đã lỡ rồi
Một đóa hoa hồng xưa toả ngát
Giờ đây ánh nhạt loãng hương trôi
Nhưng hồn hoa mãi vẫn là hoa
Chỉ sắc hương kia một thoáng mà
Nắng tắt còn đây bầu rượu ấm
Cùng dòng thơ thắm mảnh trăng thoa!...
21/4/2016
Nguyễn Thành Sáng
Voitrao998
23-02-2020, 05:10 PM
Thơ hay quá, hãy sáng tác thật nhiều làm đẹp cho đời ạ
nguyenthanhsang
27-02-2020, 10:09 PM
NỖI LÒNG CỦA ANH
Thắm thoát thời gian đúng một năm
Kể từ hôm ấy, kiếm tình trăng
Đi vào ảo mạng tìm xưa cũ
Gặp lại hồn ai dưới nguyệt tàn!
Vô tình níu kéo sợi tơ vương
Buộc bóng bay về thuở nhớ thương
Cho quả tim buồn theo thắt lạnh
Từng hồi lay động nhịp rung chuông
Em nói ngày xưa em đợi tôi
Dẫu rằng biết đó mộng mà thôi
Nhưng em vẫn cứ ngày trông ngóng
Khắc khoải, bâng khuâng một khoảng đời!
Điệp ơi! Có hiểu những lời kia?
Là muối, là kim, châm xát tim
Rỉ máu, tái tê bầu vọng tưởng
Khiến hồn anh bỗng biến thành chim
Ánh lóe vô hình xé mảng trơ
Bừng lên hồn sĩ tự bao giờ
Lướt từ vạn kỷ bay về nhập
Cái xác dương trần nghẹn lắc lư
Kể từ hôm đó giọt thơ xanh
Từng phút nhỏ ra ướt đượm cành
Kết gió đông phong nhè nhẹ thổi
Dưới vầng trăng sáng, toả long lanh!
Chỉ vì nghịch cảnh của giờ đây
Trăm nhớ ngàn yêu buổi sớm mai
Đành thả bay xa về diệu vợi
Rồi ôm dĩ vãng luyến lưu say…
Anh cảm ơn em nhiều thật nhiều
Nhờ ai kể lại thuở buồn hiu
Giúp cho chấn động, hồn muôn kiếp
Trở lại, vung tay trải thắm chiều!...
22/4/2016
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
27-02-2020, 10:20 PM
BIẾT ĐẾN BAO GIỜ QUÊN
Thuở đó bão giông phủ khắp chiều
Nhớ em nhiều lắm, biết bao nhiêu
Muốn về gặp gỡ ngàn yêu dấu
Lại rỗng, thân xơ, nặng cánh diều!
Đành gói tâm tình gởi gió mây
Vấn vương, lưu luyến hẹn ngày mai
Canh khuya thao thức niềm trăn trở
Nghẹn bóng cầu treo, chuỗi đọa đày
Từng chiếc lá vàng rụng giữa đêm
Lắc lư làn ánh chảy về tim
Khiến nghe xao xuyến lòng muôn thuở
Từng giấc mơ say bước nẻo tìm
Cứ thế thời gian lặng lẽ trôi
Dòng sông tràn ngập chẳng hề vơi
Tiếc cho sóng xiết, thuyền tan tác
Đành ngóng bờ xa, gát mộng đời!
Chợt trưa hôm ấy gió bay qua
Nét chữ thân quen của Điệp mà!
Em gởi về tôi bao nỗi nhớ
Cùng hình ảnh héo, tím hồn hoa…
Bây giờ ánh nhạt buổi hoàng hôn
Sao mãi lòng tôi nhớ mảnh tròn
Lai láng bao chiều ngân thổn thức
Những đêm vằng vặc ngắm trăng son…
Biết đến khi nào mới thật quên
Con đường chân bước lại không tên
Vậy mà cứ quyện vầng lam khói
Để mảnh thuyền đi mãi dập dềnh!...
23/4/2016
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
27-02-2020, 10:20 PM
NỖI NIỀM THỔN THỨC
Nhận được thư em thấy xốn xang
Vì sao mây phủ tối vầng trăng
Làm cho buồn bã, lời than thở
Tâm sự về anh cảnh phũ phàng!
Hôm nào cánh nhạn nhẹ nhàng bay
Nét chữ thân thương trải thắm đầy
Tâm sự dạt dào bao ý sống
Giờ đây ảm đạm gió *** may
Tôi nghĩ, tôi suy, tôi thẫn thờ
Phải chăng biển sóng đẩy niềm mơ
Đến nơi xa thẳm trùng dương lộng
Vội vã thuyền đi, để lụy bờ
Chẳng biết bao giờ mới gặp nhau
Khiến trăng kết mộng tím mây sầu
Em thương, em nhớ, em chờ đợi
Héo hắt u hoài cuộc bể dâu.?!
Con tim da diết khảy yêu thương
Vội vã hành trang bước nẻo đường
Đến bến sông xa tìm ánh mộng
Cho lòng ấm lại chuỗi ngày sương
Món quà của kẻ rớt mồng tơi
Quyển tập trăm trang, trải bút ngời
Một mối tình đau tan khóc hận
Tặng người yêu dấu của lòng tôi
Sau đêm hôm ấy trôi biền biệt
Em đã đâu rồi để vấn vương
Cố nán mấy ngày trông gặp gỡ
Chỉ chiều nhạt ánh, tiếng rung chuông!
Cứ ngỡ quà thương khiến hiểu lầm
Cho bầu tan vỡ, nát vầng trăng
Quay về lặng lẽ, chôn tâm sự
Vĩnh viễn từ đây ánh nguyệt tàn
Ngờ đâu ngày ấy lại vô tình
Sách cũ chứa từng cánh nhạn xinh
Gom lại Mẹ em đem đốt sạch
Lạc rồi địa chỉ khiến cho mình
Em thì năm tháng đợi trông tôi
Còn ở nơi tôi tưởng vỡ rồi
Hai tấc lòng sâu mang nỗi nhớ
Đành ôm khắc khoải ngắm mây trôi
Trọn đời vương vấn bến sông xa
Để mỗi chiều thu dưới ráng tà
Một cánh chim sầu trên nhánh đậu
Dật dờ lưu luyến mảnh hồn hoa!
24/4/2016
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
27-02-2020, 10:21 PM
EM ĐÃ CHO TÔI
Trời hôm nay vẫn lay ngọn gió
Vậy mà sao chẳng có nguồn thơ
Làm cho Thi Sĩ thẫn thờ
Bút cầm, ngậm bút bơ phờ trống đen!
Hồn lần thả tìm em cõi mộng
Loé ửng dần dãy sóng sông xanh
Lửa lòng thoáng chốc bừng lên
Đẩy lùi bóng tối, chông chênh nỗi niềm
Từng chập một con tim ngân nhịp
Khúc dạt dào, trải tiếp vần say
Gom mùa ảm đạm *** may
Thả vào trang giấy cho đầy túi mơ
Rồi hái trái trăng trơ đỉnh núi
Để tặng người thui thủi canh thâu
Cho ai lá rụng thu sầu
Vơi đi héo hắt, biết bao nỗi buồn
Ai quạnh quẽ trên đường lá đổ
Thì đây nầy ngọn gió xuân sang
Tắm đi cho sạch phũ phàng
Dính vào thân xác khiến ngàn khổ đau…
Nếu không em làm sao tôi có
Mảnh trăng vàng sáng tỏ soi đêm
Nguồn thơ thắm thiết êm đềm
Canh khuya lặng lẽ bên thềm rung tơ
Chắc sẽ lịm trong chờ, trong đợi
Một cái gì diệu vợi mơ hồ
Hoàng hôn cứ mãi dật dờ
Hồn sương khắc khoải, bên bờ phủ mây!
25/4/2016
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
28-02-2020, 09:39 PM
KHÔNG CÓ EM
Không có em chắc không còn gió
Nhẹ nhàng từ đây đó về tim
Cho lòng dào dạt dịu êm
Toả niềm lai láng bên thềm sáng trăng!
Không có em ai lần tơ mối
Níu hồn anh những tối thu phong
Cùng nhau lên cõi bềnh bồng
Lâng lâng, lững thững trên dòng sông thương
Không có em con đường ngập nắng
Bước nặng nề, hụt hẫng gió mây
Đâu còn chun rượu tràn đầy
Để anh sưởi ấm đêm dài giá đơn
Không có em ảnh tròn mờ nhạt
Tiếng côn trùng réo rắt vọng về
Canh khuya vắng lặng ủ ê
Sương rơi tan giọt, lê thê nỗi sầu!...
Hồn vạn kỷ hôm nào sống lại
Ngược quay tìm biển ái ngàn xưa
Trả anh chiếc bóng bao giờ
Khô khan, quạnh quẽ bên bờ gió lay
Tiếp chuỗi sống tháng ngày thao thức
Chỉ nghẹn buồn nhói nhức tâm can
Bốn mùa tắm lá thu vàng
Nhìn dòng nước chảy, ngập tràn xót xa…
Duyên đôi ta trăng thơ trải ánh
Hòa khung trời lấp lánh muôn sao
Một cơn gió thoảng qua cầu
Nào đâu sánh được tình sâu ngút ngàn!
Bận lòng chi mảng phù vân!...
26/4/2016
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
28-02-2020, 09:40 PM
TRẢI NIỀM THANH THẢN
Duyên đôi ta trải qua ngày tháng
Đậm thâm tình, lai láng niềm thương
Từng đêm dưới mái hiên buồn
Nỗi niềm tha thiết, trăng sương quyện hồn
Có đôi lúc ảnh tròn mây phủ
Kéo chút mờ vần vũ không trung
Thoáng sầu vọng ngóng, nhớ nhung
Niềm vương nỗi vấn chập chùng nhấp nhô
Thuyền vẫn lướt, không chờ không đợi
Dẫu bến còn diệu vợi xa xôi
Tấc lòng ước hẹn trăng soi
Hoàng hôn lặng lẽ mờ khơi dõi tìm
Nay bỗng chốc bên thềm gió thổi
Rụng lá vàng phất phới tung bay
Khiến cho hồn bóng lắt lay
Tủi vì xác mượn, hoa say nhạt tàn
Để trăn trở, võ vàng tình mộng
Khắc khoải lòng, khuấy động tâm tư
Biết còn thắm đượm tình thơ?
Hay chiều nhạt ảnh, trăng mơ khuất đồi…
Tình yêu hỡi! Chuỗi đời đăng đẳng
Dưới bốn mùa sớm nắng chiều mưa
Xuân tươi, hè nóng, thu mờ
Rồi qua đông lạnh, chẳng chờ đợi chi
Đâu giữ mãi mộng thì năm cũ
Thuở trăng vàng ấp ủ hồn xanh
Chỉ bầu ửng sáng long lanh
Sống hoài trong tấc lòng thành mà thôi
Thả niềm thanh thản mình ơi!...
27/4/2016
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
28-02-2020, 09:41 PM
TÂM SỰ GIÓ CÙNG SƯƠNG
Đọc dòng tâm sự cánh thơ em
Tôi thấy tận cùng của quả tim
Nhịp đập, dâng tràn bao xúc cảm
Thương hồn thu quạnh nhỏ màn đêm!
Kết đọng âm thầm giọt ánh sương
Dần trôi theo lá, lệ sầu buông
Loang trên đất cỏ chìm tan loãng
Một mối tơ lòng trải vấn vương
Hôm nào trăng sáng, gió phương xa
Chầm chậm bay về lướt nhẹ qua
Lư lắc, đong đưa cùng quấn quýt
Long lanh điểm ánh giọt châu pha
Để cảm, để thương, rồi nhớ nhung
Từng đêm trăn trở dưới không trung
Gom bao hơi nước đan thành hạt
Đợi bạn quay về duỗi cánh rung!
Cho khuya vắng lặng những no tròn
Lấm tấm ngân hồn phả tối om
Vơi bớt âm u trùm phủ khắp
Khi vầng trăng sáng khuất đầu non…
Bây giờ da diết ngóng trông ai
Lặng lẽ buồn đau nhỏ lệ hoài
Nhìn lá bên đường chao động khẻ
Hờn ai bên ấy, bỏ ta đây
Thấy ghen, thấy giận, thấy bâng khuâng
Mờ nhạt tan rồi một ảnh trăng
Lạnh lẽo, canh tàn, thiêm thiếp bóng
Rã hồn ửng ánh chuỗi rung ngân..!
Đừng khóc, đừng buồn nữa giọt ơi!
Thân mang kiếp gió ….phải đành trôi
Không gian vô tận là nơi đến
Tình thắm chan hòa…lẽ sống thôi
Không mãi cùng ai quyện bóng hình
Nhưng không mất hẳn một niềm tin
Dẫu cho đây đó rồi quay lại
Dưới ánh trăng thanh vẫn có mình...
28/4/2016
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
28-02-2020, 09:41 PM
TIỄN BIỆT
Mới hôm qua tiễn đưa hồn bạn
Về nghĩa trang an táng một thời
Nâng ly rượu ngọt cùng tôi
Say tình trăng thắm, đầy vơi nỗi niềm!
Cùng trải chí, xuôi thuyền vượt sóng
Dưới khung trời lồng lộng ánh pha
Nhẹ nhàng trổi nhịp ngân nga
Cung đàn lai láng, hồn hoa ngập tràn
Theo ngày tháng thu vàng lá đổ
Phả tâm tình theo gió bay xa
Từ trong sâu thẳm tràn ra
Lời ru êm ả, đậm đà ý thơ
Rồi đông lạnh, trăng mờ khuất núi
Gió âm thầm thui thủi đó đây
Bởi thân là cánh hồn bay
Dẫu trời nhạt ánh vẫn say suối nguồn!
Ai thao thức, giọt sương giá lạnh
Ai trở trăn canh cánh mộng đời
Rã thuyền hai nẻo mù khơi
Thôi đành vĩnh biệt dòng trôi thuở nào…
Buồn đêm nay lệ trào, khóe mắt
Khóc lửa tình lịm tắt từ đây
Gom bao kỷ niệm đong đầy
Chôn vào đất lạnh tháng ngày trùng dương
Con tim hỡi! Vấn vương đi nhé
Chỉ lần nầy rồi sẽ không còn
Dưới đêm trải tấc lòng son
Thả hồn lãng đãng ngắm tròn vầng trăng!
29/4/2016
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
03-03-2020, 10:57 PM
LÂNG LÂNG
Ngồi bán già, lim dim thả lỏng
Ý quay về nhịp sóng nhấp nhô
Trôi đi thao thức bao giờ
Nhẹ nhàng tĩnh lặng giữa bờ hư không!
Chỉ khoảnh khắc nghe lòng phơi phới
Bao phù vân khuấy rối tâm hồn
Biến tan khuất dạng đầu non
Lộ dần ảnh sáng quả tròn mảnh trăng
Tâm trí thoáng theo vầng lóng lánh
Rồi thong dung trải cánh tiếp bay
Trăm điều thế sự trần ai
Theo cơn gió đẩy đó đây loãng mờ
Niềm sảng khoái, tiếp mơ vào mộng
Dạt mây ngàn tìm bóng ngày xưa
Xoè ra, duỗi rộng đong đưa
Nâng vầng lam trắng cũng vừa vút cao!
Ồ! Đó đây vẫn màu thắm đượm
Cũng ngập tràn hơi hướm thuở nào
Ngửi vào dạ thấy nao nao
Con tim từng chập lao xao nhịp hoài
Bên phía trái hoa say rộ nở
Còn phía đông rực rỡ bóng hồng
Cây cầu ai bắc qua sông
Vài con cá lội trên dòng vẫy đuôi…
Ta thấy lòng đầy vơi cảm xúc
Niềm mênh mang từng phút lâng lâng
Đi tìm nửa mảnh hồn trăng
Cho tình sống lại một lần mà thôi!
30/4/2016
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
03-03-2020, 10:58 PM
CUỐN VÀO GIÔNG BÃO
Ngồi buồn nhớ lại ngày xưa
Hồn xuân phơi phới, tuổi vừa tập bay
Long lanh một mảnh trăng đầy
Giữa bầu gió thoảng hương say tỏa ngàn!
Chiều chiều ra bến mơ màng
Nhìn sông lờ lững ngập tràn ước mơ
Đò đưa xuôi ngược hai bờ
Nhấp nhô sóng nước, chơ vơ nỗi niềm
Nửa vầng ánh ửng mộng duyên
Nửa vầng ánh rọi con thuyền xa xăm
Hai tay ôm cả trọn phần
Bên ngàn cảm xúc, bên lần thức thao
Chợt giông thổi áng mây sầu
Phủ đen mờ mịt, nát màu thiên thanh
Bốn bề gió giật từng canh
Chim non đôi cánh mỏng manh vượt đồi!
Thuyền nan vội sớm ra khơi
Nước vờn, sóng vỗ, từng hồi lắc lư
Lắm khi bão dập bơ phờ
Rồi khuya tỉnh lặng thẫn thờ hồn sương
Biết bao khắc khoải đoạn trường
Chiều thu uống nhớ, đêm buồn ăn đau
Thời gian là cả chuỗi sầu
Là đi với sóng, là gào với mưa…
Bây giờ chiều thoảng nhẹ đưa
Bến đời sắp đến, cũng vừa mỏi tay
Ôm bầu tâm sự tràn đầy
Thương cho tuổi mộng năm dài tả tơi!
1/5/2016
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
03-03-2020, 10:58 PM
Chiếc Bóng Lang Thang
Canh khuya êm ả, giấc mơ màng
Bỗng xuất linh hồn khỏi xác thân
Lững thững đi vào nơi diệu vợi
Cùng em gặp gỡ dưới trăng xanh!
Tha thiết ngập tràn với nỗi say
Anh đi chầm chậm lại gần ai
Đưa lên nhè nhẹ xoa bờ má
Có lạnh không thương? Buổi tối nầy!
Má em âm ấm giữa bàn xoa
Ánh ngọc long lanh khép nửa hờ
Nghiêng trái thẹn thùng mân vạt lụa
Anh..Anh..Hỏi vậy để chi ạ!
Chỉ mấy lời thôi, lại quá nhiều
Bởi tình thắm đượm biết bao nhiêu
Nhưng tiềm ẩn kín trong sâu thẳm
Chút thoảng đong đưa ngọn lướt chiều
Dìu em ngồi xuống chùm mây bạc
Vuốt mái phất phơ giỡn nét hiền
Xúc cảm từng hồi theo nhịp đập
Vòng tay ôm chặt bóng thuyền quyên
Lâng lâng dào dạt hồn hai đứa
Gửi tặng cho nhau tiếng gọi mình
Cùng khắc trong tim lời hẹn ước
Trọn lòng ấp ủ một niềm tin
Hôn em ngây ngất giữa không gian…
Chẳng biết từ đâu gió giũ màn
Giấc mộng thôi rồi! Tan biến mất
Cả đời anh phải cánh lang thang…
26/7/2017
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
03-03-2020, 10:59 PM
Giọt Mưa Buồn Rả Rích
Bốn mươi năm đăng đẳng vội trôi qua
Thời dĩ vãng quá xa rồi em nhỉ
Mới ngày nào xe đi, mìn chặn ngả
Phải ngược về, đây đó…Vướng bờ mi!
Từ dạo ấy bắt đầu ta quen biết
Cứ mỗi lần công việc đã làm xong
Thường ghé thăm, trải lòng tình thân thiết
Em ngọt ngào cơm nước đãi anh ăn…
Nhìn nét mặt dịu hiền chan chứa thắm
Anh hiểu mà! Nhiều lắm ở nơi em
Tiếng nhịp đập êm đềm mang vương vấn
Đang ngân nga chầm chậm giữa con tim
Nhưng chim trời dặm ngàn xoè đôi cánh
Hướng thênh thang tắm nắng gió mưa mây
Có lắm khi vườn ai dừng đậu nhánh
Phút giây rồi vỗ mạnh tiếp đường bay
Khiến vô tình với lá cỏ hoa xuân
Mang lưu luyến ngập ngừng treo nỗi nhớ
Cho ngày tháng, thẫn thờ vào tít tận
Canh cánh sầu, hụt hẫng một niềm mơ…
Chiều hôm nay dưới hoàng hôn nắng tắt
Có kẻ ngồi, man mác, dạ bâng khuâng
Sao thuở xưa vầng trăng treo trước mắt
Mà cung đàn xếp cất giữa khung xanh
Rồi cảm thấy một cái gì nhúc nhích
Đang từ từ kéo ghịt ở bên trong
Nầy mi hỡi! Sao xuôi dòng mù mịt
Để giọt buồn rả rich lạnh chờ mong!...
30/1/2018
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
03-03-2020, 11:03 PM
BÂNG KHUÂNG
Biết bao lần nói rằng thôi
Không còn nghĩ ngợi đến người năm xưa
Vấn vương như thế cũng vừa
Chôn vào đất lạnh giữa mùa tuyết sương!
Bởi đâu còn bóng chung đường
Đâu còn tuổi mộng ngàn phương dâng tràn
Thời gian cạn chén phũ phàng
Giờ đây trăng lặn, ánh vàng khuất xa
Em về làm vợ người ta
Còn tôi “một gánh san hà” của tôi
Chiều nay ráng đã xế rồi
Bốn bề bóng tối dần trôi đến gần…
Vậy mà cứ mãi bâng khuâng
Cung đàn xếp cất, bao lần vói tay
Cầm lên khải nhịp u hoài
Luyến lưu da diết, đoạn đoài tâm tư!
Phải chăng hồn Sĩ mộng mơ
Hay tình yêu cũ là thơ suối nguồn
Cho dầu dưới áng mây sương
Nước dòng vẫn chảy, vẫn tuôn không ngừng…
Bao nhiêu lá ở trên rừng
Là bao lay động những lần gió khua
Yêu đương ấp ủ ngày xưa
Bao nhiêu gởi tặng, bao mùa nhớ nhung
Cây xanh tình ái thời xuân
Đơm hoa kết trái, long lanh ánh hồng
Một đêm hứng trọn cơn giông
Ngã nghiêng tróc gốc, đau lòng hồn thương!
2/5/2016
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
09-03-2020, 03:03 PM
DA DIẾT NỖI NIỀM XƯA
Ngày xưa em đến lòng tôi
Cho nhau hạnh phúc để rồi vấn vương
Một đời lưu luyến hồn thương
Một đời chân bước trên đường chiều thu!
Từng đêm tắm hạt sương mù
Trầm nghe gió thổi vụt vù ngang tai
Ngắm trăng chạnh nhớ chuỗi ngày
Dòng sông êm ả, vầng soi mộng thuyền
Em cười là cả trời duyên
Cho bao dào dạt về miền thênh thang
Có em, chẳng có lá vàng
Chỉ bầu lộng ánh, chỉ toàn sắc xuân
Ít khi cảm thấy bâng khuâng
Bởi ngày thiếu vắng cũng gần bên nhau
Thư xanh em gởi qua cầu
Cho xa ấm áp, thôi lâu, thôi chờ..!
Bây giờ anh biết làm thơ
Thì người năm cũ đã mờ khuất xa
Đêm đêm dưới ánh ngọc ngà
Hồn tình trải giấy, để mà tặng ai
Thuở xưa chẳng thấy *** may
Giờ đây tràn ngập tháng ngày rụng rơi
Làm sao quên được em ơi
Bờ môi, ánh mắt, ngàn lời yêu đương
Trọn đời ôm mảnh trăng buồn
Thu Lan trong đó nửa gương soi hoài
Trời ơi! Sao nỡ đọa đày
Người tình yêu dấu đoạn đoài tuổi xuân!
3/5/2016
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
09-03-2020, 03:05 PM
GIỮ VẸN VẦNG TRĂNG
Mắt em đẫm lệ u hoài
Từng dòng lã chã chuỗi ngày khổ đau
Nấc lên từng tiếng nghẹn ngào
Kể cho tôi hiểu biết bao sự tình!
Từ ngày nát mảnh trăng xinh
Trong tim luôn mãi bóng hình của anh
Bởi vì vấy đục sông xanh
Không còn tinh khiết nên đành biệt ly
Một luồng sét đánh tức thì
Mới hay thuyền vỡ tại vì bão giông
Cuốn em vùi dập giữa dòng
Giựt tôi văng khỏi mộng lòng của tôi
Để rồi héo hắt rã rời
Tình duyên tan tác rẽ đôi ngả đường
Em ôm canh cánh nỗi buồn
Còn tôi lầm ngỡ trăng sương rụng tàn
Giọt châu em nhỏ tuôn tràn
Còn tôi cũng khóc cũng hàng ánh rơi
Lỡ đi một chuyến đò đời
Thôi đừng sầu nữa tình ơi hỡi tình!
Tối nay em hẹn với mình
Cho ta sống lại ảnh hình năm xưa
Để khi giá lạnh thu đưa
Chút niềm an ủi nhẹ mùa tuyết sương
Cận kề ấm áp người thương
Ngực em anh dán hết buồn con tim
Hồn xưa trở lại lim dim
Bờ môi ngọt lịm định tìm về nhau!
Chợt lòng tỉnh giấc mê sâu
Em ơi! Không thể gánh câu phũ phàng
Phút giây đập vỡ trăng vàng
Lung linh rực sáng tỏa ngàn ánh pha
Vì em là vợ người ta
Còn tôi cũng có vợ nhà của tôi
Duyên ta đã lỡ làng rồi
Hãy tròn cất giữ một đời vấn vương
Từ nay vĩnh biệt người thương
Em đường bên ấy, tôi đường bên đây
Hẹn nhau qua hết kiếp nầy
Năm mươi năm nữa, trăng đầy ngắm trăng!
4/5/2016
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
09-03-2020, 03:06 PM
NỖI NIỀM
Vậy là hình bóng ngày xưa
Tháng năm biền biệt cũng vừa về đây
Đêm nay ngắm lại trăng đầy
Để rồi vĩnh viễn, kiếp nầy lìa xa!
Thuở nào nhịp đập ngân nga
Con tim dào dạt, đậm đà tình em
Giờ đây gió nhẹ bên thềm
Dòng sông lờ lững, con thuyền vỡ tan
Tiếc thương duyên phận lỡ làng
Hồn tình năm cũ võ vàng tái tê
Đường em nẻo ấy em về
Còn tôi héo hắt, kéo lê nỗi sầu
Những chiều lộng gió bên nhau
Những đêm ấm áp, ngọt ngào bờ môi
Công viên, bãi cỏ đầy vơi…
Bây giờ còn lại chỉ lời nhớ thương!
Canh khuya từng giọt sương buông
Cả bầu ảm đạm, phủ buồn lên ta
Khi xưa ngập ánh trăng ngà
Từ nay chỉ có bóng tà mà thôi
Em ơi! Đã mất nhau rồi
Đừng buồn thêm nữa, cho đời còn xanh
Dẫu rằng mộng ước không thành
Nhưng lòng sống mãi tình thanh thuở nào
Phũ phàng gãy nhịp qua cầu
Đôi bờ ly biệt nghẹn ngào xót xa
Vầng trăng chìm lặn khuất tà
Tình yêu ngày đó, ánh ngà còn đây!
5/5/2016
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
09-03-2020, 03:06 PM
THAO THỨC MỘT
DÒNG SÔNG
Em ơi! Anh hiểu nỗi lòng em
Nhịp đập loang dần giữa trái tim
Ảm đạm, u trầm đêm tĩnh mịch
Mơ màng lãng đãng mộng thuyền duyên!
Hồn tình nhẹ lướt cõi xa xôi
Tắm ánh trăng thanh phủ bóng trời
Giữa vắng cô liêu thầm lặng lẽ
Cuốn lời yêu dấu tụ vành môi
Em đợi, em chờ, em vấn vương
Thâu canh rỉ rả giọt sương buồn
Biết ai chốn ấy chung dòng mộng?
Cũng nhịp, cũng đàn, cũng khúc thương…
Anh nhớ một chiều dưới bóng thu
Nhìn từng lá rụng rải sầu ưu
Cô đơn, buồn bã dòng đơn điệu
Thả giấc phương ngàn nẻo viễn du!
Gặp em đứng lặng ở bên sông
Nép cánh *** may, thắt thẻo lòng
Rũ đóa hoa chiều treo ngược gió
Hồn xuân thuở thắm gởi hừng đông
Nhìn nhau xúc cảm chợt dâng trào
Bởi ảnh hình em giống biết bao
Một mảnh trăng lòng tan khuất núi
Từng làm tím tái lịm hồn dao
Muốn tay nối lại sợi dây đàn
Nhưng đã canh tàn lặn dáng trăng
Ngọn gió xuân thì nay héo hắt
Khiến lòng thao thức nỗi bâng khuâng!
6/5/2016
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
12-03-2020, 09:20 PM
MỘT THỜI ĐỂ LẠI
Thoáng chốc thời gian mấy chục năm
Dòng sông xuôi ngược tự bao lần
Đò đưa thế sự trăm ngàn chuyến
Sóng nước xoay tròn chuỗi cạn dâng!
Muôn vầng lơ lững kiếp trôi bay
Sáng sớm hừng đông tụ bóng dài
Một cõi mênh mông bầu vũ trụ
Thả niềm phiêu bạt phận đời mây
Rồi chiều hôm ấy nẻo xa xôi
Ráng tắt, hoàng hôn phủ bóng rồi
Giấc mộng thênh thang trời diệu vợi
Âm thầm từng phút rã tan phôi….
Có giống như ta mới thuở nào
Ngọn hồn êm ả khảy cành dao
Trăm hoa, cỏ lá mơ màng vọng
Từng phút lâng lâng sắc ửng trào!
Gió đến, gió đi, gió trở về
Sáo lòng dìu dặt trổi lê thê
Trăng mơ, bến nước, hương đồng nội
Ấm áp, êm đềm trải lối đi…
Giờ đây thao thức cạnh hang mờ
Nửa cánh bên đồi, nửa cánh đơ
Giấc mộng ngàn phương thời mãnh liệt
Gom tàn, kết lại thả vào mơ
Ta thấy chạnh lòng, thấy nhớ thương
Vô tình lữ khách duỗi tay buông
Vướng cây, hoa lá trên đường bước
Để lại sầu ai nỗi đoạn trường
Trọn đời canh cánh mối tơ vương!...
7/5/2016
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
12-03-2020, 09:20 PM
GOM GÓP NỖI NIỀM
Lặng ngồi gom góp những dòng mơ
Bao thuở hồn thương dõi đợi chờ
Nước chảy, sông dài, xa bốn cõi
Trăng lòng vạn thắm, kết thành thơ
Thêm nhớ, thêm thương, với mặn mòi
Bạn lòng thắm thiết dưới trăng soi
Tâm giao, tri kỷ, cùng chung mộng
Thệ hải minh sơn đến trọn đời
Nỗi niềm em đọng ở từng lời
Khe khẻ, nhẹ nhàng một tiếng ơi
Vương vấn gởi vào câu vọng nhớ
Ngân nga đọc lại, cảm “hồn tôi”
Để thấy luyến lưu trải ngập tràn
Thênh thang sắc tỏa, ảnh trăng vàng
Trăm năm dâu bể vòng nhân thế
Mãi đượm từ đây tận ngút ngàn!
Em ơi! Anh uống giọt lòng em
Ấm áp vô cùng, cả trái tim
Xao xuyến, lâng lâng từng phút một
Nâng dần bay bổng cánh hồn chim
Rồi thấy chạnh lòng, thấy quá thương
Em ôm sương lạnh dưới canh trường
Thu sầu lặng lẽ qua ngày tháng
Khắc khoải tâm hồn, dạ héo hon…
Da diết, âm thầm kết lại tơ
Gom từ thao thức mảnh trăng trơ
Em đan, em gói niềm trăn trở
Chuyển đến phương trời khúc nhạc thơ...
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
12-03-2020, 09:21 PM
NỖI LÒNG KẺ NHÀ QUÊ
Hiu hiu thoang thoảng nhẹ sau hè
Kẻo kẹt quê nghèo dưới mái che
Ôm ấp con thơ chìm giấc điệp
Anh nhìn cảm xúc thấy lòng nghe!
Từ ngày trả lại tuổi mơ duyên
Mặc áo cô dâu ửng ánh thuyền
Xuôi nước theo chồng về bến mộng
Líu lo, quấn quýt cánh chim uyên
Lặng lẽ gió lùa sớm thổi xa
Hai năm ấm áp mảnh tình hoa
Yêu đương kết nụ theo ngày tháng
Nở trái trăng lòng của chúng ta
Anh thấy lòng anh quá đổi thương
Rồi lo lắng sợ cảnh sương buông
Chìm trong vắng lặng bầu cô tịch
Rỉ rả loang tan giữa quạnh trường!
Bởi cảnh nhà đây chẳng có gì
Con đường đồng áng chỉ mà đi
Sau mùa gieo hái dầm mưa nắng
Còn lại hồn bay bị níu ghì
Cơm rau đạm bạc để qua ngày
Nào có hương ngàn phả ngọn say
Xa vắng sắc màu bao thế sự
Vườn hoang *** hút một loài cây
Tìm đâu bù đắp lại tình em
Con lớn khôn rồi chịu cảnh đêm
*** nát học hành ôm thửa ruộng
Mình ơi! Nghĩ ngợi nát con tim!
8/5/2016
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
12-03-2020, 09:21 PM
THAO THỨC NỖI LÒNG
Đêm nay trăn trở, cạn suy rồi
Không thể con thuyền mãi thả trôi
Để đến hoàng hôn nhìn nắng tắt
Nỗi niềm canh cánh hứng sao rơi!
Giờ đây *** hút giữa mênh mông
Vắng trước, hụt sau, trống cõi lòng
Lửa tắt, đèn hiu, ôm khúc nhạc
Nỉ non, réo rắt phả trời đông
Lặng lẽ, chơ vơ ngắm nguyệt tàn
Đêm dài theo thắt tím buồng gan
Xa xăm, đồng vọng lời rên rỉ
Ghịt níu tâm hồn vạn khúc than
Con thơ khôn lớn chẳng bằng ai
Nắng dãi, mưa dầm, nát cả vai
Tối sẩm giăng đầy lên biển sống
Tột cùng diễm phúc chỉ vài chai..!
Quyết định mai nầy ta sẽ đi
Tìm về khoảng lộng cánh chim di
Có dòng tôm cá, vườn xinh mộng
Ấm áp, no say, dưới nguyệt thì
Biết rằng một sớm lắm cần lao
Nẻo vắng quanh co kiếm ngả vào
Chốn lạ chơi vơi, ngàn đá sỏi
Thuyền nan tơi tả trước ngàn dao
Ánh sẽ loang dần giữa núi non
Không còn những tối tím hồn son
Lắng nghe cung nhịp trầm ai oán
Héo úa thời gian rã mảnh tròn
Trọn đời khắc khoải nhỏ từng cơn!
9/5/2016
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
19-03-2020, 10:28 PM
MỘT CƠN GIÓ THOẢNG
Nga ơi! Chớp mắt mấy mươi năm
Lặng lẽ hồn tình vắng bặt tăm
Một đóa hoa vàng đang sắp nở
Quấn vào lam khói khuất xa xăm!
Mãi nhớ bao chiều, em nép hiên
Trộm nhìn anh luyện võ, vung quyền
Mê say hay cả niềm rung cảm
Mà thoáng môi hồng nở nụ duyên
Bên đây hừng chí mạnh tay bung
Thân lượn nghiêng vờn, cặp cước tung
Giả bộ không hay bên hàng dậu
Một cành hoa thắm lắt lay rung…
Thấy em chầm chậm bước ngang đường
Khẻ gọi nhẹ nhàng nỗi mến thương
Hãy ghé vào đây cùng trò chuyện
Ấm tình tao ngộ cảnh tha phương!
Thẹn thùng má ửng, tiến gần anh
Thỏ thẻ êm đềm ngọn sáo ngân
Miệng nói, tay thì…lần lạc nẻo
Khiến hàng hoa tím rụng rơi nhanh
Ngọt ngào anh hẹn buổi chiều nay
Ở cạnh Bờ Hồ dưới bóng cây
Cùng ngắm trăng thanh, nghe nhạc khúc
Rồi nhìn gió thổi đẩy mây bay….
Em chưa kịp trải tấc lòng ra
“Tiếng hú rừng khuya” trổi giọng qua
Réo gọi mau về nhanh đấy nhé
Thoáng buồn với sợ cuốn rời xa!
Hôm sau người chị gởi lời mời
Anh hãy lại nhà nói chuyện chơi…
Vặn vẹo trăng vàng chưa đủ ánh
Nếu đầy hãy tới cưới em tôi
Nga ơi! Bến nước với dòng sông
Một bóng con thuyền giữa sớm đông
Mộng trải trời tây còn diệu vợi
Lẽ nào kéo ụ để hằng trông
Tôi phải xa em, chẳng kịp từ
Khi lời vừa tụ sắp thành thơ
Tiếc cho giấy mực chưa tròn đủ
Đành phải thời gian rã nguyệt mờ!
10/5/2016
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
19-03-2020, 10:29 PM
Nỗi Lòng Của Gió…
Mảnh vườn quạnh quẽ của năm nao
Lắm lắm hồn ta ánh lệ trào
Hướng vọng xa xăm về biển mộng
Âm thầm lặng lẽ nén niềm đau!
Rồi khuya năm ấy bước ra đi
Trải cánh thênh thang hướng ảnh thề
Ngọn lửa nấu nung thời ấp ủ
Cuồng giông, sóng dữ có hề chi
Từng phút nâng mình vượt đỉnh mây
Rộng xòe vỗ nhịp thẳng đường bay
Đích dừng ngơi nghỉ còn xa quá
Khắc nguyện con tim sẽ một ngày…
Chợt chiều hôm đó ngoảnh nhìn xem
Thấy đóa hoa thu rũ cạnh bờ
Sắc thắm nhạt mờ treo cửa gió
Chạnh tình ghé lại ngắm chơ vơ
Chẳng hiểu vì sao xúc động lòng
Từ nơi tấc dạ nhẹ nhàng rung
Thương cho khoảnh khắc phù du ửng
Hay cảm hình kia hẹn ước cùng…
Giờ đây trống vắng, nỗi chơi vơi
Bốn phía đìu hiu phủ góc trời
Có lẽ sẽ quay đầu chốn cũ
Thơ trăng ngày tháng tự phai phôi
Kỷ niệm dấu yêu vẫn ngập tràn
Lần tay kiếm lại những tơ vàng
Cất vào hộp kín niêm phong kỷ
Mãi mãi trong ta bóng của nàng!...
4/2/2018
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
19-03-2020, 10:30 PM
TÂM TÌNH TRƯỚC LÚC LÊN ĐƯỜNG
Mình yêu ơi! Em hãy bước gần đây
Cùng anh ngắm trăng đầy treo cõi lộng
Để mơ màng nghe thổn thức dòng sông
Có con thuyền bềnh bồng trên sóng nước!
Gió vi vu, lâng lâng niềm vươn vượt
Dãy gợn gờn giăng trước, nhịp đong đưa
Chuỗi thời gian tắm nắng sớm, chiều mưa
Ngày chèo mỏi, canh khuya chìm mộng mị…
Sẽ rất giống đêm nay lòng anh nghĩ
Bởi mai nầy trải chí nẻo trùng dương
Vợ chồng ta khăn gói bước lên đường
Tìm sự sống lắm hương ngàn toả thắm
Ở nơi đây! Em nhìn đi! Đồng vắng
Cả không gian lẳng lặng phủ mây buồn
Nắng tắt tàn cây cỏ đọng thu sương
Vạn ếch nhái, ểnh ương đàn réo rắt!
Bóng mờ đen bao trùm lên trầm mặc
Khiến tâm tư từng khắc khảy cung sầu
Những giọt buồn kết tụ nhỏ canh thâu
Chìm loãng hút vào sâu nơi biệt dạng…
Ta bôn ba dẫu biết rằng năm tháng
Gánh đầu hôm trĩu nặng níu ghì vai
Ngày tảo tần, đêm hứng gió lắt lay
Nơi chốn lạ miệt mài quên nỗi nhớ
Rồi đến lúc tia vàng đan ánh tỏ
Sắc xanh hồng treo ngõ đón chân đi
Hơn trọn đời rũ bóng, rã hồn phi
Mãi thắt thẻo, lầm lì ôm vọng tưởng!...
11/5/2016
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
19-03-2020, 10:30 PM
VỢ CHỒNG TÂM SỰ
Mệt không anh? Ngồi đây em lau mặt
Rồi dùng cơm, đánh giấc để quên buồn
Mấy hôm rồi trên nẻo sống tha phương
Chim mỏi cánh mà đường còn diệu vợi!
Tạm gác lại đi anh, đừng nghĩ ngợi
Sẽ một ngày tăm tối giạt trôi xa
Cây ta trồng ngày ấy nở ra hoa
Bao sắc thắm đậm đà ngân hương toả…
Lời của em nhẹ nhàng như ngọn gió
Thổi êm đềm xoá bỏ nóng trời hanh
Phôi phai ngàn oi bức đốt lòng anh
Khiến lo lắng thâu canh sầu rũ rượi
Đường hôm nay vẫn chìm trong mịt tối
Ráng lần mò tìm lối để mà đi
Khắp nẻo đường bươn bả chẳng được chi
Niềm canh cánh trăng thề xa khuất bóng…
Mình yêu ơi! Cõi không gian lồng lộng
Mây phủ dầy vẫn giống cảnh đời ta
Chút nữa thôi rồi gió đẩy trôi xa
Trả lại ánh trăng ngà treo biển thế
Dưới dạ cầu náu nương hoài không thể
Lạnh lẽo con, bóng xế mãi giăng trùm
Một ít vàng bông cưới lễ thành hôn
Cùng lúa ruộng ăn còn dư đem bán
Tìm mảnh đất có nơi che mưa nắng
Trước yên lòng hụt hẫng chỗ dừng chân
Vợ chồng mình từng bước kiếm vầng trăng
Soi tỏ ánh để lần ra khỏi tối!...
12/5/2016
Nguyễn Thành Sáng
linhoang110235
20-03-2020, 05:02 PM
Cảm ơn bạn đã mang lại thông tin hữu ích...
nguyenthanhsang
23-03-2020, 10:30 PM
Chơi Vơi
Vườn cũ chiều nay thả bước về
Mắt nhìn bốn phía dãy lê thê
Cũng nầy lác đác vàng rơi rụng
Cũng đó đìu hiu phủ tím bề!
Bục đá thường ngồi dưới bóng đêm
Chơ vơ giữa xám, cận bên thềm
Rêu phong mấy độ vòng quanh xuống
Có phải vắng người loang sẫm lên?
Còn kia! Cây khế đượm tình thương
Dáng đứng thanh tao cạnh mé đường
Nhớ kẻ tới lui vun bón gốc
Hay sầu nhạt khuyết, tụ dầy sương!
Âm vang đâu đó tiếng côn trùng
Rỉ rả vọng về khúc nỉ non
Khiến dạ ngậm ngùi thêm não nuột
Lệ buồn bất chợt nhỏ hoàng hôn
Xa xa thấp thoáng một con đò
Nhấp nhố trên dòng chở khách qua
Người ở phương nào thăm viếng ghé
Hay cùng tâm sự giống như ta…
Nửa niềm khắc khoải chuyện mờ trăng
Nửa dạ bâng khuâng nhớ xóm làng
Giây phút chạnh lòng quay trở lại
Tìm trong yêu dấu sự bình yên
Và vẫn nơi đây cõi lặng lờ
Bốn mùa quạnh quẽ ẩn tàng mơ
Biết làm sao nhỉ! Làm sao nhỉ
Tiếp tục ra đi hoặc thẫn thờ!...
6/2/2018
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
23-03-2020, 10:31 PM
Em Hỏi Làm Chi…
Em hỏi làm chi vậy hỡi em
Để người xa lạ “lắc” con tim
Rồi đây lỡ rớt làm sao lượm
Em có vì ai dõi mắt tìm?
Em hỏi làm chi để vấn vương
Khi người bên ấy vướng hàn sương
Mỏng manh áo mặc nên mang lạnh
Canh vắng lang thang cạnh mé đường
Em hỏi làm chi lúc đổ mưa
Phố phường trắng xóa, bước chân thưa
Nếu như cảm động lời em hỏi
Sao thể hở môi? Sợ nước lùa
Em hỏi làm chi khiến ngẩn ngơ
Vì hình em đó tuyệt như mơ
Môi hồng, mắt biếc, lời thân ái
Còn kẻ chơi vơi ánh nhạt mờ
Em hỏi làm chi để nhớ nhung
Khắc vào tâm não kẻ bâng khuâng
Làm cho ngày tháng nhiều tư lự
Biết phải làm sao hết võ vàng
Em hỏi làm chi để quặn đau
Nằm trong sâu thẳm nổi lên mau
Rồi tràn trút sạch không còn nữa
Khoảng trống biết “ai” có chịu vào?
Em hỏi làm chi! Khiến lạ xa…
6/2/2018
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
23-03-2020, 10:31 PM
GỬI TẤC LÒNG ANH
Mình ơi! Thời tiết mấy hôm rày
Hạ thấp chỉ còn năm sáu độ
Chốn ấy ngập tràn cơn giá rét
Vật, người, cây cỏ buốt tê cơ!
Có khó chịu nhiều không hỡi em?
Phải trùm, co rúm, quấn chăn êm
Cô đơn, lạnh lẽo càng thêm lạnh
Sương trắng lại càng cảnh trắng đêm!
Bị bệnh, ho nhiều, thêm cổ đau
Xa xa đồng vọng khúc tiêu sầu
Tim buồn đóng trọn băng và tuyết
Buộc rét thả thuyền, đẩy sóng chao
Lệ thắm năm nào sớm cạn khô
Vầng trăng lai láng đã trăng trơ
Bởi ngàn khắc khoải quay vòng mãi
Nay biến tượng rồi, chỉ chút mơ!
An ủi cuộc đời có thế thôi
Tìm trong ảo ảnh một vành môi
Hôn em say đắm, và say đắm
Chẳng bận lòng gì ánh nhạt vơi…
Lững thững mây trôi dưới ráng chiều
Nhẹ nhàng chầm chậm cánh đìu hiu
Nghe sao thương quá người thương ạ
Muốn gửi phương ngàn một tiếng yêu
Ủi an héo hắt sắc thu vàng
U ám, nhạt mờ phủ bóng trăng
Vò võ, lặng lờ, bên suối quạnh
Non thề, biển hẹn của lòng anh
Mong từ xa thẳm kéo vầng thanh!...
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
23-03-2020, 10:32 PM
DÒNG TÂM SỰ
Em gánh nước, sắc chiều thu rười rượi
Giọt sầu còn đọng dưới khoé vành mi
Tấc lòng tôi xúc động nỗi ai bi
Tim khe khẻ thầm thì lời thương cảm!
Từ hôm đó, giữa dòng sông phủ xám
Có con thuyền lảng vảng sớm chiều hôm
Thức thao chờ đêm đến ngắm trăng son
Trải cánh mộng lướt vờn lên toả thắm
Nhà không xa mà then cài vạn dặm
Bóng thời gian gặm nhấm mãi lần sâu
Nhìn ai buồn, ai khổ với ai đau
Cơn gió chướng thổi vào se sắt tái
Cánh thư xanh có trải màu thơ dại?
Bởi yêu đương hay tại xót thương người
Tuổi mười sáu vội viết gởi đi rồi
Để ai đó một đời ôm nỗi nhớ!
Tôi vẫn biết lòng em trông gặp gỡ
Mong được nghe anh tỏ cạn tâm tình
Còn đây thì lại sợ vẽ nên hình
Viễn ảnh có “mẹ vợ mình” hung dữ
Thả dần quên làm cánh chim lữ thứ
Quên ngày xưa dòng chữ lá thư xanh
Quên bao lần “canh buổi chiều” gặp anh
Quên héo hắt gót chân tình vội bước…
Lệ ơi! Cả một đời em bạc phước
Vẫn cô đơn ảnh trước cổ quan tài
Em chết rồi, anh chạnh thấy nhớ ai
Hối hận khiến chuỗi ngày gieo trăn trở!...
13/5/2016
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
29-03-2020, 10:43 PM
NẾU ĐƯỢC LÀM CÁNH GIÓ
Em ngồi đó, đôi dòng châu lã chã
Góc sau hè buồn bã trải theo em
Gió cũng lư lắc nhẹ ánh đèn đêm
Màu ảm đạm phủ lên niềm héo hắt!
Sao em khóc, lẻ loi mình trầm mặc?
Giữa bốn bề vắng bặt sắc hồng tươi
Có phải chăng tan tác, cánh thuyền bơi
Từng mảng một rã rời theo sóng nước
Hay đá sỏi giăng đầy đau nẻo bước
Mà đôi hia mất trước buổi hừng đông
Để khổ sầu trầm ngắm một dòng sông
Đầy sóng gió, dập tông thân mỏng mảnh
Sợi dây nào buộc ràng lên đôi cánh?
Cho chẳng bay, xa lánh nỗi bi ai
Mãi thời gian cứ uống bóng *** may
Khiến nghèn nghẹn tháng ngày treo lá rụng!
Mỗi từng đêm, em âm thầm chiếc bóng
Dưới hiên mờ lắng đọng giọt tâm tư
Dạ u hoài, trăn trở thả vào mơ
Cho ảm đạm, thẫn thờ tan trước ngỏ…
Nếu như được biến ra làm cánh gió
Khi em buồn sẽ có cận kề bên
Hiu hiu thoảng, lảy mái tóc em lên
Hôn nhè nhẹ bồng bềnh hương quạnh quẽ
Xoay vòng quanh cuốn em nâng thật lẹ
Về phương trời bóng xế có du dương
Nhạc cung đàn trổi khúc hát yêu đương
Cho chẳng nhớ con đường em đau khổ!
Nếu như được biến ra làm cánh gió
Nầy tình ơi! Luôn mãi có anh đây!...
14/5/2016
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
29-03-2020, 10:44 PM
NẾU EM HIỂU
Nếu em nghĩ! Muốn gần em là để
An ủi niềm khuất xế buổi chiều đông
Em hãy cười từ xa vang đồng vọng
Ôi! rã rồi mà bóng vẫn lờ trôi!
Cho ở đây, lòng nầy thôi màng tới
Buổi hôm nào ai nói đợi trông anh
Làm cây khô ướt lại bật chồi xanh
Dưới khuya vắng long lanh vầng nguyệt tỏ
Cơn nhẹ thổi, lá vàng rơi trước ngõ
Chút mây buồn đâu đó thoảng bay ngang
Quả tim đơn bật dậy khảy cung đàn
Chỉ một chút phũ phàng rồi tan loãng…
Còn như em sau phút giây sửng choáng
Sẽ hiểu rằng ảnh loáng của ngày xưa
Trải theo ai, ửng mãi khắp bốn mùa
Khi trống vắng, gió lùa lung linh toả!
Lúc mênh mang thả hồn trên lá cỏ
Phôi phai sầu vò võ chuỗi tàn hiu
Bóng chim xưa bay lại cất lời kêu
Làm giá rét thật nhiều bao ánh lửa
Tôi vẫn biết tuổi xuân đâu còn nữa
Tiếng ngân nga một thuở đã chìm sâu
Con đường xa lam khói phủ vó câu
Sớm bít lối từ lâu trong dĩ vãng
Nếu em hiểu một tâm tình lai láng
Nghe tiếng đàn ai oán vọng xa xăm
Chợt giật mình đánh mất một vầng trăng
Sao chẳng khỏi muôn phần mang thổn thức
Trớ trêu thay, giờ đây ôm đau nhức!...
15/5/2016
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
29-03-2020, 10:44 PM
Ngỏ Lời Làm Quen
Anh đây nào có vội theo em
Cũng tại con tim cứ lụy phiền
Nó chẳng nhịp đều và nói mãi
Sao không lẹ đến chỗ thuyền quyên!
Quạu quạu một hồi anh mới bảo
Mi đừng trong đó miệng lai nhai
Người ta còn nhỏ, còn thơ dại
Hiểu chuyện gì đâu để thả chài
Nó liền ngưng đập, lắc rung rinh
Khiến mấy chục giây phải giựt mình
Sợ nó sượng sùng vì khiển trách
Im lìm vĩnh viễn, dứt đời nhanh
Thôi thì nhè nhẹ dỗ vài lời
Đừng giận tim à! Nói thử coi
Chớ giữa hai người xa lạ quá
Làm sao hở được hết vành môi!
Nhúc nhích từ từ, thêm nhúc nhích
Trở trăn ít cái ở bên trong
Rồi “y” vừa nói vừa cười khẻ
Đâu suốt thời gian nước chảy ròng
Bây giờ còn nhỏ hãy xê cua
Mai mốt sang năm lớn sẽ vừa
Vì vậy nhanh chân anh mạnh”tiến”
Kẻo không giông gió “phủ trời mưa”
Nửa phần sợ phải bị ngưng tim
Và nửa nhìn em quá dịu hiền
Hai thứ kéo ghì…Đành phải lẹ
Đến gần để…để…Ngỏ lời quen!
7/2/2018
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
01-04-2020, 09:30 PM
PHÚT GIÂY MỜ MỊT
Cánh thơ ơi! Hôm nay là lạ
Cả khung trời vắng gió đong đưa
Con tim thổn thức bốn mùa
Bỗng như nghèn nghẹn dừng khua nỗi niềm!
Ta cố bươi, cố thêm chút nữa
Tìm từ nơi vạn thuở dấu yêu
Cùng bao thao thức thu chiều…
Kết thành điệp khúc phiêu diêu tâm hồn
Để có mãi ảnh tròn, rực sáng
Toả hồn thơ lai láng dạt dào
Như dòng suối mát ngọt ngào
Êm đềm tuôn chảy về bao biển ngàn
Cho năm tháng vầng trăng khuất bóng
Nổi dần lên, lồng lộng ánh vàng
Một đời ấp ủ cưu mang
Niềm thương, nỗi nhớ ngập tràn còn đây!...
Nhưng sao mãi vầng mây quần tụ
Kéo mịt mù bao phủ hồn thanh
Làm cây ảm đạm nép cành
Làm ta ngậm bút loanh quanh kiếm từ
Để mấy tiếng dật dờ biển sóng
Nhịp trùng dương hứng bóng mờ phai
Ra vô trăn trở lắt lay
Mặn, nồng, thắm đượm nặn hoài không ra
Lưng ngã xuống, ngân nga còn đó
Thế mà sao ngọn gió phương nào
Phải chăng ai đẫm lệ trào
Khiến cho choáng váng, té nhào hồn thơ!
16/5/2016
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
01-04-2020, 09:30 PM
NỖI NIỀM LY BIỆT
Chắc có lẽ tình ta tan vỡ
Sẽ không còn nhung nhớ yêu đương
Dẫu cho ngày tháng đoạn trường
Cũng đành chấp nhập đôi đường ly tan!
Bởi sóng dữ phũ phàng cuốn dập
Mảnh thuyền tình từng chập ngã nghiêng
Quay cuồng, chao đảo mơ duyên
Bờ đi, bến đỗ truân chuyên, mịt mờ
Cha mẹ em hững hờ, khinh rẻ
Cảnh nhà tôi quạnh quẽ, nghèo hèn
Gả đi em sẽ đủi đen
Một đời lụp xụp, tối đèn hẩm hiu
Luôn ảm đạm sắc chiều bao phủ
Hứng khung trời vần vũ mây giông
Khá thì chút cá lòng tong
Thường thì đầy bụng rặt ròng kho khô!...
Tình của ta đôi bờ ngăn cách
Một bên thì hiển hách cao sang
Còn bên rách nát nghèo nàn
Hoa hồng đất cỗi võ vàng mà thôi
Thà ly biệt để rồi vương vấn
Hơn dây dưa hụt hẫng, âu sầu
Xem như lỡ nhịp qua cầu
Nên đành trở gót, vó câu quay về
Mới hôm nào lê thê cảm xúc
Có ngờ đâu đến lúc lìa xa
Mai kia làm vợ người ta
Biết em còn nhớ trăng tà ngày xưa!...
17/5/2016
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
01-04-2020, 09:31 PM
NỐI TIẾC TRONG EM
Có phải anh đau hờn, tức tưởi
Nên tiếng đàn rũ rượi, héo hon
Trăng tình muốn thả đầu non
Đôi chân trở gót, lối mòn riêng đi!
Niềm vương vấn mộng thì một thuở
Nay bã buồn, nức nở tâm tư
Giọt sầu gói đọng vào thơ
Âm thầm, lặng lẽ, đôi bờ ly tan
Trả tất cả ảnh vàng năm tháng
Bỏ thời gian hằng vạn ngân nga
Đôi uyên rã cánh lìa xa
Phương trời diệu vợi, mặn mà phai phôi
Bởi nhức nhói bao lời gièm xiểm
Để hoàng hôn phủ tím lòng anh
Chẳng màng hoa nở trên cành
Quay tìm nẻo bước, tình thanh, đoạn tình!...
Em chua xót duyên mình lận đận
Khiến mây mờ mấy bận giăng ngang
Cho nay trăng chạnh ngỡ ngàng
Trải màu u ám võ vàng hồn sương
Thấy nối tiếc con đường ngày cũ
Mảnh tơ lòng ấp ủ khói lam
Mong manh, nhòa nhạt dễ tan
Trước cơn gió giựt, loãng màn đứt tơ
Sao chẳng nghĩ bao giờ cũng sóng
Bởi con thuyền dưới bóng trời mây
Dòng sông nào chẳng tháng ngày
Từng cơn cuồn cuộn đó đây trập trùng
Dặm trường lại vội mông lung
Rũ buông vó ngựa, lạnh lùng, thở than
Yêu đây là chỉ phũ phàng
Tình sâu, nghĩa nặng…vượt ngàn khổ đau!
18/5/2016
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
01-04-2020, 09:31 PM
Trăn Trở Xót Xa
Anh về ruộng “tăng gia sản xuất”
Mong thoát cơn gạo lứt, kho khô
Từ đây biển sóng dật dờ
Sau lưng chờn chập, chực hờ đẩy đưa!
Xin trả lại ngày xưa yêu dấu
Những chiều tà đau đáu, mênh mang
Hồn thương từng bước lang thang
Dòng sông nước chảy muôn ngàn ý thơ
Đã qua rồi ngẩn ngơ xưa cũ
Cũng chẳng còn vần vũ một thời
Giờ đây sóng nước trùng khơi
Thuyền nan lờ lững tìm bơi…chốn nào?!
Cơn bão lớn, ba đào nổi dậy
Vạn vòng xoay cuốn đẩy chông chênh
Lắc lư, nhấp nhố, lềnh bềnh
Ba chìm, bảy nổi, lênh đênh, tịt mờ
Đồng hoang vắng, thẫn thờ đôi phút
Đã lỡ rồi một khúc sông qua
Đàn cò réo rắt ngân nga
Chỉ thêm chường chán để mà làm chi
Ngày quần quật lầm lì với nắng
Đêm âm thầm trầm lắng suy tư
Vấn vương xưa cũ bao giờ
Từng cơn gió dịu ru mơ mảnh hồn…
Nay dưới ráng hoàng hôn trăn trở
Bóng thời gian đọng ở buồng tim
Vì sao ngày ấy đi tìm?
Mảnh phèn! để phải bỏ chìm tuổi xuân!....
19/5/2016
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
01-04-2020, 09:33 PM
Thu Với Đông
Em rước thu về trên bến mơ
Ngân nga xúc cảm tự bao giờ
Loang theo vàng lá buồn rơi rụng
Điệp khúc tâm tình dệt ý thơ!
Mênh mang trải nhẹ dưới mây chiều
Bốn phía ngập tràn vạn sắc yêu
Ngọn gió xa đưa nhè nhẹ thổi
Lâng lâng dào dạt cõi phiêu diêu
Ngây ngất, mơ màng thả giấc say
Không gian rộn rã nẻo trần ai
Tan trôi, nhòa nhạt màn lam khói
Chỉ có hương ngàn tỏa thắm đây…
Chợt ráng hoàng hôn rũ bóng rồi
Bâng khuâng hồn nhớ vọng ngàn khơi
Cây đa, bến cũ, dòng sông mộng
Một cánh duyên thuyền, ánh của tôi
Vương vấn năm nào cũng với thu
Lời non, biển hẹn ấm tình ru
Nhưng vầng bay xám trời xa thẳm
Để luyến lưu hoài vọng viễn du!
Thu qua, đông lại sắt se lòng
Biết kẻ lữ hành có nhớ không
Kẻo kẹt cầu tre về xóm nhỏ
Có người cô quạnh mõi mòn trông…
Tôi đọc thơ em dưới ánh thề
Nghe niềm xúc động trải lê thê
Thu sang tràn ngập bầu êm ả
Lại đến đông hàn lắm ủ ê
THƯƠNG cho héo hắt một tâm hồn
HOÀI vọng âm thầm chuỗi sớm hôm
NGÀN mộng yêu đương, sầu vĩnh biệt
NĂM dài tượng đá ngóng đầu non!
19/5/2016
Nguyễn Thành Sáng
nongdan96
12-04-2020, 11:02 AM
Không gian cô đơn, mưa lũ cuốn, cô đơn, sâu lắng ;)
nongdan96
12-04-2020, 11:05 AM
Bài thơ miêu tả cảnh một người đi xa, một người nơi quê nghèo mong ngóng, haiz, hóa đá luôn
nguyenthanhsang
12-04-2020, 08:27 PM
Còn Đó Vầng Trăng
Mỗi độ thu về chạnh nhớ nhung
Cầu tre lắt lẻo bắc ngang sông
Có ngôi làng nhỏ nằm bên ấy
Ủ bóng hồn thương choán cõi lòng!
Đã thật lâu rồi tôi vắng xa
Viễn thuyền xứ lạ một lần qua
Ghé vô bến đậu đêm cô tịch
Vương vấn bầu thanh toả ánh ngà
Lan man gió nhẹ thoảng khung xanh
Xoè cánh tay mơ lả lướt cành
Mấy sợi tơ vàng ôm quyện cuốn
Từng cơn xúc động loáng long lanh
Để luyến lưu kia ngập mảnh hồn
Chiều buồn thao thức trải hoàng hôn
Âm vang xưa cũ xa đồng vọng
Man mác hoài ai mãi chập chờn!
Tôi cứ ngỡ rằng chỉ có tôi
Đơn đàn khảy khúc ái ân thôi
Nên ngàn nhịp đập riêng ôm ấp
Dưới ánh tà dương chỉ chút rồi…
Nào hay bến nước đợi con thuyền
Kết bóng khung trời trải mộng duyên
Nhưng cánh ngàn phương không trở lại
Đìu hiu ngày tháng gợn man miên…
Cung xưa dào dạt một lần ngân
Mà chuyến đò đưa lại lỡ làng
Lữ khách âm thầm quay gót trở
Một đời còn đó ảnh hồn trăng!
21/5/2016
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
12-04-2020, 08:27 PM
Trăng Vẫn Còn Kia
Có phải em ngỡ ngàng bất chợt
Thấy ánh vàng trôi rớt ngang sông
Khiến cho tê tái cõi lòng
Hồn đan lảo đảo trên dòng sông thu!
Rồi cố gượng ghé bờ ngồi xuống
Thả mắt về tận hướng xa xăm
Nỗi niềm khắc khoải, bâng khuâng
Lan man nghĩ ngợi, muôn phần xót xa
Từ sâu thẳm ngân nga khúc biệt
Quấn dạ sầu da diết ngàn đau
Long lanh đôi khóe ửng trào
Đong đưa rung lắc, nghẹn ngào quả tim!
Em quằn quại “nhìn thuyền tan vỡ”
Nhỏ giọt buồn “thơ đó” tìm quên
Tợ như mười bốn mũi tên
Cắm sâu giữa trái trăng tình… Của ai!
Nào biết được ngày mai nắng sáng
Hay dãy mờ phủ xám khung trời
Từng hồi sấm chớp, mưa rơi
Đường đi lá đổ, bóng người vắng toanh
Nào biết được màu xanh mấy thuở
Cũng một chiều vàng võ héo khô
Xác phơi lác đác vật vờ
Cuốn theo chiều gió, thẫn thờ tóe tung
Giữa không gian mênh mông bát ngát
Ảnh sắc vàng nào mất chi đâu
Chỉ là dạ bóng chân cầu
Còn trăng treo đó, vẫn chào đón mơ!
10/2/2018
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
12-04-2020, 08:28 PM
Lỡ Làng Duyên Phận
Trời hỡi! Không ngờ em gửi tôi
Niềm thương, nỗi nhớ tận xa xôi
Thu sương héo hắt ôm ngày tháng
Khắc khoải, mênh mang, vọng bóng thời!
Cánh gió ngàn phương ở chốn nào?
Để buồn quạnh quẽ, mảnh tình trao
Luyến lưu dĩ ảnh vầng trăng mộng
Đêm vắng đìu hiu, ánh lệ trào
Tấc lòng vương vấn trải vào thơ
Nát mảnh hồn em ngóng đợi chờ
Ngọn gió qua rồi không trở lại
Trăng lòng ấp ủ thả vào mơ
Rồi cứ thu về thêm xót xa
Từng cơn thổi nhẹ lướt dần qua
Bao nhiêu lá đổ là bao giọt
Nhỏ vạn sầu ai, ướt đẫm nhòa!
Đau đáu tâm hồn mãi tháng năm
Chẳng màng điểm thắm, sắc đan thanh
Hoa hương thiếu nước dần khô tím
Khung ảnh mờ phai phủ nguyệt tàn…
Em ơi! Chốn ấy một dòng sông
Có bến trăng thương trải tấc lòng
Gửi gió mây ngàn về diệu vợi
Ánh vàng tha thiết mỏi mòn trông
Còn ở nơi đây cũng cánh thuyền
Một lần ghé đậu bến trăng duyên
Rồi theo con nước về xa thẳm
Cứ mãi bâng khuâng một nỗi niềm!
Có biết lòng tôi rất nhớ em?
Võ vàng ảm đạm cuốn từng đêm
Một lần trót lỡ cơ cầu thử
Cứ ngỡ vầng trăng rụng xuống thềm
Tôi đợi, tôi chờ được nhận thư
Mà sao thăm thẳm lắc xa lơ
Bóng chim tăm cá, ôi! Biền biệt
Canh cánh hoài ai rũ nguyệt mờ…
Hiểu được thì ra quá ngỡ ngàng
Giờ đâu còn nữa mảnh trăng vàng
Hoàng hôn nhàn nhạt dần trôi đến
Tiếc thuở xuân xanh mộng lỡ làng!
21/5/2016
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
12-04-2020, 08:29 PM
Em Hãy Chờ Anh
Anh biết rằng đi sẽ nhớ em
Sương buồn đọng giọt nhỏ từng đêm
Hắt hiu cuốn lấy hồn nhung nhớ
Ảm đạm, đìu hiu tím nỗi niềm!
Bao chiều canh cánh vọng về xa
Hình bóng thương đâu để được mà
Đậm ánh trăng vàng lên giấy mực
Thơ tình êm ả nhịp ngân nga
Bởi gió phương trời anh phải bay
Mộng đời, ý sống mãi còn đây
Dẫu nhiều yêu dấu nào đâu thể
Một chiếc đàn thu réo rắt hoài
Rồi đây kỷ niệm sẽ quay về
Đêm lạnh, canh dài dạ tái tê
Lãng đãng, mơ màng treo giấc mộng
Tơ lòng nhè nhẹ kéo lê thê!...
Quê ta vắng vẻ chốn đồng sâu
Bốn phía mịt mùng chẳng thấy đâu
Mưa nắng bốn mùa trên tĩnh mịch
Một đời co cúm, quả tim dao
Yêu để mai kia vọng hướng ngàn
Thâu canh thao thức dưới trăng tàn
Khát khao diệu vợi màu xanh đỏ
Điểm bức tranh đơn…chỉ lúa vàng
Tổ ấm xây thành giữa trống trơn
Quanh năm, suốt tháng, sớm chiều hôm
Chỉ toàn bao phủ bầu cô tịch
Lặng lẽ, đìu hiu, thổi với vờn…
Anh tìm hộp báu đựng duyên tơ
Em hãy an tâm, cứ đợi chờ
Rồi sẽ con thuyền xuôi bến hẹn
Cung đàn nối lại dưới trời mơ!...
24/5/2016
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
12-04-2020, 08:29 PM
Có Phải Ông…?
Nầy ông hỡi! Nay bao nhiêu tuổi
Có vợ con, cháu nội hay chưa
Mà sao ông mãi làm thơ
Thơ trăng, thơ gió… thơ chờ đợi ai?
Ông thả khối men say vào mộng
Phả khung trời lồng lộng thênh thang
Để cây cỏ lá ngỡ ngàng
Hàng hoa dào dạt mơ màng vấn vương
Ông gieo ngập nỗi buồn khôn tả
Gợi ái tình nhưng có gì đâu
Khiến cho lặng lẽ canh thâu
Cô đơn giá buốt ánh sầu nhẹ rơi
Ông gửi lại tim người những thứ
Nào bâng khuâng nhung nhớ âm thầm
Tấc lòng hướng vọng xa xăm
Lan man nghĩ ngợi muôn phần chông chênh
Từ diệu vợi ảnh hình quen thuộc
Nhẹ loang vào ký ức hồn mơ
Làm cho giây phút thẫn thờ
Niềm thu lảo đảo, vật vờ ngả nghiêng
Ông vẽ cảnh con thuyền giữa sóng
Lại vẽ thêm hai bóng tình yêu
Bị nhồi, bị lắc liêu xiêu
Trên thêm mây xám phủ chiều tối đen…
Có phải ông muốn đem tâm sự
Của một trời thương nhớ năm xưa
Trút vào tất cả vần thơ
Dưới hoàng hôn đổ để mà phôi phai?!...
11/2/2018
Nguyễn Thành Sáng
nguyenvanhuyen99
14-04-2020, 04:01 PM
bài này nghe khá tình cảm đấy
nguyenthanhsang
15-04-2020, 10:45 PM
Tôi Nợ Em
Từ độ đôi mình ôm vĩnh biệt
Cuộc đời hai ngả, rẽ dòng sông
Em về chốn ấy vui làm vợ
Tôi quấn cô đơn, chuỗi héo lòng!
Bao chiều ảm đạm vọng ngàn khơi
Nhìn xám ngàn phương đến lại rồi
Chầm chậm trôi xa về viễn tận
Giống tình tôi thoáng bốc bay hơi
Rồi thấy thương hoài những tháng năm
Nhà xa cách biệt mấy đò giang
Nhớ anh nhiều lắm làm sao gặp
Dành dụm chút tiền để ghé sang
Bắp vàng lủng lẳng xách cầm tay
Tình thắm đong đầy gửi tặng ai
Băng ghế chung ngồi, từ trái một
Lim dim thưởng thức, cánh hồn bay!
Thuyền duyên bão dập nát tan tành
Vỡ mảnh trăng vàng, rã ánh thanh
Bóng tối bao trùm lên khoảnh khắc
Tơ lòng đứt đoạn giạt xa xăm…
Khi hiểu sự tình, tôi thấy nợ
Nợ em ngày ấy những dòng thư
Nợ từng rung cảm ngân dào dạt
Để thấy khung trời vạn sắc mơ
Vì tôi em phải vượt trời xa
Lặn lội về anh để phải mà
Giông lớn cuốn phăng vào biển sóng
Đắm chìm tan tác mảnh hồn hoa!
25/5/2016
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
15-04-2020, 10:46 PM
Thao Thức Vấn Vương
Cha Mẹ rồi đây sẽ bán nhà
Đường tình hai đứa nẻo chia xa
Em buồn ở lại , niềm trông ngóng
Tôi tắm trời thu ướt đẫm mà!
Để thấy bã buồn, thấy nhớ thương
Độ từ thao thức dưới mây sương
Tim yêu nhè nhẹ lay từng nhịp
Trổi khúc êm đềm quyện vấn vương
Tuổi mơ chầm chậm theo ngày tháng
Cây ái âm thầm tự mọc lên
Những lúc vô tình xoay hướng vọng
Nghe lòng rung cảm nỗi mông mênh
Em ánh rạng ngời dưới nắng mai
Thời gian hé nhụy nở hoa say
Tỏa hương thơm ngát bầu thanh đãng
Ngây ngất, dạt dào cận vói tay!
Hôm ấy mây sầu phủ mái hiên
Thu hình một góc nghĩ man miên
Cảnh thuyền nhấp nhố tràn mưa lũ
Trăn trở u hoài dạ chẳng yên
Chợt nhìn bên giậu bóng ai kia
Lặng lẽ đưa sang cả lối về
Một bếp lửa hồng tan lạnh lẽo
Và con đường thảm trải chân đi
Tình muốn sẻ chia sự khó khăn
Mẹ Cha mòn mỏi lụn mờ trăng
Lo cho đèn sách tôi ăn học
Giờ ánh canh khuya sắp nhạt tàn
Quyết định sau cùng phải bán đi
Mong đời con trẻ biến hồn phi
Tổ chim không khó đan từng sợi
Chỉ sợ vầng thanh rã sắc thề…
Giờ đây khắc khoải bầu tâm sự
Da diết niềm đau sắp tạ từ
Sóng nước, dòng sông về chốn lạ
Trời xa thăm thẳm tím hồn thơ!
26/5/2016
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
15-04-2020, 10:48 PM
Lý Lẽ Con Tim
Ấp ủ trong tim một bến đời
Hương ngàn ngát đượm phả đầy vơi
Có vầng trăng sáng lung linh tỏa
Hòa khúc du dương trải bóng thời!
Âm thầm, lặng lẽ mãi trôi qua
Êm ả thuyền bơi dưới nắng tà
Cơn gió vô tình đâu kéo lại
Lay từng nhấp nhố đẩy đưa xa
Xoá hết mộng mơ tự thuở nào
Cất đàn năm tháng khảy hồn dao
Em về làm vợ niềm an phận
Khoé mắt ngời tin, ánh lệ trào
Thế mà khoảnh khắc rã tơ vàng
Cứ ngỡ khu vườn rạng sắc trăng
Bốn phía hoa hồng phơi trải lối
Ngờ đâu chẳng có, chỉ mây giăng!
Thôi đã lỡ rồi một kiếp duyên
Trọn đời khắc khoải cuốn man miên
Làm sao dệt lại vầng trăng mộng
Gỡ mảnh hồn đau khỏi xích xiềng?
Hết sức để mà chỉ phí công
Vì đây con rạch chẳng là sông
Cạn cùn, hạn hẹp vài mươi mét
Túm mái chèo khua, tím cõi lòng…
Thân xác bọt bèo bỏ phế đi
Ngàn đau khổ hận quấn hồn phi
Về nơi cõi lộng tìm phôi lãng
Bởi trái tim luôn thổn thức vì…
Vì tình, vì khát với vì mơ….
Cứ mãi trong em nỗi đợi chờ
Nhưng ảnh mịt mù xa diệu vợi
Thân tàn, bóng giạt nẻo chơ vơ
Khiến cho lầm lỗi gánh cang thường
Trăm thét, vạn gào xối xả tuôn
Huệ trắng ô nhơ màu trắng huệ
Nầy đây tình cảnh trách hay thương?!
27/5/2016
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
15-04-2020, 10:49 PM
Linh Hồn Nhẹ Đi
Thật đúng vậy! Chính ta là kẻ
Dưới ráng chiều quạnh quẽ đìu hiu
Vấn vương kỷ niệm thật nhiều
Miên man nghĩ ngợi bao điều nhớ thương…
Lắm lúc nghe nỗi hờn da diết
Giữa lặng tờ nào biết gì hơn
Vói tay bưng lấy cây đờn
Ngân nga lảy nhịp cho lòng phôi pha
Niềm hụt hẫng đường xa ngã bước
Hận oán tràn đứng trước đổi thay
Yêu đương thuyền mộng đứt dây
Nhân tình thế thái dẫy đầy tái tê…
Đã khiến mảnh trăng thề mấy độ
Bị khuất che khắp chỗ tối sầm
Canh khuya lặng lẽ âm thầm
Trầm mình chịu đựng muôn ngàn âm u!
Cố thẳng chân trên bờ giá rét
Nhập tinh hoa tiền kiếp vào tim
Khơi lên ánh tỏ ngọn đèn
Phả tan lạnh lẽo, đêm đen mịt mờ
Nào lai láng vần thơ trăng gió
Nào mượt mà lá cỏ vườn xuân
Nào mây, nào nước, nào sương
Nào sầu, nào lụy, nào buồn, nào đau…
Tất cả “nào” làm trào ánh mắt
Để hôm nay nửa mất nửa còn
Ngậm ngùi được thả hoàng hôn
Không gian lồng lộng, linh hồn nhẹ đi!...
13/2/2018
Nguyễn Thành Sáng
ngoclinh1102
16-04-2020, 02:07 PM
Thành viên mới, xin được làm quen !!!
Up cho bạn nhé
hungle2903
17-04-2020, 10:07 AM
Thành viên mới, xin được làm quen !!!
up
nguyenthanhsang
28-04-2020, 09:37 PM
Vắng Em
Vợ chồng ta chiều nay tạm biệt
Một tháng dài bao biết nhớ thương
Tạm thời gói lại men hương
Thâu canh vò võ, vấn vương bóng hình!
Về miền Nam một mình đơn lẻ
Cơn gió ngàn lướt nhẹ hồn hoa
Tiếng lòng yêu dấu loang xa
Đôi bờ cách nẻo, đậm đà luyến lưu
Thiếu vắng em, màu thu bao phủ
Dãy mây mờ vần vũ trời đêm
Xám đen trùm tối lên thềm
Mái hiên thui thủi, anh tìm… gì đây!
Thơ văn đó, có lay cảm xúc?
Chuyện xa gần, có phút phôi phai?
Hay niềm thao thức nhớ ai
Con tim héo hắt nhịp hoài…Mình ơi!
Em đi rồi, ánh rời khung cửa
Dòng sông xanh bao thuở sóng đưa
Lững lờ một mái chèo khua
Dưới màn quạnh quẽ giữa mùa tuyết rơi
Bầu trời tím, chơi vơi ánh nhạt
Khắp bốn bề bàng bạc cánh yêu
Động thanh trầm bổng dập dìu
Từ xa vọng lại hiu hiu thoảng buồn…
Đã quen rồi canh sương bậu bạn
Thấm đẫm tình nắng hạn mưa sa
Một cơn gió lạnh bay qua
Đêm khuya đọng giọt, ráng tà kéo mây!
28/5/2016
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
28-04-2020, 09:37 PM
Thao Thức Tự Tình
Sáng nay ghé bến “vườn Xuân”
Mong nhìn hoa nở, trào dâng nỗi niềm
Cho thêm nhịp cánh bay chim
Vào bầu cõi lộng, vui tìm bến mơ!
Nào hay một thoáng sững sờ
Vườn hoa khách tụ, trải thơ ngập tràn
Biết bao ong bướm lượn hàng
Ảnh hồn Lữ Thứ ngỡ ngàng phút giây
Thôi đành lặng lẽ về đây
Ngồi bên hiên vắng, chén say một mình
Thiếu ai đan kết ánh tình
Thì còn nửa mảnh lung linh giải sầu…
Năm xưa vướng áo té cầu
Vết thương còn đó, hằn sâu tấc lòng
Bởi bờ hai hướng cách sông
Tre ngang lắt lẻo, rơi dòng buốt tê!
Dỡ dang ước hẹn câu thề
Ôm hoài nỗi nghẹn, kéo lê cuộc đời
Bao thu trói đỉnh, chơi vơi
Giờ đây duỗi cánh phù trôi dưới chiều
Lắm khi tắm gió hiu hiu
Chìm sâu êm ả, phiêu diêu mộng hồn
Có khi phủ xám hoàng hôn
Trải bầu ảm đạm, héo hon bã buồn…
Xa xa vọng lại hồi chuông
Hỡi tình là thắm? hay sương lạnh tàn?
Khiến hồn mãi thức mơ màng
Luôn tìm cái bóng của nàng thơ thơ!
1/6/2016
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
28-04-2020, 09:38 PM
Thăm Lại Vườn Em
Trở lại thăm em giữa sáng nầy
Dưới bầu năng nắng loáng vầng mây
Gió hiu hiu thổi niềm rung động
Vườn thắm giăng đầy vạn sắc say!
Dập dìu lữ khách bốn phương xa
Cũng mến yêu hoa đượm sắc ngà
Trải cánh mộng lòng lên suối biếc
Từng vần thơ nhẹ, thoảng ngân nga
Vài cánh bướm ong lượn lững lờ
Bởi hồn sương đọng quyện trời mơ
Điểm tô vạn kỷ niềm khao khát
Hoài vọng yêu đương, nỗi đợi chờ…
Lặng lẽ xem hoa tỏa sắc ngàn
Hương xuân ngào ngạt phả mơ màng
“Tương Tư” còn đó “Tương Tư” mãi
Lai láng dòng sông vẫn ngập tràn!
Một phút chạnh lòng nhớ thuở xưa
Chiều tà thao thức cuốn trời mưa
Dòng thư em gửi loang màu tím
Khiến cả bầu thu vạn gió lùa…
Để rồi tan vỡ mộng đầu yêu
Một khối “Tương Tư” níu mảnh hồn
Bóng nhạt phủ trùm lên ảo ảnh
Tháng năm tắm xám phủ hoàng hôn…
Xúc cảm, đàn ai khảy tiếng lòng
Âm sầu ảm đạm quấn chiều đông
Từng vầng lam khói về xa thẳm
Thuyền mỏi chèo bơi, khắc khoải dòng…
Tim tình khẻ hỏi …nhớ nàng không?!
2/6/2016
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
28-04-2020, 09:39 PM
Cái Chết Nông Nổi
Và Đáng Trách
Cái chết của em làm xót xa
Nỗi niềm thao thức chuyện người ta
Nhìn dòng thế sự bao oan nghiệt
Sai, đúng, dại, khôn…Để chút là!
Thương cảm cho ai trước cảnh đời
Phù du khoảnh khắc những niềm vui
Rồi quay luẩn quẩn trong vòng tối
Buồn, khổ, hờn, đau…Tím nụ cười
Hằng ngày em sống với con đò
Sớm tối tay chèo chở khách qua
Sóng gió, nhọc nhằn nào quản ngại
Chỉ buồn bến đổ khách thờ ơ
Chẳng may gặp phải mẹ chồng đây
Đầy rẫy khó khăn, mãi mắng rầy
Vặt mắc từng ly, từng tý một
La mèo, chửi *** rát màng tai!…
Não nề…Tâm sự lại phu quân
Đón nhận hồi âm nét hững hờ
Chỉ biết riêng mình và cá biệt
Vô tình bỏ bậu nghẹn chơ vơ
Tận cùng chịu đựng, quyết liều thân
Một gói xịt sâu vĩnh biệt chàng
Bỏ lại con thơ còn đói sữa
Hồn lìa khỏi xác, khuất trần gian…
Em ơi! Hiện ở cõi nơi đâu?
Có thấy màu thu rải vạn sầu
Có hận lỡ lầm mang xuẩn động
Có nhìn con trẻ trọn đời đau?
Sao không thông cảm để yên lòng
Ở tuổi cao niên của mẹ chồng
Máu huyết bất thường sanh bệnh tật…
Dễ dàng bẳn tính với bông lông
Sao chẳng thương chồng cảnh nắng mưa
Lo toan, gánh nặng lắm khi đờ
Tổ lành ngơi nghỉ vơi cơn mệt
Khuây khỏa, vô tình bởi bận lo
Tại người hay ở “cái tôi” kia
Chỉ thấy xung quanh mấy vạt rìa
Cạn xét, yếu lòng đành đoạn tuyệt
Ngàn năm dính đó vết nhơ bia?!...
27/9/2017
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
31-01-2021, 10:09 PM
Tôi Phải Xa Em
Một chiều thoang thoảng gió đưa xa
Hồn Lữ trong tôi quyện nắng tà
Lãng đãng mơ màng về diệu vợi
Chợt lòng cảm xúc, ngắm hồng hoa!
Nét ửng lung linh trải mộng ngàn
Cuốn mình khép nụ tắm trăng vàng
Sương pha kết tụ trên vành áo
Lóng lánh ru mê khách dặm đàng
Tôi thấy lòng tôi chợt đắm say
Dẫu cầu lắt lẻo, bước lung lay
Ngang sông nước xiết, xoay cuồn cuộn
Chẳng ngại đong đưa chiếc võng dài
Thế rồi gặp gỡ, kết tình quen
Bóng tối hắt hiu, thắp ngọn đèn
Soi sáng tâm hồn người mộng sĩ
Cùng nhau thơ nhạc, phả hồn sen!
Chẳng biết lúc nào dạ luyến lưu
Vắng ai thơ thẩn, thoáng sầu ưu
Năm canh canh cánh niềm thao thức
Vương vấn, lo xa sợ ảnh phù…
Nhưng rồi mây xám phủ trời đông
Vỡ lẽ thì ra đoá rực hồng
Sắc thắm say sưa bầu vũ trụ
Ẩn tàng dưới nhánh ngọn gai cong!
Em đã gieo tôi phút sững sờ
Biển thân, suối ái tự bao giờ
Phút giây tan tác theo dòng chảy
Sóng cuộn trào dâng dập nát bờ
Thôi đành ly biệt chẳng còn chi
Muốn gửi tặng ai giấc mộng thì
Đôi cánh hồn mơ vào cõi lộng
Đường xa ngây ngất vó câu phi…
Giờ đã rụi than bếp lửa tình
Trở trăn đôi phút bóng mơ hình
Em xinh. em thắm, say vầng tỏa
Chỉ tiếc nhọn kia thủng máu mình!
3/6/2016
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
31-01-2021, 10:10 PM
Tôi Hỏi Anh!
Tôi hỏi anh!...
Anh ngồi đó, anh cúi đầu rầu rĩ
Chỉ lo âu và cũng chỉ lo âu
Bầu không gian là cả khối u sầu
Dần phủ lấp, đè vào thân mệt mỏi!
Anh trăn trở, quay cuồng trong nhức nhói
Rồi ngước nhìn vời vợi trút thở than
Sợi dây xích xiềng chặt cả hai chân
Niềm ngao ngán muôn phần treo tâm não
Anh tơi tả dưới khung trời giông bão
Chẳng thấy người cho áo bớt hàn đông
Anh hận đời, hận cả một dòng sông
Ngàn sóng vỗ khiến lòng anh tê tái
Anh thao thức, anh nhớ thời thơ dại
Nhớ xuân đầu phơi phới cánh hồn bay
Còn bây giờ trăng lặn, gió *** may
Đẩy xám xịt, đoạn đoài ôm nối tiếc…
Bao sự việc làm cho anh da diết
Để tận cùng chẳng thiết, mặc tình buông
An ủi rằng: Trời sanh cỏ nhỏ sương
Thôi cứ mặc! Đoạn trường sao cứ mặc!
Tôi hỏi anh!
Trước nghịch cảnh khó khăn đang siết chặt
Ngả nghiêng lòng đánh mất chí vùng lên
Anh nghĩ sao? Thiên chức một cái tên
“Chồng”và “Cha”! của mình nơi mái ấm
Ai ở trong tận cùng sâu thăm thẳm
Trọn nghĩa tình trĩu nặng đợi chờ anh?…
Ích lợi gì chán nản với bi quan
Đường dẫu tối, cố lần rồi sẽ thoát!
Cảnh của tôi!
Giống như anh! Hai mươi năm về trước đó!...
30/9/2017
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
31-01-2021, 10:10 PM
Không Còn Gặp Nữa
Ánh Thiêng Liêng
Đầu xuân lặng lẽ con ngồi đây
Tưởng nhớ Mẹ Cha, nhớ chuỗi ngày
Bóng cả, cây cao xòe trải mát
Chở che, đùm bọc trẻ thơ ngây!
Biết bao lo lắng, biết bao thương
Dìu dắt con qua mỗi chặng đường
Vững bước chân mềm, thôi té ngã
Trên hàng đá sỏi quyện phong sương
Những lúc con đau phải bỏ ăn
Ánh mờ tụ lại giữa vầng trăng
Cha buồn chẳng thiết nhìn công việc
Còn Mẹ u hoài, đậm vết nhăn
Học giỏi cuối năm được thưởng quà
Vui mừng khôn xiết ở nơi Cha
Khéo khoe lối xóm con tôi nó…
Gió thổi du dương mát cả nhà!…
Nhưng rồi bất chợt Cha “ra đi”
Mất hẳn đời con một cái gì
Điểm tựa linh hồn trong cuộc sống
Yên lòng thanh thản khỏi lo chi
Đăng đẳng thời gian Mẹ khổ đau
Ngàn mây phủ xám lẻ loi sầu
Canh khuya giá lạnh ôm vò võ
Ngày nhánh liễu gầy quẳng gánh chao…
Giờ đây Cha Mẹ đã quy Tiên
Mãi đọng tim con khối nỗi niềm
Da diết tận cùng chưa trọn hiếu
Không còn gặp nữa ánh thiêng liêng!...
16/2/2018
Nguyễn Thành Sáng
“Mùng một Tết năm Mậu Tuất 2018
Giây phút tưởng nhớ Cha Mẹ”
nguyenthanhsang
01-02-2021, 04:58 PM
Đi! Vẫn Đi!
Ai thú tiêu dao mấy bữa nay
Ai trà bánh mứt cỗ mâm đầy
Ai vui chè chén, ai đen đỏ…
Thì cứ kệ đi! Ta vẫn nầy!
Thanh thản tâm hồn lẳng lặng nghe
Trái hồng nhè nhẹ nhịp đong đưa
Lâng lâng cảm xúc về bao nhớ
Thuở của ngày xưa dưới mái nhà
Còn cha, còn mẹ, đủ anh em
Khắng khít yêu thương trọn nỗi niềm
Dẫu cảnh cơ hàn bao túng thiếu
Nhưng tình choán ngập cả con tim!…
Chiếc bóng thời gian chầm chậm trôi
Mẹ cha lần lượt rụng lưng đồi
“Tay chân” cũng vậy, rời và mất
Để lại tâm tư khối ngậm ngùi…
Nhớ thầy, nhớ bạn, nhớ quen thân
Nhớ tuổi hoa niên, nhớ ánh vàng
Nhớ những góc trời treo sắc tím
Nhớ đường mù mịt bước lang thang…
Tất cả giờ đây tợ áng mờ
Từ từ khuất dạng cõi xa lơ
Ảnh hình loáng thoáng vài ba phút
Lấp trống bâng khuâng quạnh vắng bờ…
Ta muốn chồm lên kéo xám về
Đặt vào trong đó một câu thề
Phù vân cứ mặc, đời sao mặc
Vì nghĩa vì ân…Đi! Vẫn đi!...
17/2/2018
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
01-02-2021, 04:59 PM
Tâm Tình Đôi Bạn
Nầy Sáng!
Nắng xuân ấm áp!
Không gian rộn rã!
Lòng người náo nức, hân hoan!
Còn bạn! Thui thủi góc quán ở bên đàng
Nét tư lự, trầm ngâm phơi sắc nhạt!
Phải chăng nhung nhớ chuỗi ngày xưa
Trải cánh thênh thang giữa bốn mùa
Từ nẻo mịt mờ sương phủ trắng
Đến bờ bát ngát sóng đong đưa?
Có bạn có ta, có ánh vàng
Đêm đêm thao thức thả mơ màng
Cánh hồn lững thững đi vào mộng
Dào dạt lâng lâng tận ngút ngàn
Trưa hè nắng cháy đẫm mồ hôi
Vạm vỡ trơn da, mắt ửng ngời
Có sá gì đâu vài chục khối
Chiều tà đổ xuống cũng xong thôi
Những ngày tầm tã dưới mưa đông
Vẫn chiếc thuyền con lướt giữa dòng
Khí phách vẫn tràn xua lạnh lẽo
Vẫn tung lồng lộng rải ven sông
Những tối đìu hiu tựa bóng mờ
Bạn ngồi nắn nót mấy vần thơ
Cho ai chẳng biết nhưng mê mải
Lúc viết, lúc bôi, lúc thẫn thờ
Những buổi canh khuya trời vắng vẻ
Dưới hiên lặng lẽ với cây đàn
Ngân nga tiếng hát hòa tâm sự
Xoa dịu khoảng đời lắm trở trăn…
Tất cả hình ảnh của thuở nào
Có làm bạn nhớ, để hoài đau
Cái đau âm ỉ dài năm tháng
Dẫu đến xuân nay, khóe vẫn trào?!...
Gió hỡi!
Từ phương trời vạn dặm!
Nhịp thâm tình khuấy động quả tim!
Chẳng quản ngại đường xa, lặn lội bạn đi tìm!
Rồi lo lắng, sợ ta chìm héo hắt?!
Ta vẫn còn đây một mảnh hồn
Chiều nhìn tuyết rụng, chạnh cô đơn
Tai nghe tiếng vọng từ thăm thẳm
Nỗi nhớ niềm thương quặn tấc lòng
Ngọn lửa năm nào đã kết tro
Hãy còn tiềm ẩn khối hồng to
Chỉ cơn giông lốc lùa qua nhẹ
Nóng vẫn bừng lên rực bất ngờ
Cung đàn thắm thiết vẫn còn đây
Những tối không trăng vẫn trổi đầy
Những quạnh thu chiều muôn ý nhạc
Vẫn còn êm ả lướt theo mây…
Nhưng ở trong ta thấy xót xa
Bởi rồi lần lượt cũng trôi qua
Mới vừa đỉnh ngạn long lanh đó
Khoảnh khắc thời gian rụng khuất tà
Phù vân! Tất cả chỉ phù vân
Ta lặng ngồi đây ngẫm chuyện tàn
Chớ chẳng bao giờ bi lụy nhỏ
Yên lòng bạn nhé! Gió ngàn phương!...
19/2/2018
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
03-02-2021, 06:01 PM
Ngọn Lửa Tình
Em lại ngồi đây, thật sát anh
Hỡi hồn yêu dấu đượm tình thanh
Để bao khắc khoải thời lâu lắm
Trút bỏ từ nay hết rũ mành!
Anh sẽ hôn em, thật thật nhiều
Đưa em về tận cõi phiêu diêu
Quên đi tất cả không còn nhớ
Chỉ có đong đưa gió dập dìu
Ngây ngất, dịu dàng trải bóng đêm
Bên nhau thổn thức tiếng con tim
Hồn thương rộn rã ngân nga nhịp
Điệp khúc yêu đương, khát vọng tìm
Thảm cỏ xanh rì bên suối mơ
Lim dim ru ngủ điệu ầu ơ
Hương đưa thoang thoảng loang vào mộng
Xưa cũ liêu trai ảnh dật dờ!
Chẳng nghĩ ngợi chi đến chuyện đời
Chỉ còn tắm mát duỗi tay bơi
Lâng lâng dào dạt từng nhô nhấp
Hồn phách chu du một góc trời
Quên hết nỗi niềm bao thế sự
Tiêu dao, lãng đãng cánh hồn phi
Bay lên tận đỉnh ngàn vô tận
Lai láng dâng tràn, vạn tái tê
Thắm thiết, êm đềm phả ánh trăng
Ửng hồng lửa rực toả trần gian
Cho quên ngày tháng sầu thao thức
Vương vấn tình ai nghẹn lỡ làng
Ngàn yêu trăm nhớ lại lang thang...
4/6/2016
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
03-02-2021, 06:02 PM
Canh Khuya Nhỏ Giọt
Ngược quay cái bóng hoàng hôn
Về nơi dĩ vãng, tìm hồn thuở xuân
Phôi phai chiều nhạt, ánh tàn
Đốt lên bếp lửa sưởi màn giá đông!
Bao lần ghé bến bên sông
Bao lần thả cánh thuyền rong dặm ngàn
Bao lần uống ái dưới trăng
Bao lần yêu dấu để dần khổ đau
Bao lần tìm mộng qua cầu
Bao lần thao thức canh thâu ngậm hờn
Bao lần gió thổi cánh vờn
Bao lần trải chí, lối mòn tìm xa!
Bao lần ngắm ánh chiều tà
Ngộp bao nhung nhớ, ngân nga nỗi niềm
Chuỗi dài trăn trở con tim
Chiều thu quạnh quẽ, cánh chim rã rời…
Để cho một cuộn phim đời
Ngập tràn cảm xúc, đầy vơi sự tình
Lay hồn rủ rượi phù sinh
Tỉnh cơn mê mỏi…tìm mình ngày xưa
Dẫu rằng đêm lạnh, canh khuya
Hồn mơ đơn độc, đường về mù khơi
Âm vang đồng vọng xa xôi
Từng cơn réo gọi…người ơi! Hỡi người!
Còn đây nửa mảnh trăng trôi
Còn đây lai láng một thời dư hương
Gió lay lóng lánh pha sương
Từ từ rỉ rả, trả buồn cho đêm...
5/6/2016
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
06-02-2021, 08:56 PM
Thôi Thì Cứ Mặc
Hình như bên nửa quả tim khô
Máu đẩy xuyên thông thắm lại dần
Và đã bắt đầu tăng nhịp đập
Ngân nga, dào dạt phả loang tràn!
Nhẹ nhàng chầm chậm nỗi lâng lâng
Nhìn loáng thoáng kia ửng sắc vàng
Mà cả chuỗi dài mơ với đợi
Chỉ buồn quạnh quẽ, bước lang thang
Giữa đỉnh lộng ngàn ngập gió mây
Bao chiều nắng đổ, vọng trời tây
Sương lam lãng đãng dầy bao phủ
Trống vắng chơi vơi một bóng gầy!…
Phải chăng người ấy của tiền duyên
Kiếp hận đau thương vỡ mộng thuyền
Hẹn ước lai sinh về cõi thế
Cùng nhau tiếp nối cánh uyên ương?
Mà sao mỗi lúc vấn vương thêm
Biết ảo là đây dưới ngọn đèn
Biết vạn dặm xa, màn nhểu ánh
Mà hoài trông đợi dưới canh đêm…
Người ấy là ai? tính thể nào
Tuổi đời, vóc vạc ra làm sao
Gió trăng quyện kết hay trăng gió
Để khoảnh khắc đây gửi tiếng chào?
Thôi thì cứ mặc chẳng bâng khuâng
Chớ bận lòng chi khập khiễng tàn…
Cứ thả cánh hồn về biển suối
Đón nghe êm ả khúc cung đàn.
21/2/2018
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
06-02-2021, 08:57 PM
Bóng Thời Gian
Chiều công viên, cô đơn đè phiến đá
Dãy áng buồn rệu rã trải trời bay
Chút lững lờ trôi hoài theo lộng gió
Ảnh gợi tình nhớ thuở mộng rời tay!
Ôm trọn vẹn mảnh sầu nơi dĩ vãng
Bước chuỗi dài thơ thẩn, nhạc đàn ngân
Lúc vút cao bâng khuâng rồi bảng lảng
Khi hạ trầm lẳng lặng, nghẹn trăng tan
Bóng thời gian là cả màn đen sẩm
Phủ chặt dầy cuốn quấn quả tim đau
Cho nhịp đập loang sâu vào thăm thẳm
Rồi loãng tàn chìm đắm mất về đâu
Càng cố quên thì càng thêm nỗi nhớ
Đêm quá dài, trăn trở mãi không thôi
Hình bóng cũ chết rồi quay trước ngõ
Réo hồn hiu, vàng võ nẻo chơi vơi!...
Chút nắng tàn từ từ rơi cuối đất
Đêm sắp về phần phật gió qua sông
Kỷ niệm cũ đã theo dòng trôi mất
Như vẫn còn phảng phất cõi mênh mông…
Cặp tình nhân choàng vai đầy âu yếm
Thoáng động lòng xao xuyến kẻ chiều thu
Một khoảnh khắc âm u đà vụt biến
Bởi còn đây vạn tiếng của tình yêu
Nước vẫn xanh, sớm chiều luôn chuyển đổi
Gió vẫn vờn, vẫn thổi, sóng lăn tăn
Trời đêm nay ánh trăng mờ rười rượi
Mai mốt nầy bóng tối cũng rời tan...
6/6/2016
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
10-02-2021, 08:38 PM
Bây Giờ Tháng Sáu
Bây giờ tháng sáu đến rồi em
Sắp chuyển thu sầu gọi réo tim
Cho kẻ đi xa, hồn gửi lại
Chập chờn, lãng vãng dưới trời đêm!
Bây giờ tháng sáu đến rồi em
Mây xám ngàn phương sắp phủ thềm
Để bóng cô đơn mờ khoé mắt
Bã buồn trăn trở, cuốn màn đen
Bây giờ tháng sáu đến rồi em
Nắng nhẹ hanh hanh tím nỗi niềm
Nhung nhớ dâng tràn, loang diệu vợi
Hồn mơ lãng đãng biến thành chim!
Bây giờ tháng sáu đến rồi em
Dịu mát từng hồi trải mái hiên
Nhựa trắng thân cây chầm chậm lại
Dưỡng nuôi sức sống trước truân chuyên
Bây giờ tháng sáu đến rồi em
Bỗng chốc trăng thanh, rực ánh đèn
Hoa nở trong lòng khơi sắc thắm
Thơ tình da diết một thuyền quyên...
6/6/2016
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
10-02-2021, 08:38 PM
Mãi Trọn Chữ Yêu
Có yêu nào mà lòng không thổn thức
Lúc quạnh buồn giây phút nghĩ về ai
Niềm ước vọng từng ngày theo trăn trở
Được ngắm vầng ánh tỏ, nắm bàn tay!
Có yêu nào mà không nghe da diết
Biết giờ nầy, tha thiết nhuốm sầu đau
Lịm héo hon canh thâu, trời cách biệt
Bóng ái tình một chiếc…thả về đâu?
Có yêu nào mà lòng không mong mỏi
Bước qua cầu để gởi… tiếng yêu em
Cho ửng ánh từng đêm lùa bóng tối
Cả bầu thanh diệu vợi toả hừng thêm
Có yêu nào mà không đầy khao khát
Uống ảnh vàng, tắm mát suối trong veo
Cuốn vòng tay ấp yêu từng tiếng nhạc
Và thả hồn ngây ngất cõi phiêu diêu
Có yêu nào mà không nghe buồn bã
Bởi thuyền tình, sóng cả mãi bủa giăng
Cùng mây sầu bao lần treo lộng gió
Phủ mịt mù đậy xoá sáng vầng trăng…
Tình yêu ơi! Dấu hằn lên đá sỏi
Bóng thời gian, vòi vọi đỉnh cheo leo
Chìm tuyết trắng, hắt hiu ôm nỗi đợi
Quả hồng nầy nhức nhói biết bao nhiêu
Nhưng vẫn sống, vẫn thương và vẫn nhớ
Bởi cho rồi sao nỡ đoạn lìa tay
Để trọn đời héo gầy lên lá cỏ
Khi mộng vườn ngọn gió hãy còn đây.
9/6/2016
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
10-02-2021, 08:39 PM
Cánh Mộng Thuyền Duyên
Gửi tặng em cả dòng thơ tâm huyết
Gói nỗi niềm tha thiết của lòng anh
Vượt không gian xa xăm, bờ cách biệt
Về dấu yêu da diết mỗi thâu canh!
Nếu vắng em, sẽ nhiều sương thêm nữa
Đêm quá dài, cửa mở đợi sầu ai
Giọt rỉ rả nhỏ hoài về bao thuở
Tái tê buồn, trăn trở cánh *** may
Trăng chạnh khuyết, chập chờn theo gió thổi
Giống từng cơn nhức nhói ở trong tim
Nơi tâm tưởng bộ phim dài tiếp nối
Cho cô đơn mỗi tối tận tường xem
Để vương vấn, tìm quên và mong đợi
Một ảnh hình diệu vợi cuối chân mây
Sưởi ấm lại chuỗi ngày đông rười rượi
Hồn xanh xưa phơi phới trở về đây!...
Em đã đến như hẹn thề vạn kỷ
Cũng chuỗi đời âm ỉ nỗi đau thương
Cũng giống anh, canh trường long ánh lệ
Tắm thu mờ, thủ thỉ với trăng sương…
Rồi ngày tháng, dạt dào trên biển mộng
Lướt thuyền duyên vượt sóng đến ngàn xa
Lửa yêu đương toả ra từng hơi nóng
Phả bầu đông ấm bóng mảnh hồn hoa
Chỉ tiếc cho sông sâu, đò lỡ chuyến
Rũ hoàng hôn, lưu luyến khách đợi chờ
Phôi phai nhớ thả thơ vào gió quyện
Tay khảy đàn ngân tiếng trải cung mơ!...
10/6/2016
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
15-02-2021, 11:03 PM
Thôi Rồi Tiếng Hẹn
Ôm thổn thức, con tim từng giây phút
Nhịp u sầu điệp khúc mãi không thôi
Khuya đêm nay, trăng trôi, bầu ánh khuất
Trên đỉnh ngàn, đáy vực, ảnh chơi vơi!
Hết rồi sao! Yêu đương và nỗi nhớ
Bao chuỗi ngày trăn trở, đợi chờ ai
Vượt không gian thả dài theo ngọn gió
Nhạc hồn tình muôn thuở ấm men say
Còn đâu nữa chiều tà thuyền lơ lửng
Trên sông buồn, ánh ửng cuốn trời xa
Gác mái chèo trải ra từng âm hưởng
Dãy cung đàn vạn trượng quấn hồn hoa
Để gặp gỡ, luyến lưu rồi vương vấn
Niềm ước mơ, mấy bận dệt tơ lòng
Đêm tắm trăng xuôi dòng về tít tận
Ngày mỏi mê hứng nắng, vượt vờn phong!...
Tôi âm thầm đắp xây, còn em phụ
Vội lấy chồng, xé bỏ mảnh trăng xưa
Gieo ảm đạm trước mùa xuân hé nụ
Áng mây sầu che phủ kéo theo mưa
Em cứ quên, cứ đi, đừng ngoảnh lại
Bởi còn gì luyến ái với mơ trăng
Bóng thời gian, âm thầm trôi trôi mãi
Sẽ xoá mờ bóng tối cõi xa xăm
Tôi vẫn là tôi, em vẫn là em
Như một thuở chưa quen, đời đôi nẻo
Bởi hôm nay hắt hiu bầu ám quyện
Phả nhạt nhoà tiếng hẹn…nhé anh yêu.
11/6/2016
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
15-02-2021, 11:03 PM
Vật Vờ Một Mảnh Tình Trôi
Anh có tội, trăm lần mang tội
Tội của anh lui tới cùng em
Kéo dài hai chữ thân quen
Vô tình vẽ ánh trăng lên đỉnh ngàn!
Anh có tội muôn vàn em ạ
Bởi một thời làm gió đong đưa
Dìu em vào giấc ngủ mơ
Bước chân nhè nhẹ lên bờ cỏ hoa
Anh có tội rời xa lặng lẽ
Không một lời chia sẻ cùng ai
Để em khắc khoải chuỗi ngày
Bóng chim tăm cá biết đây trở về?
Anh có tội, lê thê tình cảm
Trải khung trời bảng lảng gió sương
Chập chờn ảo ảnh yêu đương
Bất ngờ sáng sớm, vó cương lạnh lùng!
Anh có tội mịt mùng năm tháng
Làm nhạt mờ ánh sáng đời em
Khiến cho u ẩn con tim
Níu ghì, buộc thắt, thuyền quyên lỡ làng…
Chiều hôm nay lang thang nỗi nhớ
Vương vấn lòng cái thuở mộng xanh
Vì sao suốt mãi thời gian
Cánh chim biệt dạng, đoạn đành bỏ quên
Để dang dở chưa tên còn đó
Cả một đời trăn trở còn đây
Làm cho vàng võ héo gầy
Mảnh tình tha thiết, trôi bay vật vờ…
17/10/2017
Nguyễn Thành Sáng
nguyenthanhsang
21-02-2021, 09:18 PM
Niềm Day Dứt
Tôi bên đây, bờ kinh dài dẫn ruộng
Em bên kia, nhà hướng thẳng sang tôi
Giữa dòng bạc, chậm trôi như trầm tưởng
Một chuỗi đời âm hưởng vọng xa xôi!
Ngày tắm nắng, đêm đơn hồn gửi mộng
Cả bốn mùa chỉ nóng với bờ râm
Mảnh đất phèn ba năm trần phơi lộng
Thui thủi mình ửng bóng dưới trời xanh
Đất lên vồng, ngọn mì trồng rải khắp
Mùa bội thu chất ngập củ trong nhà
Một số thùng tặng qua tình xóm ấp
Phần còn kia bù đắp, bán lo xa...
Anh ba ơi! Cân cho em vài ký
Rồi bé cười, thủ thỉ...chuyện dòng sông
Có con thuyền bềnh bồng trên sóng nước
Trải nỗi niềm mơ ước cõi mênh mông!
À thì ra! Tơ lòng ai đã quyện
Từ bên kia xao xuyến quấn về đây
Khiến mảnh hồn tháng ngày chìm đáy biển
Lay động dần, trồi hiện ngắm tầng mây
Từ dạo đó, cầu gòn sang vườn thắm
Những khi buồn, đăm đắm cánh sầu hiu
Bầu dịu nắng, ráng chiều còn xa thẳm
Khách lữ hành chầm chậm nỗi phiêu diêu...
Dòng định mệnh, tình tan theo mây khói
Khiến năm dài ơi hỡi! Nát hồn em
Vội yêu chi khi chim trời chưa mỏi
Để trọn đời nhức nhói mãi con tim!
12/6/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
nguyenthanhsang
21-02-2021, 09:19 PM
Trăn Trở Nỗi Niềm
Mấy đêm rồi, sương buồn trên lá cỏ
Đọng ánh sầu, lộng gió ửng pha lê
Niềm vương vấn trăng thề loang nỗi nhớ
Chạnh tấc lòng, trăn trở, rủ màn khuya!
Bao day dứt âm thầm không nói được
Em bệnh nhiều, mấy bước đến tình sâu
Vậy mà anh nhạt màu trên sóng nước
Để hồn tình da diết nghẹn sầu đau
Còn chi nữa yêu đương và mộng thắm
Sóng biếc tình, đăm đắm toả hương say
Dào dạt cảm, xoè tay nhau cùng nắm
Truyền lửa hồng sưởi ấm giá đông ai
Chuỗi thời gian xuôi thuyền trên biển lặng
Áng thơ dài trải cánh gió ngàn phương
Đến một khúc nẻo đường leo núi vắng
Mỏi quá rồi, trầm lắng, rã rời sương!...
Anh đã phụ từng đêm bên gối mộng
Tiếng ân tình khuấy động mảnh hồn thu
Để một thuở âm u trùm khuất bóng
Tan nhạt dần theo sóng đẩy về đâu…
Bạn lòng ơi! Biết bao nhiêu kỷ niệm
Tràn ngập hồn lưu luyến với ngàn thương
Vậy mà nay nỗi buồn như ẩn hiện
Lẻ loi mình, bệnh viện, tím tơ vương
Dòng sông đời, đôi bờ ngăn cách giữa
Nước lững lờ muôn thuở hãy còn đây
Những giây phút nhớ ai hồn treo ngõ
Chỉ nghẹn ngào vò võ thả tầng mây!...
13/6/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
nguyenthanhsang
23-02-2021, 07:08 PM
Gió Và Thi Sĩ
Hỡi người Thi Sĩ giữa canh khuya!
Sao vẫn còn đây, chẳng chịu về
Chìm giấc no say vào mộng đẹp
Hơn là khắc khoải với lê thê!...
Thì ra cánh gió của năm xưa
Kết bạn cùng ta giữa chặng đường
Cát bụi, phong trần muôn đá sỏi
Sẻ chia, tâm sự những canh sương
Đã khá lâu rồi, ta vắng nhau
Kẻ ngàn phương duỗi, vượt ba đào
Kẻ thân mình cuốn bên bờ vắng
Thao thức, bâng khuâng dưới nguyệt mờ
Gió sướng hơn ta gấp bội lần
Được đời phiêu bạt cõi xa xăm
Xem hoa đủ sắc bao vườn thắm
Nghe nhạc du dương khắp mọi tầng…
Đừng buồn, trăn trở nữa người ơi
Một kiếp thu hình, kiếp nổi trôi
Phận số an bày đâu cưỡng được
Chỉ đành chấp nhận thế mà thôi
Dẫu chẳng đó đây…phải bó mình
Nhưng còn sâu thẳm mảnh hồn xinh
Còn làm Thi Sĩ dòng thơ thắm
Rạng rỡ hơn ta, chỉ lướt nhìn
Biết nghe từ gió lời than thở
Biết thấy trăng thanh nhỏ lệ buồn
Biết cảm dòng sông lờ lững chảy
Biết sầu xúc động thấy sương buông…
Được trải lòng ra với áng thơ
Phun Châu, nhả Ngọc ửng đêm mờ
Bút xanh hóa kiếm rơi sầu hận
Hơn hẳn trùng khơi chỉ vật vờ...
14/6/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
nguyenthanhsang
23-02-2021, 07:09 PM
Thi Sĩ Và Gió
Người thấy ta buồn, an ủi ta
Cho thu ngày tháng quấn trăng tà
Loãng tan bóng nhạt, bầu hiu hắt
Ửng ánh khung trời đượm sắc ra?!...
Sáng ơi! Có nhớ thuở ngày xưa?
Hai ảnh hồn ta dưới nguyệt mờ
Trăn trở vui buồn theo thế sự
Để rồi đứng dậy bước vào mơ
Bởi thấy cuộc đời lắm trái ngang
Kẻ trên thuyền mộng, tắm trăng vàng
Còn ai dưới nước, chìm trong lạnh
Sóng đẩy bập bồng giạt hướng nhanh
Héo hắt, u hoài chỉ khổ thôi
Vì dòng sông vẫn lặng lờ trôi
Sớm dâng, tối cạn, luân chuyền mãi
Theo nước, con thuyền trải cánh bơi!...
Đúng rồi! Tạo hoá đã an bày
Phận số con người, một chữ duyên
Ai bước thang mây về cõi lộng
Còn ai đá sỏi, nẻo truân chuyên
Ta quá nửa đời rớt vực sâu
Bốn bề tịch vắng, chốn về đâu!
Chang chang ngày nắng, hồn tơi tả
Đêm lạnh đìu hiu, nhạc trổi sầu
Từng phút âm thầm nối sợi mây
Móc vào cạnh đá, mỏi bàn tay
Cố leo chầm chậm, leo leo mãi
Cho đến bây giờ được đứng đây
Nhưng nay tuyết đã trắng lên sương
Xanh thắm còn đâu! Chỉ nghẹn buồn
Tiếc nối xuân thời trong dĩ vãng
Khoẻ nầy đôi cánh, lướt muôn phương...
15/6/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
nguyenthanhsang
25-02-2021, 01:17 PM
Tình Lang Thổn Thức
Vì vọng tộc quay về cõi thế
Khiến cho nàng nhỏ lệ nhớ thương
Tình Nương ơi hỡi Tình Nương!
Có nghe da diết nỗi buồn trong ta?
Cõi hồng trần ngàn xa diệu vợi
Canh cánh lòng, nhức nhói người đi
Tắt rồi dãy ánh trăng thề
Để đường mù mịt, lê thê nỗi niềm
Còn đâu nữa dưới thềm trăng mộng
Lửa yêu đương gợn sóng con tim
Dạt dào, ngây ngất, lim dim
Hồng đào cạn chén ta tìm về nhau
Còn đâu nữa ngọt ngào êm ả
Dưới mưa phùn tầm tã mấy hôm
Sợ em cóng lạnh chặt ôm
Còn em cũng sợ…cuốn tròn sát anh…
Nay hiện kiếp long lanh ảo ảnh
Ánh sao vàng lấp lánh trời tây
Phải hồn em đã lên đây?
Cùng nhau tái ngộ chuỗi ngày không tên…
27/2/2018
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
nguyenthanhsang
25-02-2021, 01:18 PM
Cám Ơn Tình Xưa
Chẳng ngờ! Tôi trở thành Thi Sĩ!
Biết ngắm sương rơi dưới nguyệt thề
Để hiểu nỗi buồn trong giá lạnh
Cảm đời ảm đạm với ai bi!
Biết vọng trăng thanh đã khuất mờ
Để ngàn thương nhớ thuở còn thơ
Vô tư cánh lượn bên bờ suối
Chẳng chút bâng khuâng, chẳng thẫn thờ
Biết nhìn lờ lững dòng sông chảy
Để thấy quanh đây chuỗi tháng ngày
Biển sóng chập chùng theo gió lộng
Sớm chiều luân chuyển, một vòng xoay
Biết xem mây xám níu trời xa
Để luyến lưu cho một ánh hồng
Mới đó vầng dương bừng sáng toả
Phù du một thoáng, lịm tàn đông!
Thổn thức dâng cao, hóa nhịp đàn
Từng hồi trổi khúc, vạn âm ngân
Trải khuya cô tịch, vào thao thức
Cảm xúc lâng lâng vượt vút tầng…
Bởi nhờ hình bóng của yêu đương
Canh cánh lòng tôi suốt đoạn đường
Rồi một chiều kia, hồn trở gót
Tìm về bến cũ uống trăng sương
Ôi hỡi! Chẳng ngờ em đợi tôi!
Một luồng chấn động tận xa xôi
Xé màn bao phủ hằng muôn cảm
Hồn Sĩ ngàn xưa... trở lại đời
Nhập vào chiếc ảnh nghẹn cô đơn
Để mãi từ đây có nhạc đờn
Mỗi khắc ngân nga niềm dĩ vãng
Ru sầu héo hắt dịu từng cơn...
16/6/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
hoangcf
28-02-2021, 04:05 PM
thơ của bác hay và ý nghĩa quá :wave1::wave1::wave1:
nguyenthanhsang
02-03-2021, 10:32 PM
Soi Gương
Có phải mình không? Có phải không?!
Từng hàng sóng gợn điểm trên sông
Năm xưa êm ả bầu thanh mát
Sắc thắm đan thanh ửng sáng dòng!
Đã thật lâu rồi chỉ ngắm gương
Thoáng qua như gió lướt ngàn phương
Vô tình, vội vã lùa nhanh tóc
Tuyết điểm. đen tan mặc tỏ tường
Canh cánh cuộc đời với nỗi lo
Thức thao, trăn trở một con đò
Dưới bầu chờn chập vầng mây xám
Chẳng biết khi nào nổi sóng to
Thời gian chầm chậm cứ dần trôi
Chim cánh trời mây cả một đời
Kiếm bắt tha mồi về tổ ấm
Sớm chiều cứ mãi thế mà thôi!
Giờ đây nắng đã rủ trời tây
Cảm xúc con tim chuỗi tháng ngày
Lặng lẽ bên thềm nghe gió thổi
Từng hồi dào dạt mảnh hồn ngây…
Buổi sáng hôm nay trước ảnh hình
Ngàn canh trầm mặc quấn lung linh
Muôn thu quạnh quẽ ôm màn tối
Thong thả nhìn xem… có phải mình?!
Thôi rồi! Lạ lẫm với ngày xưa
Cát bụi phong sương phủ lấp tàn
Một dáng cây xanh thời mướt rượt
Giờ đây meo mốc, cuốn thành vân...
17/6/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
nguyenthanhsang
02-03-2021, 10:33 PM
LƯU LUYẾN (2)
Cơn hè bỏng cháy bức hồn hoa
Chợt một chiều kia ánh dịu tà
Lãng đãng trôi về phơi mộng sống
Nhẹ nhàng, êm ả, cánh Thu xa!
Từng cơn gió lướt lay vương vấn
Lảy khúc du dương réo gọi hồn
Thương nhớ ngập tràn trên cánh mỏng
Êm đềm, tỏa sắc sáng chiều hôm
Có lúc mây xa lũ lượt về
Mịt mờ, vó ngựa, dặm quan khê
Hồn hoa chành chạnh niềm thao thức
Khe khẻ ngân nga tiếng hẹn thề
Những đêm trăng sáng tỏa lung linh
Sương đọng long pha nét hữu tình
E ấp bên ngàn cây cỏ lá
Dưới trời huyền diệu phả hương xinh!...
Lưu luyến ngập tràn đan ý thơ
Muôn vàn đượm thắm cuốn thành mơ
Thênh thang xoải cánh trời mây nước
Óng ả, mịn màng chuỗi mối tơ…
Nhưng rồi phiêu bạt bốn phương ngàn
Thu đến lại đi, lắm phũ phàng
Trăn trở, nhớ nhung thời hạnh ngộ
Bây giờ kết tụ, biến sầu tan
Mùa đông giá rét phủ lên hoa
Theo thắt, tái tê dáng ngọc ngà
Lạnh lẽo, ê chề bao khắc khoải
Nghẹn ngào, héo hắt, ngóng trời xa...
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
nguyenthanhsang
02-03-2021, 10:33 PM
Hoa Thắm Vẫn Hơn
Nếu là phận nữ cũng như em
Tôi ước như trăng rực sáng thềm
Như đoá hoa hồng hương sắc thắm
Như hình tranh vẽ một Thuyền Quyên!
Để bầu đêm tối giạt đen mờ
Cho ửng khu vườn vạn ánh mơ
Giúp kẻ yêu tranh lòng khuấy động
Biến thành Thi Sĩ trải hồn thơ…
Bởi khuya vắng lặng, khuất trăng rồi
U ám quay vần, phủ khắp nơi
Quạnh quẽ, cô đơn, người giá lạnh
Thêm sầu, héo hắt đẩy chơi vơi
Vườn sẽ không còn quyến rũ ai
Bướm hoa sặc sỡ chẳng còn đây
Đìu hiu, cô tịch theo ngày tháng
Hoang phế trùm lên cả chốn nầy!
Thơ được trào dâng một nỗi lòng
Ru người thao thức giữa trời đông
Phôi phai trăn trở niềm tơi tả
Nhẹ cánh thuyền nan lướt thẳng dòng
Dẫu cho nhan sắc có gieo sầu
Hơn đoá nhạt tàn, khuất nẻo sâu
Khao khát trông hoài cơn gió thoảng
Bay về ve vuốt, chút lao xao
Cuộc đời mãi đẹp bởi muôn hoa
Điểm nét đan thanh khắp mọi nhà
Dịu mát tâm hồn, nâng ý sống
Lay niềm cảm xúc trải ngân xa...
19/6/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
nguyenthanhsang
05-03-2021, 06:10 PM
Nếu Ngày Đó
Nếu ngày đó, lênh đênh trên biển
Vượt trùng khơi làm chuyến đổi đời
Đến miền đất hứa xa xôi
Để tìm một ánh trăng nơi cõi ngàn!
Biết bây giờ có còn khắc khoải?
Ôm vấn vương quằn quại mảnh hồn…
Kéo mây phủ xám hoàng hôn
Cây khô khiu khẳng, chập chờn gió lay
Nếu ngày đó đừng say viễn mộng
Để năm dài làm bóng hững hờ
Bỏ quên bến nước, con đò
Dấu chân phiêu bạt lần ra chốn nào
Biết hôm nay có trào nỗi nhớ?
Niềm luyến lưu, trăn trở thâu canh
Tiếc thương em của ngày xanh
Võ vàng, héo úa vì anh đó mà!
Nếu ngày đó đừng mơ, đừng tưởng
Trải tâm tư về hướng phiêu bồng
Xuôi thuyền nan lướt trên sông
Ra nơi biển lớn tìm dòng thênh thang
Biết giờ đây có mang cảm xúc
Khiến con tim từng phút đong đưa
Nhịp đàn ngân tiếng năm xưa
Lay hồn mộng sĩ giữa mùa tuyết rơi
Hỡi yêu ơi! Tình ơi! Ngày ấy
Phút giây nầy quần xoáy hồn ta
Nhớ nhung một thuở trăng ngà
Tiếc đâu còn nữa để mà…Không xa.
20/6/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
nguyenthanhsang
05-03-2021, 06:10 PM
Cánh Chim Buổi Hoàng Hôn
Em có hiểu ? một thời quen biết
Với bao chiều thân thiết cùng nhau
Để anh nhớ mãi nhịp cầu
Con đò, bến nước, sông sâu khoảng đời!
Chim sắc trắng ngàn khơi duỗi cánh
Và bao lần ghé cạnh màu xanh
Rung rinh, nhịp vỗ trên cành
Dừng chân đôi phút rồi nhanh biển hồ
Niềm thênh thang hững hờ lá cỏ
Để vô tình vàng võ pha sương
Cho kia vương vấn bên đường
Thâu canh lặng lẽ ánh tuôn, giọt trào
Có đôi lúc ngọt ngào bên suối
Từng ngụm trong, mát rượi hồn bay
Nghe lòng cảm mến nơi nầy
In hằn dấu ấn, chuỗi ngày không quên!
Bởi định mệnh bồng bềnh theo gió
Phận trời mây đây đó phải mang
Nên đành gieo nỗi phụ phàng
Đến đi vội vã, bẽ bàng cho ai…
Hoàng hôn đổ, nhánh cây vườn vắng
Cánh chim xưa lẳng lặng sau mờ
Tóp teo, khiu khẳng, thẫn thờ
Thả hồn dĩ vãng những giờ dừng chân
Ôi da diết! Bâng khuâng hình bóng
Một khung trời lồng lộng ngàn yêu
Mà nay ánh đã nhạt chiều
Không gian ảm đạm, chỉ hiu ngọn sầu!
22/6/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
nguyenthanhsang
05-03-2021, 06:11 PM
Ừ Thôi
Hỡi người tình một chín không không!
Em còn đó trong lòng nỗi nhớ?
Hôm nào ta trải cánh mơ
Lên vầng trăng sáng những giờ buồn tênh!
Trên thuyền mộng dập dềnh sóng nước
Ảnh Thuyền Quyên tha thướt múa ca
Nụ hồng duyên dáng mặn mà
Mời chàng ghé lại, tửu ngà cạn ly
Nhẹ từ chối, bởi vì thấy ngại
Sợi tơ hồng níu mãi tim xanh
Cho hồn trải cánh phương ngàn
Bay tìm nửa thiếu, vỡ toang ước nguyền
Em ừ thôi! Sóng huyền ửng giọt
Chim sơn ca lảnh lót reo vui
Chợt vầng mây xám lờ trôi
Kéo ngang phủ chụp, ánh rơi xuống dòng!
Ôi! cảm thấy trong lòng xúc động
Sao nỡ đành phủ bóng lên hoa
Để đàn trổi nhịp ngân nga
Tình ai vừa khảy loãng xa chốn nào
Em hờn dỗi, lệ trào khoé mắt
Buông màn hồng, thổi tắt đèn xuân
Còn đây một thoáng bâng khuâng
Thả chèo xuôi nước dưới trăng vật vờ
Đêm thao thức, uống mờ ánh nguyệt
Dõi trông tìm mà biết tìm đâu?
Phải chăng hình bóng hôm nào
Là hồn vạn kỷ, ngõ vào…ừ thôi...
24/6/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
nguyenthanhsang
07-03-2021, 02:01 PM
Thương Hận
Tôi đã gửi tặng em niềm thổn thức
Của con tim day dứt chuyện ngày xưa
Em có nhìn, có thấy, có xem chưa?
Mà sao chẳng gió lùa qua đêm lạnh!
Khiến lòng tôi vấn vương từ năm tháng
Phải vật vờ, lãng đãng giữa mây sương
Trên lờ trôi khuất bóng, dưới gom buồn
Canh vắng lặng bên đường từng giọt nhỏ
Ánh long lanh loang tan vào cây cỏ
Như nỗi lòng vò võ tự phôi pha
Trăng ửng sáng rồi chìm khuất nẻo xa
Khung nhạt tối vẫn là khung nhạt tối
Phải chi đừng có nghe lời em nói
Chuyện con đò neo ngóng khách về đây
Thì hôm nay đâu có một vòng tay
Ôm hồn đợi tình ai nơi dĩ vãng!
Thế mà sao giờ đây em yên lặng
Để người xưa trĩu nặng gót tìm xưa
Có phải chăng ánh tắt giữa trời khuya
Hay gối mỏi, đường về xa mờ mịt
Tôi vẫn biết đêm tàn trăng lịm chết
Sương đọng nhiều, rũ rượi lá chìm đông
Đò còn đâu, đã mục rã bên dòng
Lưu luyến chỉ cho lòng thêm vướng bận
Mảnh tình xưa nên thương hay nên hận
Thương hoa hồng rụng cánh bởi mưa bay
Còn hận chăng! Hận chuỗi tháng năm dài
Em dõi mắt mà đây nào có biết...
25/6/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
nguyenthanhsang
07-03-2021, 02:02 PM
Xanh Thêm Trổ
Nầy Sáng hỡi! Từ xa xôi vạn dặm
Ta chuyển mình mấy bận đẩy mây trôi
Khiến khung trời u ám phủ lên ngươi
Rồi sấm chớp tuôn rơi hàng tỷ giọt!
Bạn có nghe âm phong hù hụ hót
Ghịt nỗi niềm chót vót đỉnh suy tư
Làm bâng khuâng, lưu luyến thuở còn thơ
Giờ héo hắt bên bờ sông lặng lẽ
Có thấy lạnh cuốn tròn thân quạnh quẽ
Cho tiếng lòng khe khẽ thốt lời than
Đã hết rồi tuổi mộng với trăng thanh
Hoàng hôn đổ, ngập đầy bao nỗi nhớ
Tại vì gió nước tràn loang ngập phố
Để hồn sương trăn trở nghẹn thu hình
Bó gối ngồi, lạnh lẽo, thắt theo mình
Nhìn rác rưởi lềnh bềnh trên dòng chảy!...
Ngươi kéo mây, trút mưa từng ngần ấy
Thoáng chạnh lòng, tê tái cảnh mờ đen
Nhưng cũng rồi từng khắc thấm dần quen
Bởi đêm tối không đèn thì chậm bước
Nhờ ẩm ướt, ngàn cây vun vút vượt
Có buốt về mới được thấy thèm chăn
Có gầm vang đồng vọng tận không tầng
Giúp thao thức tăng dần thêm cảm xúc
Chẳng gì đâu phải làm ngươi day dứt
Hỏi han ta mỗi lúc thấy ta buồn
Dẫu trăng tàn cây lá đọng ngàn sương
Khi ửng sáng, bên đường xanh thêm trổ.
26/6/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
nguyenthanhsang
09-03-2021, 06:36 PM
Nỗi Lòng Của Gió
Mang kiếp gió, một đời phiêu bạt
Hoà trăng sương, bậu bạn cùng mây
Chí đời trải khắp đó đây
Thời gian là cả chuỗi dài lênh đênh!
Có những lúc chênh vênh mỏm đá
Nghe nỗi niềm rộn rã đầy vơi
Rồi khi cũng quấn tả tơi
Hang sâu lỡ bước, hỡi ơi nghẹn ngào
Có những buổi canh thâu trầm mặc
Nửa ánh vàng rải rắc trần gian
Thu hình lặng lẽ, mơ màng
Nhìn hoa khép nụ, thấy ngàn vấn vương
Muốn phủ cánh man mơn nét thắm
Trải tấc lòng ủ ấm, che hương
Cho em trọn giấc mộng hường
Mai nầy nở sắc bên đường đắm mê!
Dãy vạn dặm, sớm đi, chiều đến
Cả không gian là bến, là nhà
Yêu da, yêu diết hồn hoa
Yêu tình biển suối, yêu ngà trăng khuya
Ngày tắm nắng, loang đi diệu vợi
Đêm trầm mình bên lối “vườn xuân”
Bởi đây êm ả muôn phần
Khuôn hồng thắm thiết, gió dừng mà thôi
Em héo hắt, trải lời tâm sự
Thả khung trời dòng chữ yêu đương
Đừng sầu khắc khoải hỡi thương!
Anh yêu nhiều lắm! Nhỏ buồn mà chi...
27/6/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
nguyenthanhsang
09-03-2021, 06:37 PM
MÂY SƯƠNG
Tạo hóa an bày để vấn vương
Tình mơ, biển mộng tợ mây sương
Không gian trôi nổi về muôn hướng!
Trụ bóng âm thầm tụ dáng thương!
Người cánh chim trời. vụt lướt bay
Ngàn xa, biển nước, rượu men say
Còn ai, nhi nữ, khu vườn nhỏ
Lắm lúc trăng lòng vọng đó đây
Nẻo sống điệp trùng phủ lối quanh
Rừng cây phơi thắm sắc vàng xanh
Vô vàn suối biếc, dòng sông chảy
Nét vẽ cuộc đời, một bức tranh
Đổi thay mưa nắng chuỗi thời gian
Tác tạo, phai tàn, chuyện thế nhân
Xuân, hạ, thu, đông, lần lượt mãi
Dần theo ngày tháng, ảnh phù vân!
Bởi thế nơi nầy đẹp biết bao
Đàng kia buốt tái xé tim đau
Đan xen, pha trộn vòng luân chuyển
Khắp chốn giăng đầy vạn tỉ sao
Nhớ thương da diết với đau hờn
Đàn nhịp cung sầu trải bước chân
Lãng tử qua bờ không ngoảnh lại
Ô kìa! Bạc bẽo cánh mây tầng
Còn đây thao thức tiếng tơ lòng
Thuyền thả xa rồi, vọng ngóng trông
Bến nước, cầu ao, chờ đợi nhé
Quay về kết mộng trước mùa đông.
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
nguyenthanhsang
11-03-2021, 06:59 PM
Mãi Còn Đây
Tôi giờ hết muốn phải ôm em
Cũng chẳng thèm hôn cánh ngọt mềm
Cả tiếng yêu thương từ dạo ấy
Càng không thích nói, cất vào tim!
Bởi ôm rồi phải nghẹn đau thương
Lưu luyến tình ai mãi bước đường
Sóng nước vật vờ, thuyền lặng lẽ
Canh tàn hiu hắt, nhỏ sầu sương
Hương thắm đậm đà mỗi nụ hôn
Tím lòng thương nhớ, lịm từng cơn
Nắng tàn, ảm đạm nhìn mây lững
Vương vấn trào dâng, nát mảnh hồn
Và tiếng yêu ai tự thuở nào
Giờ đây gói lại, thả chìm sâu
Không màng, không muốn, không ngân nữa
Nói để làm chi…ánh lệ trào!
Thôi em đừng nghĩ với đừng mong
Ước vọng càng thêm quặn cõi lòng
Muôn cánh lục bình loang sắc thắm
Cũng dần theo sóng, giạt bờ sông
Chẳng phải mình em chịu xót xa
Thâu canh vò võ quấn trăng tà
Tôi đây cũng khổ, cũng đau nhói
Tuyết trắng phủ trùm buốt tái da
Ôm, hôn, nói, cả ba điều ấy
Tôi ném xa rồi, ném thẳng tay
Còn tiếng sau cùng…Anh có thể…
Thì em! Em hỡi! Mãi còn đây.
28/6/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
nguyenthanhsang
11-03-2021, 07:00 PM
Giấc Mơ Say
Nương Tử ơi! Trời đêm nay sáng quá
Anh thả hồn theo gió đến tìm em
Để chuỗi dài thương nhớ tím con tim
Giờ bù đắp êm đềm bên suối mộng!...
Ta khít lại, quyện nhau thành một bóng
Dưới khung vàng lồng lộng gió đong đưa
Kéo âm vang thoang thoảng tận ngàn xa
Về hóa nhạc ngân nga mừng hội ngộ
Tay nhè nhẹ dìu em nằm xuống cỏ
Vén làn mây phất phới phủ dung nhan
Cho diễm lệ hứng trọn cả vầng trăng
Đang lóng lánh khung tầng loang bốn cõi
Xoa vào má, rồi sát tai khẻ nói
Chỉ hai câu ngắn ngủi nhé mình yêu
Đến bao giờ không còn nữa buổi chiều
Mới lúc đó đìu hiu uyên lẻ bạn!...
Anh chầm chậm nghiêng cánh hồn thật thẳng
Ngửa thảm xanh sát cạnh vóc ngọc ngà
Cánh tay tình chầm chậm duỗi lần qua
Luồn dưới gáy để mà Nương êm ái…
Em có cảm, có nghe và có thấy
Ở trong đang động đậy nhịp con tim?
Trỗi dạt dào lai láng điệp ru êm
Ngàn sảng khoái, lim dim chìm mộng thắm…
Khung cửa sổ tràn dần từng vạt nắng
Tiếng xe ai văng vẳng rú đâu đây
Ồ! Thì ra! Vừa tỉnh giấc mơ say
Về chốn ấy cùng ai duyên thệ ước...
4/3/2018
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
nguyenthanhsang
12-03-2021, 09:26 PM
GIẤC MƠ NHỚ MÃI
Dãy mây trăng trắng tận trời xa
Loáng thoáng đâu đây sắc ảnh ngà
Không có gió vờn vun vút mạnh
Chỉ ngàn êm ả nhịp ngân nga!
Lững thững bay bay nhẹ nhẹ nhàng
Mơ màng, dìu dặt cánh lâng lâng
Xanh lơ, vàng ửng cùng mây bạc
Bốn phía sao giăng một cõi tầng
Tâm hồn phơi phới đượm thanh tao
Nắng gió, sương ngàn phong vũ chao
Ở chốn phương nầy như vắng bặt
Chỉ niềm lai láng khẽ khàng dao…
Kìa ai tha thướt, sắc khuynh thành
Tơ lụa mịn màng vấn lượn quanh
Uyển chuyển, dịu dàng thân liễu mượt
Từ xa dần lại nhoẻn cười anh!
Chẳng nói, chẳng rằng với chẳng chi
Đưa bàn tay ngọc níu nhau đi
Về nơi cung điện hoa đua nở
Ngây ngất hương say trải mộng thì
Quay tròn vun vút đỉnh tầng mây
Ấm áp, êm đềm cạn chén say
Mây gió chập chờn trên sóng biếc
Dạt dào, trải cánh thẳng trời bay…
Đâu đây tiếng động kéo cơn mơ
Tỉnh giấc chập chờn, luyến ngẩn ngơ
Nàng hỡi! ánh hồng, trang mỹ nữ
Thôi rồi! Biến mất để chơ vơ!
Một lần kỷ niệm giấc duyên đêm
Da diết trào dâng vút vượt thuyền
Em đến tìm anh cho đỡ nhớ
Từ thời vạn kỷ rẽ chia uyên...
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
nguyenthanhsang
12-03-2021, 09:27 PM
Cảm Niềm Cô Phụ
Tình cờ ghé bước đến vườn ai
Chầm chậm dừng chân, thả bóng dài
Ngắm nghía xem hoa, nhìn bốn phía
Nghe trào xúc động cảnh *** may!
Chợt thấy chạnh lòng bởi cánh thơ
Gói bao khắc khoải tự bao giờ
Khoé sầu dõi ánh về phương lạ
Chiếc bóng quê nhà, dạ héo lơ
Nỗi niềm cô phụ trải thời gian
Xa xót, đau thương bởi phụ phàng
Kẻ bước qua cầu không trở lại
Quên tình tấm mẳn dưới trăng thanh
Cho đêm giá lạnh mảnh tâm hồn
Mây xám phủ trùm mãi sớm hôm
Từng đợt gió lùa qua kẻ lá
Âm vang rả rích, nghẹn từng cơn!
Lặng lẽ, âm thầm quấn khổ đau
Không gian là cả khối trời sầu
Chụp lên da diết ngàn tơi tả
Ghịt, níu tâm hồn vạn lắc chao
Để nhớ, để thương, để bã buồn
Nhớ thời kỷ niệm tắm mây sương
Muôn yêu thắm thiết tình trao tặng
Dào dạt tim ai mỗi chặng đường
Thương hoài năm tháng nghĩa Phu Thê
Quấn quýt cùng nhau dưới ánh thề
Tiếng hẹn trăm năm còn khắc mãi
Mà nay hai ngả, rẽ chia ly
Rồi buồn tan vỡ mộng tình chung
Kẻ xé trang thơ, kẻ lạnh lùng
Chỉ mối tơ hồng nay đứt đoạn
Cả mùa thu chết, cuốn không trung!
Rệu rã tấc lòng bởi luyến lưu
Thâu canh vò võ bóng sầu ưu
Nhớ nhung vương vấn về bao thuở
Tím ruột, bầm gan dưới nguyệt mờ
Thổn thức tự mình, ta với ta
Ngày xưa yêu dấu hoá thành xa
Từng hồi chuông đổ chiều thanh vắng
Mình hỡi! Mình ơi! Có hiểu mà…
Em khổ! Em buồn! Anh có hay?
Rượu đào kết nghĩa, khép bàn tay
Anh nâng nốc cạn đầy rung cảm
Sao nỡ đành quên chuỗi tháng ngày
Biết bao yêu dấu, biết bao thương
Nay khảy đàn tranh khúc đoạn trường
Bỏ bến, con thuyền giương cánh duỗi
Phương trời biền biệt, vó buông cương…
Dòng thơ phơi trải niềm sương phụ
Trắc ẩn lòng tôi cảnh nguyệt mờ
Gối chiếc, cô đơn, sầu héo hắt
Thả hồn thao thức ngóng chơ vơ!...
Tôi bước chân đi, thấy ngậm ngùi
Thương đời cô phụ, vọng xa xôi
Chiều tà vắng lặng bên song cửa
Ảm đạm, ánh sầu ngắm ảnh trôi
Có phải hương hoa đã héo tàn?
Bướm tình một thuở vụt bay ngang
Hay đàn lạc nhịp, thôi rung cảm?
Hoặc ẩn tình chi, khiến võ vàng?
Thế mà chẳng chút lời than oán
Chỉ gió đìu hiu thổi cạnh vườn
Quạnh quẽ, cầu ao hồn tưởng nhớ
Tình chung, vẹn giữ nhịp yêu thương
Ôi! Hỡi cuộc đời! Hỡi gió trăng
Hôm nao tha thiết quyện khung tầng
Phả loang lóng lánh vào muôn nẻo
Giờ gió quay cuồng đẩy áng giăng
Cho đêm u ám, lịm trần gian...
30/6/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
nguyenthanhsang
14-03-2021, 05:48 PM
Thổn Thức
Nầy Sáng hỡi! Phải chăng người tư lự
Dõi ánh buồn lữ thứ nẻo xa xôi
Hướng trời xanh trầm ngắm áng mây trôi
Niềm vương vấn một thời gieo nỗi nhớ!
Đây chun rượu! Rượu nồng phôi trăn trở
Hãy vì tình nốc cạn để tan phai
Bao mối sầu năm tháng cuốn *** may
Chìm quạnh quẽ chuỗi dài trong biển lặng
Rồi cùng ta bước vào khu vườn vắng
Ngắm hoa tàn trĩu nặng luyến lưu hương
Xem u tịch ôm chặt một khung buồn
Cho hiểu rõ con đường trong nhân thế
Đâu có mãi trăng thề soi sóng bể
Đâu nắng hoài, chẳng xế phủ đồi xanh
Đâu quả ngon lủng lẳng mãi trên cành
Đâu cung đàn âm thanh không ngưng tiếng!…
Gió ơi gió! Năm xưa hồn ta quyện
Cùng bên nhau tính chuyện mộng trời xa
Cả một đời khắc đậm ở lòng ta
Lời ước hẹn hồn hoa treo đỉnh núi
Ngày hôm nay cảm thấy buồn rười rượi
Nhìn đen mờ kéo tới phủ hoàng hôn
Có còn đâu năm tháng ngắm trăng non
Rồi thưởng thức ảnh tròn leo khung lộng
Có những chiều, thả hồn trên dòng sống
Dãy gợn cồn, khuấy động mảnh thuyền nan
Theo mây ngàn trải cánh cõi mênh mang
Niềm ấp ủ in hằn nơi tâm tưởng…
Mộng năm xưa ba mươi năm vất vưởng
Để bây giờ hồi tưởng tiếc, hờn căm
Tại vì sao hoang phế, liệng xa xăm?
Khi ước vọng vạn lần không thay đổi.
1/7/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
nguyenthanhsang
14-03-2021, 05:49 PM
Phải Chi Sống Lại
Được Một Lần
Có buồn không! Em hãy đoán thử đi
Kẻ trông trăng, mà trăng thì khuất bóng
Để mờ đen phủ dầy ôm khung lộng
Vạn côn trùng khuấy động lặng yên đêm!
Có buồn không! Em hãy lại gần xem
Sương đọng giọt, nằm im trên lá cỏ
Lắc lư chao nhẹ nhàng theo ngọn gió
Rồi vặn mình rụng nhỏ giữa canh khuya
Có buồn không! Hình ảnh sánh vai kề
Sao cứ mãi quay về trong bảng lảng
Cho mênh mang trên nẻo đường năm tháng
Và chiều buồn, trầm lắng, ngắm mây trôi…
Hỏi thêm chi! Để khơi dậy em ơi
Khi bến mộng, thuyền thôi không trở lại
Cả chuỗi dài, tình si ôm tê tái
Lại thêm lần đau nhói quả tim teo!
Em có chồng, suối biếc hết ngân reo
Tôi vỡ mộng, chim kêu bầu ảm đạm
Vầng trăng xưa, vầng trăng lòng lai láng
Đã khuất rồi năm tháng cõi xa xăm…
Phải chi nay sống lại được một lần
Thời hai đứa khít gần vai duỗi bước
Trên con đường cánh hồn vươn vượt lướt
Giữa khung vàng óng mượt sắc thanh trong
Bao vấn vương ấp ủ tận đáy lòng
Nắm tay em lại nhìn dòng sông chảy
Và mạnh nói! Nói rằng em có thấy?
Anh yêu em ngần ấy, sóng đong đưa!
Chớ không rè rụt gợi ý bằng thư
Để rồi phải vật vờ rơi tan loãng...
2/7/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
nguyenthanhsang
16-03-2021, 10:51 PM
Con Tôi
Cha ngồi thao thức nghĩ về con
Một mảnh trăng non sắp độ tròn
Ẩn bóng âm thầm sau đỉnh núi
Từng hồi ửng ánh, nổi dần lên!
Mới đó vậy mà đã vụt nhanh
Hôm nào toe toét chạy tung tăng
Con đeo, con giỡn, con đùa nghịch
Ấm áp tình thiêng vượt cõi tầng
Những sáng giao hàng việc đã xong
Con tôi thương quá ẵm đi rong
Ngắm xem cảnh vật, vui lòng trẻ
Và cũng phôi phai sóng bủa dòng
Cha mãi nhớ hoài buổi sáng hôm
Bửa nay cha vẫn bế bồng con
Nhà thờ ghé lại chơi tìm, trốn
Sơ ý làm con phải điếng hồn!…
Hăm mấy năm rồi thắm thoát qua
Con giờ cao lớn, khoẻ hơn cha
Mà sao ký ức cha còn mãi
Hình ảnh con thương thuở ngọc ngà
Nhìn con cặm cụi dưới đêm thâu
Tâm trí, suy tư gửi hết vào
Trang web mưu cầu cho sự sống
Và niềm phụng dưỡng nghĩa ân sâu
Cha thấy lòng cha quá đổi thương
Con tôi mệt mỏi giữa canh trường
Vì lo, vì nghĩa, vì danh dự
Chẳng quản tháng ngày kết tụ sương.
3/7/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
nguyenthanhsang
16-03-2021, 10:51 PM
Tỉnh Mê Đi Em
Đủ rồi em! Tôi thấy quá đủ rồi
Em dai dẳng, thả trôi niềm cảm xúc
Trong ganh tỵ, trong giận hờn căm tức
Mặc kệ đời từng phút chán chường em!
Đâu một thời trăng sáng ửng trời đêm
Hoa hồng thắm níu tim người lữ thứ
Đâu một thời cung đàn trong nét chữ
Ru hồn người, ấp ủ mộng tình hoa
Đâu những ngày, suối biếc rót lời ca
Dào dạt thắm, đậm đà tình nước chảy
Đâu những chiều mênh mang niềm phơi phới
Ngắm trời xa diệu vợi, trải hồn bay
Đâu mùa thu êm ả gió *** may
Bên song cửa, em say sưa thả mộng
Một con thuyền nhấp nhô trên gợn sóng
Giữa khung trời lồng lộng ánh trăng thanh!…
Tất cả đó giờ đã rã tan nhanh
Bởi héo hắt, thâu canh bầu ảm đạm
Em quại quằn, rơi hồn trong nẻo vắng
Rồi âm thầm, lẳng lặng hận mây sương
Mặc sự đời, em cứ vó buông cương
Lảy cát bụi trên đường loang dậy khắp
Khiến lòng ai nghẹn ngào theo từng chập
Tiếc trời xanh, nắng ấm, bị mù tung
Chỉ khom người lượm đá, thẳng tay vung
Em ngã ngựa, xe bung vào một xó
Nhưng đâu đành, nên nép mình trăn trở
Chuyện cuộc đời ánh tỏ với mờ đen
Sao chẳng dừng sân hận! Hỡi vậy em!
Hãy sống lại con tim thời biển nước
Có cành xanh bên hồ thu lả lướt
Nhẹ đong đưa, cảm được vạn hồn ai.
4/7/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
nguyenthanhsang
18-03-2021, 10:53 PM
Thà Có Được
Ta đã… Yêu rồi! Nàng biết không
Có hồn vào mộng thấy dòng sông
Lững lờ con nước êm đềm chảy
Một chiếc thuyền đang cặp bến lòng?
Có nghe thoang thoảng từ trong gió
Hương thắm ngàn hoa quyện kéo về
Gửi tặng duyên tình dài nỗi đợi
Vạn ngàn tinh túy ngất đê mê?
Có cảm ngân nga điệp khúc đàn
Ngàn thương trăm nhớ nghẹn trăng tàn
Dở dang tiền kiếp giờ tương hội
Bù đắp cho nhau trọn ánh vàng?...
Còn ta vương vấn ở nơi đây
Chầm chậm thời gian sóng gợn đầy
Dào dạt dâng tràn từng khoảnh khắc
Đêm đêm thả nhớ đến tìm ai
Lắm lúc dường như chút thẫn thờ
Vói tay vào mộng nắm hồng tơ
Đưa lên thổn thức rồi xe sợi
Để sẵn trong tim buộc chặt mà!...
Dẫu cho là thật của nghìn xưa
Sấm chớp, cuồng phong dậy khắp miền
Tan tác vườn xuân, uyên lạc bạn
Giờ đây nối lại giữa mơ duyên
Hay chỉ mong manh ảo ảnh hình
Dầu thương dầu nhớ phải làm thinh
Làm sao có thể, làm sao thể
Ấm áp bên nhau…tiếng gọi mình!
Nhưng thà có được…chuỗi ngày thương
Lởn vởn không gian một bóng hường
Khe khẻ ngọt ngào…yêu dấu hỡi!...
Hơn là lặng lẽ dưới canh sương…
6/3/2018
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
nguyenthanhsang
18-03-2021, 10:54 PM
Nỗi Niềm Chiếc Bóng
Dãy đen lấn đẩy ánh hồng
Từ từ lụn tắt cuối dòng sông xa
Tối tăm xoè cánh trải ra
Phủ trùm khắp nẻo chuyển tà chiều hôm!
Âm u quấn lấy mảnh hồn
Gieo ngàn ảm đạm, từng cơn vật vờ
Hừng đông mới đó muôn thơ
Giờ đây ráng tắt, thẫn thờ gió mây
Hôm nào nắm chặt bàn tay
Ngập tràn sức sống đong đầy trong tim
Giờ đây mỏi cánh bay chim
Vườn thu nép bóng, quay tìm hồn xưa
Những đêm rực ánh trăng khuya
Nhớ nhung lãng đãng loang về thuở xanh
Nghe lòng vương vấn xa xăm
Từng cơn sóng gợn, lăn tăn chập chờn!
Những đêm khuất lặn ảnh tròn
Mái hiên thổn thức, héo hon mảnh sầu
Gió khua cành lá lao xao
Bao nhiêu réo rắt, bao dào dạt khơi
Một thu đánh cắp cuộc đời
Một chìm biển hận xác trôi bồng bềnh
Một đau vỡ mảnh trăng tình
Một buồn thui thủi, chỉ mình với đêm
Bao năm khập khiễng dần quen
Đường dài trải bước không đèn, nương trăng
Khi đen chiếm cả khung tầng
Thu hình lặng lẽ, chậm lần bước đi.
5/7/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
nguyenthanhsang
20-03-2021, 09:58 PM
Bất Đắc Chí
Trời đêm nay tắt hẳn ánh trăng trong
Cả bóng tối ngập đồng, loang bến mộng
Niềm mênh mang thả vào nơi khung lộng
Héo hắt dần, rũ, rã, lững lờ trôi!
Đã bao thu thắt thẻo, vạn sóng dồi
Lắm thao thức để rồi ôm chất ngất
Cả không gian, cạn khô nguồn ngọt mật
Và khung buồn, ngầy ngật đậm men say
Chiều nắng đổ về cuối nẻo trời tây
Gợi vương vấn chuỗi ngày xuân hoa nở
Để nghẹn ngào trong niềm thương nỗi nhớ
Cánh thuyền đời một thuở lướt trên sông
Nuôi dưỡng chí cá chép hoá thành rồng
Thôi trăn trở, lo toan vòng suy thạnh
Nhạc quê hương đượm tình ca Duy Khánh
Được ru êm, ủ ấm, phả xuôi hàng!...
Thế mà nay khóc hận phải cưu mang
Gieo đất cỗi hút phân tàn gượng nở
Tự ủi an số phần nên gánh nợ
Hẩm hiu gì tự đó ráng tìm yêu…
Ai hạnh phúc trải mộng cõi phiêu diêu
Ai nhàn nhã cánh diều bay phất phới
Còn riêng đây quấn mảnh sầu tăm tối
Khiến từng hồi nhức nhói tận tim sâu
Hồn năm xưa dào dạt tắm canh thâu
Uống giọt ánh chìm vào bao mộng tưởng
Thế mà nay hồn kia rơi vất vưởng
Nghe từ sầu âm hưởng tận xa xôi.
6/7/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
nguyenthanhsang
20-03-2021, 09:59 PM
Một Mối Tơ Lòng
Sớm mai em trở lại quê
Có nghe rười rượi, ủ ê nỗi niềm?
Vì sao duỗi cánh bay chim
Chỉ trăng nửa khuyết, ôm chìm mù khơi!
Để rồi cảm thấy chơi vơi
Cung đàn héo hắt, rã rời hồn mơ
Yêu thương ấp ủ bao giờ
Như cơn gió nhẹ, hững hờ lướt qua
Tơ lòng giăng mắc cành xa
Mỏng manh biết có rớt ra, đứt lìa!
Say đêm trầm bóng canh khuya
Tàn canh, ánh lặn, đường về nơi đâu?!
Cho em mang khối tình sầu
Hồn thu trĩu nặng, đè bao thắm nồng
Cuộc đời như thể dòng sông
Thuyền trôi lờ lững, bềnh bồng sóng lay
Non thề, biển hẹn cùng ai
Là sầu vạn kỷ, hay say mộng ngàn?
Cùng nhau tắm ánh trăng vàng
Hay cùng thắt thẻo, ngỡ ngàng mây sương!
Giờ đây hai ngả ôm buồn
Tiếc cho nửa bước, lại vương xích cùm
Hương yêu loang toả một vùng
Mà trời lại xám phủ trùm lối đi…
Canh thâu vương vấn ảnh thề
Từng thoang thoảng đến kéo lê giọt lòng
Bao nhiêu lóng lánh nhỏ ròng
Bấy nhiêu thổn thức chỉ hồng hồn đan.
10/7/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
nguyenthanhsang
21-03-2021, 11:01 PM
Khúc Tư Tương
“Nhìn thấy để rồi vương vấn mãi
Trọn đời vẫn nhớ bóng hình ai!”
Nhớ thuở đoạn đời trải gió sương
Thân làm lữ thứ cánh muôn phương
Dòng sông, bến nước ngày hai buổi
Bình thản, vô tư duỗi bước đường!
Bỗng một chiều kia dạ vấn vương
Tình cờ thấy đó ngắm soi gương
Môi hồng, mắt biếc, đôi tiền lúm
Đoá thắm thanh tao giữa mộng vườn
Chuỗi dài, lặng lẽ vó buông cương
Giờ thấy luyến lưu một sắc hường
Cảm xúc từng hồi theo nỗi nhớ
Đêm đêm trầm mặc lảy cung thương
Muốn gặp người ta để tỏ tường
Ngại thuyền năm tháng sóng trùng dương
Còn kia chén ngọc nơi khung lọng
Sợ bão, cuồng phong vỡ đoạn trường!...
Thế sự bất ngờ khiến nhiễu nhương
Chiến tranh khói lửa dậy tai ương
Khắp bề hừng hực ngàn cơn nóng
Tan tác trùm lên cả khối buồn
Gia cảnh nhà em phải náu nương
Còn tôi trở lại với quê hương
Nụ hoa vừa chớm đang dần nở
Lốc xoáy tràn qua, rụng bất thường
Từ đó nẻo đường xa cách luôn
Trăm yêu, ngàn nhớ, vọng ngân chuông
Mong tìm nối nhịp đàn dang dỡ
Lạc mất phương trời… để vạn tương.
11/7/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
nguyenthanhsang
21-03-2021, 11:02 PM
Nửa Vần Thơ
Ngày xưa đó, anh mới tập làm thơ
Niềm rung cảm từng giờ gieo trên trắng
Bởi vụng dại văn từ đành hụt hẫng
Tiếng của lòng vương vấn nhịp yêu đương!
Những chiều tà thao thức, ngắm mây sương
Nhìn dãy xám trên đường bay diệu vợi
Lòng dặn lòng, gần nhau anh sẽ nói
Với em rằng, em hỡi! Có hay chăng?
Tại vì sao anh cứ mãi bâng khuâng
Và luôn nhớ sau lần ta gặp gỡ
Hồn lâng lâng trên đầu cây ngọn cỏ
Muốn ảnh hình ai đó được gần bên
Nhưng áng xám che phủ mảnh trăng lên
Để một cõi thang thênh chìm nhạt ánh
Anh yếu đuối, ngại ngần bên sông lạnh
Đành đứng nhìn canh cánh, nhịp đong đưa
Rồi tất cả chỉ biết trút vào thơ
Mà thơ thì thẫn thờ theo cảm xúc
Anh chập chững trong tiếng đàn điệp khúc
Nên khảy hoài chẳng chút điệu thanh trong!
Em nép mình bên thềm vắng chờ mong
Còn anh nghẹn trên dòng con nước chảy
Cố vươn chèo về đến nơi bến ấy
Nhưng bơi hoài chỉ thấy mịt mờ xa
Lời không hay đành khép bản tình ca
Và chẳng muốn ngân nga niềm héo hắt
Anh yêu em, tình yêu ngàn chất ngất
Đâu cam lòng gởi nhạt tặng trăng sao…
Để giờ đây ôm lấy vạn sầu đau
Trải bút tiếp cho tròn… câu dang dỡ
Bởi mỏi mòn trông trăng chìm cuối phố
Em có chồng, trả đó… nửa vần thơ.
14/7/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
nguyenthanhsang
27-03-2021, 05:53 PM
Nếu Em Đi, Biết Có Còn Nhớ?
Em tặng tôi con thuyền trên bến mộng
Dưới trăng vàng soi bóng nước cô liêu
Cùng ngọn gió đăm chiêu nhìn khoảng trống
Thổi nhẹ nhàng khung lộng thoảng hiu hiu!
Với từng đêm vọng về nơi diệu vợi
Nghe tim mình rười rượi nhớ nhung ai
Trào cảm xúc duỗi tay hồn lên tới
Cõi không tầng níu lại áng mây bay
Đặt lên đó niềm vương và nỗi vấn
Hỡi xám nầy! Sẵn bận lững lờ trôi
Cho ta gởi đôi lời trên mảnh trắng
Đến người thương trầm lặng ở xa xôi
Để ủi an, chia sẻ nửa cung buồn
Làm héo hắt, hoá sương trong đêm lạnh
Treo vật vờ dưới cành khô vất vưởng
Rụng mỗi lần gió chướng vút qua nhanh!…
Ở nơi đây, lòng tôi là thế đó
Còn phương đó biết có hiểu lòng tôi?
Vậy mà sao mây trôi qua xóm nhỏ
Lá cuốn mình vò võ sắc xanh tươi
Em trăn trở, nghĩ đến chuyện ra đi
Trao trả lại ảnh thề trên biển hẹn
Để chuỗi dài những đêm tàn ánh xế
Giọt sương sầu, nhỏ lệ khóc mờ đen
Rồi ngày tháng chầm chậm lướt dần qua
Nơi viễn xứ bóng tà dầy khung cửa
Biết có còn nghĩ nhớ bến sông xa
Những đêm thanh hồn hoa giăng lối ngõ
Có hai kẻ chung thuyền say sóng gió?!...
17/7/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
nguyenthanhsang
27-03-2021, 05:53 PM
LẠC MẤT TÌNH THƠ
Em đầu đẳng, tôi đứng ở đầu đây
Vùn vụt đẩy, say bay hồn tuổi mộng
Chiếc đòn đưa, bềnh bồng khơi sóng dậy
Cho nỗi lòng nước chảy một dòng sông!
Giọng nói Bắc, tên Dung, xinh, duyên dáng
Nét hoa cười lai láng đổ vào tim
Mảnh trăng thanh im lìm nghe gió thoảng
Rồi âm thầm kết tụ chỉ tơ duyên
Lên đi anh! Ngồi kề “người ta” chở!
Đường Sài Gòn sáng tỏ dãy đèn đêm
Ngọn hiu hiu, lim dim theo hơi thở
Nỗi dạt dào rung cảm cận kề em
Đổi lại nhé! Chỉ anh, à! đạp số
Ta thay phiên dạo ngắm cảnh đô thành
Cặp bướm tơ long lanh vầng sáng tỏ
Dưới đêm vàng nhấp nhố chuỗi trong xanh!
Bàn tay nhỏ, xương xương mà thật ấm
Ấm tâm hồn, ấm thấm quả tim tôi
Rạp chiếu phim, em ơi Vương Vũ đấm
Mà sao như thăm thẳm bởi hồn trôi…
Biển cuộc đời chập chùng bao sóng lượn
Ngọn phong cuồng phất phưởng cận kề bên
Trở về quê lênh đênh ngàn gió chướng
Lạc nhau rồi chẳng hướng biết tìm em!
Có bao lần ghé lại đất đô thành
Nỗi nhung nhớ diết da bầu tâm sự
Nhưng mịt mờ phủ vây vầng trăng chạnh
Để suốt đời canh cánh mãi tình thơ...
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
nguyenthanhsang
19-06-2021, 12:18 PM
Đôi Mắt Của Em
Đôi mắt nầy, đôi mắt của ngày xưa
Loang nỗi nhớ nhẹ đưa vào sâu thẳm
Cho anh hết bâng khuâng niềm trăn trở
Rồi êm đềm ngắm tỏ tận xa xăm!
Đôi mắt nầy khẻ cười, anh yêu dấu!
Có hiểu chăng đau đáu những ngày xa
Em ngơ ngẩn dưới tà trông diệu vợi
Thèm cánh hồn bay tới gặp người ta?
Đôi mắt nầy, khéo léo ngón thon thon
Phủi mây xám hoàng hôn tan mất dạng
Để chút nữa không gian bầu rộng lớn
Hết áng mờ lởn vởn đậy vầng trăng
Đôi mắt nầy! Anh Sáng ơi! Giữ mãi
Cuộc tình ta nước chảy tận trùng dương
Dẫu sỏi đá trải đường, chân vẫn tới
Điểm tận cùng vời vợi của yêu đương!…
Vậy mà nay, đôi mắt phủ vạn sầu
Bởi bất hạnh, vỡ câu thề ước hẹn
Màn sương tím trùm lên niềm khắc dấu
Mũi tên chì xuyên thấu quả tim em
Để đôi mắt! Đôi mắt thắm ngày xanh
Giờ nhàn nhạt treo cành cây héo rũ
Bao ước mơ ấp ủ dưới long lanh
Một thoáng đã tan tành qua lối ngõ
Đôi mắt nay của em buồn muôn thuở
Cuốn khung tàn vò võ quấn chiều đông
Từng thu đến bềnh bồng theo ngọn gió
Loáng thoáng về nỗi nhớ một dòng sông.
22/7/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
nguyenthanhsang
19-06-2021, 12:19 PM
Nhớ Mảnh Tình Tan
Bên khung cửa em ngồi đan nón lá
Gió từng hồi hôn má… của em đan
Phải chăng hồn mơ màng theo ngọn gió
Nên mây mềm phất phới gợn lăn tăn!
Em nghĩ gì? Sao trầm mặc lặng thinh
Mãi thon trắng rung rinh theo mối chỉ
Tiếng lách cách thầm thì trong khung tĩnh
Giống tiếng lòng bịn rịn nhớ người đi
Sống mũi cao, cúi sâu vào lặng lẽ
Trên từng hồi ánh loé ửng đong đưa
Vành tròn tre lắc khua lời khe khẽ
Như hỏi rằng! Em ạ! Nghĩ gì chưa?...
Tôi vô tình đi ngang đầu ngoảnh thấy
Nét diệu hiền ai đấy, đẩy vào tôi
Để bất chợt chơi vơi vào vòng xoáy
Nghe tim mình động đậy nhịp à ơi!
Một chút gì rung cảm nhẹ vào sâu
Theo từng phút dạt dào nâng lên mãi
Nhìn hoa xuân chìm say sau bờ giậu
Khách lữ hành lảo đảo cánh hồn bay…
Rồi mấy độ, trăng tròn treo đỉnh núi
Hết tháng ngày thui thủi bóng chiều hôm
Kẻ mơ trăng, người đờn bên cạnh suối
Điệp cung đàn réo gọi khảy từng cơn
Tôi yêu nàng, nàng cũng rất yêu tôi
Ngàn da diết, trao lời non biển hẹn
Mà trời ơi! Màn đêm dần loang tới
Trải mảnh sầu, phủ tối một màu đen…
Thư tình! Đành nhỏ máu, tạ từ em!...
26/7/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
nguyenthanhsang
20-06-2021, 07:35 PM
Em Cần Phải Viết
Cứ viết đi em!, em cần phải viết!
Tất cả gì da diết của lòng em
Từng đem sầu, héo hắt đọng vào tim
Từng cay đắng, từng chìm trong nỗi nhớ!
Em cứ viết, những đau thương, trăn trở
Làm tái tê, vàng võ cánh hoa xinh
Để thời gian thui thủi chỉ riêng mình
Mang khắc khoải, tơ tình sao đoạn đứt
Em hãy viết, viết những gì thổn thức
Tận đáy lòng giây phút ngất sầu bi
Đã đẩy em vào cùng tột của ủ ê
Cho chuỗi sống, đường về không có lối
Em nên viết trong vạn ngàn nhức nhói
Khiến quả hồng rười rượi mãi thời gian
Để đêm của em, đêm chẳng có trăng
Chỉ mù mịt, hoàn toàn trong mù mịt!
Em cần viết với ánh nhìn xa tít
Chỉ thấy toàn xám xịt với lờ trôi
Khiến cho em bị hút nẻo chơi vơi
Rồi tan loãng, bời rời trong cõi lộng…
Để từ nay quên hẳn một dòng sông
Có con thuyền bềnh bồng trên sóng nước
Chở mảnh hồn của hai lời hẹn ước
Chuyện đá vàng, tha thiết, chẳng hề phai
Vậy mà bất chợt ngọn gió *** may
Lại kéo đến khiến ngày hồng nhạt ánh
Rồi từng phút biến khung tầng mất nắng
Phủ cánh buồn, trĩu nặng nỗi niềm thương!
Em hỡi em! Cho khô cạn ngàn sương
Em cứ viết! Và em cần phải viết
Để trọn đời đôi ta ôm vĩnh biệt
Hai phương trời bóng chiếc nhẹ nhàng đi
Tình là thế! Đời vẫn luôn là thế
Có bao giờ ngấn lệ chẳng hề rơi.
30/7/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
nguyenthanhsang
20-06-2021, 07:37 PM
Hoa Với Tôi
Thắm thiết dòng thơ, xúc động lòng
Gợi mùa thu tím phủ dòng sông
Có con đò nhỏ chiều trông khách
Chỉ vắng, đìu hiu với bập bồng!
Gió nhẹ từ xa kéo nỗi sầu
Quấn niềm trăn trở ghịt vào sâu
Cho trông, cho đợi, cho thao thức
Rồi thấy bâng khuâng nhớ thuở nào…
Để buồn da diết tận tâm can
Khoảnh khắc thời gian đã lỡ làng
Mệt mỏi đợi chờ, sao chẳng đến
Thôi đành kéo ụ, chiếc đò ngang…
Có phải thế không một nỗi niềm?
Mà sao xác rụng giữa trời đêm
Quỳnh Hoa tơi tả đầy sân cỏ
Héo hắt, chơ vơ, rũ bóng thềm!
Xót xa loang nhẹ mảnh hồn hương
Lặng lẽ âm thầm đọng ánh sương
Bởi thiết tha nhiều nơi đóa mộng
Còn ong hờ hững, bướm tha phương…
Tôi ghé vườn em, “uống dãy thơ”
Từng từng cụm nhỏ phả sầu lơ
Khiến hồn thu chết thêm thu chết
Bởi lẽ tôi đây…cũng nát bờ
Hoa buồn, tràng trắng rụng rơi bay
Tôi nghẹn tình tôi chuỗi tháng ngày
Hoa lạnh, hoa tàn, hoa héo rũ
Tôi đau, tôi khổ, với tôi say.
31/7/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
nguyenthanhsang
21-06-2021, 10:45 PM
Hai Đầu Nỗi Nhớ
Em tháng tám, hồn sương rơi giọt nhớ
Dưới cung buồn, trăn trở ánh mờ phai
Bởi khung trời tràn ngập áng mây bay
Từng chập một phủ dài lên lộng ánh!
Em héo hắt trong thu chiều nhạt nắng
Tận đáy lòng trĩu nặng mối sầu tương
Mắt giương nhìn tít tận cõi ngàn phương
Tìm cái ảnh con đường xưa năm cũ
Ảnh chẳng thấy, khiến lòng em ủ rũ
Rúm co mình góc phố phủ màn đen
Từng khoảnh khắc nhè nhẹ nhịp con tim
Ngân thổn thức bên thềm muôn lá rụng
Em tê tái, xót xa, chìm hụt hẫng
Mượn tiếng đàn pha loãng nỗi niềm xa
Mười sáu câu tám chữ duỗi thẳng ra
Như mười sáu hồn hoa lư lắc gió!…
Em u hoài, ôm dãy mờ, nức nở
Cả khối tình một thuở, tím hoa sim
Vạn khát khao, vương vấn… mỗi từng đêm
Siết chặt thắt hồn em treo suối lạnh…
Tôi ở đây cũng tắm vầng trăng chạnh
Cũng bốn mùa hiu quạnh ngắm vàng rơi
Cũng như em, buồn lắm lắm em ơi!
Cũng da diết một đời bao nỗi nhớ…
Có bao giờ, em nghe từ trong gió
Tiếng rì rào than thở, kiếp ngàn bay
Cứ xoay vòng nơi khoảng vắng *** may
Cứ thấy mãi sầu ai….chưa gặp gỡ!...
4/8/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
nguyenthanhsang
21-06-2021, 10:46 PM
Rớt Mảnh Trăng Tình
Em đi bỏ lại quả sầu
Em đi lặng lẽ canh thâu kẻ buồn
Em đi rớt mảnh trăng thương
Em đi lưu luyến, vọng hoài em đi!
Đã mấy thu rồi, em nẻo xa
Chiều chiều cứ mãi nhớ…người ta
Biết bao kỷ niệm, theo ngày tháng
Ẩn hiện đâu đây dưới ráng tà
Từng hồi chuông đổ thấm vào tim
Để cánh hồn đau duỗi thẳng tìm
Mà biết tìm đâu nơi diệu vợi
Chỉ còn gối mộng giấc mơ đêm
Năm xưa hẹn gặp bên vườn vắng
Nhìn áng mây trôi dưới khoảng tầng
Anh hỡi! Cuộc đời bao biến đổi
Tình ta vẫn cứ thế nha anh!
Có những ngày mưa, nước ngập đầy
Đìu hiu một góc vấn vương ai
Mong sao vầng xám tan trôi lẹ
Để trái tim yêu khảy nhịp dài…
Nhưng rồi định mệnh vẫn đôi nơi
Cả khối trăng thanh rụng xuống đồi
Bóng tối loang tràn lên suối lạnh
Ngậm ngùi nhìn ái tách chia đôi
Em phải cùng đi với Mẹ Cha
Đến nơi xứ lạ, bỏ quê nhà
Tấc lòng chẳng muốn đành cam chịu
Hai nẻo thu sương nhỏ lệ nhòa.
7/8/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
nguyenthanhsang
22-06-2021, 05:35 PM
CẢM NHẬN TÌNH EM
Gió rả rích đong đưa lất phất
Cảm, ho nhiều chẳng thật hồn nhiên
Sương rơi, giá lạnh ngoài hiên
Ủ ê, dã dượi, mơ duyên lững lờ!
Em khó chịu, dật dờ tâm trí
Bao nhớ nhung, đành chỉ ấp yêu
Thẫn thờ trên đỉnh cheo leo
Rúm co, bảng lảng, trăng treo nỗi niềm
Muốn dỗ giấc chăn êm, nệm ấm
Chìm trôi xa vạn dặm mà quên
Cóng tê, buốt rét đường tên
Vào nơi xương tủy, từng cơn vặn mình…
Nhưng trời xa, bạn tình đơn độc
Nghe nỗi niềm trằn trọc luyến lưu
Sao đành bỏ mặc sầu ưu
Để thơ ảm đạm, hắt hiu canh dài!
Ráng ngồi đó, dẫu nầy mệt mỏi
Sắc bơ phờ, nhức nhói chân tay
Cố làm một cánh hồn bay
Về nơi chốn ấy cho ai sưởi lòng…
Em yêu ơi! Trên dòng sông chảy
Tận đầu kia em thẩy chuyền phao
Mặc tình sóng vỗ, thuyền chao
Lắc lư, lảo đảo, lao đao chẳng hề
Tận tấc dạ, trăng thề dạo ấy
Sáng dần thêm, để thấy, để say
Uyên ương xoải cánh đường dài
Trôi theo ngày tháng thương hoài lòng anh.
10/8/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
nguyenthanhsang
22-06-2021, 05:37 PM
Lắng Đọng Tiếng Ve Kêu
Trời dần ửng! Em có thấy không thương
Có man mác u buồn nơi tấc dạ?
Có da diết trăng tà rơi vạt xuống
Có não nề gió chướng quấn hồn hoa!
Thì em cứ khóc! Khóc thật nhiều đi
Cho quên hết những gì đau với nhớ
Của một thời mộng thơ tràn ngập ý
Gợi tiếng lòng thủ thỉ ấm cung mơ
Cho mai nầy dưới vầng dương trải ấm
Hai nẻo đời thầm lặng bước chân ta
Câu chuyện cũ thời qua gieo hụt hẫng
Được nhạt nhòa tan loãng tận nghìn xa
Em cũng vẫn là em, tôi vẫn tôi
Dòng nước bạc cuốn trôi về cách biệt
Bao ngọt ngào tha thiết đượm đầy vơi
Tợ bọt trắng rã rời theo sóng biển!
Bởi duyên thắm chỉ là màn ảo ảnh
Được vẽ bằng lóng lánh hạt tia trăng
Rồi chầm chậm canh tàn, khung ửng sáng
Trả lại bầu quang đãng bức tranh thanh
Ai xui chi cho đôi mình gặp gỡ
Khiến giờ đây tan vỡ nghẹn chia phôi
Để ngày tháng ngậm ngùi thương nhớ đó
Có tím lòng, vàng võ, nỗi chơi vơi?
Yêu nhiều lắm, giữa tim ôm trọn bóng
Mất nhau rồi đau đớn biết bao nhiêu
Mà đâu thể kéo diều từ cõi mộng…
Đành âm thầm lắng đọng tiếng ve kêu…
14/3/2018
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
Powered by vBulletin™ Copyright © 2025 vBulletin Solutions, Inc. All rights reserved.