[table]







- Này, cái gì họ cũng
mua ! Mọi cái đều bán được. Có những cái công ty chẳng biết làm ăn ra sao, họ
cũng mua. Có cái công ty mình biết chắc làm ăn chẳng ra sao, giá cổ phiếu vẫn
lên vùn vụt. Ông ơi, chưa bao giờ tôi thấy tiền nhiều thế. Cứ như đi xúc được
tiền mang về nhà vậy. Ta không mua thì Tây mua. Rồi ta mua theo Tây ! Tôi thắng
vài quả khá lắm, thắng mà cũng không hiểu tại sao nữa !



Mà này, ông giải thích cho tôi nghe: Tây họ vào, họ cười ruồi mà cho điểm
kinh doanh của công ty nọ dưới 5/10, nhưng rồi trên sàn thì họ mua ráo cổ phần
của nó, giá nào cũng mua. Thế là sao ?... Ông có nghe không đấy, tơ tưởng chuyện
gì vậy ?




- Tôi từng chứng kiến chuyện ấy. Lâu rồi. Cái khu tập thể cũ bọn tôi tiếng là
ở trong phố, nhưng là nhà cấp 4, gần hai chục gia đình chen chúc, cơi nới, chật
chội nhếch nhác, bẩn không thể tả. Ngõ đất quanh năm mọc rêu, trời mưa bước ra
sân mười ngón chân phải băm vào đất mới không trượt ngã. Tôi với hai nhà nữa có
phần trong cái nhà để xe cũ. Rồi có người đến, cười hề hề, chìa ra hai chục cây
vàng mua cái xó của tôi, mấy chục cây nữa cái xó khác, rồi trăm cây cho cái
phòng có mặt đường, năm chục cây cho cái quán đầu ngõ. Mấy thằng hút xách mò đến
che liếp sau khu vệ sinh tập thể để lấy chỗ vạ vật, dân khiếp mà không dám dây,
hắn chìa cho mấy cây vàng, bảo: Chúng mày biến ! Bọn nghiện trố mắt cầm vàng,
rồi biến thật !... Cứ thế, hắn xòe vàng, mua tất. Chẳng ai hiểu ra sao cả, ai
cũng như xúc được vàng, bán rồi ôm tiền đi mua đất, làm nhà, khang trang hơn
hẳn.


- Thì sao chứ ?


- Ít lâu sau tôi về, thấy chỗ cũ mọc lên cái biệt thự như thời Pháp, rộng
rãi, có sân trước, sân sau, treo bảng công ty nước ngoài. Quá đẹp. Ra hắn mua
nhà bọn mình là để có chỗ đất tốt, mặt phố chính, vị trí đẹp, chứ hắn thèm gì
những cái lán của bọn tôi ! Nhẩm cộng toàn bộ tiền hắn trả cho mỗi gia đình
trong khu, mới thấy hắn có cái biệt thự ấy với giá chỉ bằng 1/3 so với mua tòa
nhà giống vậy trên cùng mặt phố.


- Khổ quá, tôi đang nói chuyện chứng khoán, ông kể chuyện nhà cửa làm chi vậy
?


- Thì tôi cũng đang nói chuyện chứng khoán đấy !
oOo




- Chuyến này chắc tiêu rồi ông ạ. Tôi ôm nhiều quá, bây giờ không bán ra
được. Khỉ thật, giá mấy tôi cũng bán để chạy được chừng nào tốt chừng đó, nhưng
mà không có người mua ! Ta cũng không mua, Tây cũng không mua ! Một ngày dễ chục
lần, tôi phải đấm vào đầu, xem còn có cảm giác không !


- Ăn nhằm gì ! Tào Tháo bị Trương Phi hét dọa ở đầu cầu Tràng Bản, hồn xiêu
phách lạc, chạy một thôi, vừa thở vừa hỏi quân sĩ: Đầu ta còn không ? Chúng nó
bảo: Còn. Mới chắc sống. Sống rồi lại mưu mô tiếp. Có sao đâu !


- Trời đất ! Ông còn ca Tam Quốc được à. Vấn đề của tôi là... chứng khoán
!


- Thì tôi vẫn nói chuyện chứng khoán mà !
oOo




- Đa tạ Trời Phật ! Tôi lại thắng đậm rồi. Một ăn hai ! Có công liều lĩnh, có
ngày lên hương ! Thoát nạn rồi ! Thắng lớn rồi. Chuộc lại nhà rồi !


- Chắc tiếp tục lên sàn nữa chứ ?


- Tiền đâu mà lên ?


- ?


- Thì cổ phiếu nó lại lên, tôi thắng gấp đôi, về mua lại suất chung cư của
chính mình mới bán hai tuần trước lấy tiền trả nợ nóng cái khoản vay để ôm hàng,
thì giá căn hộ cũng lên gấp đôi ! Vừa soẳn cả vốn lẫn lãi !


- Lão đánh cá nói với cá vàng: Lâu đài đối với ta còn chưa đủ, hãy cho ta một
cung điện bằng vàng. Cá vàng buồn rầu vẫy đuôi lặn xuống. Lão đợi mãi, đành quay
về, thấy ngôi lều cũ và cái máng lợn.


- Ông bảo tôi là lão chăn lợn đi bắt trộm cá vàng à ?


- Không, tôi vẫn nói chuyện ông đi chơi chứng khoán !





Thanh Nien

[/table]