Thơ Nguyễn Thành Sáng
  • Thông báo


    + Trả lời Chủ đề
    Kết quả 1 đến 20 của 772

    Hybrid View

    1. #1
      Ngày tham gia
      Nov 2017
      Bài viết
      0
      Được cám ơn 2 lần trong 2 bài gởi

      Mặc định Tương tư lay lắt

      TƯƠNG TƯ LAY LẮT


      Cũng chiều, cũng nhớ, cũng hoài mong
      Tình thuở ngày xưa lạnh giá đông
      Cảm xúc tâm hồn như vạn sóng
      Dật dờ, bào bọt nát tim lòng!

      Sớm tối thẫn thờ luôn vọng nhớ
      Đêm buồn thảm đạm, nhỏ bâng khuâng
      Thư tình ngày cũ giờ như lạ
      Khắc khoải luôn về, mãi nhớ trăng

      Vắng lặng canh khuya trải bóng lâu
      Nước dòng tình ái chảy vào sâu
      Trái sầu hứng lấy rồi lay vội
      Biến khúc nhịp lòng quặn trước sau!

      Và thế cứ trôi theo tháng năm
      Hồn ai đã héo biến thành thâm
      Trời mây sông nước giờ như đứng
      Chỉ thấy trong nầy tim nó ngân

      Ý sống tan dần theo chuỗi lụy
      Nhìn đâu cũng thấy vạn cung sầu
      Lời yêu, tiếng ái luôn quay động
      Rồi cuốn bay vào giấc mộng sâu…

      Thoáng chốc thời gian cũng nhạt dần
      Năm năm thắm thoát lạnh hồn trăng
      Giờ đây mỗi độ chiều thu quạnh
      Loáng thoáng quay về chút trở trăn

      Nếu biết yêu là mang khổ nặng
      Thì xưa năm ấy hãy đừng đi
      Xem như gió thoảng qua khung lặng
      Chớ gặp làm chi, để nhớ, bi!

      Nguyễn Thành Sáng

    2. #2
      Ngày tham gia
      Nov 2017
      Bài viết
      0
      Được cám ơn 2 lần trong 2 bài gởi

      Mặc định

      HOÀI HOÀI.


      Có còn chi nữa để mà mong
      Tình đã tan dần, lạnh gió đông
      Như nước giữa trời bao gợn sóng
      Nhấp nhô, trải phẳng, cuốn theo lòng!

      Năm tháng trôi qua, mang lại nhớ
      Hồn yêu xưa cũ níu bâng khuâng
      Nhưng rồi một thoáng giờ xem lạ
      Bởi rụng sau đồi một ánh trăng

      Mộng tình thuở ấy đã tàn lâu
      Xa thẳm, bay vào một cõi sâu
      Từng chập khúc sầu không nhịp vội
      Cuốn lên không tận đẩy về sau!

      Hôm nay dĩ vãng lại về tôi
      Khiến nhớ mà không thể thốt lời
      Bởi ánh trăng xưa giờ chạnh lắm
      Hồn yêu tan tác rã sầu tơi

      Lưu luyến chỉ còn biết trở trăn
      Vì đêm quạnh quẽ phủ năm canh
      Trăng vàng trôi mất giờ khung nhạt
      Tối sẩm giăng đầy ngộp ánh xanh

      Đường xa mãi tới nhưng hồn thuở
      Vạn kỷ mối sầu vặn trái tim
      Giọt nhớ nhỏ dần trong khoảng lặng
      Rồi khô, rồi đọng, biến thành đen

      Thế mà sao mãi chẳng hề quên
      Trống vắng, thu về lại ánh lên
      Từng bước lần trôi rồi thỏm lọt
      Vào nơi thăm thẳm, vẳng lời rên!

      Nguyễn Thành Sáng

    Thông tin của chủ đề

    Users Browsing this Thread

    Có 1 thành viên đang xem chủ đề này. (0 thành viên và 1 khách vãng lai)

       

    Bookmarks

    Quyền viết bài

    • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
    • Bạn Không thể Gửi trả lời
    • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
    • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình