CHỈ CÒN SAY

Cái sầu ta đã mới vừa quăng
Lại thấy chập chờn nỗi vấn vương
Chẳng lẽ con tim không thể dứt
Ngân nga tiếng động một niềm thương?

Càng phôi lãng hãy càng nhung nhớ
Cố nén tâm tư lại thẫn thờ
Bởi đống tro than luôn gió thổi
Làm sao tiềm ẩn đỏ không trơ

Cứ thế kéo dài theo ảo mộng
Từng hàng mây xám lững không trung
Điệp trùng gợn sóng đưa làn bọt
Khoảnh khắc thời gian rã khuất dòng

Biết vậy! Nhưng rồi hình kỷ niệm
Thường khi lởn vởn ở trong ta
Muốn quên, xóa sạch mà không thể
Bởi đã hằn in dấu đậm đà

Để những hoàng hôn nhạt ánh bầu
Con đường hun hút trải về đâu
Bước chân lặng lẽ trên vàng rụng
Bao vỡ âm vang bấy gợi sầu...

Có lẽ năm xưa quá ngọt ngào
Nên ngần tha thiết trọn lần trao
Tin yêu, ước vọng đầy ôm ấp
Mối chỉ đường tơ khó thể nào

Chỉ còn luẩn quẩn với men cay
Giây phút khỏa khuây ở chỗ này
Đến lúc tỉnh ra như nhớ nữa
Một chung trăng trắng tiếp theo say

Kha! Kha! Kha!...


27/1/2017
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)