HOÀI HOÀI.


Có còn chi nữa để mà mong
Tình đã tan dần, lạnh gió đông
Như nước giữa trời bao gợn sóng
Nhấp nhô, trải phẳng, cuốn theo lòng!

Năm tháng trôi qua, mang lại nhớ
Hồn yêu xưa cũ níu bâng khuâng
Nhưng rồi một thoáng giờ xem lạ
Bởi rụng sau đồi một ánh trăng

Mộng tình thuở ấy đã tàn lâu
Xa thẳm, bay vào một cõi sâu
Từng chập khúc sầu không nhịp vội
Cuốn lên không tận đẩy về sau!

Hôm nay dĩ vãng lại về tôi
Khiến nhớ mà không thể thốt lời
Bởi ánh trăng xưa giờ chạnh lắm
Hồn yêu tan tác rã sầu tơi

Lưu luyến chỉ còn biết trở trăn
Vì đêm quạnh quẽ phủ năm canh
Trăng vàng trôi mất giờ khung nhạt
Tối sẩm giăng đầy ngộp ánh xanh

Đường xa mãi tới nhưng hồn thuở
Vạn kỷ mối sầu vặn trái tim
Giọt nhớ nhỏ dần trong khoảng lặng
Rồi khô, rồi đọng, biến thành đen

Thế mà sao mãi chẳng hề quên
Trống vắng, thu về lại ánh lên
Từng bước lần trôi rồi thỏm lọt
Vào nơi thăm thẳm, vẳng lời rên!

Nguyễn Thành Sáng