CHUỖI ĐÊM.


Trăng đã lặn tàn, sương nhỏ xuống
Khung trời buốt lạnh, phủ mờ mây
Thả hồn buồn bã về muôn thuở
Nhịp đập tim lòng động đó đây!

Da diết chìm sâu trong kỷ niệm
Nhớ xưa năm tháng thuở tình trăng
Dạt dào tươi mát như nguồn nước
Ấm áp ngàn thương tự bấy lần…

Bỗng một ngày mưa sầu thảm quá
Từng cơn trút xuống, nhịp ngân nga
Ngập trôi thuyền mộng theo dòng gợn
Cuốn mất đi rồi một thắm hoa!

Cho chuỗi thu sầu, trời nhạt ánh
Nỗi niềm tê tái, phủ hồn say
Dật dờ thao thức về xa vợi
Thương nhớ năm nào tay nắm tay

Cứ thế, thời gian luôn ảm đạm
Tình tan thống thiết biến tim thâm
Héo sầu, tàn tạ, chai buồn bã
Từng giọt khô rồi, đóng cứng tâm

Năm tháng u hoài trải bước đi
Cuộc đời vàng võ, chẳng còn chi
Mây trời bàng bạc gom hồn nhớ
Để khúc tương tư lảy mộng thì…

Chiều nay lặng lẽ, màu thu gợi
Giấc mộng ngày xưa lại trở về
Lá đổ năm nào nay đã mục
Sao lòng cứ mãi giọt lê thê!

Nguyễn Thành Sáng