Có một anh chàng làm nghề môi giới chứng khoán. Anh ta có đến 3 cô bạn gái, nhưng vẫn không biết sẽ phải cưới ai trong số họ. Vì thế, để chọn lựa người vợ tương lai, anh quyết định đưa cho mỗi cô 5000 đô và xem cách chi tiêu của 3 cô gái đó thế nào.



Cô thứ nhất cầm tiền và chạy ngay đi mua nào váy áo mới, nào sơn sửa móng chân, móng tay, nào đi làm tóc. Sau đó cô nói với anh chàng nọ: “Em tiêu hết số tiền của anh để chăm sóc sắc đẹp cho mình, em nghĩ nếu em đẹp hơn thì anh sẽ yêu em hơn.”

Anh chàng broker im lặng

Cô thứ 2 lẳng lặng cầm tiền và đi mua cho anh chàng nọ 1 đầu đĩa CD, 1 thẻ chơi golf, 1 chiếc ti vi màn hình phẳng đời mới và gửi chúng đến nhà anh chàng nọ. Cô viết 1 mảnh giấy với nội dung: “Em dùng tiền để mua tất cả những thứ này tặng anh đấy, bởi vì em rất yêu anh!”

Broker chỉ mỉm cười và vẫn im lặng

Cô thứ 3 hăm hở cầm tiền và đầu tư lướt sóng trên thị trường chứng khoán. Chỉ trong 1 thời gian ngắn, cô đã lãi gấp đôi. Cô đưa cho anh chàng môi giới người yêu của mình và nói: “Em đầu tư số tiền anh đưa vào chứng khoán vì em nghĩ đến tương lai của chúng mình, vì em rất yêu anh!”

Anh vẫn không có động thái gì.

Nếu là bạn, bạn sẽ chọn ai trong số 3 cô gái này? Về phần anh chàng đó, anh suy nghĩ rất lâu về cách tiêu tiền của 3 cô, và sau đó anh đã quyết định cưới 1 trong số đó. Bạn có đoán được không?
Câu trả lời thật là đơn giản: Đó là cô gái có thân hình hot nhất. Còn tiêu tiền thế nào ư? Vô tư đi!


Loại thường hay ưu đãi?

2 anh chàng môi giới chứng khoán đang ngồi đàm đạo trong bữa trưa. 1 anh nói: “Chúng ta hãy nói về 1 cái gì khác ngoài chứng khoán để thay đổi không khí đi!”

Anh kia tiếp lời: “Ý kiến hay đấy! Hãy nói về phụ nữ đi.”

“Ok. Thế loại thường hay ưu đãi?”


Bố con là môi giới!

Nhà Waton mới chuyển đến khu chung cư nọ. Một ngày đẹp trời, bà Walton tổ chức 1 bữa tiệc nhỏ ra mắt hàng xóm. Trong suốt bữa tối, những người hàng xóm đáng yêu cứ liên tục hỏi về nghề nghiệp của ông Walton.

Đứa con mới lên 8 tuổi tròn của ông bà nhanh nhảu trả lời: “Bố cháu làm ngư dân, chuyên đi đánh cá!”

Bà Walton chặn lại: “Kìa, sao con lại nói vậy Bryan. Bố con là nhà môi giới chứng khoán, không phải là ngư dân!”

Bryan phản ứng nhanh: “Không mà mẹ, mẹ không nhớ là mỗi lần mẹ con mình đến thăm nơi làm việc của bố thì lúc đó bố đều nghe điện thoại, nói liên hồi…rồi mỗi lần gác máy xuống bố đều cười và nói: “Tôi lại bắt được con cá to”, phải không ạ?