THẠCH SÙNG CHÍNH TRUYỆN (helohihi-ttvnol : tiếp theo)


Điều kiện đặt ra là mỗi bên dùng số tiền mười triệu đô la, trong vòng một tuần ai mang về số tiền nhiều nhất người đó sẽ chiến thắng, người thua sẽ phải khỏa thân trong vòng mười lăm phút cho bàn dân thiên hạ chiêm ngưỡng!


Hôm sau, hai đối thủ bắt đầu thể hiện bản lĩnh của mình. Sùng chắc mẫm rằng mình sẽ chiến thắng, tự tin mua bán cổ phiếu liên tục... khiến cho người xem không khỏi chóng mặt.


Trong khi đó người thanh niên lạ mặt vẫn bình tĩnh, ký mỗi một hợp đồng nhập khẩu rượu ngoại trị giá mười triệu đôla. Sùng hay tin người thanh niên lạ mặt chỉ vỏn vẹn làm như thế thì không khỏi cười mỉa.


Bảy ngày sau, người ta thống kê Sùng là đã kiếm được hơn bốn triệu đôla. Quả là một thành tích cực kỳ ấn tượng. Thật là xưa nay chỉ có mỗi Sùng là có khả năng đấy mà thôi, mà trăm năm sau không biết có còn người nào đủ tài năng để làm thế không nữa?! Bao nhiêu người vỗ tay như sấm chúc mừng Sùng thắng cuộc... Nhưng thật là ngạc nhiên, ban giám khảo đã công bố chàng thanh niên lạ mặt đã chiến thắng khi món lợi nhuận thu về là gần chín triệu đôla. Sùng giật mình thoảng thốt, mặt tái xanh, hỏi ra thì mới biết tay thanh niên lạ mặt kia chính là con của quan tể tướng đương triều. Khi hắn nhập khẩu rượu về thì có lệnh cấm nhập khẩu rượu, khiến cho rượu ngoại lên cơn sốt chưa từng thấy. Người ta vẫn phải biếu sếp bằng rượu ngoại nên đắt mấy cũng phải mua. Thế nên lệnh cấm vừa ban ra thì rượu ngoại đã tăng giá 100% khiến cho món hời thu về thật không có gì sánh nổi. Thạch Sùng tặc lưỡi: “Dân không thể nào đọ lại với quan! Thạch Sùng này có tài hơn trăm lần thì cũng chẳng bằng một kẻ phàm phu! Than ôi!”.


Thạch Sùng trước giờ vẫn lấy oai phong của mình tỏ rõ cho thiên hạ biết, nay thua cuộc phải khỏa thân trước thiên hạ thì thật là xấu hổ đến cùng cực. Hôm ấy Sùng thất thểu lang thang trước nhà thờ Đức Bà thì có kẻ lúc trước đầu cơ cổ phiếu của EximBong sau hỏi ra mới biết vì Sùng mà hắn thua lỗ thê thảm, hắn vẫn căm Sùng đến tận xương tủy, thấy Sùng đi chỉ một mình, tình trạng rũ rượi bèn dụ Sùng ra chỗ vắng bắt cóc.


Hắn sai thuộc hạ trói Sùng lại và hỏi xem ai có cách nào tra tấn dã man nhất, cả bọn đang im lặng thì có một tay đầu dơi mặt chuột bước ra nói:
-Nghe nói Sùng vốn là một cao sỹ thế nào cũng yêu thích thơ văn nay đại nhân cũng từng làm thơ hơn trăm bài, nếu lấy thơ của đại nhân đọc cho hắn thì thế nào hắn cũng không chịu nổi. Đây đúng là một cực hình trong các loại cực hình!


Hắn cho là phải bèn, trói nghiến Sùng lại, căng tai Sùng ra và cho thuộc hạ đọc thơ của hắn. Bọn chúng đọc được ba câu đầu thì Sùng bật dậy đòi sửa lỗi chính tả, đến năm câu thì Sùng nghiến răng ken két đòi sửa câu, chỉnh ý. Xong một bài thơ thì Sùng bắt đầu sùi bọt mép vật vã không tài nào chịu nổi. Thật đúng là một cực hình man rợ nhất từ xưa đến nay.


Bọn chúng cười hả hê vì đã trả thù Sùng bằng cách man rợ nhất mà chúng có thể. Đột nhiên hắn dừng cười, nghiêm trang hỏi thuộc hạ: “Ta muốn tăng cực hình lên, không biết các ngươi có diệu kế gì chăng?”


Kẻ lúc nãy bước lên hiến kế:
-Thuộc hạ nghe nói, trong triều có một tay nịnh thần là Trần Thanh Đàm, hắn thường thích làm văn, Sùng lại là người nho nhã, nếu đại ca cho đọc văn của hắn thì thể nào cũng có trò hay!


Quả nhiên khi bọn chúng đọc văn của Trần Thanh Đàm thì Sùng gào thét không thôi, được một lát quả nhiên Sùng hú lên một tiếng thật dài rồi thất khiếu đều chảy máu tươi, thật là đau đớn đến cùng cực. Mấy hôm sau Sùng hóa ra lú lẩn, *** *** ngơ ngơ như người điên. Bọn chúng tra tấn Sùng hả hê rồi thả Sùng ra.


Sùng sau khi bị tra tấn trở nên điên loạn, lang thang ở đầu đường xó chợ, hình hài thật không giống người nên không ai nhận ra anh Sùng oai phong như ngày nào... Cô Ba Sún nghe tin Sùng mất tích, mủi lòng khóc trước phụ thân mà rằng:
-Mặc dù con không nghe tin tức của Sùng nhưng con vẫn tin Sùng là người ngay thẳng, là bậc quân tử xưa nay hiếm, có thể trao thân gởi phận. Nay con giã từ cha mẹ mà tìm Sùng...


Nói đoạn cô Ba Sún gạt nước mắt, lên kinh thành tìm Sùng...


...
Mời các bạn đón xem cô Ba Sún tìm Sùng như thế nào, xem hồi sau sẽ rõ!