67- Trích Đoạn Bài Thơ: CHỈ CÒN SAY
Của Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng)

Càng phôi lãng hãy càng nhung nhớ
Cố nén tâm tư lại thẫn thờ
Bởi đống tro than luôn gió thổi
Làm sao tiềm ẩn đỏ không trơ

Cứ thế kéo dài theo ảo mộng
Từng hàng mây xám lững không trung
Điệp trùng gợn sóng đưa làn bọt
Khoảnh khắc thời gian rã khuất dòng

Biết vậy! Nhưng rồi hình kỷ niệm
Thường khi lởn vởn ở trong ta
Muốn quên, xóa sạch mà không thể
Bởi đã hằn in dấu đậm đà

Để những hoàng hôn nhạt ánh bầu
Con đường hun hút trải về đâu
Bước chân lặng lẽ trên vàng rụng
Bao vỡ âm vang bấy gợi sầu...

nhatlang