Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (310)

Vỡ Bản Tình Ca

Giờ phải đành cam vĩnh biệt rồi
Từ đây hai ngả rẽ chia đôi
Trăm yêu, ngàn nhớ…Thôi! Không nữa!
Chỉ có con tim nỗi ngậm ngùi!

Biết bao kỷ niệm của thời gian
Bỗng chốc hóa ra khối phũ phàng
Chụp xuống để rồi thương với nghẹn
Tím lòng cho kẻ ngắm trăng tan

Những vần thơ cũ họa cùng em
Tôi giữ, loang đăng những sáng chiều
Nay sẽ cất vào trong hốc đá
Vì đâu còn gió để phiêu diêu

Hai năm mấy tháng sớm qua mau
Mỗi chín giờ đêm lắm dạt dào
Lui tới thăm chừng trên khoảng trắng
Sẽ không còn nữa! Chỉ còn đau!

Em cứ đường em, em bước đi
Riêng tôi, tôi cũng phải lần đi
Vậy mà yêu dấu! Trời ơi! Mãi!
Cứ ghịt hồn tôi kéo trở về!

Chập chờn cái ảnh của người thương
Hòa lẫn đâu đây khúc nhạc buồn
Bức vẽ uyên ương ngàn hạnh phúc
Hay là ảo ảnh một hàn sương?

Nhưng thôi! Có lẽ phải lìa xa
Bởi chẳng còn đâu chuỗi ngọc ngà
Trăng, nước, thuyền, tình, thơ với mộng
Dệt thành êm ả những lời ca!...


26/6/2017
Nguyễn Thành Sáng


Tình Chết Theo Thời Gian

Chiếc bóng cô liêu treo lập lờ
Nỗi buồn dằng dặc dạ chơ vơ
Quả chì quặn thắt, đan nhằng nhịt
Sóng dập đò tan dạt mé bờ

Giá lạnh canh khuya phủ dáng hường
Vàng thu run rẩy đẫm hàn sương
Mảnh tình bám víu trong vô vọng
Nhạt nhẽo, chênh vênh, ngưỡng đoạn trường

Sấm vỗ mưa giông mịt tứ bề
Lạc hồn vỡ nát chuỗi lê thê
Ân nồng thắm đượm tình tha thiết
Khoảnh khắc trở thành khối ủ ê

Trải thơ xướng họa dưới trăng nâu
Hai mái đầu xanh ước nguyện cầu
Nay mảng tơ sầu chôn đáy huyệt
Đặng đừng da diết nhớ về nhau

Ai đúng, ai sai, ai lụy vì
Đem tình đánh cược chuốc sầu bi
Chữ yêu bạc phếch màu u ám
Giọt đắng nén vào, thắt lệ si

Cánh vạc chao nghiêng giữa gió cuồng
Nỗi đau âm ỉ thấm dòng tuôn
Sắt se len lỏi từng tim mạch
Thắt thẻo trái hồng ghịt chẳng buông

Đa tình tự khổ ôm ưu hận
Lối mộng giờ đây luống nghẹn ngào
Biển rộng nông sâu, đơn cá quẫy
Nỗi niềm chất chứa gửi trăng sao.


August 28, 2018
Tam Muội