Con yêu người như trời yêu đất
Như lá yêu cây như biển yêu bờ
Như sóng vỗ thèm một ngày được nghỉ
Như bình thường yêu những phút bơ vơ
...
Người bây giờ ở phương nào xa lắc
Có còn gọi tên con những phút người buồn
Kiên Cường đấy tên con Kiên Cường đấy
Tên con người dịu dàng viết những vần thơ.
...
Cha có nhớ giữa biển trời xanh ngắt
Người cõng con sóng vẫn vỗ gập gềnh
Rồi từ đấy chẳng bao giờ con sợ sóng
Quen cả một mình... Khiêu chiến biển mênh mông.
...
Vì chúng ta là những người thủy thủ
Mở mắt chào đời đã định phải phiêu du
Định phải chết trong cơn bão táp
Chịu làm sao nhân thế ngục tù
...
Người đi rồi lặng lẽ người đi rồi
Trời không đất trời bơ vơ cánh mỏi
Lá không cành lá xác xơ bay
Ngước mắt chợt hận ông trời
Một đời phiêu bạt rã rời ai xem.
Bố yên tâm. Sẽ có một ngày con về dựng nhà bên dòng sông Mã. Học nghề bố. Làm thầy thiên hạ. Lặng lẽ nhìn dòng sông huyền thoại ấy thế nào.
Bố yên tâm!


28.10 2018 - 28.10.2019


LKC