Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1)

Nấm Mồ Hoang

Đảo vắng vi vu gió phất phơ
Mồ hoang quạnh quẽ lạnh chơ vơ
Rêu xanh phủ kín hồn ma đói
Một nén nhang thơm mãi đợi chờ…

Mảnh đời lận đận luống tơ vương
Mơ mộng si tình luyến ái thương
Khiến trái tim khờ rươm rướm máu
Nay sâu đáy huyệt phủ hàn sương

Vật vờ u uất rừng sâu thẳm
Mạng nhện giăng đầy rũ hắt hiu
Trôi nổi bồng bềnh treo ngọn gió
Hồn linh u tịch, tịch cô liêu

Xác thân vùi lấp dưới mồ sâu
Chẳng mấy ai hoài đoái tới đâu
Đắng đỏi trần tình nhiều dối trá
Phù du một kiếp chạnh lòng đau

Tiếng nấc bi ai sầu tạ thế
Nghẹn ngào ứa lệ khắc dòng thơ
Đôi vần gởi đến người quân tử
Mộ lạnh khách ơi nỡ hững hờ.

Tam Muội

Kẻ Lên Đường

Đâu nỡ hững hờ với bóng thương
Để em chốn đó dạ u buồn
Bởi luôn canh cánh tình thâm trọng
Đành phải lên đường, lệ nhỏ sương

Gác buồn em nhé! Hỡi hồn yêu
Vương vấn lòng anh mãi thật nhiều
Kỷ niệm nghìn năm nơi cõi chết
Nằm trong nỗi nhớ biết bao nhiêu!...


Nguyễn Thành Sáng