Nhớ khi xưa
Các bác côi cút làm ăn, toan lo nghèo khó
Chưa quen tài khoản, đã tới sàn đâu
Chỉ biết ruộng trâu, ở trong làng bộ
Việc cuốc, việc cày, việc bừa, việc cấy, tay vốn quen làm
Nhập tiền, tập nhập lệnh, mắt chưa từng ngó
Nay
Nghe tiếng sàn phập phồng hơn mươi tháng
Trông lợi cao như trời hạn trông mưa
Mùi xèng tanh hấp dẫn máu ganh đua
Ghét lao động như nhà nông ghét cỏ
Bữa thấy CE màu tím ngắt, muốn tới ăn ngay
Ngày xem bảng xanh rì, muốn ra hốt của
Khá thương thay
Vốn chẳng phải CEO hay dân kinh tế
Mà chỉ là buôn bán nhỏ linh tinh
Lại thêm
Mười tám chiêu phân tích đâu biết tập rèn
Chín chục kiểu làm giá chẳng chờ bày bố
Thế cho nên
Một đợt giảm sâu, ngàn năm bia tỏ
Giấc sàn trường tưởng rằng chữ hạnh, nào hay da ngựa bọc thây
Trăm năm chứng khoán ấy chữ quy, nào ngờ gươm hùm treo mộ.
Ôi thôi thôi
Đau đớn bấy, mẹ già ngồi khóc trẻ, ngọn đèn khuya leo lét trong lều
Não nùng thay, vợ yếu chạy tìm chồng, cơn bóng xế dật dờ trước ngõ
Thác mà trả hết non rồi nợ, danh thơm đồn sáu tư tỉnh chúng đều khen
Thác mà tài khoản có để thờ, tiếng ngay trải muôn đời ai cũng mộ.
Sống đánh chứng, thác cũng đánh chứng, linh hồn theo giúp cổ đông

Thắng thờ sàn, thua cũng thờ sàn, lời dụ dạy đã rành, một chữ ấm đủ đền công đó.

Nước mắt mẹ già lau chẳng ráo, thương vì hai chữ thiêu thân
Cây hương cổ đông thắp thêm thơm, cám bởi một câu ham hố.
Hỡi ôi thương thay !
Có linh xin hưởng.

(tác giả: Minh Cận)