Thơ Họa Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (9)

TIỀN DUYÊN NỐI LẠI

Năm xưa ta có ra đi
Về miền hoa mộng, những gì vấn vương
Xa xôi cách trở ngàn phương
Tình đời trắc trở để vương nỗi sầu

Thời gian nào kéo được đâu!
Nỗi sầu năm tháng, còn đâu bây giờ!
Hữu duyên gặp bạn tình thơ
Lòng ta đã thấm hồn thơ của nàng

Thấy như tri kỷ, trăng vàng
Cho ta cảm xúc, mơ màng đêm sâu
Cho lòng ta phải rạt rào
Lâng lâng, nhớ nhớ biết bao hỡi nàng!

Phải chăng gặp lại bạn vàng
Từ duyên tiền kiếp, hồn nàng về đây!
Cùng ta tương hội chốn nầy
Muộn màng vì bởi năm dài lạc nhau!

Trăng vàng đã tận đêm sâu
Tiền duyên còn đó một câu nghĩa tình
Hôm nay gặp lại của mình
Nàng ơi! ta tiếp duyên tình ngàn xưa!

Nguyễn Thành Sáng

LÀM SAO MÀ TRÁCH

Cớ chi mà lại trách người
Đã cùng san sẻ đầy vơi nỗi niềm
Cuộc đời trói phận buộc duyên
Hai ta cùng muốn có miền vô ưu

Thẩn thơ ngắm ráng trời chiều
Ngân nga cùng tiếng sáo diều trăng thanh
Gửi hồn vào tán lá xanh
Cùng yêu một giấc mộng lành tinh mơ

Đôi khi cũng lại ngẩn ngơ
Dậu hoa vàng đã tím bờ sương buông
Và đôi khi cũng lại buồn
Làm sao mà trách cánh chuồn chồn kim.

Thi Hoàng