Sẽ không quá khi nói rằng các nhà đầu tư thường phải đối mặt với khủng hoảng thu nhập thấp: ít hơn mức họ mong muốn hoặc ít hơn mức nhu cầu mà họ cần.

Nhà đầu tư phải quyết định giữa hai lựa chọn:
- Một là nắm giữ cổ phiếu và trái phiếu giá cao so với lịch sử thị trường, và giới hạn lợi nhuận trong mức độ vừa phải. Giả sử nếu giá không bao giờ giảm thì lợi nhuận sẽ được duy trì ở mức bình thường, có nghĩa đó sẽ là quyết định đúng. Tuy nhiên, nếu giá giảm, nhà đầu tư có khả năng thua lỗ lớn, tình trạng này tồi tệ hơn nhiều so với việc nếu họ kiên nhẫn hơn.
- Hai là là duy trì tiền mặt, giải tỏa áp lực phải hành động, và chờ giá của ít nhất một số loại chứng khoán tụt giảm (Một nhà đầu tư không cần toàn bộ thị trường rẻ để giải ngân, chỉ cần một số ít chứng khoán rẻ là đủ). Cách làm này có rủi ro là sự không chắc chắn về những điều sẽ xảy ra; thực tế, giá chứng khoán có thể tăng cao hơn so với ngày hôm nay, khiến cho việc đưa ra quyết định giữ tiền mặt còn đau đớn hơn. Trong khi đó, có thể giữ lợi nhuận tốt hơn trong một khoảng thời gian (có thể trong thời gian dài), chấp nhận khoản lợi tức thấp (nhưng chắc chắn) bằng các trái phiếu ngắn hạn của Mỹ.

Tuy nhiên, chúng tôi thấy khó có thể chứng minh cách làm nào thực sự là khôn ngoan nhất. Nhưng chắc chắn rằng hầu hết mọi người sẽ chọn cách làm đầu tiên là nắm giữ cổ phiếu, trái phiếu giá cao. Phần lớn nhà đầu tư cạnh tranh trên cơ sở hiệu suất đầu tư ngắn hạn, và thích đi theo đám đông (mua ở mức giá có mức độ an toàn trung bình) hơn là đứng ngoài cuộc chơi (rủi ro hiệu quả thấp nếu không giải ngân). Nhìn vào nhiều doanh nghiệp, họ phân bổ vốn ngay cả khi cơ hội đầu tư đó chỉ ở mức tầm thường, còn tốt hơn là bị đình trệ; nhân viên phải luôn giữ được sự bận rộn, trong khi khách hàng lúng túng về sự khác nhau giữa việc hành động năng nổ so với việc ra quyết định với sự cân nhắc sâu sắc, và sự đầu tư liên tục toàn phần so với việc có một danh mục đầu tư đáng giá.



Hầu hết các nhà đầu tư sẽ có lựa chọn giống nhau. Cuối cùng, con người chỉ thực sự được ban phát sau rất nhiều kiên nhẫn. Rất ít người có thể nhìn vượt qua được những lợi nhuận ngắn hạn, và ngày nay mọi thứ dường như mang lại lợi nhuận có vẻ tốt hơn tiền mặt.

Ngoài ra, với bản tính tự nhiên của cạnh tranh, các nhà đầu tư lo sợ bị đánh giá hoạt động kém hiệu quả nếu đứng ngoài cuộc chơi; họ cảm thấy tốt hơn nếu vẫn ở trong cuộc chơi (trừ khi thị trường giảm). Đáng kể hơn, trong thước đo cảm xúc của nhà đầu tư, mức độ sẽ bị lệch về phía tham lam (Mình có thể kiếm được bao nhiêu?) hơn là sợ hãi (Mình có thể bị mất bao nhiêu?) Nói ngắn gọn, các nhà đầu tư vẫn là những kẻ tìm kiếm lợi nhuận khổng lồ, mà không quan tâm đến khả năng thực sự có đạt được nó không hay những rủi ro phát sinh.

Đánh cược rằng các thị trường sẽ không bao giờ trở lại mức cũ trong lịch sử, và cho rằng chúng ta đang trong kỷ nguyên mới của giá chứng khoán cao hơn và lợi suất thấp hơn, sẽ gây nguy cơ thiệt hại vốn đáng kể. Còn đánh cược rằng giá sẽ giảm tại một số giai đoạn, sẽ tạo ra chi phí cơ hội của vốn. Bằng cách giữ chứng khoán đắt đỏ với lợi suất thấp, người ta lại chấp nhận rủi ro mất tiền thực tế. Chúng tôi thì thà chấp nhận rủi ro mất cơ hội còn hơn để mất tiền, và tâm đắc với cam kết của nhà đầu tư giá trị đáng kính Jean-Marie Eveillard khi ông nói: "Tôi thà mất đi một nửa số cổ đông. . .còn hơn mất một nửa số tiền của họ ... "

Một số người cho rằng giữ tiền mặt đáng kể dù sao cũng ít tính cờ bạc hơn là đầu tư toàn bộ và dự đoán thị trường. Nhưng điều này cho dù có hay không cũng không phải điều quan trọng nhất trong đầu tư? Mặc dù ở đâu đó nói rằng đầu tư có nghĩa là luôn luôn mua một cái gì đó, thậm chí là cái tốt nhất trong những cái xấu? Tuy nhiên Charlie Munger, đối tác lâu năm của Warren Buffett, đã tư vấn cho các nhà đầu tư: "Hãy tìm kiếm giá trị dòng tiền chiết khấu trong tương lai cao hơn mức bạn phải trả. Chỉ hành động khi bạn có lợi thế. Rất cơ bản, bạn phải hiểu được tỷ lệ cược và có kỷ luật để chỉ đặt cược khi tỷ lệ cược ủng hộ bạn. "

Các nhà đầu tư mong muốn các nhà quản trị doanh nghiệp sử dụng vốn một cách thận trọng, chẳng hạn như trong việc xây dựng nhà máy mới, thuê nhân viên mới hoặc thâu tóm một đối thủ cạnh tranh. Tất nhiên, một nhà quản trị doanh nghiệp quyết định đầu tư với kỳ vọng lợi suất thấp chỉ vì họ đã huy động sẵn khoản vốn và hiện không có gì tốt hơn để làm thì chắc chắn sẽ khơi dậy niềm háo hức đầu tư. Nhưng những nhà đầu tư như quỹ phòng hộ, quỹ tương hỗ hoặc cá nhân luôn triển khai 100% vốn vào chứng khoán có tính thị trường tại sao lại không yêu cầu áp dụng các biện pháp phân tích nghiêm ngặt hoặc trung thực về mặt trí tuệ đối với ban điều hành của những công ty mà họ đang đầu tư? Như chúng ta đã nói năm ngoái, tại sao phải miễn cưỡng thiết lập cơ hội đầu tư ngay trước mắt, trong khi ngày mai có thể có nhiều cơ hội hấp dẫn hơn hôm nay.


Nguồn: www.valueway.vn