Dư Âm Để Lại

Phong vũ bao trùm cả thế gian
Đưa về kết tụ bốn mùa sang
Biến mình, chuyển hóa muôn vàn cảnh
Như nước khi ròng, lúc ngập dâng!

Âm thầm chân bước bao ngàn sỏi
Kẻ được qua dòng êm ả trôi
Người trước chập chùng cơn sóng dữ
Một bầu ấm áp, một chơi vơi

Ý sống, tâm tình theo gối mộng
Đêm dài ảm đạm, nỗi chênh chông
Còn trăng tỏa ánh lung linh rạng
Mấy gói hành trang, mấy bến lòng

Kẻ nặng suy tư, ôm thổn thức
Nghe niềm trăn trở trải xa xôi
Con đường cuộc sống về bao ngả
Thuyền đến làm sao chẳng bị trôi!

Những chiều lặng lẽ nhìn xa vợi
Canh cánh nghe lòng vọng tiếng ngân
Cô đọng một đời trong nẻo vắng
Đêm dài thui thủi ngắm tàn trăng

Để rồi ngày tháng cứ dần qua
Bóng ảnh năm nào đã cuốn xa
Cánh gió tung bay thời dĩ vãng
Tối mờ mở lại, nhịp ngân nga…

Hãy ngước nhìn lên ngắm bóng trăng
Dẫu đêm trôi tới, sáng nay tàn
Nhưng còn trên đó hồn thơ thắm
Vừa mới phủ trùm cõi thế gian!

Nguyễn Thành Sáng