Chủ đề: Thơ Nguyễn Thành Sáng
Hybrid View
-
04-11-2017 12:04 AM #1
Mối sầu bên dòng quan họ
MỐI SẦU BÊN DÒNG QUAN HỌ
Lặng đứng chờ em ghé bến sang
Bên bờ sông mát cạnh ven làng
Dưới bầu êm ả vầng trăng thẹn
Lắc nhẹ ánh vàng phủ bóng anh!
Rồi tay vuốt nhẹ mái tình xanh
Khiến trái trong em nhịp khúc hành
Cảm xúc dâng trào cao vút mãi
Bàn kia cứ thế chớ ngưng thôi
Điệu hò quan họ chẳng pha phôi
Tặng mãi cho nhau nhé mộng ơi
Xin cánh đừng bay, gieo giọt khóc
Để buồn canh cánh, ánh pha rơi…!
Nhưng rồi gió cuốn, kéo mây dài
Ngày tháng, âm thầm mộng vắng ai
Thắm thoát thời gian dần cuốn mãi
Ba năm biền biệt, ngóng hình anh
Nào hay duyên bạc nát hồn xanh
Mồ lạnh, người thương chẳng một lời
Chiếc bóng, lệ hờn, sao nở khác
Cho ngàn tan tác quấn em đau!
Nguyễn Thành Sáng
-
04-11-2017 12:05 AM #2VƯƠNG VẤN NỖI NIỀM XƯA
Sóng nước, dòng sông buổi lớn ròng
Vẫn lờ lặng lẽ sắc thanh trong
Sương lam ẩn hiện, màu lan toả
Dưới ánh vầng dương trải nắng hồng!
Nơi đây một thuở mộng vườn sinh
Cánh bướm sầu ai nức nở tình
Đêm vắng hanh hao buồn nhỏ mộng
Mơ màng, vọng tưởng đoá hoa xinh
Ngày tháng thân nầy cứ lượn chao
Cành kia nơi ấy, mãi bay vào
Bao lần ngân tiếng tim khua động
Mà thắm vô tình chẳng lắc dao
Đêm sương mù mịt, bầu cô tịch
Dõi bóng, thẫn thờ, nỗi nghẹn vơ
Bỏ gánh đêm trăng, mò suối ánh
Vơi niềm tan tác, héo thu chờ!
Ngờ đâu lạc gió, xé mây ngàn
Quấn cánh lỡ làng rách toạt ngang
Rụng rã tơi bời, rơi nát xác
Nghẹn ngào hồn bạc lịm mơ trăng…
Vần thơ, ý nhạc bến xưa còn
Dẫu tháng năm dài vẫn đượm hơn
Tiếng nấc tận cùng ôm quạnh quẽ
Gieo niềm rung cảm chuỗi hoàng hôn
Giờ đây loáng thoáng khúc cung đàn
Vượt vút thượng tầng, cõi lộng ngang
Vương vấn hương xa, hồn dĩ ảnh
Dạt dào, lãng đãng giấc tơ vàng!
Nguyễn Thành Sáng
-
04-11-2017 12:06 AM #3
Mong ngày con hiểu mẹ
MONG NGÀY CON HIỂU MẸ
Nhìn con trong sáng, hồn nhiên quá
Mà thấy nỗi niềm mẹ xót xa
Dẫu đáy tâm hồn muôn vạn sóng
Nhưng nào có thể trải lòng ra!
Sợ trẻ buồn đau tối sẩm đời
Lắc chao thuyền mộng hướng trùng khơi
Để qua mấy độ bầu rung chuyển
Cánh nhạn thênh thang rụng rã rời
Bởi vậy âm thầm, cuốn lặng thinh
Từng đêm quạnh quẽ ngắm trăng lên
Nhưng trăng nhạt lắm sau ghềnh núi
Nhỏ lệ sầu ai, mẹ tủi hờn
Cuộc đời ảm đạm có gì vui
Chỉ ánh tơ vàng của mẹ thôi
Xem bướm nhởn nhơ đùa nắng sớm
Lòng như chua xót với bồi hồi!
Nước lửa hai chiều xoay đối nghịch
Tình thơ, ánh thép, sắc đôi nơi
Mẹ cha khô hạn vùng sa mạc
Sao có ngàn hoa nở mộng đời
Ngậm đắng, nuốt cay chuỗi tháng ngày
Hương xưa ngây ngất biến thành cây
Chơ vơ tượng đá ngoài hoang đảo
Buồn lắm con à! Con có hay
Mẹ mong trái bóng của thời gian
Cánh lộng vươn thăng tận chốn ngàn
Trên cõi không trung nhìn vọng xuống
Con hay, con hiểu cảnh mờ trăng!
Nguyễn Thành Sáng
-
04-11-2017 12:06 AM #4NỖI LÒNG CON NHÌN MẸ
Mẹ ơi! Nhìn mẹ nét u hoài
Ngày tối thâm trầm, vẻ đắng cay
Sóng biếc nhạt nhòa, trôi lạc lõng
Như còn mảnh xác, khuất hồn tây!
Hằng đêm lạnh lẽo bên khung mờ
Thơ thẩn mẹ ngồi thả ý mơ
Bóng chiếc cô đơn chìm tịch vắng
Cuốn mình đáy cốc, lệ chơ vơ
Đàn cò đẩy nhẹ dưới canh tàn
Cạnh mái rêu sầu, giọt nhỏ trăng
Sắc ánh thu mờ trông lá rụng
Võ vàng, thắt thẻo úa ngàn năm
Con biết mẹ buồn, thật lắm buồn
Đìu hiu hoang đảo nhịp hồi chuông
Dư âm đưa vút về xa vợi
Rồi loãng tan trôi giữa quạnh trường!
Tâm sự riêng mình, mẹ đóng băng
Nào ai chia sẻ dạ hoài trăng
Chỉ màn ảnh bé khuya bầu bạn
Vơi bớt nỗi lòng tủi héo hon
Con đã lớn rồi, mẹ có hay
Biết nghe, nhìn thấy cảnh tình ai
Tim rung, cảm nhận niềm đau khổ
Nghẹn ngắm thân thương vướng đoạn đoài
Từ lâu thấu hiểu cảnh nhà ta
Mẹ ở nơi nầy, bóng lặn xa
Bởi kéo đàn ngân, treo ngược gió
Làm sao vọng được tiếng hồn hoa
Đừng khổ, đừng hờn nữa mẹ ơi
Còn con bên cạnh suốt canh đời
Dòng sông luôn chảy cùng năm tháng
Vạn thắm, ngàn hương mãi tặng người!
Nguyễn Thành Sáng
-
04-11-2017 06:57 PM #5
Em ơi đừng lo
Chẳng có sao đâu em chớ lo
Chiều tà anh đứng nỗi sầu lơ
Trôi hồn lờ lững về xa vợi
Ảm đạm như buồn với ngẩn ngơ!
Tình hỡi! Ngàn yêu dấu của anh
Mây đời lắm bận thoáng mong manh
Con tim giây phút hằng lay động
Và gió phương trời lúc chậm nhanh
Sáng sớm sương tan, bầu ánh rực
Vầng hồng lan toả rạng cung mây
Có khi mờ ám quần che trải
Một thoáng u tờ phủ đó đây
Cuộc đời, nẻo sống lắm rầu lo
Có lúc ưu phiền réo gọi ta
Như biển ngàn khơi hằng sóng biếc
Bao lần cuồng nộ, dậy phong ba!
Anh đã nhận nhiều nỗi khổ đau
Những ngày xưa cũ uống mưa ngâu
Và ăn trái đắng vào thân phận
Từng chuỗi trăng thu nhỏ bạc đầu
Một khoảng chim đời bị trúng thương
Đêm mờ rủ cánh dưới trăng sương
Nghe con dế nhỏ kêu chành chạch
Tợ tiếng nỉ non khóc mộng đường
Thì có gì đâu một thoáng mà
Những lần buồn nhẹ chợt trào ra
Chỉ như gió thổi vờn cây cỏ
Thoáng chốc bay về một chốn xa
Đừng lo lắng nhé hỡi em à!
Nguyễn Thành Sáng
-
04-11-2017 06:59 PM #6
Có phải người thương
CÓ PHẢI NGƯỜI THƯƠNG
Lâu rồi ta sống trong hiu quạnh
Khắc khoải nỗi lòng theo tháng năm
Tìm gió, tìm mây làm bậu bạn
Trải lòng lai láng dưới trăng xanh
Sao thấy nỗi niềm bi thiết mãi!
Cái gì vương vướng chẳng phôi phai
Cung buồn đeo đẳng theo ngày tháng
Nẻo vắng thang thênh, chuỗi sống hoài!
Có lúc hận mình! sao mãi nhớ?
Buộc năm, bó tháng với chơ vơ
Có gì để phải ta lưu luyến?
Một áng phù vân lững dật dờ!
Ta đã âm thầm gắng để quên
Vơi theo năm tháng chuyện buồn tênh
Trải lòng thế sự, nuôi vương vấn
Ý sống yêu thương dậy sóng rền!
Ta thấy thương người trong giá lạnh
Buồn cho thân phận kẻ sầu canh
Hồn đây phơi trải theo mây gió
Vượt suối, băng đồi dưới ánh trăng
Có những đêm khuya nghe gió lộng
Ánh hồn lờ lững, mắt đưa trông
Xa xa mây ám vần bao phủ
Nhấp nhố trùng dương, sóng cuộn dòng!
Thuyền ai bé nhỏ trong giông bão?
Sóng nước chập chùng, mỗi lúc cao
Ôi hỡi! chông chênh thuyền nhỏ quá!
Làm sao chịu nổi với ba đào!
Lòng thấy xót xa cuộc biển đời
Thuyền đi, kẻ sống, cảnh chơi vơi
Chim trời xoải cánh bươn mồi sống
Ngọn gió cuồng phong dập tả tơi!...
Ta về thui thủi dưới khung buồn
Đi nữa mà chi! để lệ tuôn!
Vì bởi gió hồn mong mảnh quá
Làm sao ta trải tấm chăn thương!
Thân phận, cảnh đời đọng với thơ
Cho lòng vơi bớt nỗi bơ phờ
Từ đây trăng gió ta bầu bạn
Chẳng nhớ, chẳng thương, chẳng đợi chờ!...
Tình cờ dạo bước ở cung mơ
Một bóng trang đài trổi nhạc thơ
Đã khiến lòng ta bừng xúc cảm
Phải chăng tiền kiếp tự bao giờ!
Nghe lòng ấm lại thời xa vắng
Nhạc khúc êm đềm dưới ánh trăng
Gió đẩy hồn ta về tít tận
Để từng giây phút thấy lâng lâng
Có phải người thương dưới ánh vàng?
Nguyễn Thành Sáng
-
04-11-2017 07:01 PM #7THAO THỨC DƯỚI THU
Cuối hạ qua rồi lại đến thu
Đem từ vạn kỷ chốn âm u
Về đây kết tụ, đưa hồn trở
Vọng nhớ thâm tình nỗi lắc lư
Mảnh lòng trăng chết chợt reo buồn
Khiến thức thao hoài, giọt nhỏ luôn
Rồi thẳm trôi xa về diệu vợi
Tìm hồn xưa cũ để trao thương
Lặng lẽ bốn bề phơi điểm vắng
Gió bay lảy lá rụng chơi vơi
Làm bầu mờ nhạt thêm mang nhớ
Và lá đong đưa nhắc nhẹ lời
Thu đến trả về những chuyện quên
Bao ngày trôi biển, nổi lênh đênh
Hải âu nhìn thấy còn chê nhẽo
Nay giũ bọt bèo, rộ sáng lên…
Loanh quanh lại nhớ nữa thu ơi!
Tình ái năm nào quá hỡi ôi!
Trăng thuở ngày xưa sao thắm đượm
Trăng giờ lờ lững cánh bèo trôi!
Nguyễn Thành Sáng
-
07-11-2017 12:00 AM #8LỜI CỦA KHÔNG GIAN
Mi cứ vui đi! Mặc kệ ai
Dẫu cho bên cạnh cảnh *** may
Mở thùng, hát lớn, rùm trời đất
Bởi cõi san hà của tụi bây!
Cho cả không gian sầu lặng tiếng
Đón đưa tiếng rú giữa rừng khuya
Khiến bao gần gũi đều tơi tả
Trước đám âm binh lũ lượt về
Giúp con cháu đở phải lo thêm
Bệnh hoạn ông bà sớm được yên
Thân xác tạ tàn, mi đẩy lẹ
Bằng âm thanh rộn xé bầu đêm
Để kẻ về khuya, làm dậy sớm
Rã rời, mệt mỏi, xụ từng cơn
Mau tìm cảnh giới, miền an lạc
Thoát kiếp cần lao lắm tủi hờn
Mi cứ rùm đi! Bởi có mi
Đời nầy hạnh phúc, chẳng suy vi
Có ai thể sánh cùng mi được
Chúa tể một vùng vạn lối đi
Rồi đây sử sách sẽ ghi tên
Một thuở anh tài dậy tiếng rên
Công lớn giúp người lân cận được
Tiêu hồn, lạc phách, bực từng cơn
Mi được đại công, ép tiếng đời
Cái nhìn ghẻ lạnh lủ đười ươi
Dại khờ, kém cỏi, đầy hoang dã
Xé nát không gian, chẳng kể người!
Nguyễn Thành Sáng
-
06-12-2017 10:23 AM #9
- Ngày tham gia
- Dec 2017
- Bài viết
- 0
- Được cám ơn 2 lần trong 2 bài gởi
Ngũi lòng =>
Lâu rồi ta sống cảnh âm thầm
Thu bóng tâm hồn dưới ánh trăng
Đêm tối suy tư, riêng thổn thức
Nấu nung lửa sống tự bao lần
-
Những thành viên sau đã cám ơn :
nguyenthanhsang (07-12-2017)
-
28-03-2018 08:06 PM #10
Thơ bác tự sáng tác hay thế!
-
Những thành viên sau đã cám ơn :
nguyenthanhsang (29-03-2018)
-
14-06-2018 09:25 PM #11
- Ngày tham gia
- May 2018
- Bài viết
- 0
- Được cám ơn 1 lần trong 1 bài gởi
Thank bac tho hay
-
Những thành viên sau đã cám ơn :
nguyenthanhsang (15-06-2018)
-
10-08-2018 02:43 PM #12
- Ngày tham gia
- Jan 2018
- Bài viết
- 3
- Được cám ơn 2 lần trong 2 bài gởi
thơ hay quá ak
-
Những thành viên sau đã cám ơn :
nguyenthanhsang (11-08-2018)
-
23-02-2020 05:10 PM #13
- Ngày tham gia
- Feb 2020
- Bài viết
- 0
- Được cám ơn 2 lần trong 2 bài gởi
Thơ hay quá, hãy sáng tác thật nhiều làm đẹp cho đời ạ
-
Những thành viên sau đã cám ơn :
nguyenthanhsang (27-02-2020)
-
28-02-2021 04:05 PM #14
Junior Member- Ngày tham gia
- Aug 2017
- Đang ở
- Hà Nội
- Bài viết
- 63
- Được cám ơn 7 lần trong 6 bài gởi
thơ của bác hay và ý nghĩa quá
-
Những thành viên sau đã cám ơn :
nguyenthanhsang (02-03-2021)
-
07-11-2017 12:02 AM #15
Chiều vọng
CHIỀU VỌNG
Chiều về thoáng nhẹ vầng loang nắng
Một phía bên vườn thoảng chút hương
Vài đứa mục đồng cười rộn rã
Lùa trâu lững thững bước trên đường
Lẳng lặng cung mờ trôi nhạt vắng
Có con ếch nhảy động cành dao
Khiến người thao thức lay hồn tứ
Dõi mắt trông trời, dạ xuyến xao!
Để tâm trổi nhịp êm đềm nhẹ
Rồi ngắm mây tàn, vọng bến xưa
Dẫu lặn nhưng tình trăng vẫn ngát
Buồn cho nhẫn ái lại không vừa
Những buổi chiều tà nhung nhớ mộng
Nhỏ lòng vương vấn một thời nhanh
Dòng sông, thuyền cũ chiều nay hiện
Đưa mảnh xưa hồn vọng ánh thanh!
Nguyễn Thành Sáng
-
07-11-2017 12:03 AM #16
TẠ TỪ ẢO VỌNG
Rút sợi vô hình trong vũ trụ
Buộc vào ảo vọng, trói hồn ta
Để hơn ba chục năm dài đẳng
Đeo đuổi, biến thành một bóng ma!
Bám theo thống thiết thành mơ tưởng
Để nắng nhạt chiều thấy tả tơi
Vắng lặng bao ngày ôm khắc khoải
Mơ hồ, vò võ cảnh chơi vơi
Đêm ngước khung trời thấy tác tan
Níu hồn thơ thẩn buộc lời than
Cho tăng nỗi nhớ rồi trăn trở
Lảy khúc u hoài dưới bóng trăng!
Trôi vào chuỗi sống ngàn khô hạn
Tà ngắm hoàng hôn thấy lạnh lùng
Biển sóng trùng khơi gờn huyễn hoặc
Dãy trời ảm đạm cuốn mông lung
Tháng năm héo hắt cứ dần theo
Chân kéo nặng nề hai ống teo
Biến tái tê thành cơn thắt thẻo
Vừa đau, vừa bước, mặt buồn hiu
Phải chăng đã chết một linh hồn
Từ thuở biển cuồng, sóng lộng cơn
Cái xác lênh đênh trên ảo ảnh
Bồng bềnh, dờ dật, nổi trôi vờn
Hôm nay nước đẩy tấp vô bờ
Tỉnh giấc điệp dài, chuỗi xác xơ
Chân cất, tạ từ sông ảo mị
Lần về nẻo sống, cánh chơ vơ!
Nguyễn Thành Sáng
Thông tin của chủ đề
Users Browsing this Thread
Có 1 thành viên đang xem chủ đề này. (0 thành viên và 1 khách vãng lai)
Bookmarks