Nó lên hay xuống?

- anh thấy chưa, nó đang lên thấy không? - Em nói cái gì lên?... - Thì con cổ phiếu của công ty Hà Mã... Anh không chịu nghe lời em...

Quả tình là tôi không còn chịu nổi khi về đến nhà, ăn cơm, thậm chí khi leo lên giường ngủ, vợ tôi cứ càu nhàu điệp khúc: “Nó đang lên anh ơi...” từ khi nghe chị em trong cơ quan bàn về chứng khoán. Nào là chị Tám trúng con cổ phiếu X. đã đi mua nhà mới. Nào là anh Ba chỉ mua con cổ phiếu của công ty A trong 3 tháng mà đã kiếm tiền tỉ.

Nghe nói có người chỉ có 5 triệu đồng mà nay đã có vài trăm triệu vì con cổ phiếu A cứ lên vùn vụt như diều no gió. Tôi cảnh báo sự hừng hực khí thế của con... vợ: - Con (cổ phiếu) nào mà chẳng xuống em. Có lên thì phải có xuống chứ!

- Anh cãi hoài, chỉ có anh xuống thì có chứ con cổ phiếu lên là cái chắc! Anh nghe lời em. Mai phải đi chơi vài con cho em.

Tôi càu nhàu: - Anh chẳng biết con nào ngon hết. Em định chơi con nào chỉ cho anh, anh mua theo ý em!

Vợ tôi phán không suy nghĩ: - Nhà mình còn vài chục triệu, anh cứ lựa vài con có gắn chip mà mua. Bảo đảm ăn chắc.

- Hả, cổ phiếu mà có chip nữa hả?

- Sao lại không có! Thời đại khoa học kỹ thuật, mà chip là điện tử, các con điện tử đều lên.

Tôi sực nhớ vì có đọc báo loáng thoáng: - Chắc chắn con blue-chip(1) chứ gì? Giá cao lắm mua không nổi đâu!

Vợ tôi nói như một nhà đầu tư chuyên nghiệp: - Hay là anh mua con gì đụng trần á! Đừng mua sàn nhà nghe. Phải đụng trần mới được. Đụng trần là của các con xây dựng...

- Bà ơi, đừng nói mà người ta cười. Phải mua giá trần hoặc giá sàn chứ làm gì có con đụng trần...

oOo

Vì là người có hiểu biết chút ít về thị trường chứng khoán qua tin... đồn và đọc báo, nên tôi là người được vợ giao ôm vài chục triệu đi đầu tư các con chứng khoán. Tôi lò dò đi xuống đường Nguyễn Công Trứ - khu phố được mệnh danh là khu phố chứng khoán. Chưa đến 7 giờ mà phố phường đã đông nghẹt xe cộ và những gương mặt háo hức chờ đợi giờ lên sàn. Tôi ghé vào một quán cà phê chứng khoán lề đường.

Bà bán cà phê này bây giờ nói chuyện chứng khoán còn rành hơn phân biệt mùi cà phê: - Chú đi mua chơi cổ phiếu hả? Mở tài khoản chưa?

- Ủa, phải mở tài khoản nữa sao bác? Con cứ tưởng ôm tiền đến là mua được chứ?

Bà bán cà phê đưa tôi một cái ly nước nhờ nhờ đục đục, nói như dân ngân hàng: - Đầu tiên là phải mở tài khoản 100 triệu đồng. Nếu không đủ thì đừng có mà mơ...

Tôi nghe lùng bùng lỗ tai, nhưng vẫn không tin bà hàng cà phê này, vì tôi đang uống nhằm loại nước gì như nước rửa chén mà bà bảo là cà phê, và chém tôi 10 ngàn (có lẽ bao gồm cả tiền ngồi và tư vấn về mục mở tài khoản).

Khi cánh cửa của công ty chứng khoán X. vừa mở, tôi cùng dòng người chen ùn ùn vào quầy. Tôi hỏi thủ tục mở tài khoản thì nhân viên giao dịch phán nhẹ nhàng: - Mở tài khoản ít nhất là 100 triệu...

Không nói tiếng nào, tôi bèn ôm bọc tiền đi ra quán cà phê chứng khoán lề đường để nghe bà cà phê tư vấn tiếp. Lần này, bà cà phê giới thiệu với tôi một anh cò chứng khoán. Với dáng điệu lịch lãm, anh ta nói: - Bây giờ các cổ phiếu đều lên cao lắm, vốn ít anh nên mua cổ phiếu ôm-tôi-chờ.

- Ôm-tôi-chờ là cổ phiếu gì?

- Ô-tờ-cờ đó(2). Ôm tôi chờ nghĩa là mua cổ phiếu rồi ôm đó, chờ lên giá rồi bán!

- Rủi nó xuống giá thì sao?

- Thì ôm mà chờ nữa. Cái gì ôm lâu mà lại chẳng lên?!

Nghe nói cái vụ ôm tôi chờ này hơi mới, tôi gọi điện thoại cho vợ để xin ý kiến chỉ đạo. Vợ tôi hét vào điện thoại (hình như nước bọt còn bắn dính vào lỗ tai tôi, lủng mấy lỗ):

- Không có ôm chờ như bia ôm vậy. Anh về nhà, đem giấy tờ nhà đi thế chấp!

oOo

Sau khi thế chấp nhà, vợ chồng tôi lưng vốn hơn trăm triệu, đủ tiền mở tài khoản, và từ đây, tôi đã có danh hiệu mới: Nhà đầu tư. Tôi là nhà đầu tư chồng, còn vợ tôi là nhà đầu tư vợ. Tất nhiên nhà đầu tư chồng phải nghe lời nhà đầu tư vợ là cái chắc.

- Ngày mai, anh mua con của công ty chăn nuôi nghe anh?

- Tại sao không mua con của công ty X.?

- Mua của công ty chăn nuôi vì có con bò. Thị trường chứng khoán là thị trường của bò mà! Có bò mới lên(3). Nghe lời bà, tôi mua tất cả tiền vào con của công ty chăn nuôi bò. Ngày đầu tiên, bà reo lên: “Lên rồi, thấy chưa!”. Nhưng đến ngày hôm sau, các “con bò” của công ty chăn nuôi bắt đầu leo xuống, xuống thê thảm! Lúc tôi mua là 72.000đ một con, bây giờ xuống còn 55.000đ.

Bà vợ liền chỉ đạo bán tống bán tháo theo mọi người. Sau đó, nhà đầu tư vợ chỉ đạo: - Anh mua con của công ty xà bông đi. Em nghe nói nó sắp tặng cổ phiếu thêm đó. 2 con được mua thêm 1 con nữa với giá gốc. Thế là tôi ôm tiền (đã bị lẹm một mớ vì con bò) đi mua con xà bông. Vừa mua xong vài ngày, con xà bông lại xuống nữa vì tin tặng thêm cổ phiếu là tin đồn để cho các đại gia hoặc cò tung ra dụ khị những nhà đầu tư nhỏ, lẻ, non tay ấn như vợ chồng nhà đầu tư tôi mua vào.

- Anh nói mà em không nghe, công ty xà bông chế tạo từ bong bóng. Cổ phiếu bong bóng thì thua chớ sao! Vợ tôi khóc thút thít: - Tại anh xui, con gì đụng vào là xuống hà! Ngày mai anh giao cho em, dứt khoát, con gì em đụng vào cũng lên hết... Tôi cũng cầu mong như vậy!