Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (407)

Vẫn Còn Tình Bạn Nơi Đây

Tiếng nhạc xập xình khơi dạ tiệc
Quay cuồng đám bạn nhảy mê ly
Nhưng sao quạnh bóng người bên góc
Đượm nét trầm ngâm, suy nghĩ gì?

Nhẹ bước lân la lại hỏi thăm
Mắt anh diệu vợi cõi xa xăm
Tóc mai điểm tấm màu sương gió
Hằn vết chân chim theo tháng năm

Trầm bổng nhẹ nhàng, chút xót xa
Trải dòng tâm sự chuỗi bôn ba
Gian nan tục lụy hoài đeo đẳng
Đã nửa kiếp đời thấm thoát qua

Mộng trần vô vị não nùng đau
Chồng vợ chia lìa cắn đắng nhau
Nàng cắt sợi tơ đành ngoảnh mặt
Tím buồn dằn vặt trắng canh thâu

Cô miên lạnh lẽo lệ lòng rơi
Bốn mấy xuân xanh thống khổ đời
Lặng lẽ nhìn con yên giấc điệp
Nén niềm canh cánh nỗi chơi vơi

Hụt hẫng duyên trần muốn ngất đi
Nhưng hai đứa trẻ tội tình chi
Nghe mưa rỉ rả bao phiền muộn
Quặn thắt tâm hồn, hận tiếng si...

Em cũng như anh trót vấn vương
Lỗi duyên lạc bến chẳng chung đường
Bèo mây tan hợp sầu thiên cổ
Nghịch cảnh trớ trêu khúc đoạn trường

Em thời mượn bút hoạ tìm vui
Nhặt thảnh thơi lơi bớt ngậm ngùi
Đàn trỗi khẽ khàng ngân lộng gió
Dẫu đời ngang trái, há chi lui...

Tâm đồng ý hợp kết hồn thơ
Khuây khoả ưu tư xoải bến bờ!


September 28, 2018
Tam Muội


Hé Mở Buồng Tim

Bâng khuâng, khắc khoải, nỗi chơi vơi
Bất chợt quay ngang lấp loé ngời
Mắt biếc, môi hồng he hé nụ
Nói năng khéo léo, nhẹ nhàng vui.

Cây khô thiếu nước héo từ lâu
Nẻo vắng chơ vơ cận mé cầu
Bỗng chốc mây ngàn trôi rớt hạt
Nhánh cành sưởi mát phả hanh hao

Chầm chậm ngoảnh đầu ngắm nghía “Ai”
Đang lần vạt áo giữa bàn tay
Tự nhiên bình thản vô tư vậy
Hay giả đò như mắc cỡ nầy

Vẫn cảm thấy lòng gợn mến thân
Người chưa từng gặp tự xa xăm
Hữu duyên tao ngộ trong dòng khách
Niềm nở. xã giao thắm thiết gần

Có phải vì tôi đứng lặng thinh
Khiến kia chút xíu lắc lay tình
Hoặc nhìn cá biệt trầm ngâm quạnh
Nên bỡn cợt đùa muốn vẽ tranh?

Xin đừng rải nắng bốc hơi men
Làm tím lòng thu, nghẹn dưới đèn
Bởi ánh chan hòa bao rực rỡ
Còn đây đổ lá với sầu đêm…

Ồ! Vậy thì ra, ấy cũng đương
Tơ duyên trắc trở vướng u buồn
Bước chân dự tiệc mời quen biết
Và để mong tìm khuây khoả sương

Em là Thi Nữ đượm hồn thơ
Tôi mảnh trăng đơn rụng xuống bờ
Giây phút bên lề cơn gió thổi
Du dương, êm ả gợi niềm mơ…

Đêm nay lóng lánh toả không gian
Có lẽ buồng tim hé mở dần…


1/10/2018
Nguyễn Thành Sáng