Hội quán
  • Thông báo


    + Trả lời Chủ đề
    Trang 74 của 74 Đầu tiênĐầu tiên ... 24 64 72 73 74
    Kết quả 1,461 đến 1,471 của 1471

    Chủ đề: Hội quán

    1. #1461
      Ngày tham gia
      Nov 2012
      Bài viết
      101
      Được cám ơn 730 lần trong 255 bài gởi

      Mặc định

      Làm sao để bánh tôm chiên kiểu Tây Hồ giòn lâu?

      Người Việt Nam là chúa giấu nghề. Họ chỉ dẫn công thức ì xèo trên mạng nhưng thực chất là giấu 1 vài bí quyết nhỏ làm cho người bắt chước tốn tiền tốn của, làm hoài, làm đi làm lại mà hổng ngon giống như tiệm. Ấm ức ghê nơi! Chiều nay mình thử bỏ vào 1 muỗng cà phê "baking powder" (loại gói màu hồng-11g của Pháp, khoảng nửa gói cho 1 nửa ký bột khô. Không phải "baking soda" đâu nhe, baking soda có mùi vị không ngon, làm cho món ăn giảm chất lượng). Sau đó thì bánh giòn rụm và mãi đến giờ này vẫn còn giòn. Tuy nhiên, lần tới mình sẽ đổi công thức, thay vì 2 bột mì, 1 bột gạo, mình sẽ chỉ dùng bột mì, không có bột gạo thử xem sao, vì bột gạo tuy giòn nhưng hơi giòn cứng, không giòn mềm mại, nên chưa đạt yêu cầu. Từ đó mình rút ra kinh nghiệm rằng với bất cứ món bột chiên nào, kể cả bánh xèo nên cho vào 1 ít "baking powder" sẽ giòn và giữ được độ giòn lâu. Và cho món nem cua bể chiên, thay vì dùng beer để nhúng bánh, ta có thể pha vào dung dịch beer nhúng bánh tráng 1 chút "baking powder" sẽ ngon bằng hoặc hơn tiệm.

      Chúc bạn thành công với mẹo nhỏ này.
      Người đàn bà toàn diện đây: sáng diện, trưa diện, chiều diện, tối diện

    2. Những thành viên sau đã cám ơn :
      uyenuyen12 (23-09-2014)

    3. #1462
      Ngày tham gia
      May 2010
      Bài viết
      18
      Được cám ơn 650 lần trong 139 bài gởi

      Mặc định

      Lâu không trở lại nơi này
      Gác thơ mạng nhện cỏ dày lối xưa
      Nắng chiều khẽ chạm song thưa
      Ngóng trông người cũ mà chưa thấy về....

    4. Có 3 thành viên đã cám ơn nhomuadong :
      Bocaplua (24-08-2014), TimBonMua (20-09-2014), uyenuyen12 (23-09-2014)

    5. #1463
      Ngày tham gia
      Nov 2012
      Bài viết
      101
      Được cám ơn 730 lần trong 255 bài gởi

      Mặc định

      https://vn.news.yahoo.com/ng%C6%B0%E...171100197.html
      Người để yêu và người để lấy

      Đợi khi anh bắt đầu cuộc sống mới với cô ấy rồi, anh sẽ phát hiện ra rằng, anh chỉ đi lại con đường mà chúng ta đã từng đi qua trước kia mà thôi.

      Zen

      Tôi đang chăm chú xem ti vi thì anh lên tiếng: "Chúng ta ly hôn đi!".

      Lúc anh nói câu đó, nét mặt anh rất nghiêm túc, giọng nói bình thản rành rọt đến từng chữ, chẳng hề giống một câu nói đùa. Ý nghĩ xuất hiện đầu tiên trong tôi lúc đó là: Có lẽ anh chơi cổ phiếu lỗ lớn hoặc là phát hiện ra mình mắc một căn bệnh hiểm nghèo nào đó… hoặc bất kỳ một lý do gì giống như trong phim Hàn Quốc mà sợ liên lụy đến tôi. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh và lắc đầu, thể hiện quyết tâm sẽ cùng anh vượt qua tất cả mọi khó khăn trong cuộc sống.

      Câu nói thứ hai của anh thực sự khiến tôi như rơi vào địa ngục:

      - Anh đã yêu người khác rồi, xin lỗi em.

      - Từ bao giờ vậy? – Tôi cố gắng không để giọng nói của mình quá lớn.

      - Nửa năm rồi. Quen trong một lần đi du lịch. Cô ấy là hướng dẫn viên, rất trong sáng và cũng nhiệt tình.

      Có lẽ ý thức được mình đang tán dương quá nhiều về một người con gái khác trước mặt vợ, anh không nói gì nữa, nhìn tôi với ánh mắt dò xét.

      - Anh yêu cô ta bao nhiêu?

      - Rất yêu, mười phần yêu!

      - Vậy cô ta có yêu anh không?

      - Yêu!



      Tôi không hỏi thêm gì nữa. Bởi lẽ hỏi càng rõ ràng thì nỗi đau trong tim càng lớn. Chi bằng giữ lại cho mình chút thể diện. Nhớ lại những ngày hai đứa yêu nhau, biết bao là niềm vui và hạnh phúc. Nhưng giờ đây, người ta đã đi theo tiếng gọi khác, không còn muốn bước chung đường với mình vậy tôi còn cố níu giữ để làm gì? Tôi thở một hơi thật dài:

      - Tất cả cứ làm theo ý anh đi? Có người thay tôi vác gánh nợ như anh, tôi thực sự cảm ơn còn không hết!.

      Anh trợn tròn mắt nhìn tôi. Anh biết tôi hoàn toàn không phải người phụ nữ dễ dãi thậm chí còn rất khắt khe với những chuyện nhỏ nhặt.

      - Thực ra tôi cũng đã chán anh rồi. Anh coi tôi không ra gì, vậy thì đừng hy vọng hình ảnh của anh trong tôi còn nguyên vẹn như xưa.

      Anh không nói gì, khuôn mặt hổ thẹn cúi gằm không dám nhìn tôi. Anh đã quyết định để lại tất cả mọi thứ trong căn nhà này cho tôi và con.

      Trước ngày ra tòa làm thủ tục ly hôn, anh hẹn tôi ra ngoài ăn cơm. Chỉ vài chén rượu nhỏ đã khiến anh nói nhiều hơn lúc trước. Anh nói muốn nghe thấy lời chúc phúc của tôi. Trong cả bữa ăn anh đều chủ động nói về người con gái kia. Rằng cô ấy tràn đầy sức sống mãnh liệt của tuổi xuân phơi phới, ở bên cô ấy anh cảm giác như bị sức thanh xuân của cô ấy đốt cháy… Tôi nhớ lại ngày trước, mình cũng đã từng là cô gái trẻ trung xinh đẹp, tràn đầy sức sống, vẻ đẹp ấy, sức sống ấy cũng đã từng lôi cuốn anh mạnh mẽ như thế. Tôi và cô gái ấy chỉ cách nhau có mười năm, vậy mà đã bị gán "mác" tình cũ.

      - Cô ây rất ngây thơ, chỉ một chút việc nhỏ đã khiến cô ấy có cảm giác thỏa mãn. Có lần vào hội chợ chơi trò phi tiêu được thưởng một bánh xà phòng; có lần anh tặng cô chiếc đồng hồ điện tử học sinh, dẫn cô ấy đi ăn xủi cảo… chỉ những việc nhỏ như vậy thôi mà cô ấy đã cảm thấy vui sướng vô cùng. Ở bên cô ấy anh cảm thấy rất thoải mái. Anh có thể hút thuốc cho đến khi căn phòng dày đặc khói thuốc. Anh cũng có thể chơi bài, uống rượu cùng với đồng nghiệp cả đêm…

      Anh lim dim đôi mắt và đang tự thưởng thức hạnh phúc trong men rượu ngà ngà. Tôi nhìn nét mặt thoáng hạnh phúc của anh khi đó, không sao giận dữ nổi. Tôi bỗng thấy mình giống như một bà bảo mẫu già khó tính, xét nét từng chi tiết nhỏ. Tôi vặn vẹo anh từng khoản tiền chi tiêu trong nhà. Mua một đôi tất cũng phải đắn đo xem nơi nào rẻ nhất. Tôi không cho anh hút thuốc, cấm anh uống rượu càng phản đối anh tụ tập đánh bài với bạn bè.

      - Ở bên cô ấy anh cảm thấy con tim mình đập nhanh hơn. Làm việc gì cũng tràn đầy khí thế - Anh vừa cười vừa nói trong hơi rượu.

      Tôi ngắt lời anh:

      - Cũng tốt thôi! Từ giờ về sau, em sẽ chú ý nhiều hơn đến bản thân mình. Em sẽ bớt thời gian là quần áo cho anh, thắt cà vạt cho anh để tranh thủ trang điểm cho mình; em sẽ bớt tiền mua quần áo cho anh để chọn cho mình một vài bộ thời trang em thích; em cũng không quá chú trọng vào bữa cơm cho anh. Thích thì em nấu cơm, không thích em và con sẽ đi ăn hàng, em cũng sẽ không lo sức khỏe anh thế nào khi hút thuốc, uống rượu nữa; em cũng mặc kệ không giặt chăn mỗi lần anh say rượu và nôn ra, cũng không khóc và đi tìm anh mỗi góc phố khi anh không về nhà nữa; em sẽ không lo xem bên nhà anh hôm nay có ai mừng thọ, ngày kia ai lấy vợ; em cũng sẽ không gửi tiền cho bố mẹ anh nữa. Mỗi năm cũng chẳng theo anh ngồi xe đến nửa ngày, xách túi to túi nhỏ về quê để lo bữa cơm mừng thọ cho ba mẹ anh… Đúng thế, ly hôn rồi em bớt đi bao nhiêu gánh nặng. Thật tốt!

      Tôi dứt lời cũng là lúc những giọt nước mắt thi nhau trào ra. Còn anh, dường như đã thoát khỏi men say, lặng người nhìn tôi đầy kinh ngạc.Tôi đã cố gắng tỏ ra lạnh lùng. Nhưng một chút rượu đã khiến tôi không kìm được lòng nói ra tất cả. Tôi lại cười:

      - Ly hôn đi! Xem ly hôn rồi anh có thể đắc ý được bao lâu? Anh rất yêu cô ấy, yêu mười phần. Và cô ấy cũng mười phần yêu anh? Hai người ở bên nhau, chỉ cần sống với nhau vài năm, xem trái tim anh còn có thể loạn nhịp đập vì cô ấy nữa không. Tất cả những gì cô ấy mang lại cho anh bây giờ là những gì tôi mang lại cho anh mười năm trước. Anh hãy cắt đứt mối liên hệ giữa hai chúng ta và bắt đầu cuộc sống mới. Đợi khi anh bắt đầu cuộc sống mới với cô ấy rồi, anh sẽ phát hiện ra rằng, anh chỉ đi lại con đường mà chúng ta đã từng đi qua trước kia mà thôi.

      - Em say rồi! - Anh nghiêm giọng nói với tôi.

      - Trước đây em không ngây thơ trong sáng ư? Em không xinh đẹp trẻ trung sao? Em quý trọng từng thứ mà anh tặng cho em, chiếc nhẫn bằng đồng, một quyển sách, chiếc bút lông và em cũng không quản trời lạnh đan cho anh chiếc găng tay len. Em cũng từng rất yêu anh, yêu mười phần. Nhưng bước vào hôn nhân, vai trò của người phụ nữ càng trở nên phức tạp hơn. Ngoài tình yêu còn có cả trách nhiệm. Vì vậy, khi đã kết hôn, người ta sẽ không thể chuyên tâm yêu anh mười phần được nữa. Họ phải dành một phần trong số đó để yêu bố mẹ chồng, rồi lại một phần để yêu bố mẹ của họ, còn thêm một phần nữa cho con cái. Và như thế, mười phần tình yêu sau khi bước qua hôn nhân, chỉ còn lại bẩy phần - Tôi chẳng còn nhớ mình đã nói những gì nữa. Bởi men rượu khi ấy đã làm tôi choáng váng…

      Cuối cùng chúng tôi không ly hôn. Chồng tôi chấm dứt mối quan hệ với cô gái trẻ kia và trở về bên tôi. Lúc tỉnh táo tôi không lý trí bằng lúc say rượu và lúc say rượu lại càng thông minh hơn lúc tỉnh táo...
      Người đàn bà toàn diện đây: sáng diện, trưa diện, chiều diện, tối diện

    6. Có 3 thành viên đã cám ơn Bocaplua :
      nhomuadong (07-09-2014), TimBonMua (20-09-2014), uyenuyen12 (23-09-2014)

    7. #1464
      Ngày tham gia
      Dec 2012
      Bài viết
      1
      Được cám ơn 59 lần trong 11 bài gởi

      Mặc định

      Trích dẫn Gửi bởi nhomuadong Xem bài viết
      Lâu không trở lại nơi này
      Gác thơ mạng nhện cỏ dày lối xưa
      Nắng chiều khẽ chạm song thưa
      Ngóng trông người cũ mà chưa thấy về....
      Nhớ ...!
      Vẫn nhói trong lòng kỷ niệm xưa
      Những chiều thu lá rụng song thưa
      Lẻ loi chiếc lá bay theo gió
      Hưu hắt lòng Lão khóc với mưa
      (Hai đáy)

    8. Có 2 thành viên đã cám ơn TimBonMua :
      nhomuadong (20-09-2014), uyenuyen12 (23-09-2014)

    9. #1465
      Ngày tham gia
      May 2010
      Bài viết
      18
      Được cám ơn 650 lần trong 139 bài gởi

      Mặc định

      XẾP HÀNG THỜI BAO CẤP

      Thời bao cấp mình vẫn đang ở độ tuổi đi học.Hồi ấy Việt Nam chưa ký công ước quốc tế về quyền trẻ em nên những đứa trẻ như mình vẫn bị cha mẹ vô tư sai làm những việc tưởng là nhẹ nhàng nhưng rất mệt mỏi về thể xác và tổn hại tinh thần đó là đi xếp hàng mua những thứ được nhà nước cung cấp bằng tem phiếu.Chuyện xếp hàng thời bao cấp có thể kể vài ngày không hết nhưng mình ấn tượng nhất là chuyện xếp hàng mua thực phẩm.Mua hàng thời bao cấp nếu không có tay trong nghĩa là không có người quen là mậu dịch viên thì dẫu có mua được hàng cũng không thể đảm bảo sẽ mua được thứ mình mong muốn.Có khi phải đạp xe rong ruổi qua hết phố này đến phố khác,tìm đến những cửa hàng thực phẩm khuất trong làng trong ngõ vắng người mới mua được hàng.Chính những trải nghiệm thực tế hồi ấy đã giúp mình rèn luyện được tính kiên nhẫn vô bờ bến.

      Cửa hàng thực phẩm ở ngã tư Cầu Giấy cách nhà mình không xa nên mình thường mua hàng ở đó.
      Buổi sớm mình qua cửa hàng,nếu hàng chưa về mình sẽ nhặt một viên gạch vỡ ở gần đấy đặt ngay phía dưới ô cửa bán hàng,theo thứ tự đã sắp xếp từ trước.Viên gạch vỡ,mảnh ngói vỡ cái mê nón,cái mũ cối đã bẹp rúm,cái rổ đã tung cạp,cái túi xách đã đứt quai hay chổi cùn rế rách đại loại là bất kể thứ gì vứt đi có thể đánh dấu sự đã hiện diện của chủ nhân ở nơi này.Sau khi xếp hàng mình có thể tung tăng đi chơi,tới lúc sắp mở cửa bán hàng từng người sẽ nhanh chóng đứng vào hàng theo thứ tự đã sắp xếp lúc trước.
      Việc xếp hàng ban đầu cũng khá trật tự nhưng càng về sau càng lộn xộn do phải ưu tiên quá nhiều đối tượng,nào là người có thẻ thương binh,phụ nữ có thai,người có con nhỏ hay cụ già ốm yếu và cả những người có thẻ mặt trơ cứ lỳ lợm chen ngang mặc những tiếng phản đối của mọi người.Mình sợ nhất là phải xếp hàng lâu,nhất là lúc trời nắng nóng ,giữa đám đông chen chúc với đủ thứ vũ khí sát thương.Những bộ quần áo nhiều ngày không thay dậy lên một thứ mùi rất khó tả,những bác nghiện thuốc lào lại lười đánh răng thì mỗi lần họ " nhả ngọc phun châu" đủ khiến người đối diện chết ngất.Có khi mình bị đè giúi giụi bởi một bộ ngực đồ sộ không thể ngẩng đầu lên để thở,vùng vẫy cố thoát ra được thì tóc tai đã rũ rượi như sau một trận hỗn chiến.Nói vậy để thấy một đứa trẻ như mình dám đi mua hàng như thế là quá can đảm.Chưa kể mấy bác độc thân còn tranh thủ thả dê khiến những phụ nữ đoan trang hết hồn hết vía.Hồi ấy mình còn nhỏ nên không phải là đối tượng nhắm tới của mấy bác dê cụ nhưng không khỏi ngạc nhiên vì thỉnh thoảng có một chị xinh xắn mặt đỏ ửng thoát vội ra khỏi hàng rồi chả nói chả rằng đi thẳng dù chỉ chút nữa thôi là đến lượt,hiếm khi một cô nào đấy dám la oai oái, vì đối tượng có thừa kinh nghiệm chỉ nhằm những phụ nữ trông hiền lành thường hay xấu hổ nên người bị hại chỉ im thin thít chịu trận bởi vì kêu lên chẳng giải quyết được gì mà bỏ về thì sợ mất công toi sau cả vài tiếng phơi mình dưới nắng. Mình thề là những chuyện như vậy mãi sau này khi đã có gia đình nghe các nạn nhân kể lại mới biết tại sao lại thế, chứ lúc ấy còn cảm thấy vui vì bớt được một người phía trước cũng là thêm một cơ hội cho mình.
      Những người hành nghề buôn tem phiếu mà được xã hội trân trọng dành cho cái tên là những con phe luôn kiên trì đeo bám bên dòng người đã nhầu nhĩ vì mệt mỏi và bải hoải vì uất ức, hy vọng có ai đó vì chán nản quá mà bán đi những tấm phiếu với giá hời.Đám người ấy toàn là những phụ nữ đành hanh đỏ mỏ lại được bọn côn đồ kiêm móc túi bảo kê nên thái độ xấc xược lắm,vừa mua vừa chửi khách mà khổ chủ vẫn phải ngậm tăm nếu không muốn xảy ra ẩu đả mà rất có thể chính mình sẽ bị đánh hội đồng.
      Lúc cô mậu dịch viên với nụ cười đã bị đóng băng thông báo cho mọi người biết sắp hết hàng là lúc đám người trở nên nhốn nháo không thể kiểm soát.Những người tử tế đứng sau biết không thể đến lượt thì họ lặng lẽ ra về nhưng những kẻ cố đấm ăn xôi thì cố sống cố chết chen lên để không phải ra về tay trắng.Khi miếng thịt cuối cùng được đặt lên bàn cân là lúc cô mậu dịch viên đưa ánh nhìn ban ơn lướt qua một loạt các khuôn mặt để xem ai là người xứng đáng nhận chút ân huệ cuối cùng.Những cánh tay chìa ra,những cái miệng nhao nhao,những ánh mắt cầu cứu chứa cả hy vọng lẫn tuyệt vọng hướng về cô bán hàng.Thường thì mình chả bao giờ là người chiến thắng trong cuộc đua cuối cùng trừ duy nhất một lần nghe mình thảm thiết gọi: Cô ơi! Cô bán cho cháu đi cô! Cháu là người đến lượt rồi cô ơi!Không ngờ cái giọng run run vì lo lắng và bức xúc của mình lại khiến cô mậu dịch viên chỉ hơn mình khoảng chục tuổi động lòng trắc ẩn,cô ấy cầm tấm phiếu của mình, nhanh nhẹn cắt cái ô ghi số gram bằng đúng trọng lượng của miếng thịt cuối cùng,cái miếng bèo nhèo mà khi mình hân hoan mang về mẹ mình không biết gọi nó là thịt hay mỡ.

    10. Có 2 thành viên đã cám ơn nhomuadong :
      tranhieuland (22-10-2014), uyenuyen12 (23-09-2014)

    11. #1466
      Ngày tham gia
      Nov 2012
      Bài viết
      101
      Được cám ơn 730 lần trong 255 bài gởi

      Mặc định


      Gieo gió ắt gặt bão - Bài học cho những ai ham của lạ

      Năm nay tôi đã 75 tuổi và tôi xin kể câu chuyện của mình về thói trăng hoa, tham phú phụ bần của mình, như một chia sẻ bài học cho các bạn đàn ông trẻ tuổi.

      Năm 1977, tôi đạp xích lô, vợ tôi đi buôn đường dài. Con trai tôi được 12 tuổi và con gái được 8 tuổi. Sáng tôi dậy nấu cơm, kho cá cho các con tôi đi học rồi tôi dẫn xe ra ngoài kiếm tiền. Vợ tôi buôn chuyến năm bữa, nửa tháng mới về.

      Trong xóm tôi có một phụ nữ tên T, chồng ở Mỹ mỗi tháng gởi tiền về để cô sống khá xa hoa so với thời kinh tế bao cấp thưở đó. Cô thường sang nhờ tôi sửa điện, thông cống, gắn bóng đèn…Cô cũng có hai đứa con xấp xỉ tuổi hai con tôi.

      Rồi tôi qua lại với cô. Vợ tôi nổi ghen. Trong xóm luôn có những cuộc khẩu chiến không khoan nhượng. Tôi đứng giữa chỉ mong vợ mình một sự thông cảm. Vợ tôi không đi buôn nữa mà đổi nghề mua bán ve chai để ở nhà lo cho con và…giữ chồng. Tôi chợt tiếc khoảng thời gia sống bên T, được chìu chuộng, được ăn uống phủ phê nhờ những đồng đô la chồng cô gởi về. Và một ngày năm 1980, T bán nhà sang quận khác, tôi cũng theo T.

      T mua nhà ở Thủ Đức, mở một tiệm tạp hóa. Tôi có nhiệm vụ vận chuyển hàng cho T từ gạo thóc mắm muối đến dầu hôi. Tôi cố chăm sóc hai đứa con T thật tốt nhưng đổi lại chúng khinh thường tôi ra mặt và chúng luôn hướng về người cha của chúng bên bờ đại dương. Sống cùng T cũng cực nhọc nhưng thôi đã phóng lao rồi phải trót theo lao. Tôi không thể tưởng T đã làm hồ sơ đoàn tụ cùng chồng ở Mỹ.

      Năm 1994, T và hai con sang Mỹ định cư theo bảo lãnh của chồng. Ngày T cùng hai con lấy vé máy bay cũng là lúc người ta đến chồng tiền để nhận nhà. T thuê sẵn một căn phòng trọ để chờ ngày đi. Cô chia tôi hai cây vàng bảo tôi hãy làm vốn nuôi thân hoặc trở về với vợ. Tôi đã gục ngã khi cô đành lòng lên máy bay cùng hai con ra đi. Số tiền viện phí ngốn hết của tôi gần một cây vàng. Tôi phải sống thôi. Tôi đành ra đầu hẻm làm nghề bơm vá xe đạp. Tôi không còn mặt mũi quay về với vợ cũ.

      Một hôm quá cô đơn, tôi trở về xóm cũ thì được biết hai con tôi đã thành đạt, vợ tôi đã qua đời vài tháng trước. Các con tôi chắc chắn không thèm nhìn tôi. Những người lớn tuổi trong xóm hỏi thăm, tôi cố giữ sĩ diện nói rằng tôi và gia đình T vẫn sống tốt. Chợt chị H cùng xóm xì một tiếng: “Thôi ông ơi, giờ này ông như giẻ rách mà còn giấu được ai. Cô T qua Mỹ nhiều năm rồi. Trước khi đi nó có ghé tụi tui từ giã. Nó nói nó cũng hối hận vì phá gia đình ông nhưng nó không làm khác được vì lúc đó nó cần người đàn ông đỡ đần gia đình”.


      Photo: Trần Triều

      Như gáo nước tạt vào mặt, tôi chỉ nhìn vào căn nhà cũ mà giờ thuộc về đứa con gái. Anh nó đã ra riêng với một cơ ngơi ở Bình Tân. Căn nhà đã được xây lên ba tấm khang trang. Theo hàng xóm con gái tôi có chồng và có hai con gái. Được mọi người khuyến khích, tôi gọi chuông. Con gái tôi bước ra nhưng nó lạnh lùng: “Ông trở về với gia đình hay ông không còn chỗ nương tựa mà quay về sống bám tui? Hai đứa con với bà vợ giàu của ông đâu rồi?”.

      Nói xong nó đóng sầm cửa lại. Nhiều người an ủi bảo tôi đừng buồn vì chẳng qua tôi đã xa chúng khi chúng còn quá nhỏ và xa quá lâu. Lời an ủi chẳng khác muối xát vào vết thương. Trước khi quay trở về, tôi nghe sau lưng lời một người bạn cùng xóm: “Bỏ vợ con, bây giờ vợ chết rồi còn lâu tụi con mới nhìn…Rõ khổ thân già!”

      Giờ tôi sống cô đơn trong căn phòng trọ chỉ bốn mét vuông, kiếm được ngày nào hay ngày ấy…Và có người giới thiệu tôi đến nhà mở dành cho người già không nơi nương tựa ở quận 8…Ôi cây đắng làm sao!

      PHÚC TẤN
      Người đàn bà toàn diện đây: sáng diện, trưa diện, chiều diện, tối diện

    12. #1467
      Ngày tham gia
      Nov 2012
      Bài viết
      101
      Được cám ơn 730 lần trong 255 bài gởi

      Mặc định

      Đọc 'Bí quyết giữ chồng' cười không nhặt được mồm =)))


      Hình như dạo này chồng không còn yêu tôi như hồi mới cưới nữa. Anh ấy hay về muộn, ít mua hoa, ít mua quà, đêm ngủ cũng ít khi quay sang ôm và hôn lên má vợ dịu dàng. Tại anh chán tôi? Hay tại những lo lắng của cuộc sống thường ngày khiến anh trở nên như vậy? Tôi cũng không biết nữa, và tôi đem những băn khoăn của mình tâm sự với chị hàng xóm, chị ấy nghe xong thì tủm tỉm cười, giọng đầy từng trải:

      - Chồng chị cũng vậy đấy! Nhưng là trước đây thôi, chứ giờ thì lại ngon rồi! Mình là đàn bà, phải biết giữ chồng, phải biết cách làm cho chồng yêu mình chứ! Nếu mình không làm được việc đó thì sẽ có đứa khác nó làm đấy!

      - Nói vậy tức là chị có bí quyết hả? Chỉ cho em với!

      Chị hàng xóm không nói gì, chỉ lật đật mở cánh tủ, lấy ra một tờ báo, loạt soạt lật trang…

      - Bí quyết đây! Em hãy làm theo hướng dẫn trong bài viết này. Đây là 4 cách giúp hâm nóng tình cảm vợ chồng. Chị đã thử và thành công.

      Tôi cảm ơn rối rít rồi vồ lấy tờ báo đọc nghiến ngấu. Đúng là thứ tôi đang cần tìm thật rồi, phải áp dụng ngay thôi. Xem nào, cách thứ nhất: “Thay vì nấu cơm cho chồng như mọi ngày, hãy tạo sự bất ngờ bằng cách rủ chồng đi ăn nhà hàng. Điều đó sẽ khiến chồng bạn có cảm giác như được trở về cái thời hai người mới hẹn hò, tán tỉnh. Và chắc chắn anh ấy sẽ thích mê bởi cái cảm giác tuyệt vời ấy”.

      Vậy là tôi dẹp hết mấy việc chợ búa, bếp núc sang một bên, hì hục lục tủ quần áo, chọn một chiếc váy trắng tinh khôi, rồi ngồi vào bàn trang điểm kẻ mắt, tô môi, hồi hộp mong chờ.

      Nghe tiếng lạch cạch mở khóa, biết là chồng về, tôi chạy vụt ra cửa đợi sẵn. Chồng vừa đẩy cửa, thò mặt vào thì đã thấy tôi, trong chiếc váy tinh khôi, đứng dang rộng hai cánh tay, lộng lẫy, yêu kiều. Nhìn tôi lúc ấy giống hệt như nàng Rose khi đứng trên mũi tàu Titanic. Còn mặt chồng tôi thì hốt hoảng, sợ hãi, như mặt của cậu Vàng trong truyện Lão Hạc lúc bị bọn mua *** siết cái thòng lọng vào cổ và lôi đi.

      - Cái quái gì thế này? Hết cả hồn! Rảnh sao không dọn cơm ra sẵn đi, còn bày trò dọa ma?!

      - Hôm nay em không nấu cơm, mình đi ăn tiệm nhé?

      - Tiền đâu? Tiền đâu mà đi ăn tiệm? Tiền nhà tháng này còn chưa đóng. Cuối tuần về quê bốc mộ rồi xây mộ mới cho ông nội cũng phải góp vài trăm, chưa biết xoay đâu ra đây này. Chưa nấu cơm mà còn đứng đấy à? Ra đầu ngõ mua mấy gói mì tôm về ăn tạm đi, định để chồng chết đói sao? Mà khoan, thay cái váy ra đã, mặc cái đó, người ta tưởng con điên, không ai bán cho đâu!

      Vậy là cách 1 đã thất bại rồi. Nhưng không sao, vẫn còn 3 cách nữa cơ mà. Để xem, cách 2 là gì nào: “Theo thời gian, chuyện chăn gối sẽ trở nên nhạt dần, thay vì tắt đèn và hì hụi làm trong bóng đêm, sao bạn không thử cùng chồng làm chuyện đó dưới ánh nến lung linh nhỉ? Sẽ rất tuyệt đấy! Chắc chắn vợ chồng bạn sẽ có những phút giây thăng hoa tột đỉnh”.

      Cách này đúng là tiện hơn. Nến thì hôm rằm tháng bảy cúng cô hồn vẫn còn thừa cả chục cây, khỏi phải mua, khỏi tốn tiền, và vì thế, chồng tôi hẳn sẽ chẳng có lí do mà cằn nhằn.

      Vì còn giận chuyện lúc tối, nên khi đi ngủ, chồng không thèm ôm tôi mà nằm úp mặt vào tường, quay lưng lại phía tôi. Nhưng có lẽ tại ăn mì tôm nóng ruột, nên anh ấy cứ trằn trọc, trở mình liên tục. Tôi thì đang rất sốt ruột muốn tiến hành cách thứ 2, nên từ từ xích gần lại, nhẹ nhàng vòng tay ôm qua ngực chồng, đầu rúc vào nách chồng nũng nịu làm lành:

      - Sao lúc tối anh mắng em ghê thế? Em chỉ muốn thay đổi tí cho nó có không khí thôi mà!

      - Anh biết là em muốn thay đổi không khí, nhưng đợt này nhà mình đang bí! Thôi, đợi khi nào có tiền, anh đưa em đi ăn tiệm, nhé? – Chồng vuốt tóc tôi, giọng dịu dàng.

      - Ừ! Ăn tiệm thì để sau cũng được, nhưng bây giờ, anh phải đền cho em!

      - Đền gì?

      - Không nói! Hì hì!

      Tôi cười rồi luồn tay vào áo chồng mơn mê, khua khoắng. Chồng tôi có thể *** ngơ trong làm ăn, ngờ nghệch trong giao tiếp, thế nhưng cái khoản này thì chồng tôi nhanh lắm. Lập tức anh vòng tay ôm ghì lấy tôi, quăng ngửa tôi xuống, rồi hăm hở leo lên. Tôi, dẫu mắt đã nhắm nghiền, người đã rạo rực, râm ran, nhưng vẫn gắng hết sức đẩy mạnh chồng ra, lồm cồm bò khỏi giường…

      - Sao thế em? – Giọng chồng tôi ngỡ ngàng.

      - Đợi tí! Em thắp nến!

      Tôi mở ngăn kéo, lấy ra cái túi nến. Thế nhưng cái bật lửa thì tìm mãi không thấy đâu.

      - Hồi nãy anh lấy bật lửa ở đây hút thuốc hả? Sao không để lại chỗ cũ?

      - Hết ga, anh vứt vào thùng rác rồi!

      - Bực thật! Đợi tí, em sang nhà hàng xóm mượn.

      Sau một hồi kì kịch, cuối cùng tôi cũng đã thắp nến xong. Nhìn những ngọn nến xếp thành hình trái tim đang phập phồng tỏa thứ ánh sáng dìu dịu, lung linh, tôi thấy hân hoan vô cùng. Rồi tôi nhảy tót lên giường, lả lơi hôn đánh chụt vào má chồng. Thế nhưng, chồng tôi chả ý kiến gì, vẫn nằm quay lưng ra, úp mặt vào tường…

      - Này! Ngủ đấy à? Dậy đi! Em thắp nến xong rồi!

      Mặc cho tôi lay gọi, chồng vẫn ngáy o o, ngủ khò khò như một con bò. Vậy là cách hai lại không thành công.

      Sáng hôm sau, trong lúc chồng đang đánh răng rửa mặt, tôi lại lôi tờ báo đó ra và nghiên cứu cách thứ 3. Cách thứ 3 dạy rằng: “Đôi khi, những bất ngờ nho nhỏ lại khiến chồng bạn phải lâng lâng, mỉm cười, đê mê, âm ỉ. Hãy vòng tay bất ngờ ôm chồng từ sau lưng lúc chồng đang đánh răng, hoặc hôn một cái vu vơ lên má chồng khi chồng đang sửa ống nước, chỉ cần thế thôi, anh ấy sẽ ngây ngất cả ngày”.

      Hay! Cách này đơn giản mà hiệu quả lại cao. Cũng vừa đúng lúc chồng đang đánh răng, phải tiến hành ngay mới được. Vậy là tôi đẩy cửa nhà tắm, nhè nhẹ bước vào. Chồng tôi đã đánh răng xong rồi, đang ngồi ị trên bồn cầu. Không sao, vẫn tiến hành được, vì cái quan trọng là yếu tố bất ngờ thôi, chứ còn đánh răng hay ngồi ị cũng có khác gì nhau đâu. Tôi giả bộ đi vòng ra phía sau bồn cầu, cầm cái cây bàn chải cọ đi cọ lại, vờ như đang vệ sinh cái bệ xí, rồi bất ngờ tôi ôm choàng lấy vai chồng, thơm lên má chồng một cái thật tình tứ. Tưởng là thơm xong, chồng sẽ mỉm cười, ôm tôi vào lòng, ngập tràn hạnh phúc, nhưng không, mặt chồng tôi nhăn mặt lại với vẻ rất khó chịu và đau đớn. Bực mình và thất vọng quá, tôi gào lên giận dỗi:

      - Anh vừa phải thôi chứ! Được vợ hôn mà cái mặt anh nhăn lại như bị *** dại cắn thế à?

      - Không phải thế! Anh đang bị táo bón. Có mỗi cái cục thập thò mà rặn suốt nãy đến giờ nó không chịu ra. Rát quá!

      Cách thứ 3 cũng lại thất bại. Tôi bắt đầu thấy không tin vào mấy cái bí quyết này rồi. Nhưng thôi, còn cách cuối cùng, áp dụng nốt xem sao. Biết đâu cách 4 này lại thành công rực rỡ? Và tôi lại với lấy tờ báo, đăm chiêu nghiên cứu. Cách 4 viết rằng: “Bạn đừng nghĩ đã là vợ chồng rồi thì không cần phải nói với nhau những lời ngọt ngào, tình cảm. Càng là vợ chồng thì lại càng cần những lời âu yếm đó. Hãy nhắn cho chồng một tin nhắn thật lãng mạn, chan chứa yêu thương, chắc chắn tim anh ấy sẽ run lên vì hạnh phúc”.

      Tưởng gì, cách này còn dễ hơn cả mấy cách trước. Tôi vồ lấy điện thoại, ngón tay lướt trên phím nhoay nhoáy: “Anh yêu à! Cho dù một ngày nào đó biển có cạn khô, núi có mòn, non có lở, những áng mây trên trời ngừng bay, những con suối trong rừng ngừng chảy, thì em vẫn mãi yêu anh, yêu anh hơn tất thảy, thì mỗi lần được bên anh, được anh vỗ về, ôm siết trong vòng tay là mỗi lần trời đất cuồng quay, là mỗi lần tim em run rẩy và toàn thân em tan chảy. Em có một ước ao, em có một khát khao, là suốt đời này mình mãi mãi bên nhau”.

      Xong! Tôi đọc lại tin nhắn mình vừa soạn, gật gù với vẻ hài lòng, rồi gửi cho chồng. Tuy không được ở bên để tận mắt chứng kiến xem cái tin nhắn này sẽ khiến chồng tôi ngất ngây và hạnh phúc đến chừng nào, nhưng tôi tin chắc rằng cả ngày hôm nay, chồng tôi sẽ lâng lâng như ở trên mây, rồi ngóng chờ từng phút, từng giây để được về nhà, được ở bên tôi, được yêu tôi. Quả đúng vậy thật, chỉ khoảng 30 phút sau, đã thấy chồng tôi về nhà, mặt hằm hằm:

      - Tin nhắn này là thế nào? Cô nhắn cho thằng nào hả? Bình thường nhắn cho chồng thì cộc lốc, cụt ngủn, vậy mà nhắn cho giai thì ngọt ngào, lả lơi thế! Nếu cô không gửi nhầm sang số của tôi thì không biết đến bao giờ tôi mới nhận ra bộ mặt thật của cô? Đồ lẳng lơ!

      - Ơ! Không! Em nhắn cho anh mà! Anh đừng…

      - Này thì đừng này! Bốp! Bốp!

      Không để cho tôi nói hết câu, chồng tôi lao đến tát vào mặt tôi tới tấp. Anh ấy tát nhiều và nhanh đến nỗi chẳng để cho tôi khoảng trống nào mà mở mồm ra giải thích. Tất nhiên, cuối cùng, sau khi tôi đưa cái tờ báo với 4 bí quyết quý báu ấy ra thì chồng tôi cũng phải tin. Nhưng lúc anh tin cũng là lúc mồm tôi đã sưng vều, tím bầm, rươm rướm máu, hai cái răng lung lay khiến tôi không ăn được cơm mà phải húp cháo. Thấy tôi như thế, chị hàng xóm sốt sắng hỏi thăm:

      - Mồm miệng sao vậy? Lại còn ăn cháo nữa?

      - Dạ! Em bị ngã thôi, không sao đâu ạ!

      - Ừ, mà này, chị mang cho em mượn tờ báo này, nó có bài hướng dẫn 10 cách giúp hâm nóng tình cảm vợ chồng, hay và hiệu quả hơn 4 cách trước nhiều đấy. Em thử áp dụng xem.

      - Dạ thôi! 4 cách là đủ rồi ạ! Em húp cháo thế này là được rồi, chứ 10 cách chắc phải vào viện truyền nước, tốn kém lắm!

      Tác giả: Vo_tonq_danh_meo

      Người đàn bà toàn diện đây: sáng diện, trưa diện, chiều diện, tối diện

    13. #1468
      Ngày tham gia
      Apr 2013
      Bài viết
      4
      Được cám ơn 0 lần trong 0 bài gởi

      Mặc định

      câu chuyện vui nhưng sao mình ko vui nổi ta

    14. #1469
      Ngày tham gia
      Oct 2014
      Bài viết
      4
      Được cám ơn 2 lần trong 2 bài gởi

      Mặc định

      đỡ không nổi bí quyết giữ chồng ))

    15. #1470
      Ngày tham gia
      Oct 2014
      Bài viết
      4
      Được cám ơn 2 lần trong 2 bài gởi

      Mặc định

      cái thời bao cấp nó mới đáng sợ làm sao, may mà việt nam nhanh chóng qua thời đó :v 10 năm

    16. #1471
      Ngày tham gia
      May 2010
      Bài viết
      18
      Được cám ơn 650 lần trong 139 bài gởi

      Mặc định

      Về thăm Hội quán

      Mấy bận em về thăm chốn cũ

      Đầy thềm cỏ mọc, lối rêu phong
      Tơ nhện giăng đầy, trên mái vỡ
      Khắp nền loang những vệt mối xông.

      Vừa mới đây, về thăm quán thơ

      Nhà vắng tiêu điều,cây xác xơ
      Bầy chim sắp tới mùa di trú
      Con đậu,con chuyền ,con ngác ngơ.

      Giờ thấy ngại về thăm chốn xưa

      Sợ lúc trong lòng đang gió mưa
      Hay khi bất chợt hồn giông bão
      Lặng lẽ em về,ai đón đưa.

    Thông tin của chủ đề

    Users Browsing this Thread

    Có 1 thành viên đang xem chủ đề này. (0 thành viên và 1 khách vãng lai)

       

    Similar Threads

    1. Trả lời: 10
      Bài viết cuối: 28-12-2010, 03:52 PM

    Bookmarks

    Quyền viết bài

    • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
    • Bạn Không thể Gửi trả lời
    • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
    • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình