Lịch sử sẽ phán quyết sai lầm của Lehman một cách nghiêm khắc

Quyết định cho phép ngân hàng Lehman phá sản của Bộ trưởng tài chính đương nhiệm lúc bấy giờ - ông Henry Paulson vào một cuối tuần đầy hỗn loạn cũng bao gồm cả vụ mua lại Merrill Lynch sẽ còn được tranh luận trong các giờ học lịch sử tài chính trong nhiều thập niên tới.

16/9/2008, một ngày sau khi ngân hàng Lehman Brothers được phép tuyên bố phá sản đúng là một ngày đáng sợ. Đã có hàng nghìn những lời bình luận từ các thành viên trong cộng đồng trên trang thông tin kinh tế MarketWatch về sự kiện này.

Bạn nên ghi lại câu chuyện này vì chúng ta thực sự đã mất kiểm soát từ đó – đó là lời bình luận của một nhà bình luận.

Câu chuyện của người bình luận trên vừa mới được đăng gần đây và nó miêu tả cụ thể là làm thế nào mà một trong những định chế lớn nhất trong ngành ngân hàng tuyên bố làm mất tiền của nhà đầu tư - điều mà đáng lẽ ra những định chế này không được phép để xảy ra.

Quỹ đầu tư tiền tệ Reserve Primary đã cho ngân hàng Lehman vay khoảng 785 triệu USD, khoản tiền nàyđã trở nên vô giá trị sau vụ sụp đổ. Đó là lý do tại sao giá cổ phiếu của quỹ này giảm từ 1 USD xuống 0,97 USD vào thời điểm đó - sự kiện mà cả giới ngân hàng gọi là “phá vỡ giá trị đồng đô la”.

Thành viên của cộng đồng trang kinh tế MarketWatch cũng đã dự đoán đúng là mọi chuyện sẽ vượt ra khỏi tầm kiểm soát.

Hơn 48 giờ tiếp theo, các nhà đầu tư hơn rút hơn 200 tỷ USD từ các ngân hàng lớn mà đã đầu tư vào nợ, trong khi các nhà đầu tư nhỏ lẻ với tiền tiết kiệm trong các ngân hàng đã rút khoảng 4% tổng số tài sản từ 3.500 tỷ USD của ngành công nghiệp này. Đó là một việc làm đúng nhưng lạc hậu vì hầu hết tiền tiết kiệm của thế hệ trước mà mọi người không nhận ra vì nó được thực hiện qua Internet. Nhưng dù sao đó vẫn là một bước tiến.

Đó là khi sự sụp đổ của hệ thống cho vay dưới chuẩn một năm trước đây lan rộng ra khắp thế giới và trở thành một cuộc khủng hoảng thực sự. Đó là khi nó chu du từ các danh mục đầu tư ngân hàng toàn cầu cho đến các tài khoản tiết kiệm và hưu trí của người dân và giới đầu tư. Đó là khi thậm chí cả các nhà đầu tư và người tiết kiệm ngờ nghệch nhất nhận ra mọi chuyện đang xấu đi. Lẽ ra đó chỉ nên là một suy nghĩ thoảng qua chứ không phải sự thật.

Quyết định cho phép ngân hàng Lehman phá sản của Bộ trưởng tài chính đương nhiệm lúc bấy giờ - ông Henry Paulson vào một cuối tuần đầy hỗn loạn cũng bao gồm cả vụ mua lại Merrill Lynch sẽ còn được tranh luận trong các giờ học lịch sử tài chính trong nhiều thập niên tới.

Nhưng chúng ta không biết chuyện gì có thể xảy ra nếu ngân hàng Lehman được cứu? Mặt khác, chúng ta biết đã xảy ra những gì khi Lehman được phép phá sản.

Trong vòng 24 giờ, người ta đã phát triển một bước kinh doanh cho các ngân hàng mà không ai có thể dự đoán được sự sụp đổ của hệ thống tài chính đã lan rộng tầm ảnh hưởng ra khắp nơi.

Về phần trách nhiệm, Bộ trưởng Paulson và Chủ tịch Cục dự trữ liên bang Mỹ Ben Bernanke vào ngày 19 tháng 9 đã bảo đảm cho toàn bộ số tiền gửi trong ngân hàng, ngăn chặn hiện tượng tiền ồ ạt được rút khỏi ngân hàng trong 2 ngày trước đó. Vấn đề không phải là quyết định đó đúng hay sai mà đó chính là quyết định duy nhất họ có thể đưa ra tại thời điểm đó.

Mọi quyết định từ đó đều được đem ra so sánh với quyết định đối với ngân hàng Lehman. Những gói cứu trợ tài chính, các chương trình kích cầu, những khoản tiền thuế của người dân đầu tư vào phố Wall được đưa ra trong khủng cảnh toàn bộ hệ thống có vấn đề.

Tất cả chúng ta đều dõi theo tình hình trong tuần đó tháng 9 năm ngoái và chỉ có những hành động nhanh nhạy của chính phủ Mỹ mới có thể cứu chúng ta khỏi những ác mộng có thể xảy ra không lường trước được.

Không ai hiểu điều này tại thời điểm đó nhưng ngân hàng Lehman thực sự quá lớn để sụp đổ. Và những gì còn lại sau thất bại đó sẽ dẫn đường cho nhiều ý kiến trái ngược nhau trong thế giới ngân hàng trong nhiều năm tới.

Nguồn: http://vfinance.vn/

Linkgốc:http://vfinance.vn/m33/sm33/e271/kin...ghiem_khac.htm