Không
chỉ ăn sáng và có khi cả trưa em cũng đi với Bình. Đi ăn về rồi còn mua
đồ ngồi bàn luận. Tôi càng dỏng tai thì càng không nghe thấy họ nói
chuyện gì. Riêng cái điệu cười hí hí của thằng Bình lại nghe rất rõ. Có
hôm giữa trưa em đi đâu về với Bình mặt mày nhễ nhại vì nắng. Hai anh
chị thì thầm rất căng thẳng. Lại có hôm về mặt đầy tí tởn, hỏi ra mới
biết “người về từ … Hàng Kem”.




Văn
phòng của tôi nằm ở tầng 6. Phía sau toà nhà là cái sân bóng bên phường
Kim Liên. Cái sân bóng thường thì vui. Sáng sớm, trưa trật, chiều tối
lúc nào cũng có người. Thỉnh thoảng còn có cơ quan thi đấu giải thể
thao. Quần áo, cờ quạt cũng ồn ào đáo để. Nhưng nhiều lúc sân bóng vắng
trơ vắng trọi. Mấy cây xà cừ, phượng, bằng lăng cố xoà lá xuống mà cũng
không che hết được mặt đất buồn. Hai cái khung thành trụi thùi lụi như
đít con ... chọi. Cái cảnh trống hươ trống hoác rất đỗi phụ tình. Chỗ
tôi ngồi không nhìn được ra sân bóng. Ngoài hành lang cũng không nhìn
được. Ngoài cầu thang cũng không nhìn được. Chỗ duy nhất tôi có thể
nhìn được xuống cái sân bóng đấy là … nhà vệ sinh. Sau khi “giải quyết
nỗi buồn”, còn ít buồn nào tôi lại thò đầu qua cái cửa sổ nhà vệ sinh
nhờ cái sân bóng chia sẻ nốt.




Cái
liệu pháp của tôi xem ra không ăn thua. Nỗi buồn như cái bóng. Nó không
chơi với nhạc sỹ Đức Huy nữa hay sao mà cứ túm lấy tôi. Nhạc sỹ Đức Huy
từng kể chuyện: “tôi có người bạn thân, người ấy tên là Buồn”. Bây giờ
có lẽ ông phải đổi lại lời bài hát thành: “Matu có bạn thân, người ấy
tên là Buồn”. Nỗi buồn như cái nồi cơm của Thạch Sanh, càng cho đi thì
càng đầy. Chán nhất là em không thể biết tôi đã buồn và chia sẻ nỗi
buồn như thế nào. Em có bao giờ vào nhà vệ sinh dành cho đàn ông đâu.
Trước mặt em và thằng Bình thì tôi không muốn buồn chút nào. Cái sĩ
diện đàn ông không cho phép tôi buồn dưới mắt thằng Bình.


Không
còn biết làm gì, tôi mò sang anh Dũng trò chuyện. Anh khịt mũi pha trà
mời tôi ngồi. Tôi không dám kể chuyện thật của mình nên cứ phét lác
mình buồn vì chán công việc, vì muốn thay đổi môi trường công tác. Nào
dè anh Dũng bữa nay khác hẳn mọi hôm. Thói quen hùng biện của anh biến
đi đâu mất. Anh ngồi như pho tượng đất trông rất u uất. Rồi anh chậm
rãi kể tôi nghe chuyện ngày xưa anh có xem hay đọc truyện gì đó có nhân
vật Phượng Cali. Anh thích cái tên ấy lắm. Rồi anh cũng quen được một
cô tên Phượng, nhà dưới Hải Phòng. Anh Dũng thì không bao giờ chơi với
mấy cô thường thường, bét ra là người mẫu trở lên. Cô Phượng này cũng
là Á hậu Á khôi một cuộc thi sắc đẹp nào đó. Biệt tài của anh Dũng là
chỉ cần nhìn thấy cô nào đẹp ngay lập tức anh biết địa chỉ nhà riêng
ngay. Vài buổi tối với những bó hoa trên tay là lạ hoá thành quen.

(còn nữa)