Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (267)

Thơ họa tâm sự

NỖI NIỀM VẤN VƯƠNG

Xa xa gió hú lạnh lùng
Không gian sẫm tối mịt mùng phủ vây
Cõi lòng tha thiết cùng ai
Bỗng nghe khắc khoải u hoài tái tê

Phải chăng khuất ánh trăng thề
Khiến cho u tối, nẻo về chông chênh
Để giờ lặng lẽ buồn tênh
Kẻ đan sầu mộng, kẻ tình quặn đau

Nếu như cảnh sắc gieo sầu
Thì thôi ta tạm chờ lâu chút mà
Thời gian rồi sẽ dần qua
Ánh vàng còn đó, vẫn ngà lung linh

Trăng khuya, trăng muộn cũng tình
Mơ chờ, mơ đợi cũng mình trọn mơ…


NTS


Cuồng phong cuốn dập mé bờ
Sóng xô thuyền nhỏ vật vờ ngả nghiêng
Hoá công đã định nợ duyên
Nỡ lại gieo phiền khổ luỵ héo hon

Canh khuya thao thức mỏi mòn
Trông về phương ấy tựa hòn vọng phu
Nhưng đời vẫn vướng trầm u
Lá lay cay nghiệt sương ru ngập đầy

Gió luồn thổi dạt vầng mây
Ưu tư chuỗi nhớ vóc hài chênh vênh
Khối sầu canh cánh mình ên
Hanh hao vàng võ mông mênh cõi lòng

Chàng ơi! Thấu hiểu hay không
Vấn vương hồn thiếp chất chồng nỗi đau...


TM