Có Phải

Có phải thuyền tôi trật bến không?
Mà ai cá tính giống như ngông
Chẳng dòng êm ả ngàn mong đợi
Chẳng biết mở ra sợi thắt vòng!

Nhiều năm khắc khoải nẻo cô đơn
Giá lạnh con tim, buộc mối hờn
Tri kỷ, tâm giao, bầu diệu vợi
Mơ màng vọng tưởng dưới hoàng hôn

Những ngỡ đường xa có bạn lòng
Trăng thơ ý sống quyện hồn chung
Quên mình, nghĩ đến người thân ái
Sợ khổ, sợ buồn, sợ héo hon

Cởi mở sự tình, không để rút
Cho niềm thông thoáng, mát thanh trong
Người thương sao vậy? cho em biết!
Chớ để dây dưa, ẩn ức lòng.!

Thế mà lặng lẽ vẫn âm thầm
Không nói, không màng, chỉ lặng thinh
Dấu vết kệ đi, thôi bận bịu
Thu hình, bỏ mặc đó rung rinh

Có khi ngược lại kéo mây hờn
Để ám thêm dầy phủ tối hơn
Khuất chốn xa xôi nhìn vọng lại
Sắc màu bức bối dậy từng cơn...

Thôi rồi! Ước vọng thuở hôm nào
Đưa mảnh trăng vàng vượt vút cao
Giờ đẩy tan trôi về chốn lạ
Cho buồn, gió nhẹ thổi lao xao!

Nguyễn Thành Sáng