Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (90)

Bỗng Dưng

Bỗng dưng ta ghét trời mưa
Bỗng dưng ta ghét người chưa tỏ bày
Lời nào người gởi gió mây
Lời nào người gởi tình ai đến mình

Buồn buồn ngắm cảnh bình minh
Vầng dương soi sáng sao tình tả tơi
Nổi niềm khắc khoải sầu rơi
Người xa xa mãi chơi vơi dặm trường

Soi mình nhỏ lệ trong gương
Tình duyên cay đắng đoạn trường ai hay
Đêm về cạn chén tình say
Giọt vương lên mắt giọt bay vào lòng...

Bỗng dưng ta nhớ người xưa
Bỗng dưng ta nhớ người chưa trở về
Ân tình khắc đậm đê mê
Con tim nhức nhối não nề làm sao

Người ơi giờ ở chốn nao
Im hơi lặng tiếng nỡ nào đành tâm
Đêm đêm nhỏ lệ âm thầm
Niềm riêng bày tỏ thâm trầm cùng trăng

Nhớ người đơn lẻ gối chăn
Người đi đi mãi như vầng trăng trôi
Tình người bạc tựa như vôi
Tình ta khắc khoải nổi trôi bềnh bồng...

T.M


Mảnh Thuyền Trôi

Ôi! Đọc vần thơ nhỏ mấy dòng
Buồn cho trăng khuyết, phủ hàn đông
Luyến lưu, vương vấn hình xưa cũ
Khắc khoải thời gian, tím cõi lòng!

Ngày tháng u hoài hướng vọng xa
Nỗi niềm da diết mãi ngân nga
Canh khuya vò võ sầu trăn trở
Gối chiếc chăn đơn lệ đẫm nhòa

Lắm khi trách gió với hờn mây
Sao kéo về đây, thả chốn nầy
Để một góc trời mang sẫm tối
Khiến ngàn u ám quấn hồn ai

Rồi lại chạnh lòng thấy nhớ thương
Dáng người, kỷ niệm chuỗi tơ vương
Bờ sông, bải vắng, bên hè phố…
Tay ấm trong tay, nhịp khúc đàn…

Chỉ còn thổn thức tự mình thôi
Duyên phận bèo mây một kiếp đời
Cũng phải đành cam mà chấp nhận
Thuyền duyên đứt sợi lạc dòng trôi…

NTS