Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (452)

CÔ ĐƠN

Rộn rã đâu đây những tiếng cười
Dập dìu, tấp nập cảnh thuyền bơi
Ngả đường xuôi ngược dòng loang ảnh
Mà ở nơi đây chỉ một người!

Hứng hiu hiu thổi mái sau hè
Lượm lác đác vàng phủ gốc tre
Tắm nắng bức oi, bầu vắng vẻ
Khảy đàn lặng lẽ chỉ mình nghe

Tĩnh mịch canh khuya, áng lững lờ
Bên thềm, một góc, quấn dây tơ
Thấy như sợi tối, mong manh quá
Rồi mắc lên cành, mặc lắc lư

Xung quanh sẩm xịt màu u ám
Lãng đãng xa xa bóng chập chờn
Đom đóm dật dờ bay lấp loé
Từng hồi lay động, ánh man mơn!

Khát khao, vọng tưởng, biết đâu tìm
Muốn vút lên trời xoải cánh chim
Bay thẳng, bay xa về diệu vợi
Mà sao ai níu, ghịt con tim

Để thu cứ mãi cuốn hồn đau
Tối tối hoàng hôn uống giọt sầu
Da diết tận cùng bao nỗi nhớ
Muộn phiền chờn chập giấc canh thâu…

Cô đơn! Rất thật nỗi cô đơn
Tại gió, tại mây, tại dỗi hờn
Hay tại bạc phần nên quạnh quẽ
Lại đành bó gối, chẳng dời chân!


Nguyễn Thành Sáng

Tiết Thu Cô Đơn

Gió thoảng vi vu kéo mộng hồ
Thả hồn lãng đãng sợi hư vô
Li ti đợt sóng hương giang gợn
Đọng khối tơ đồng vọng cố đô

Mỗi độ thu về dạ trống trơn
*** may lành lạnh, giọt sương mơn
Không gian ảm đạm khơi mầu sắc
Cám cảnh đơn côi lệ tủi hờn

Nhớ chiều tha thiết trải ven đường
Chiếc nón thẹn thùng dệt vấn vương
Đã mấy niên rồi xa cách huế
Thương tà áo trắng biệt ly hương

Trống vắng miên man lòng não nuột
Cuộc đời nghiệt ngã lắm chênh chao
Trái ngang cay đắng, trơ nhành liễu
Gặm nhấm nỗi niềm khổ xiết bao

Dáng ngọc rũ buồn thương nhớ ai
Khắt khe duyên nợ phiến thu phai
Úa vàng rải rác hoài nhung nhớ
Hình ảnh dấu yêu, lệ vắn dài

Gối lẻ ngân nga lạnh ánh tà
Giày vò ngọn gió chợt đưa qua
Cuộn cuồn chiếc lá rơi tan vỡ
Phương ấy hỏi chàng, chạnh xót xa?

Muộn phiền dằng dặc gửi nơi đâu
Lặng lẽ đìu hiu điệp khúc sầu
Ngất ngưởng suy tư tràn cõi dạ
Quạnh phòng thắt thẻo nhạt canh thâu.


October 13, 2018
Tam Muội