Khóc Mẹ

Sáng nay Mẹ đã bỏ đi rồi
Vĩnh biệt dương trần, thả giấc trôi
Trả lại cuộc đời muôn khổ lụy
Nỗi buồn góa phụ cánh hồn tơi!

Bốn mươi hai tuổi chít khăn tang
Cuốn vạn cung sầu ghịt níu thân
Thảm thiết khóc chồng, về cát bụi
Chơi vơi liễu héo đỡ hồn non

Từ đó cuộc đời của Mẹ tôi
Bị vầng mây ám đã dừng trôi
Trải ra bóng tối đen dầy sẩm
Che khuất trăng vàng, rã ánh bơi

Con thơ chín đứa, cảnh cơ hàn
Lặn lội sương tàn, uống nắng chang
Giữa chốn chợ đời lăn lóc kiếm
Chút cơm, ít cá để con ăn!

Thời gian ảm đạm dưới mưa rơi
Cả một trời sầu trải giọt trôi
Bên góc thu mờ, ôm giá lạnh
Niềm thương, nỗi nhớ chẳng hề vơi…

Khắc khoải, nặng nề mấy chục năm
Hôm nay lửa tắt giữa trần gian
Hồn đau của Mẹ rời dương thế
Để mãi từ đây một bóng tàn

Con nhớ con thương sắc Mẹ hiền
Một đời tuyết trắng phủ vành hiên
Âm u, giá rét… không màng bận
Chỉ biết con tôi với mảnh thuyền!


Kỷ niệm ngày Mẹ qua đời 11/1/2016
(Nhằm ngày 2/12 ÂL)

Nguyễn Thành Sáng