Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (353)

MỘT THOÁNG ĐONG ĐƯA

Từ khi cánh tung bay vào cõi mộng
Chưa một lần chiếc bóng phải dừng tay
Vươn dài ra nắm bắt một vầng mây
Thả lên đó mơ say về viễn xứ!

Bỗng sáng nầy nghe như niềm tư lự
Nỗi đăm chiêu bàng bạc nẻo xa xôi
Tiếng tấc lòng khuấy động mắt, bờ môi
Bao nghĩ, thấy để rồi đan khép kín

Khung xoải cánh chẳng từng phen bịn rịn
Đeo gươm thần ngang dọc cõi trời mây
Thế mà nay xúc cảm, thoáng chùn tay
Vói sau rút, loang hoài không sắc ảnh

Đây có phải ngậm ngùi nhìn trăng chạnh
Nghẹn lu mờ ánh tỏ bởi mưa sa
Hay mỏi mê trước ngút ngàn biển cả
Vạn sóng cồn nghiệt ngã mãi vờn theo!

Cho da diết, thẫn thờ, khô úa héo
Như bã buồn, thắt thẻo cuốn tâm tư
Bao lần gom tiếng lộng kết vào thơ
Rồi loãng nhạt từng giờ trong khắc khoải…

Chợt đâu đây âm vang xa vọng lại
Vì sao hồn bảng lảng nét phôi pha?
Vì sao hồn dờ dật nhịp đàn ca?
Để ước hẹn biến ra vầng mây khói…

Phong vũ hỡi! Mênh mông ngân tiếng nói
Như suối nguồn lai láng chảy tâm can
Dẫu xuân về thao thức, chút mênh mang
Lời năm cũ, đá vàng không thay đổi...


Nguyễn Thành Sáng

Chiếc Bóng Bên Đời

Giữa tiết Hạ mây giăng đìu hiu vắng
Gợi ưu tư mặn đắng nhạt môi hồng
Ở phương trời chàng có nhớ gì không
Cảm da diết ngóng trông tình vương vấn?

Đêm vằng vặc phím tơ chùng hụt hẫng
Nhặt sợi buồn chôn tận đấy huyệt sâu
Bút mực in trên trang giấy mục nhàu
Ẩn dụng ý nỗi sầu vơi tấc dạ

Đèn leo lét Bóng in tường nghiêng ngả
Để canh tàn vật vã luyến với thương
Dáng nguyệt cô than thở khúc đoạn trường
Nghe chua xót tơ hường vương nghịch cảnh

Lồng lộng gió ập vào hồn cô quạnh
Buốt lệ tình sóng sánh giọt dở dang
Vọng núi sông hoài tưởng một tình lang
Nghe bi thiết ngút ngàn ngân trọn trái

Mưa nặng hạt cho tâm sầu hoang hoải
Đàn độc âm ta khảy khúc hận tình
Chiếc Bóng kia sao cứ mãi lặng thinh
Hay ngươi cũng luỵ tình như ta vậy?

Nầy Bóng hỡi! trái tim đang bùng cháy
Lửa yêu đương như vẫy gọi đón chào
Tự đa tình để cõi dạ nghiêng chao
Niềm sầu nhớ nghẹn ngào luôn day dứt

Dụng vần luật giữa chuỗi dài thao thức
Hoạ áng thơ mong dứt nỗi bâng khuâng
Một lần yêu tự vạn cổ thấm nhuần
Tim tê tái trầm luân nơi cõi thế.


Tam Muội