Nên Còn Giữ Chút

Tôi muốn đưa tay bóp trái tim
Cho tan, cho nát để quên em
Để từ nay hẳn không còn nhớ
Một bóng ma trơi ló cạnh thềm

Bởi ai đã chết hồn xưa cũ
Một quả tim khô phủ lạnh lùng
Nẻo vắng cuộc đời ôm hận tủi
Trăng tàn lạnh giá, đóng băng khung

Khúc nhạc êm đềm thời tỏ ánh
Cung đàn lỗi nhịp ngắt âm thanh
Trở thành chát chúa hòa co rúm
Dằng dặc, xốn xang, rã tiếng thành!

Chán ngán lắm rồi bầu gió chết
Chỉ làm mờ mịt biến đêm đen
Kéo hồn lờ lững về vật vã
Le lói âm u chút xíu đèn

Sao nỡ đóng băng ngàn ngọt thắm
Thuở nào rực sáng ánh tình trăng
Con tim yếu đuối thành khô cạn
Héo úa, sần chai chỉ ngỡ ngàng

Tôi biết qua rồi không trở lại
Xa xưa năm cũ đã mờ bay
Chẳng còn chi nữa hòng mong gợi
Bởi áng mây chiều phủ lối ai

Dẫu ánh trời đêm rũ sắc tàn
Nhưng còn nơi đó mảnh hồn trăng
Không cần ấm áp bầu khơi tỏa
Chỉ khắc tim xưa chớ phũ phàng!


Nguyễn Thành Sáng