Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (449)

Đêm Buồn Nhớ Anh

Bốn bề quạnh quẽ buồn tênh
Dõi miền diệu vợi chênh vênh cõi lòng
Ánh khuya leo lét tầng không
Soi bóng cô phòng gối chiếc chơ vơ

Thuyền duyên ngược sóng lập lờ
Sông sâu chảy xiết bến bờ lao đao
Khiến tim thổn thức nghiêng chao
Hương yêu thắm đượm tình sao chẳng tròn

Đông tây cách trở héo hon
Khói sương bảng lảng mỏi mòn bóng Ai
Suy tư nén tiếng thở dài
Cô đơn lặng lẽ canh hai lạnh rèm

Ngoài trời nhạt ánh sao đêm
Rì rào ngọn gió nhểu thềm hạt mưa
Nhớ anh biết mấy cho vừa
Tóc suông ủ rũ đong đưa giọt sầu

Nỗi niềm kết tụ đã lâu
Yêu trong nghịch cảnh nát nhầu dáng hoa
Quả hồng ray rứt vỡ oà
Xót xa len lỏi ướt nhoà lệ rơi

Trái ngang vất vưởng tả tơi
Bao giờ mới được đời đời cạnh nhau!

TM

Tiếng Lòng Khổ Đau

Giờ đây ôm cả khối sầu
Nghe niềm thổn thức mà đau đớn lòng
Tìm Thương, thả giấc mộng hồn
Vườn xuân ảo ảnh, chập chờn bước chân

Ngọt ngào khẽ gọi Em! Anh!
Chỉ là âm thoảng xa xăm vọng về
Trao nhau tiếng hẹn câu thề
Sắt son vẹn giữ, đường đi mịt mờ

Để rồi sớm tối chơ vơ
Không gian lạc lõng, thẫn thờ, héo hon
Đêm ngồi lặng ngắm trăng sương
Ngày nhìn lá rụng. nỗi buồn trong tim

Sông mơ lờ lững bóng thuyền
Bến xưa lởn vởn khuất miền mù khơi
Nghĩ suy, trăn trở cuộc đời
Bâng khuâng, thao thức, từng hồi xót xa

Bước chân thả nặng dưới tà
Nửa hồn thu tím, nửa xoa xuýt hoài
Vấn vương, lưu luyến hình Ai
Tâm tư canh cánh kéo dài nhớ nhung

Tình ơi! Ơi hỡi! Tình chung
Có nghe trong gió tiếng lòng khổ đau!


22/10/2018
Nguyễn Thành Sáng