Chúng ta có thể liên tưởng đến những anh hùng võ thuật cao cường trong những bộ phim cổ trang Trung Quốc, võ công càng cao cường thì hành tung càng bí ẩn.

Một số người khiêm tốn một cách đáng ngạc nhiên trong khi những người khác phô trương thành công của họ.

Tuy nhiên, đã là một viên Ngọc, thì dù cố sức thế nào cũng không thể dấu nổi ánh hào quang. Và tất nhiên, trong lĩnh vực nào cũng sẽ có những nhân tài vốn dĩ sinh ra để truyền cảm hứng cho người khác.

Họ là những người đã phá vỡ khuôn mẫu, khi cả thế giới còn ngờ vực về một ngành đầu tư mới mẻ thì họ đã dám dám chấp nhận rủi ro, dấn thân, và đạt được những kết quả đáng kinh ngạc, ảnh hưởng sâu sắc đến giới đầu tư trên thế giới.

Sau khi cân nhắc, tìm hiểu và lục lại tất cả những ký ức mà mình có, tôi quyết định kể cho bạn nghe về Chris Gardner (có thể bạn biết rồi).

Một trong những lý do tiên quyết để Chris Gardner là người truyền cảm hứng nhất trong tôi có lẽ bắt đầu từ bộ phim “Pursuit of Happyness“. Bộ phim tôi thậm chí đã nằm lòng một số đoạn hội thoại, nếu bạn chưa từng xem thì đây là một gợi ý không hề tồi.

Sau khi xem xong bộ phim đó tôi đã bắt đầu tìm hiểu về Chris nhiều hơn, càng tìm hiểu càng cảm thấy ngưỡng mộ và khâm phục với tất cả những gì ông đã trải qua, thậm chí là để tồn tại chứ đừng nói đến việc trở thành một người có thành công đáng mơ ước.

Một người mà cuộc đời gian khổ đến nỗi, thành công đến nỗi đủ để chuyển thể thành một bộ phim Hollywood truyền cảm hứng đến hàng triệu người.

[​IMG]

Hầu hết trader đều chọn cho mình một lối sống “ẩn dật”.

1. Tuổi thơ đầy bất hạnh
Sinh ra với một gia đình không trọn vẹn, Chris sống với mẹ và người bố dượng nghiện rượu, thích bạo hành gia đình.

Có lẽ vì cuộc sống quá khó khăn, thiếu thốn, mẹ Chris bị bắt phải ngồi tù vì bị bố dượng tố gian lận phúc lợi, từ đó Chris phải chịu đói khát, những trận đòi roi từ dượng, thậm chí còn bị một người đàn ông xâm hại năm 8 tuổi.

Và có lẽ khi giọt nước tràn ly, mẹ Chris đã cố ý giết chết người tình bằng cách thiêu đốt ngôi nhà duy nhất khi “người tình nghiện rượu” vẫn còn đang say ngủ.

Rồi như một lẽ thường tình, Chris được gửi vào trại tị nạn. Tại đây, Chris có cơ may được gặp người chú ruột thịt của mình tên là Henry, có lẽ thiếu đi tình thân từ bé, nên Chris đã nhanh chóng trở nên thân thiết với Henry, ông đã bước vào thế giới tuổi thơ của Chris với vai trò là người thân duy nhất khi đó, hơn cả một người cha, người mẹ.

Đáng buồn thay, năm Chris lên chín, ông lại phải một mình chống chọi với cô đơn, mất mát khi Henry đã mãi mãi ra đi vì bị đuối nước.

Bỏ qua tất cả những cuộc hôn nhân đổ vỡ và vắng bóng mẹ một thời gian dài trong suốt thời thơ ấu, mẹ của Chris vẫn luôn là nguồn năng lượng tích cực cho con trai, những lời bà nói, những tình cảm của bà là sức mạnh dẫn lối Chris vượt qua những sóng gió.

Tôi từng đọc ở đâu đó rằng, con người ta lớn lên tính cách sẽ bị ảnh hưởng nhiều của bố mẹ và môi trường lúc nhỏ. Nếu cứ theo tư duy đó, Chris đã trở thành một người chồng vũ phu, một người cha bạo hành, nghiện rượu và là một kẻ thất học đúng nghĩa.

Nhưng không, Chris Gardner, sau tất cả, luôn là một người đàn ông tử tế, một người cha yêu thương gia đình, luôn nỗ lực để vượt qua những khó khăn sóng gió trong cuộc sống.

2. Ký ức hiện hữu
Nếu như tuổi thơ của Chris đầy bất hạnh thôi thì chưa đủ, tất nhiên người hùng của chúng ta sẽ phải bị số phận đày đọa hết cả gần như cả cuộc đời, đầy đau thương lâm ly bi đát.

Rồi sau cùng, mãi sau cùng khi những kinh nghiệm đau thương, sự từng trải làm con người ta không còn cảm giác đau đớn được nữa, không thể gục ngã được nữa, thì đó là lúc chúng ta hái quả ngọt của mình.

Ở tuổi 27, không sự nghiệp, không tiền bạc, không nhà, không vợ…Tất cả những gì ông có bây giờ là trách nhiệm của một người cha, và một hy vọng về một tương lai đỡ mù mịt hơn.

Chắc hẳn vì ảnh hưởng của tuổi thơ không có cha bên cạnh, cho nên Chris tâm niệm rằng sẽ không bao giờ bỏ rơi đứa con của mình. Trải qua hai mối tình đầy sóng gió, Chris có cho mình một đứa con trai.

Trong khi bản thân còn không nuôi nổi, nhưng vì đã tự hứa với lòng mình, cho nên Chris vẫn nhất quyết để con lại bên cạnh mình, cùng chịu đói khổ.

Một người anh của tôi từng nói “bản thân có thể chịu đau khổ, đói nghèo, nhưng tuyệt nhiên không ai muốn nhìn người thân bên cạnh, người mình thương chịu chung cảnh như thế”.

Nhìn những người mình yêu thương vì mình mà buồn phiền, vì mình mà chịu khổ. Cảm giác đó thật khó gọi tên, vừa bất lực vừa chua xót.

Chỉ đến khi tận cùng của sự bất lực, bạn mới nhận ra mọi người xung quanh ai cũng vô vùng hạnh phúc, còn bạn, chỉ duy nhất bạn là thực thể ủ rũ duy nhất tồn tại trên thế gian này.

Tôi nhớ rõ một câu hỏi từ bộ phim là:

“They all looked so damn happy to me… And i couldn’t stop to ask myself, why couldn’t i look like that?”

– Tạm dịch: “Họ đều có vẻ quá sức hạnh phúc so với tôi, và tôi không ngừng tự hỏi, tại sao tôi không thể hạnh phúc như thế???”

[​IMG]

Và rồi trong số đám người “looked so damn happy” đó, Chris hỏi một người vừa bước xuống khỏi một con xe sang là anh ta làm gì, rồi như một định mệnh, Chris nộp đơn vào thực tập ở công ty Dean Witter Reynolds, nơi mà người đàn ông qua đường đang làm.

Tôi tin là trong một tập thể, người nào đã từng trải qua hoàn cảnh khắc nghiệt nhất, sẽ vươn lên xuất sắc nhất.

Tương tự với Chris, với đồng lương thực tập ít ỏi không đủ sống, chỉ đủ gửi con cho y tá trong thời gian ông đi làm. Ông và con trai bé bỏng phải trải qua những năm tháng vô gia cư, bữa no bữa đói, ăn Soup, và những bữa ăn từ thiện trong khoảng một thời gian dài..

Phải ngủ ở tất cả những nơi mà con trai Chris cảm thấy đủ an toàn như là dưới bàn làm việc ông khi mọi người đã về hết, nhà tắm công cộng, trước cửa nhà thờ…

Và dù là trong nghịch cảnh đó, Chris vẫn không bỏ cuộc, hết sức nỗ lực cứ như ông chẳng còn lựa chọn nào khác, là người chăm chỉ nhất công ty, đi sớm nhất, về muộn nhất.

Có thể rồi chúng ta, những ai đang trải qua cảm giác đó, đều sẽ có cho mình một sự đền đáp xứng đáng. Bởi vì ít nhất, chúng ta biết rằng nếu chúng ta bỏ cuộc, thì những người bên cạnh, những người yêu thương ta vô điều kiện sẽ thế nào!?

Họ xứng đáng có được những thứ tốt hơn hiện tại, hoặc cho đến cuối cùng, tất cả những gì họ muốn là được chứng kiến chúng ta hạnh phúc. Chúng ta có thể không hạnh phúc được không?

3. Khi cố gắng được đền đáp
Làm việc không biết mệt mỏi, sau 6 tháng thực tập đầy gian khó, Chris cuối cùng đã được nhận làm nhân viên chính thức.

Tất nhiên ở thời điểm này, mức lương đã cho phép Chris và con trai có những bữa no, và một nơi để ngủ “an toàn”. Vậy có lẽ đã là đủ, là ước mơ bao lâu nay đã được thỏa mãn.

Đối với một người bình thường, khi đã trải qua quá nhiều gian khổ, đối với họ tất cả những gì họ cần là một công việc để làm đủ nuôi sống bản thân không hơn, không kém.

Tuy nhiên với những người đầy ý chí nói chung và Chris nói riêng, sẽ luôn luôn có điều tốt đẹp hơn phía trước. Rằng chúng ta luôn xứng đáng với một thứ gì đó tốt hơn, thứ tốt nhất.

Nói là tham vọng thì không thể phủ nhận, nói là ảo tưởng cũng chẳng sao. Vì sau tất cả như một khẳng định “Hãy luôn vươn tới bầu trời, vì nếu không chạm tới những ngôi sao thì bạn cũng sẽ ở giữa những vì tinh tú”.

Chỉ có bạn mới biết bạn muốn gì, chỉ có bạn mới hiểu điều gì làm bạn hạnh phúc và cũng chỉ có duy nhất bạn là người đưa ra quyết định cho chính của đời mình.

Cho nên, Chris đã quyết định rằng anh xứng đáng có được nhiều hơn là một nhân viên bình thường, với một mức lương bình thường đủ sống.

Anh đã nỗ lực không ngừng để giờ đây, Chris trở thành một nhà đầu tư tài ba, có được khối tài sản khổng lồ, là một diễn giả chu du khắp thế giới để truyền cảm hứng. Sống cuộc sống mà hàng triệu người mơ ước.

Vậy bạn thấy đó, cho dù bây giờ bạn có đang bi thảm thế nào đi nữa, chỉ cần không ngừng hy vọng, không ngừng cố gắng. Bạn sẽ luôn xứng đáng có được những thứ tốt đẹp hơn!