Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (215)


TIẾNG TƠ LÒNG

Tình Lang hỡi! phương trời xa có biết
Thiếp nơi đây da diết nhớ thương chàng
Căn phòng vắng bẽ bàng cơn rã rệu
Tủi phận hồng thấu hiểu hỡi Tình Lang?

Đêm vằng vặc trăng vàng kia thờ thẫn
Cảnh trái ngang thiếp hận cái tình đời
Tan giấc mộng rã rời tim héo hắt
Những chuỗi buồn réo rắt sợi tình lơi..

Tam Muội


Em trời ấy chơi vơi trong nhung nhớ
Ôm buồn đau trăn trở dưới thâu canh
Hướng ngàn xa long lanh sầu gịọt nhỏ
Dạ u hoài, vò võ, nỗi mênh mang

Anh bên đây cũng tràn đầy da diết
Vấn vương nhiều chẳng biết phải làm sao
Chiều thơ thẩn dạt dào, chân thả bước
Tha thiết lòng, muốn được cận kề nhau..


Nguyễn Thành Sáng


Hoài u uẩn lao đao con sóng bạc
Lá cuối mùa lác đác lộng gió bay
Côn trùng thán phím dây chùng não nuột
Dở dang tình giá buốt giọt lệ cay

Sầu đắng dạ canh dài chăn gối lạnh
Len lỏi lòng sóng sánh nỗi tơ vương
Trời đày đọa nhiểu nhương cành hoa dại
Để miên trường khắc khoải dưới hàn sương...


Tam Muội


Yêu dấu hỡi! Đừng buồn trăn trở nữa
Bởi kiếp đời dang dở phải đành thôi
Hãy còn đây trăng soi tràn lối ngõ
Cung mộng tình ánh tỏ phủ đầy vơi

Một linh hồn trọn đời mang vương vấn
Nỗi niềm đau hụt hẫng nhớ thương”Ai”
Đợi phù vân trôi bay vào khuất tận
Bến hẹn thề xoải cánh nhẹ nhàng bay…


Nguyễn Thành Sáng