Bất tri tam bách dư niên hậu, Thiên hạ hà nhân khấp Tố như

Hắn ngồi đó và suy nghĩ về con mèo của nhà vua có tên là Sịa. Hắn chợt nhận ra hắn chỉ là “cục thính” được bé gái“mắt biết” sử dụng để chinh phục bọn “Tao tu nhân điện”.

Hắn là một Tướng quân đằng sau lưng có chữ Vạn (Xuân Hạ Thu Đông) và Ngũ Duyên (Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ), ngày xưa họ gọi là Tướng quân mà phía sau lưng là cặp ngà voi có khắc bộ Truyện Kiều. Hắn đeo trên đầu vành khăn “Tâm trong sáng” có vẽ hình tròn màu đỏ mà người ta nói rằng hắn có thể thi triển võ công El condor pasa của chữ Tố.

Năm cụ khi không rớt cái ình,
Đất bằng sấm dậy giữa thần kinh.
Bài không đeo nữa xin dâng lại,
Đàn chẳng ai nghe khéo dở hình.
Liệu thế không xong binh chẳng được,
Liêm đành chịu đói lễ đừng rinh.
Công danh như thế là hưu hỉ,
Đại sự xin nhường lớp hậu sinh.

Trong lòng bàn tay trái của hắn là chữ Đại Phú Ông, giúp hắn có thể hiểu được điển tích “Trần Cố Sự”. Bọn “mắt biết” và Seven Judas đã tạo ra bốn tấm kính ảo ảnh thu hút bọn “Tao tu nhân điện” vào tấn công hắn. Hắn đã hiểu điểm yếu nhất của bọn “Tao tu nhân điện” khi thiền sư Huệ Huân đưa chiếc sọ người đựng nước cho hắn uống, chính là “Vô Đạo Tâm”.

Bàn tay phải của hắn cầm “quả thị”, là vũ khí được nâng cấp từ “Cửu trùng đài” của Tướng quân Lý Tịnh.

Trên mặt hắn dưới mắt bên trái là một chấm đen, dưới mắt bên phải là một chấm trắng. Vì đặc điểm này mà người ta gọi hắn là Hắc Bạch Công Tử.

Từ Tòa Thánh Cao Đài Tây Ninh thì có thể thấy: bên phải là Cửu Trùng Đài, bên trái là dãy nhà khách xây năm 1990 và hoàn thành năm 1991. Nhìn thẳng về phía Tây là cầu Quan (có gà), dòng sông Tây Ninh có thể gọi là sông Cầu theo lời bài hát Lý Đầu Cầu.