PDA

View Full Version : CKV-N You! Thư giãn độc...1



Anglina
09-08-2008, 06:57 PM
Thưa kak mems và kak pak gần xa!


Đầu óc màtươi vui thì tinh thần luôn sáng suốt...Chơi CK cần nhất sự sáng suốt ..


Vì vậy CKV xin mở topic này lâu lâu post vài bài thư giãn thật độc để kak pak xả hơi..Khỏi cần đi loanh quanh đâu cho đời ...mỏi mệt!


Mong kak pak ủng hộ topic này...[:D][:D][:)][:P][;)][ip][D]


Tôi xin ra mắt độc giả bằng bài dưới đây:






HÌNH ẢNH CỦA ÐOÀN QUÂN QUÁ KHỨ




Cho đến nay, nhiều sách vở tài liệu nghiên cứu từ cổ đại đến nay đã ghi nhận nhiều sự kiện lạ kỳ. Chẳng hạn như các địa điểm thường xẩy ra hiện tượng quái lạ, bí hiểm hiện vẫn còn nhiều trên thế giới đã thu hút hàng ngàn khoa học gia đến nghiên cứu nhưng lời giải thích thì vẫn còn mơ hồ; những hiện tượng lạ kỳ ở Úc, ở Ái Nhĩ Lan, ở Péru, những vùng đất huyền bí ở Nam Mỹ, ở Ai Cập, những địa điểm huyền bí như ở Tích Lan, Ấn Ðộ, ở Loe Bar, Newgrange và cả vùng bí hiểm Atlantic nữa...

Trường hợp điển hình nhất là vấn đề đoàn quân ma xuất hiện ở vùng đất Loe Bar:

Một buổi trưa tháng 8 năm 1936, Stephen Jenkins sáu mươi tuổi nhà nghiên cứu địa chất thường tới vùng Loe Bar, một địa điểm thuộc vùng bờ biển Cornish. Trong khi Jenkins đang chăm chú theo dõi các vùng đất thì bỗng nhiên ông ta vô cùng kinh ngạc khi thấy phía trước mặt mình một đạo quân thuộc thời Trung Cổ xuất hiện. Quân phục của họ chứng tỏ họ đang trải qua những cuộc chạm trán trong trận mạc. Các chiến sĩ mặc áo đủ màu và khoác loại áo choàng không có tay màu trắng, màu đỏ và màu đen. Ngựa của họ có tấm che phủ với đầy đủ yên cương và những thứ trang sức cho ngựa. Một người lính đứng giữa đội quân, hai tay chống kiếm, mình khoác áo choàng màu đỏ tía đang quắc mắc nhìn chăm chăm về phía Jenkins đứng.

Vừa lạ lùng vừa kinh ngạc, Jenkins, với tính tò mò, gan dạ và thích mạo hiểm, đã không ngần ngại tiến về phía đoàn quân. Nhưng hành động ấy đã làm toàn thể đạo quân thời Trung Cổ biến mất tức thì. Jenkins giật mình ngơ ngác và tưởng mình vừa trải qua một giấc mơ. Ông kể lại chuyện này cho người vợ nghe và họ đã ghi vào nhật ký hiện tượng lạ lùng này. Thế rồi, 38 năm sau, ông Jenkins đã chọn đúng vào ngày mà cách đó 38 năm ông đã trông thấy điều kỳ lạ để cùng với vợ đến ngay địa điểm mà ngày xưa ông đã đứng.

Hai vợ chồng lên đường với bức họa đồ ghi địa điểm của trước đây Jenkins đã đứng thì lạ lùng thay hình ảnh đoàn quân thời Trung Cổ hiện ra lần này còn rõ ràng hơn lúc trước. Mặc dầu trước đó bà Jenkins không tin chuyện chồng mình kể nhưng lần này bà thấy rõ ràng điều mà bà không thể tin được. Ðoàn quân với sắc phục rực rỡ, cờ xí, ngựa và gươm giáo dàn ra trước mắt mình, bà sợ quá níu chặt lấy cánh tay chồng và cố dụi mắt vì cứ tưởng mình nằm mơ.

Khi tường trình sự việc này cho một nhóm nhà khoa học, ông Stephen Jenkins đã nói như sau:

" Nếu lúc đó vài người trong quý vị có mặt với chúng tôi thì có lẽ lời trình bày này sẽ nặng cân hơn và có giá trị đứng đắn trung trực hơn..."

Nhiều giả thiết đã được nêu ra để giải thích cho hiện tượng này. Theo sự giải thích của chính Stephen Jenkins thì có thể đạo quân ma này thường xuất hiện ngay nơi vùng Cornish và con người may mắn thấy được là do một năng lực tinh thần nào đó phát nguồn từ một giao điểm (node).

Loe Bar vẫn còn đó nhưng nơi mà năm 1936 cũng như năm 1974, Jenkins đã đứng sẽ không nhất thiết luôn luôn đều thấy được hiện tượng kể trên vì còn tùy thuộc vào môi trường, khí hậu, tầm nhìn và nhất là tùy vào từng con người đứng nơi địa điểm ấy. Ðiều này, mới nghe qua có vẻ không hợp lý nhưng theo Janet và Collin (hai nhà nghiên cứu về hiện tượng siêu hình, ma quái) thì đó là vấn đề cần phải đặt ra. Hai nhà nghiên cứu này đã ghi nhận một trường hợp về "hồn ma" xuất hiện vào năm 1904.

Tháng ba năm ấy, một toán học sinh được thầy giáo dẫn đi du khảo. Họ leo lên ngọn đồi Marlpit gần Honiton. Tất cả các học sinh hôm đó đều trông thấy một người đàn ông khoác áo choàng màu nâu và đội mũ rộng vành màu đen. Toàn thể con người và gương mặt u ám như phủ một màn sương khói. Theo tài liệu của Collin thì đó là hồn ma ấy đã được ghi nhận (tài liệu thư viện) từ năm 1685. Người đàn ông này là một trong những người trốn chạy từ trận đánh ở Sedgemoor vào năm 1685 và sau đó đã bị quân địch giết chết. Nhà anh ta ở ngay trên đồi Marlpit.

Tuy nhiên, điều kỳ lạ là tất cả các học sinh trong chuyến du khảo ấy đều thấy (người đàn ông trong quá khứ ấy) nhưng thầy giáo dẫn các học sinh thì tuyệt nhiên không thấy gì cả.
__________________
Vô thường định luật cuốn phăng
Luân hồi sinh tử vết lăn bụi trần
Ta em chấp cánh thiên thần
Chân như diệu hóa bước lần viên không.

Anglina
09-08-2008, 07:14 PM
Nhiều người đi trên đường khuya, vắng đôi khi bắt gặp ma và có khi trông rõ như người thật nên đôi lúc lại không nghĩ rằng mình gặp ma...

Dee Goss, người đã quả quyết mình trông thấy hồn ma đã mô tả lại như sau: "Tôi thấy con ma đội mũ trùm đầu, điều khủng khiếp là không có chân nên trông như lơ lững, trôi nổi dật dờ ngang qua con đường ngay trước mặt chúng tôi. Tôi đã thấy hình ảnh này rất rõ, có thể phân biệt từ chi tiết".

Vào những năm 1976, 1978, hồn ma trên còn được thấy lại nhiều lần trên đường và mới đây một hình ảnh về hồn ma với mũ trùm đầu lại xuất hiện và nhiều người đã thấy rõ ràng ngay trên con đường vòng của xa lộ gần cầu Stocks ở phía Nam Yourkshire (Anh Quốc). Hai người tuần cảnh ban đêm đã thấy một hồn ma với mũ trùm đầu (giống như hình ảnh đã thấy ở nhiều nơi) trên cầu Pearoyd, ngoài ra có đêm một trong hai người lại còn thấy một hình ảnh lạ lùng kỳ dị khi giữa đêm khuya thanh vắng bỗng có ba đứa bé im lặng nhảy múa quanh cột điện cao thế.

Trong Modern Mysteries of Britain còn ghi nhận những sự kiện đáng lưu ý về hồn ma xuất hiện trên đường, ở đây có sự khác biệt và linh hoạt hơn. Ấy là ma đón đường và xin quá giang (người Mỹ và người Anh thường gọi là Phantom Hitch Hiker). Sau đây là vài trường hợp có thật xảy ra :

Năm 1951, tại Lakenheath, căn cứ không quân ở Suffok, một cảnh sát đã lái xe quanh căn cứ vào ban đêm và đã thấy một phi công trong bộ quân phục xuất hiện giữa đường và làm hiệu muốn quá giang xe. Người cảnh sát dừng xe lại để cho viên phi công bước lên. Viên phi công này xin mồi lửa điếu thuốc, một khi ngọn lửa từ hộp quẹt lóe lên thì viên phi công biến mất, người cảnh sát kinh ngạc và rợn tóc gáy khi thấy cái ghế ngồi trong xe, nơi mà viên phi công vừa ngồi trống rỗng một cách dễ sợ. Về sau, qua cuộc điều tra, người ta được biết ở góc căn cứ này trước đã xảy ra một tai nạn thảm khốc, một chiếc quân xa đã đâm sầm vào một viên phi công trẻ tuổi đang trên đường đi bộ đến căn cứ. Nhìn ảnh chụp người lính Không Quân này, người cảnh sát lái xe đêm ấy đã khẳng định rằng đó chính là người đã xin quá giang và đã biến mất sau đó.

Anglina
13-08-2008, 07:01 AM
Thứ mọi quý bà đều thích






http://null/Files/Subject/3B/A0/53/28/160.jpg


Ảnh: Blogspot



Một phụ nữ đi máy bay có một viên kim cương mà không biết làm cách nào qua được hải quan. Thấy một cha cố đang đi ngang, bà bèn nhờ cha cố đem qua hải quan dùm.
> Nữ diễn viên ghê gớm (http://null/GL/Cuoi/2008/02/3B9FF9A8/)


Đến chỗ khai báo, nhân viên hải quan hỏi:


- Cha có gì khai báo không?


Cha cố tính nói không nhưng chợt nhớ viên kim cương trong túi quần và không quên lời Chúa răn nên cha nói:


- Từ thắt lưng cha trở lên không có gì quý giá, còn từ thắt lưng trở xuống thì có một vật mà mọi quí bà đều thích.


Nghe vậy, nhân viên hải quan cười nói:


- Cha vui tính quá! Mời Cha qua.




ShowArticlebanner();

phibhphn
13-08-2008, 07:48 AM
He...he...Thư dãn mà hok mời pak hả ? Để Pak góp vui bằng bài sưu tầm này đã nhé:


Làm mờ mắt!

TTC - Hai chàng trai nói chuyện với nhau: - Đã bao giờ cậu hôn lên mắt người yêu cậu chưa?
- Rồi. Tớ hôn làm mờ cả mắt cô ấy nữa ấy chứ!
- Sao? Hôn mà làm mờ mắt à?
- Tớ quên mất là cô ấy... đeo kính cận, nên hôn phải kính của cô ấy mà.


- !!!


ĐỖ HỒNG THỊNH (Nam Định)


Nhờ thuốc ngủ!


- Nhờ đâu gia đình anh chị giữ vững “Gia đình văn hóa” 6 năm liền?


- Thưa quý anh... nhờ thuốc ngủ ạ.


- Trời, giữ vững “danh hiệu” mà nhờ thuốc ư?


- Vâng ạ... vì mỗi lần bất đồng ý kiến, chúng em cứ xoay tua uống thuốc ngủ để yên giấc, và giữ cho hòa thuận ở gia đình.


- !!!


THÂN DƯƠNG (Bình Định)


Tiền có giá nhất!


Hai ông bạn nói chuyện với nhau: - Đố ông, trên thế giới đồng tiền nước nào có giá nhất?


- Đồng euro.


- Không đúng.


- Dollar Mỹ. - Sai luôn.


- Vậy đồng tiền nước nào?


- Đồng tiền Việt Nam chứ còn đâu nữa!


- Đâu, nói thử coi!


- Nghe nè: 1km cáp quang mua những 13.000USD, nhưng bà con bán đồng nát chỉ có 7.000 đồng VN vậy tiền VN ăn đứt tiền USD chứ còn gì!


- !!!


PHẠM VĂN HẢI (Bình Phước)


Thử nghiệm


Hai anh bạn lâu ngày gặp lại nhau: - Sao mắt của cậu bị thâm quầng thế kia?


- Tớ bị mất ngủ!


- Sao không uống thuốc?


- Tớ sợ bị nghiện thì khốn!


- Vậy thì đếm số lúc đã nằm trên giường.


- Đếm khô cả cổ mà chẳng ăn thua gì!


- Thế nghe băng đọc báo cáo trong hội nghị chưa? -


Chưa! Để tớ thử nghiệm xem!


ONG NGỰA (Quảng Nam)


(Hap.st)

phibhphn
14-08-2008, 09:16 PM
Copy bài của tớ bên topic CKV-N You qua đây cho đúng chỗ:




BIẾT RỒI CÒN HỎI


Hà Phi
Trong kỳ thi vấn đáp giữa học kỳ ở một trường Đại học nọ, hai vị giáo sư giám khảo rất ngạc nhiên khi thấy cô sinh viên nọ vào thi không chịu trả lời bất cứ câu hỏi nào của giám khảo mà cứ ngồi nhìn hai thầy cười tủm tỉm hòai. Cuối cùng không biết làm cách nào hơn, vị giáo sư trẻ hơn đành hỏi vớt vát câu hỏi cuối cùng:




-Sao em không chịu trả lời cứ cười hòai vậy ?


Đến lúc này cô sinh viên mới mở miệng, duyên dáng trả lời:


-Các Thầy biết hết rồi mà còn hỏi ?!
Hai vị giáo sư lắc đầu ngao ngán, sau hỏi cô giáo chủ nhiệm lớp mới biết cô sinh viên nọ là người dân tộc Mán !

Anglina
14-08-2008, 09:21 PM
Em ko hỉu pài nì hay chỗ nèo pak?


Hình như ko độc lém thì phải??[:@]

Anglina
14-08-2008, 09:21 PM
Em ko hỉu pài nì hay chỗ nèo pak?


Hình như ko độc lém thì phải??[:@]

Anglina
14-08-2008, 09:21 PM
Em ko hỉu pài nì hay chỗ nèo pak?


Hình như ko độc lém thì phải??[:@]

phibhphn
14-08-2008, 09:29 PM
Đêm tân hôn

Khách khứa ra về hết, trong buồng chỉ còn đôi vợ chồng trẻ. Cùng nhau uống ly rượu hợp cẩn, nhìn nhau say đắm, chú rể hăng hái giục: "Thôi, ta vào việc đi em!".
Cô dâu bẽn lẽn: "Vội thế. Còn sớm mà anh!" .
Chú rể nôn nóng: "Sớm gì nữa, 10h rồi đấy".


Cô dâu lại bẽn lẽn: "Nhỡ ai gọi cửa thì phiền".


Chú rể càng nôn nóng: "Không ai quấy rầy chúng mình nữa đâu. Thôi, nhanh lên em! Anh chịu không nổi rồi".


Cô dâu rụt rè: "... Thế anh tắt đèn đi vậy. Xấu hổ lắm".


Chú rể trố mắt: "Sao lại phải tắt đèn? Tắt đèn thì làm sao... đếm tiền được?".




(Hap.st)

phibhphn
14-08-2008, 09:32 PM
Ngoan đạo


Chủ nhật đẹp trời, mục sư quyết định vào rừng đi săn. Qua khúc quanh nguy hiểm, ông va phải một con gấu lớn và ngã lăn xuống sườn núi. Khẩu súng văng xa còn ông bị trẹo cả hai chân.
Con gấu hung tợn xồng xộc lao tới trong khi mục sư không thể chạy trốn. "Lạy Chúa! - ông cầu nguyện - Xin Người hãy tha lỗi cho con đã trốn buổi lễ chủ nhật để đi săn. Giờ đây con chỉ xin Người một ân huệ duy nhất là hãy biến con gấu này thành một con chiên ngoan đạo. Chúa ơi! Con xin Người!..."

Phép mầu đã xảy ra. Ngay lập tức, con gấu quỳ gối bên cạnh ông mục sư, chắp đôi bàn chân trước đầy móng vuốt và bắt đầu cầu nguyện: "Tạ ơn Chúa! Xin cảm ơn Người đã ban cho con bữa ăn ngon lành này!...".

phibhphn
14-08-2008, 09:35 PM
Phía đằng xa, một con g à đang băng qua đường. Vấn đề đặt ra là tại sao con g à đó lại... băng qua đường? Dưới đây là một số câu trả lời mà chúng tôi đã thu thập được:
- Platon:Vì như vậy là tốt cho con g à ấy: bên kia đường là đúng.
- Aristote:Vì bản chất của con g à là băng qua đường.
- R.Descartes:Để đi qua phía bên kia đường.
- M.Luther King:Tôi mơ về một thế giới mà ở đó tất cả g à đều có thể được băng qua đường mà không cần biết lý do tại sao.
- R.Nixon:Con g à không băng qua đường.Tôi lặp lại:con g à không bao giờ băng qua đường !
- G.W.Bush:Việc con g à đã băng qua đường bất kể nghị quyết của LHQ chứng tỏ một sự đối đầu với dân chủ, tự do, công lý. Điều này cho thấy lẽ ra chúng ta phải dội bom con đuờng này từ lâu rồi. Để đảm bảo cho hòa bình trong vùng này, tránh việc các giá trị mà chúng ta bảo vệ bị xâm hại, chúng ta quyết định gửi 17 hàng không mẫu hạm, 146 máy bay tiêm kích, 250,000 quân, 154 tên lửa hành trình đến để xóa bỏ mọi dấu vết của con g à tại vùng này trong vòng bán kính 5,000 km. Sau đó, chúng ta quyết định sẽ thay mặt thế giới cai trị vùng này, thiết lập hệ thống các chuồng g à theo những chuẩn mực an ninh phù hợp nhất. Con g à lãnh đạo các chuồng g à sẽ được bầu chọn một cách dân chủ. Để cân đối chi phí chỉ cần kiểm soát các loại thực phẩm chế biến từ trứng g à trong vòng 30 năm mà thôi. Trong vùng đất mới của công lý, tự do và dân chủ này, chúng ta có thể đảm bảo rằng không bao giờ còn có chuyện g à băng qua đường nữa, và cũng chẳng còn... con đường nào trong vùng nữa.
- Bill Clinton:Tôi không hề qua đường với con g à đó. Nói con g à là có ý gì? Có thể định nghĩa con g à không?
- Tony Blair:Theo tôi việc con g à băng qua đường đã được một nguồn tin tình báo của chúng tôi cho biết rằng phía bên kia đường có một quầy ura cám h eo đã làm giàu, việc này cho chúng ta thấy một nguy hiểm tiềm tàng, một con g à bình thường không cần cám h eo làm giàu để làm gì hết do vậy chúng tôi đang xem xét một biện pháp buộc g à phải chấp nhận thanh sát ...chuồng g à
- Bill Gates:Chúng tôi vừa xuất bản phần mềm Con g à 2008, không những biết đi qua đường mà còn biết đẻ trứng, sắp xếp các tài liệu quan trọng và cân đối các khoản chi tiêu cho bạn – và Internet Explorer là một phần không thể gỡ bỏ của nó.
- Karl Marx:Ðó là một quá trình lịch sử tự nhiên tất yếu.
- Acsimet:Hãy cho con g à một điểm tựa, nó sẽ nâng bổng cả Trái Đất .
- Galilé:các con g à dù nặng hay nhẹ đều rơi với cùng một gia tốc .
- Newton:nếu ta tác động vào g à 1 lực thì g à cũng tác động vào ta 1 lực tương ứng .
- Goeth:Mọi lý thuyết đều xám xịt, chỉ có sự thật là con g à đã qua đường như cây đời mãi mãi xanh tươi.
- Azit Nesin:Những con g à thích đùa . - Hoa hậu hoàn vũ 2003 Amelia Vega:''Bí quyết để qua đường thành công: Ở đâu cũng luôn là chính mình.''
- David Beckham:Con g à băng qua đường nhờ sử dụng dầu nhớt Catrol Power 1- Uy lực của Beckham.


- Alex Ferguson:Phong độ của con g à khi đi qua đường có thể là nhất thời, chỉ có đẳng cấp của nó là vĩnh cửu.

- Lỗ Tấn:Thế giới này vốn không có đường, g à đi mãi cũng thành đường.
- Thành Cát Tư Hãn:Vó ngựa Mông Cổ đi đến đâu, g à không qua đường được đến đó.
- Đặng Tiểu Bình:G à trắng g à đen không quan trọng, miễn là qua được đường.. - Nguyễn Du:"Đau đớn thay phận đàn g à
Lời rằng bạc mệnh cũng là lời chung" (H5N1)
- Trần Đăng Khoa:Ngoài đường có chú g à đi Bước đi rất nhẹ như là đi nghiêng.
- Nguyễn Tuân:Bản chất của cuộc sống là chủ nghĩa xê dịch. Vì thế,con g à tất phải qua đường


- Vương Ngữ Yên(trong Thiên Long Bát Bộ):Nếu xét về vị trí của các dấu chân trên đường thì đây là chiêu "ô kê quá quan" ( g à đen qua đường ) trong bộ pháp "Lăng Ba vi bộ"
- Tiểu Long Nữ(Thần Điêu Hiệp Lữ):Con g à qua đường ư ? Thế liệu nó có được lấy đệ tử của nó không?
- Dương Qua:G à có biết cô cô của ta ở đâu không?
- Tào Tháo:Con g à chăm qua đường làm gân to, ăn hok được, bỏ thì tiếc.
- KFC:Cái con g à này dám xổng chuồng, thế thì bữa nay mình lấy con nào làm Fried Chicken bây giờ ?- Hậu Nghệ:[/B](rút cung tên ra) -Mỹ Linh:Chị thấy g à hôm nay qua đường rất xuất sắc, nhưng thật tiếc là g à đã chọn sai đường. G à cần phải cố gắng ở lần sang đường tới, nhưng chị vẫn bỏ phiếu bầu cho g à.
- Long Vũ:
- (BL thể thao) Con g à đang băng quá đường… băng qua đi! … Băng.!!!! … không qua đường! Thật đáng tiếc thưa các bạn…
- (MC Chiếc nón kỳ diệu) Vâng, con g à đã lọt vào ổ voi số 4, như vậy con g à có nên chơi tiếp hay ngưng cuộc chơi ạ ?
- Lại Văn Sâm:Ô kìa ! Con g à sắp qua đường !!! ô ô,Qua đường rồi !!! Vậy là con g à đã qua đường!!! Vâng xin cám ơn, xin cảm ơn !
- Lại là Lại Văn Sâm:Xe nhiều quá, g à có muốn xài quyền trợ giúp nào ko? 50:50 nhé, hay gọi điện thoại cho...g à thân?
- BLV Quang Huy:hok được rồi thưa các bạn, con g à đã việt vị rồi !

Ý kiến của cộng đồng quốc tế :
- WHO: 1 vấn đề được đặt ra, liệu con g à có bị nhiễm H5N1 không?
- OPEC(Tổ chức các nước xuất khẩu...cám g à):Nhiều khả năng, giá cám g à sẽ còn tăng cao nữa và có thể đạt đến ngưỡng 100USD/thùng vì hiện nay, nguồn cung đang thấp hơn lượng cầu và sản lượng của OPEC đã tới giới hạn.
- Iran:Chúng tôi sẽ ủ phân g à qua đường nhưng để phục vụ mục đích hoà bình.
- Iraq:Chúng tôi cấm toàn bộ g à qua đường vì nhiều khả năng chúng sẽ mang bom cảm tử.

Ý kiến của 1 số Bộ ngành tại Việt Nam:
- Bộ Tài chính:Chúng tôi sẽ cho phép nhập khẩu loại cầu vượt đã qua sử dụng, như vậy g à qua đường sẽ có nhiều sự lựa chọn hơn khi muốn băng qua đường. Có điều, g à muốn sử dụng cầu vượt đã qua sử dụng thì phải chịu Thuế nhập khẩu, Thuế tiêu thụ đặc biệt, Thuế VAT và một số loại thuế khác để bảo hộ cho cầu vượt sản xuất trong nước.
- Bộ GDĐT:Tỷ lệ g à qua đường đạt 100%, trong đó số g à qua đường khá và giỏi chiếm 99%, không có g à qua đường xếp hạng yếu.
- Cục Đường bộ(Bộ GTVT):Tất cả g à qua đường đều phải khâu các loại túi lại, không được đem theo số tiền vượt quá 20.000 VNĐ để tránh làm"hư hỏng"các cán bộ soát vé tại các Trạm thu phí đường bộ.
- VN Airlines:Chúng ta cần phải thuê con g à khác, con g à này không sang được đường vì chân nó chỉ phù hợp cho nhảy qua rãnh nước hoặc cùng lắm vượt qua ngõ.
- VNPT:Chúng tôi không thể mở cầu vượt qua đường cho g à vì E-phone chưa chuẩn bị kỹ các phương án kỹ thuật đảm bảo cho g à qua đường an toàn.
- E-phone:Con g à không thể qua đường vì VNPT đã không chịu mở đường cầu vượt.
- VFF(Liên đoàn bóng đá VN):Trong vòng 10 năm tới, chúng tôi sẽ đưa g à VN vào top 10 gà qua đường nhanh nhất Châu Á và có thể dự World Cup g à qua đường 2018.
- Sở Giao thông công chính HN:Để hạn chế tình trạng g à qua đường gây ách tắc GT và tai nạn trong thời gian qua, chúng tôi đưa ra một số giải pháp :
1. G à trống đi qua đường vào ngày chẵn,g à mái đi qua đường vào ngày lẻ.
2. G à dưới 2kg hok đc đi qua đường, g à từ 2kg-5kg chỉ được đi qua đường từ 24h-7h sáng hôm sau, chỉ có các loại g à to đẹp trên 5kg mới dc đi qua đường 24/24.
3. Hạn chế g à ngoại tỉnh đi vào TP.
4. G à đi qua đường phải đội mũ bảo hiểm
- Trung Tâm Khí Tượng Thủy Văn và dự báo bão:Con g à sẽ di chuyển qua đường theo hướng Tây với tốc độ 3km/h ... dọc đường đi có rải phân.

Ý kiến của một số "chuyên gia" :


- Hacker giấu mặt:Con g à đã ngang nhiên đi qua đường mà không đếm xỉa gì đến ta đang đứng đây, theo luật hacker thì chuồng g à của hắn xứng đáng bị flood với 1 tấn ... phân g à.
- Security expert:Con g à đã vượt qua firewall ở mép đường. Cần ngăn chặn ngay một cuộc tấn công tràn bộ đệm do phân g à gởi tới.
- Dân Photoshop:vậy rốt cuộc con g à khi qua đường có để lại vết chân và ta có phải lên nét, PS và đánh bóng vết chân đó không?
- Cảnh sát hình sự:Hãy theo dõi con g à cho đến khi nó băng qua bên kia con đường. Đừng để một án mạng đáng tiếc xảy ra.
- Cảnh sát dân sự:có lẽ không nên phạt con gà này vì xét ra nó cũng có quyền...gà sự.
- Công an Hộ khẩu:G à muốn qua đường để vào chuồng bên kia đường hả. Vậy phải xin giấy phép của chuồng bên kia đồng ý cho vào nhé. Làm sao để xin giấy phép ấy à. Đơn giản lắm, chú phải sang bên kia đường đã!!!
- Luật sư tố tụng:Căn cứ vào điều 24 của bộ luật dân sự, tôi tố cáo con g à đang xâm nhập gia cư bất hợp pháp.
- Luật sư bào chữa:Phản đối, thưa quý tòa. Vì thân chủ của tôi có thể quay lại khi ông ta vừa tới mép đường.
- Quan họ:Con g à...í a....con g à...í a....qua đường ...í a....con g à qua đường....

Ngoài ra còn có:- Đám sinh viên:(trố mắt nhìn theo) "g à kìa, g à kìa tụi mày"
- Gà trống:chà đây có phải g à mái hok nhỉ ???
- Cáo:nó đi qua đường thế này thì mình phải đuổi theo nó à, xe tông chít!!!!
- Sói:Này g à, hãy đợi đấy !
(Hap.st)

phibhphn
14-08-2008, 10:06 PM
Em ko hỉu pài nì hay chỗ nèo pak?




Hình như ko độc lém thì phải??http://forum.vietstock.com.vn/emoticons/emotion-12.gif





Chỗ cơ quan mình có cô tạp vụ được mời tới phòng nhân sự phỏng vấn để chuẩn bị nhận việc làm. Ông trưởng phòng rất bực mình vì hỏi đi hỏi lại có mỗi một câu trong quy chế nhân viên mà cô kia vẫn không hiểu. Anh em trong phòng thấy vậy xúm lại g à cho cô ta: Em cứ vào mỉm cười với ông ta rồi nói : Anh biết hết cả rồi mà còn hỏi em mãi. Cô ta làm theo...thế là được tuyển dụng. Câu chiện chỉ có thế.

Anglina
17-08-2008, 06:35 PM
Bác Sĩ George Ritchie và câu chuyện hồn lìa khỏi xác


http://www.dddn.com.vn/Thumbnail.aspx/0/160/0/C79BABDEB15549DB934152A1D26F51FE/Bac_Si_George_Ritchie_va_cau_chuyen_hon_lia_khoi_x ac.jpg

Trường hợp lạ lùng của bệnh nhân George Ritchie đã chết rồi sống lại (hiện đang là Bác Sĩ Tâm Trí) đã khiến cho các Khoa Học Gia cũng như các nhà Tâm Lý Học đặc biệt chú ý. Câu chuyện có thật này đã được đưa lên màn ảnh với tựa đề Beyond And Back, nó đã làm chấn động dư luận.

Lúc 20 tuổi, George Ritchie, một sinh viên y khoa với hoài bão trở thành bác sĩ, đã phải gia nhập Quân Ðội. (Sau này anh đã trở thành vị bác sĩ trẻ tuổi nhất tốt nghiệp tại Ðại Học Ðường Virginia). Khi chiến tranh chấm dứt cũng là lúc anh tốt nghiệp y khoa và được tuyển chọn gửi đi huấn luyện tại Ðại Học Ðường Y Khoa Virginia. Trước hôm đi, anh bị sưng phổi nặng nặng. Bệnh tình của George Ritchie rất trầm trọng. Sau đó ít lâu thì ông tắt thở. Người ta đã khám nghiệm và chuyển ông vào nhà xác. Nhưng chỉ trong khoảng 9 phút sau, ông đã tỉnh lại. Bác Sĩ Donald G. Francy, Y Sĩ Trưởng của Trại Barkeley gọi trường hợp của George Ritchie sống lại là một trong những sự lạ lùng và ly kỳ nhất chưa từng bao giờ có. Trong một bài đã được kiểm chứng, Bác Sĩ Francy viết như sau:
"Bệnh nhân George Ritchie đã chết hẳn rồi lại sống lại rất mạnh khoẻ là một trường hợp chưa từng có. Ðiều đáng lưu ý là một người bị bệnh tim, khi tim ngưng đập có thể dùng cách này hay cách khác để làm tim đập lại. Nhưng trường hợp của George Ritchie với bệnh sưng phổi, cơ thể đã bị nhiễm độc, các cơ quan trong người đều bị phá hủy thì việc làm cho trái tim đập lại không thể thực hiện được. Hơn nữa, George Ritchie đã chết ít nhất là 9 phút, thì bộ não hư hỏng không thể toàn vẹn được."





còn tiếp..

Anglina
17-08-2008, 06:39 PM
Lúc được chuyển sang nhà xác, cảm thấy tinh thần rất tỉnh táo. Lúc này khoảng nửa đêm. Ý nghĩ đầu tiên của anh là phải đi chuyến xe buýt sáng sớm để tới Trường Y Khoa tại Richmond để kịp dự lễ khai giảng khóa mới. Nhưng lạ lùng thay! Quần áo của anh đâu rồi? Anh tìm khắp nơi trong phòng. À! có lẽ ở dưới giường chăng? "Tôi đi vòng quanh, rồi lạnh cứng. Có người nào đó đang nằm trên giường tôi kìa! Tôi lại gần, đó là một người đàn ông còn trẻ, tóc mầu nâu cắt ngắn, nằm ngay đơ. Nhưng... không thể như thế được! Chính tôi vừa ra khỏi cái giường này mà. Tôi thắc mắc, khó hiểu sự kỳ lạ này. Thật là quá lạ lùng nghĩ đến việc này - nhưng không còn thì giờ nữa!". Anh đi tìm người phụ trách để lấy lại quần áo. Ritchie trông thấy một trung sĩ đang đi ngoài hành lang, anh chận lại và yêu cầu ông ta giúp đỡ. Nhưng người này không thấy anh và cũng không nghe thấy anh nói cứ tiếp tục đi thẳng khiến anh phải tránh ra nhường lối cho ông ta đi.




Còn tiếp...

Anglina
17-08-2008, 06:40 PM
Nóng lòng tới Trường Ðại Học, Ritchie ra khỏi bệnh viện rồi bay theo hướng bắc về Richmond với một tốc độ nhanh chóng. Anh phân vân không biết đi có đúng đường không. "Một con sông rộng ở dưới tôi. Tôi thấy có một cái cầu dài, cao và tít đằng xa bên kia sông có một hành phố lớn mà tôi chưa bao giờ đến cả. Tôi muốn đáp xuống kiếm người hỏi thăm. Tôi từ từ ngưng lại, ngay dưới tôi có hai con đường chập lại làm một và tôi bị cuốn hút bởi một luồng ánh sáng xanh chiếu ra từ một bảng hiệu gắn đèn nê-ông của một tòa nhà có mái ngói đỏ. Tấm bảng hiệu "Past Blue Ribbon Beer" treo ngay trên cửa sổ và trước nhà bảng hiệu "Cafe" lơ lửng trên cửa ra vào...
Trên con đường nhỏ dẫn vào quán Cafe bán đêm này, có một người đang rảo bước. Tôi bèn xuống đi bên cạnh và hỏi

Anglina
17-08-2008, 06:41 PM
"Làm ơn cho tôi biết đây là thành phố nào?"
Ông ta vẫn tiếp tục đi thẳng... Chúng tôi tới quán Cafe.Ông ta xay tay nắm cửa bước vào. Có lẽ Ông ta bị điếc hẳn? Tôi lấy tay trái đập lên vai của Ông ta. Không có gì cả mà hình như tay tôi vừa để vào khoảng không. Rõ ràng tôi thấy ông ta mà, tôi còn nhận ra ông ta có một chòm râu đen ở cầm cần phải cạo đi nữa."
Mọi suy nghĩ Ritchie tựa hẳn vào một người đàn ông đang mắc dây điện thoại ở kế bên và đi xuyên qua.
Trước khi đi đến phần kế tiếp, chúng tôi thấy cần phải báo cáo là, một năm sau đó, bất ngờ Ritchie đã khám phá ra tên của thành phố này. Trên đường trở về trại Barkeley trước khi đi công tác tại Âu Châu, Ritchie cùng những người bạn sinh viên y khoa đi xe hơi về trại. Ðến ngày thứ ba họ tới Tiểu Bang Missisipi, một Tiểu Bang mà chưa bao giờ Ritchie đặt chân tới cả. Khi đến vùng ngoại ô của Vicksburg, Ritchie đã tả lại như sau:
"Thành phố này tuy xa lạ nhưng hình như rất quen thuộc. Tôi đã biết rõ từng nét cong của bờ biển, từng khúc rẽ đường. Nơi đó, tôi biết rõ đường phố như thế nào! Tôi biết chắc chỉ còn một con đường ngắn là tôi có thể đến ngôi nhà trắng có mái ngói đỏ, có chữ Cafe bằng nê-ông gắn trên cửa ra vào. Khi xe tới gần tôi nhận được ra con đường nhỏ mà tôi đã cùng một người không nhận ra tôi đi tới quán này. Cũng còn cả cột điện thoại mà tôi đã đứng ở đó rất lâu... bao lâu? Giờ nào, ngày nào với loại thân hình nào?"

Anglina
17-08-2008, 06:43 PM
Trong cơn thoát xác, Ritchie cảm thấy đi Richmond thật phù phiếm không ai thấy và nghe được anh cả.
"Nếu tôi có trở về gia đình thì cũng chẳng ai thấy tôi? Ý tưởng cô đơn xâm chiếm tôi, dù sao tôi cũng phải về ngay nơi mà mọi người thấy tôi và nghe được tôi chứ.'
Rồi George Ritchie nghĩ đến cái xác hãy còn đang nằm tại bệnh viện. Ritchie đã vội vàng quay trở về bệnh viện tại Trại Barkeley. Tới nơi Ritchie đã phải xục xạo tìm lại cái xác nằm tại một trong hai trăm căn phòng của 5 ngàn binh sĩ đang ngủ. (Lúc đó Trại Barkeley có 250 ngàn khóa sinh)
Ðèn không được sáng, thật khó khăn mới nhìn được mặt họ.Cả giờ rồi, đã toát cả mồ hôi, qua hết phòng này đến phòng khác mà vẫn không kết quả. Ðột nhiên anh nhớ ra! Tay trái anh có đeo một cái nhẫn hội viên Phi Gamma Delta. Và tiếp tục tìm kiếm, anh đã tìm được cái xác một người đàn ông trong một căn phòng nhỏ, phủ một tấm chăn và tay trái có đeo chiếc nhẫn.

Anglina
17-08-2008, 06:44 PM
Tôi tiến lại từ từ, mắt dán chật vào cái bàn tay đeo nhẫn. Tôi khiếp hãi. Dưới ánh đèn mờ ảo, tôi thấy bàn tay đó thật trắng và thật mềm. Trước đây, tôi đã nhìn thấy bàn tay này ở đâu rồi nhỉ? Tôi đã nhớ ra: Cha Dabney nằm trong phòng khách Moss Side. Tôi lùi lại gần cửa ra vào. Người nằm trên giường đã chết. Tôi cảm thấy khó chịu như trước đây tôi đã phải ở chung với người chết trong một phòng... Nhưng... cái nhẫn là của tôi mà, vậy chính là tôi mà - vậy thì một phần của tôi nằm trên cái giường này, phủ bởi tấm chăn. Vậy có nghĩa là tôi đã... Ðó là lần đầu tiên tôi đã trúc nhận đến chữ 'chết" liên quan đến những gì đang xảy ra cho tôi. Nhưng tôi chưa chết mà - sao tôi có thể chết trong khi tôi vẫn còn thức đây? Tôi bấu vào tấm chăn, cố gắng kéo xuống để mắt tôi nhìn được phía ngoài. Nhưng vô ích, tất cả các cố gắng của tôi cũng không đủ để tạo một cơn gió nhẹ thoáng qua căn phòng im lặng nhỏ bộ này. Sau cùng thất vọng tôi ngồi xuống giường. Tôi nghĩ: Tôi đã thoát ra khỏi xác nên không tiếp xúc lại được. Ðây là chính là lúc tôi cảm thấy da thịt tôi và tôi (hình hài và linh hồn) ở hai hành tinh riêng biệt."

Anglina
17-08-2008, 06:46 PM
Chợt George Ritchie thấy trong phòng tự nhiên sáng hẳn lên. Anh nhìn vào cái bóng đèn 15 watts và chắc chắn cái bóng đèn này không thể sáng đến thế được!
"Tôi ngạc nhiên thấy ánh sáng càng ngày càng rúc lên ở trong phòng, tất cả các bóng điện trong bệnh viện thắp lên cũng không thể sáng như thế, tất cả những ngọn đèn trên thế giới cũng không thể sáng như thế, sáng như cả triệu ngọn đèn dùng để bàn cùng cháy lên một lúc."
Bây giờ George Ritchie nhận thấy không phải là ánh sáng mà là một người đang bước vào phòng, nói đúng hơn là một Người được làm bằng ánh sáng.

Anglina
17-08-2008, 06:47 PM
"Con Người này đã tỏa ra sức thần thông của chính mình xưa hơn cả thời gian và hiện đại, hơn bất cứ ai mà tôi đã được gặp."
Người này đã nhìn thấy suốt cuộc đời của anh." Người này đã biết đến cả những gì khó ưa trong tôi, Người đã chấp nhận và thương yêu tôi".
Người này đã hỏi anh: "Anh đã làm được những gì trong đời?" Câu hỏi được nhắc đi nhắc lại nhưng anh lẩn tránh. Cuối cùng là anh cũng phải trả lời là chẳng làm được gì trong suốt cuộc đời.
Không thể nào trong một vài chương mà có thể kể hết được. Con Người Thiên Thể này đã dẫn dắt Ritchie đi; sau này Ritchie gọi là "Một Cuộc Kinh Lý Giáo Dục". Ritchie đã được dẫn đến thế giới thiên thể ở tầng trời cao nhất. Ỏ thế giới thiên thể này Ritchie đã nhìn thấy cảnh các linh hồn đam mê nhục dục Những người nghiện rượu được kéo ra khỏi các quán rượu, các quán cà phê và đây là địa ngục của họ: Những người nghiện rượu trông thấy người khác đang uống mà không được động đến cái ly. Ritchie nhìn thấy những người khác vì say mê ái dục mà trở thành bất lực. Ðây là địa ngục của họ, Ritchie đã nhìn thấy những người tự tử vì thất vọng. Ritchie cũng được dẫn đến thăm một văn phòng mà người thoát xác đang la hét và bắt người làm phải thi hành công việc như thế nào nhưng các người làm này đâu còn tuân lệnh nữa. Ðây là ông chủ đã quá cố của Ritchie.
Tuy đã được Southern Baptist (một tông phái Tin Lành) dậy dỗ nghiêm khắc Ritchie cũng vẫn thấy giật mình. Anh thấy Anh đang ở trong một Thư Viện Vĩ Ðại có nhiều cuốn sách nói về vũ trụ mà chưa ai viết - và cuốn Thánh Kinh chỉ là một mà thôi.
Khi được đưa tới tầng trời thứ ba thì Ritchie bị ngất ngây bởi vô lượng ánh sáng của người Ðồng Hành Thiên Thể mà sau này Ritchie nghĩ là Ðấng Tối Thượng, Tối Cao hơn cả. Ðó là Ðức Chúa Christ với người Thiên Chúa Giáo - Ðức Phật với người Phật Giáo - Khrisna (Phạm Thiên) với người Ấn Ðộ Giáo - Messiah Giáo Chủ với người Do Thái Giáo - Có lẽ tất cả đều đúng.
Ðã đến lúc phải trở về với nhiều nuối tiếc. "Những bức tường đã ngăn chận chúng tôi. Những bức tường rất hẹp như những cái hộp; rồi trong khoảnh khắc tôi nhận ra được cái phòng của bệnh viện mà tôi đã bỏ đi trong một thời gian". Anh cố gắng nhập vào cái xác đang nằm trên giường, Anh cố gắng mở mắt nhưng không sao mở mắt được vì bị tấm chăn phủ mất. Anh muốn dở hai tay nhưng không thể được và cảm thấy như đang nâng hai thanh sắt nặng. Anh chậm chạp xích hai bàn tay lại gần nhau và xoay cái nhẫn vài lần.
Rồi đầu óc Ritchie lại mờ đi. Ritchie lại rơi vào tình trạng hôn mê và hình như lại chết một lần nữa. Chính sau này thân xác anh cử động được nhưng đầu óc anh vẫn mê man mất 3 ngày. Lần này khi mở mắt ra anh nhìn thấy cô y tá đang nhìn anh mỉm cười và nói: "Thật vui mừng ông đã trở lại với chúng tôi, đã có lúc chúng tôi tưởng không thành công".
Sau này Ritchie được biết khi người trông nom bệnh viện trở lại để sửa soạn đưa Ritchie vào nhà xác thì đôi tay anh đã được đổi vị trí. Nguyên lúc Bác Sĩ khám nghiệm phủ mặt Ritchie, đặt hai cánh tay thẳng và để đôi bàn tay úp xuống. Nhờ vậy Ritchie đã nhìn thấy cái nhẫn của mình. Nhận thấy có sự thay đổi (đôi tay không ở vị trí có) người trông nom (binh nhì) vội cấp báo Bác Sĩ. Sau khi khám nghiệm lại cẩn thận, vị Bác Sĩ đã một lần nữa tuyên bố Ritchie đã chết hẳn.
Tuy nhiên người trông nom bệnh viện này không thừa nhận lời tuyên bố của Bác Sĩ đề nghị: "Có thể chích một mủi Adrenalin vào thẳng tim cho Ritchie sống lại". Về việc này, George Ritchie đã nhận xét như sau: "Việc này không thể có được, thứ nhất là vì một người binh nhì đâu có thể tranh cãi với cấp sĩ quan chỉ huy của mình, hơn nữa lại là một bác sĩ chuyên môn có bằng cấp, thứ hai lời đề nghị của người trông nom trên phương diện y khoa chuyên môn thật là lố bịch và buồn cười. Bệnh sưng phổi đã làm tê liệt tất cả các bộ phận trong cơ thể việc tiêm thuốc kích thích tim không thể chấp nhận được. Về trường hợp của tôi, bất cứ một nhà y khoa nào cũng không thể làm gì hơn được. Ấy thế mà đề nghị cho một người đến canh chừng của người trông nom bệnh viện với Bác Sĩ cho rằng việc này không hữu lý đã được chấp thuận và đề nghị này lại thành công!
Thời gian bình phục thật là khó khăn. Khi trở về Richmond, Ritchie chỉ như một bộ xương, không ai có thể tin được Ritchie có thể theo học lớp y khoa. Phải mất đúng một năm Ritchie mới hoàn toàn bình phục. Sau đó Ritchie được chuyển trở lại Trại Barkeley và được gửi sang phục vụ một đơn vị ở Âu Châu. Khi chiến tranh kết liễu, Ritchie đã tiếp tục học lại, đậu Bác Sĩ và đã trở thành một Bác Sì chuyên khoa về tâm trí.
Bác Sĩ George Ritchie đã viết như sau:
"Khi tôi xin vào nội trú tại Ðại Học Ðường Virginia, một người bạn đã khuyên tôi đừng nên cho Ban Tuyển Chọn biết chuyện tôi đã xuất hồn vì những người chấm điểm có thể nghi ngờ tôi. Người đầu tiên phỏng vấn tôi là Bác Sĩ Wilfred Abse, Giáo Sư Ngành Phân Tâm Học, Tâm Lý Học thuộc Viện Tâm Trí và là một trong những người đứng đầu trong Ngành Phân Tâm Học tại Virginia. Ngay khi bước vào phòng Bác Sĩ Abse đã nói với tôi:
"Tốt, này Bác Sĩ Ritchie hình như Ông đã được gặp Chúa Christ. Tôi tưởng rằng cơ may của tôi đã bị ném qua cửa sổ. Bác Sĩ Abse là người Do Thái, một người nghiên cứu về triết học Freud. Ông ta đã trực tiếp phỏng vấn tôi. Tôi đã nói hết sự thực và không dấu diếm chút nào về việc xảy ra tại Trại Barkeley, Texas.
Không thể ngờ được hai tuần lễ sau cuộc phỏng vấn tôi nhận được thư thông báo Ban Tuyển Chọn đã chấp nhận tôi vào nội trú và tôi đã trở thành một Bác Sĩ về tâm trí.
Những năm sau này, Bác Sĩ Abse trở thành người bạn thân của tôi. Trong một câu chuyện giữa chúng tôi, Bác Sĩ Abse đã cho biết: "Mọi người nơi đây đều biết rõ câu chuyện xuất hồn của Anh; nếu trong cuộc phỏng vấn Anh dấu diếm thì tôi đã không chọn Anh vì cho Anh là một người không có tinh thần vững vàng, một người như vậy ắt hẳn không thể phân biệt đâu là sự thật, đâu là ảo tưởng."
Cũng tại Bệnh Viện này, Bác Sĩ George Ritchie đã tiến tới chức vụ Viện Trưởng Viện Tâm Trí.

Sưu tầm (Theo diễn đàn doanh nghiệp)
__________________
[B]Tôi có một ham muốn tột bậc là...không ham muốn gì [img]http://www.vietlyso.com/forums/images/smilies/04.gif" border=0>

Anglina
18-08-2008, 09:53 AM
Lạc cô vợ khỏa thân trong rừng






http://null/Files/Subject/3B/A0/58/F4/a.t.jpg


Ảnh chỉ mang tính chất minh họa: Corbis.



Một người đàn ông trình báo cơ quan an ninh bị lạc mất vợ trong rừng tại thành phố Mechelen, phía nam Bỉ, khi hai người đang chơi trò trốn tìm mà không mặc gì.


Giới truyền thông Bỉ hôm qua đưa tin, vài tiếng sau khi người chồng báo về vụ mất tích thì cô vợ xuất hiện.


Cô kể lại rằng đã bị mất phương hướng khi đi quá xa vào trong rừng để tìm chỗ trốn. Sau đó cô bị lạc và không thể tìm được đường về lại nơi cô đã trút bỏ quần áo.


Cảnh sát Bỉ cho biết cặp đôi này không gây ảnh hưởng đến trật tự xã hội và họ được phép tự do tiếp tục trò chơi đang bỏ dở.


Mai Trang (theo Ria Novosti

heomoi
18-08-2008, 01:22 PM
haha

stockandmoney
24-08-2008, 10:52 AM
Ở một bãi tắm nọ , để bảo vệ cho đấng mày râuBan quản lýđã đặt ra một quy định là cấm tất cả các cô gái đi tắm biển mà mặc đồ tắm hai mảnh nếu ai mà vi phạm thì sẽ bị phạt một món tiền lớnvà họ đã làm một cái biển cảnh báo đặt ở đó.


Bữa nọ có một cô gái mặc bộ đồ tắm hai mảnh bước xuống bãi tắm, mọi người trố mắt nhìn và bảo nhau: Cô nàng này liều thật dám phá luật và có người tốt bụng đã nhắc nhở cô ta nhưng cô ta vẫn lặng thinh bước xuống. Khi tới trước tấm biển cô ta dừng lại và lẩm nhẩm: Bây giờ ta nên bỏ mảnh trên hay là mảnh dưới đây?

stockandmoney
01-09-2008, 01:36 AM
Ăn Trộm Dạy Con



|









Xưa có một tên đạo chích rất lành nghề. Một hôm, con trai ngỏ ý muốn học nghề của cha. Tên ăn trộm liền dẫn con đi thực tập.
Hai cha con đến một nhà giàu có, đánh bã cho lũ *** chết mê mệt xong, đạo chích đào ngạch, khoét vách dắt con chun vào nhà.
Cả nhà ngủ say như chết. Tên trộm thấy một cái rương to còn trống bèn giở nắp rương bảo con:
- Con chun vào đây, hốt hết đồ đạc bỏ vào bao cho cha.
Thằng con y lời, đạo chích liền đóng nắp gài khoen lại ... rồi lẻn ra khỏi nhà, hô hoán lên ầm ĩ:
- Ăn trộm! Ăn trộm!
Chủ nhà bừng tỉnh, thấy nhà bị khoét vách, dáo dác tìm kiếm hồi lâu, không thấy động tịnh liền đi ngủ lại.
Thằng con lão đạo chích nằm chết điếng trong rương, tái tê vì sợ và hận cha khôn tả. Hồi lâu hắn nghĩ ra một kế thoát thân, bèn lấy tay cào sột soạt vào thành rương và giả tiếng chuột kêu "chí ... chí ..." để đánh lừa chủ nhà.
Nghe chuột kêu, chủ nhà vội thức giấc, đốt đèn mở rương đuổi chuột. Thằng bé liền nhỏm dậy, tắt đèn, xô té chủ nhà, tông cửa chạy một mạch. Chủ nhà lục tục kéo nhau, vừa chửi vừa đuổi theo.
Thằng bé chạy đến đường cùng thì gặp một cái giếng, nó vội vàng ôm một cục đá to liệng xuống giếng và tri hô:
- Thằng ăn trộm rớt xuống giếng rồi ... Làng xóm ơi!
Mọi người đổ xô nhau kéo đến giếng để bắt trộm. Thằng bé chạy thẳng về nhà.
Gặp cha, thằng bé oà lên khóc. Và không tiếc lời để oán trách cha. Lão đạo chích mĩm cười nói:
- Khoan đã ... Con hãy kể cho cha nghe con đã thoát thân bằng cách nào?
Cậu con thuật lại từ đầu chí đuôi. Lão đạo chích vỗ tay cười ha hả:
- Hay quá, con tôi đã thành nghề rồi!



Lời bàn Em thân mến, hốt của báu bỏ vô bao và vác về nhà xài. Khi có người dắt đi, đào ngạch, khoét vách sẵn ... là một điều mà bất cứ thằng cu con nào cũng làm được, nhưng phải tìm cách thoát thân một mình thì chỉ có thằng Cu này. Vì vậy mà lão đạo chích mới cười ha hả khi nghe con mình thuật lại đầu đuôi câu chuyện.
Còn chúng ta, nhờ nghiệp lực dẫn dắt chui vào thế gian này, tôi và em giống như thằng Cu con đang lúi húi hốt ngũ dục nhét cho đầy túi tham của mình thì "ầm" một cái, cửa rương khoá chặt. Ðó là lúc chúng ta bị vây bủa và phải đối diện với bát phong. Lợi, suy, mắng nhiếc, khen tặng, vinh nhục, vui buồn, v.v... oà lên khóc than và không tiếc lời oán trách mẹ cha, thượng đế ... thì ai làm cũng được. Nhưng làm sao để tự tại trước bát phong thì ... tùy theo sự khéo léo của từng người. Nghệ thuật ăn trộm, nghệ thuật sống hay nghệ thuật thiền chỉ là một thôi em ạ!

stockandmoney
01-09-2008, 04:37 AM
Mới Dựng

Diêm Vương mắc bệnh, sai quỷ sứ lên rước thầy thuốc, Diêm Vương dặn rằng:


- Nhà thầy nào trước cửa không có ma, đó là thầy giỏi.


Quỷ sứ lên, đi từ sáng đến chiều, nhìn thấy trước cửa nhà thầy nào cũng nhiều ma. Đi mãi mới tìm thấy trước nhà thầy lang kia chỉ có một con ma, quỷ sứ vào nhà hỏi:


- Thầy hành nghề được bao lâu?


Thầy rằng:


Tôi mới dựng bảng, lập kệ hôm qua.


Quỷ sứ nghe nói hết hồn bỏ chạy luôn.

stockandmoney
01-09-2008, 04:44 AM
Con Thanh Tịnh

Có ông quan nọ muốn ăn thịt ếch, sai lính đi bắt, nhưng không muốn dùng từ: "bắt ếch" nghe không sang nên mới bảo lính đi bắt con thanh tịnh. Ý muốn nói là trong sạch không ăn bẩn.


Lính nghĩ nát óc, không biết con thanh tịnh là con gì, gặp ai cũng hỏi nhưng không ai biết. May mà chúng nó gặp được nhà sư, hỏi ông mới nói:


- Ở trên đời này chỉ có nhà tu hành là thanh tịnh thôi.


Lính mừng quá bắt nhà sư về giam dưới nhà rồi lên công đường thưa:


- Bẩm quan, chúng con đã bắt được con thanh tịnh đem về đây rồi ạ.


Quan truyền:


- Thế thì chặt đầu lột da cho ta!


Sư nghe thấy sợ mất vía, lạy lục nói:


- Nhờ các ông lên bẩm quan, tối hôm qua tôi có ăn mấy miếng thịt cầy nên bây giờ chẳng được thanh tịnh nữa, xin đèn trời soi xét.

stockandmoney
01-09-2008, 04:54 AM
Thần Đồng

Bé Tèo năm nay 6 tuổi học lớp 1.


Học được một tuần thì bé Tèo chán học không chịu làm bài vở nữa, cô giáo bèn hỏi nguyên nhân tại sao thì bé Tèo nói là tại chương trình học quá thấp so với trình độ của bé Tèo và bé Tèo xin cô cho lên học bậc trung học.


Cô giáo dẫn bé Tèo lên văn phòng ông hiệu trưởng, trình bày đầu đuôi câu chuyện. Ông hiểu trưởng bán tín bán nghi, bàn với cô giáo là ông sẽ hỏi bé Tèo một số câu hỏi về Khoa học còn cô giáo sẽ hỏi Tèo về kiến thức tổng quát, nếu bé Tèo trả lời đúng ông sẽ cho bé Tèo nhảy lớp.


Sau gần 1 tiếng "tra tấn" bé Tèo bằng những câu hỏi về khoa học, câu nào bé Tèo cũng đáp đúng hết, ông hiệu trưởng rất hài lòng và giao cho cô giáo hỏi về kiến thức tổng quát.


- Cô giáo: Con gì càng lớn càng nhỏ?


Ông hiệu trưởng hết hồn


- Bé Tèo: Dạ con cua có càng lớn và càng nhỏ.


- Cô giáo: Cái gì trong quần em có mà cô không có?


Ông hiệu trưởng xanh cả mặt.


- Bé Tèo: Dạ là 2 cái túi quần.


- Cô giáo: Ở nơi đâu lông của đàn bà quăn nhiều nhất?


Ông hiệu trưởng run lên.


- Bé Tèo: Dạ ở Phi Châu.


- Cô giáo: Cái gì cô có ở giữa 2 chân của cô?


Ông hiệu trưởng chết điếng người.


- Bé Tèo: Dạ là cái đầu gối.


- Cô giáo: Cái gì trong người của cô lúc nào cũng ẩm ướt?


Ông hiệu trưởng há hóc mồm ra.


- Bé Tèo: Dạ là cái lưỡi.


- Cô giáo: Cái gì của cô còn nhỏ khi cô chưa có chồng và rộng lớn ra khi cô lập gia đình?


Ông hiệu trưởng ra dấu không cho bé Tèo trả lời nhưng bé Tèo đáp ngay.


- Bé Tèo: Dạ là cái giường ngủ.


- Cô giáo: Cái gì mềm mềm nhưng khi vào tay cô một hồi thì cứng lại?


Ông hiệu trưởng không dám nhìn cô giáo.


- Bé Tèo: Dạ là dầu sơn móng tay.


- Cô giáo: Cái gì dài dài như trái chuối, cô cầm một lúc nó chảy nước ra?


Ông hiệu trưởng gần xỉu.


- Bé Tèo: Dạ là cây cà lem.


Ông hiệu trưởng đổ mồ hôi hột ra dấu bảo cô giáo đừng hỏi nữa và nói với bé Tèo:


- Thầy cho con lên thẳng đại học vì nãy giờ thầy đáp không trúng được câu nào hết !!!

stockandmoney
01-09-2008, 05:05 AM
Nói Lắp

Anh chàng nọ lại mắc phải tính hay run rẩy nói lắp. Chàng yêu một cô gái khá xinh đẹp và vui tính. Đến lúc tỏ tình, chàng lấy hết tinh thần, thổ lộ với nàng:


- Anh... anh yêu... yêu em... em.


- Thế thì để anh ấy nói chuyện đó với nó.


- Ồ không, xin lỗi, anh... anh yêu em.


- Thế thì để anh ta nói với em.


- Không, anh muốn nói: Anh yêu em... em.


- Vậy thì anh đi mà nói với nó.


---------------


Tiếng AnhTrong một khách sạn ở London. Có tiếng chuông reo ở quầy tiếp tân. Nhân viên phục vụ nhấc máy và nghe có tiếng nguời nói: - Tu ti tu tu tu tu! Anh này chẳng hiểu đầu dây kia nói gì, bèn dập máy.


Lại có tiếng chuông reo, và vẫn câu nói ấy: - Tu ti tu tu tu tu! Nhân viên phục vụ lại dập máy.


Lại có tiếng chuông reo, và lần này vẫn lại đúng câu ấy: - Tu ti tu tu tu tu! Nhân viên phục vụ tức điên người, dập máy rõ mạnh.


Vài phút sau, một anh chàng xuất hiện ngay truớc mắt nhân viên phục vụ, quát lên: - Này ông kia, ông có hiểu tiếng Anh không hả? Tôi đã nói 3 lần rồi: "Mang ngay 2 ly trà vào phòng 222"---two tea to 222.


---------------------


Lổi Chính TảHai học sinh ngồi nói chuyện với nhau. Một học sinh than thở:


_ Cô giáo tao thật không ra gì. Cả bài văn tao viết hay như thế, chỉ vì sai một lỗi chính tả mà cho tao ăn trứng.


_ Thế mày viết sai chỗ nào?


_ Thay vì viết " cô giáo em say mê trồng người", tao viết nhầm thành "cô giáo em say mê chồng người"

Nguyentoansaigon
19-12-2008, 09:57 AM
Tks all, đang phê màđọc các chuyện thư giản này cũng đỡ mệt thật